Sổ Tay Sinh Tồn Của Đồ Chơi Thời Tận Thế (Np)
Sao Đồ Chơi Lại...
Nhất Chước Đường Sao Lật Tử
2024-08-01 23:44:54
Cảm giác đau nhói khác lạ cùng với sự kích thích khó kìm chế nổi trước giờ chưa từng có ập về phía Nguyễn Khanh Khanh.
"Đừng mà! Á a a ha…"
Mông lại bị người đàn ông tàn nhẫn vỗ mạnh một cái: "Đã là đồ chơi thì cô không được phép cao trào hay bài tiết một cách tùy tiện như thế."
Cô gái trên giường dang rộng tay chân, sắc mặt ửng hồng, nước mắt doanh tròng không ngừng uốn éo cơ thể, đôi vú lớn trắng nõn liên tục phập phồng giống như dụ người đến hái.
Người đàn ông không kìm lòng được mà cắn xuống, đầu lưỡi to linh hoạt điên cuồng cuốn đi dòng sữa tươi có hương vị ngọt ngào, đồng thời đưa một tay xuống tìm kiếm hạt đậu sưng tấy kia, bấm mạnh một cái…
"Á a a a…"
Ba dòng nước đồng loạt bắn ra, cô gái run rẩy đạt đến cao trào.
Lau đi vết sữa trắng đục bên khóe miệng, ánh mắt nghiền ngẫm của Úc Văn Chu quét qua cô gái ở bên dưới, toàn thân cô nhếch nhác, vẫn đang co giật trong dư âm.
"Chậc chậc, cô không ngoan chút nào… Đã nói rồi, không có sự cho phép của chủ nhân, sao đồ chơi có thể tự tiện cao trào được?"
Không ngờ cô gái đột nhiên mở to đôi mắt đẹp đong đầy nước mắt, giọng nói động lòng người và mềm mại như tơ lụa chậm rãi tràn ra từ giữa hai cánh môi phớt hồng đang khẽ nhếch:
"Đừng mà… thật sự không được đâu, Khanh Khanh không làm đồ chơi nữa được không…"
Úc Văn Chu sửng sốt, cô gái đột nhiên để lộ giọng nói mềm mại và ánh mắt ươn ướt yếu ớt đáng thương, khiến cho cơn tức đè nén trong đáy lòng anh ta biến mất tăm như băng tuyết tan rã.
Lúc nãy… quả thật anh ta đã làm hơi quá đáng.
"Ngoan ngoãn như vậy ngay từ đầu có phải tốt rồi không."
Nguyễn Khanh Khanh cảm nhận được dây leo trói chặt trên người đều dần nới lỏng ra. Cô cử động cổ tay đau nhức, giơ cổ tay trắng nõn nà bị siết ra những vệt đỏ hồng cho người đàn ông thấy, trong giọng nói mềm mại đáng yêu ngầm có ý trách móc:
"Anh xem, trầy cả da rồi… Không mang vòng tay có được không? Vòng tay cọ người ta đau quá à."
Úc Văn Chu nâng cổ tay cô lên xem xét, đồng thời đôi mắt lạnh lẽo kia cũng nhìn chằm chằm vào phản ứng của cô gái, khuôn mặt nhỏ nhắn kia vẫn là dáng vẻ yếu đuối đáng thương.
Thôi, có anh ta ở trong này, chỉ cần không cho cô chạm vào những món đồ có thể biến hình và chạy trốn, tạm thời tháo vòng tay xuống một thời gian cũng không sao cả, chờ vết thương của cô khá hơn thì đeo lại cũng được.
Nguyễn Khanh Khanh chỉ cảm thấy cổ tay chợt nhẹ đi, cậu ta đã bị tháo xuống.
Nguyễn Khanh Khanh đưa mắt nhìn cổ tay trống trơn, vui sướng ngửa đầu hôn nhẹ lên cằm người đàn ông, rồi sau đó nhảy xuống giường trong ánh mắt sửng sốt của người đàn ông, chạy bước nhỏ đến bên cửa sổ rồi vươn vai, nhắm mắt cảm nhận từng làn gió thoảng qua bên ngoài cửa sổ.
Úc Văn Chu còn đang đắm chìm trong xúc cảm mềm mại lướt qua cằm mình trong nháy mắt, ngay sau đó đã thấy cô gái đứng bên cửa sổ, mái tóc dài đen bóng phất phơ trong gió, sống mũi cao tạo thành một độ cong hệt như thiên nga, khoảnh khắc ấy đẹp không gì sánh bằng.
Cô gái đứng ngược sáng đột nhiên quay đầu lại, nở nụ cười rạng rỡ, rồi sau đó cơ thể đột ngột thu nhỏ lại một cách nhanh chóng, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành một bóng trắng bay vù ra ngoài cửa sổ.
"Đừng mà! Á a a ha…"
Mông lại bị người đàn ông tàn nhẫn vỗ mạnh một cái: "Đã là đồ chơi thì cô không được phép cao trào hay bài tiết một cách tùy tiện như thế."
Cô gái trên giường dang rộng tay chân, sắc mặt ửng hồng, nước mắt doanh tròng không ngừng uốn éo cơ thể, đôi vú lớn trắng nõn liên tục phập phồng giống như dụ người đến hái.
Người đàn ông không kìm lòng được mà cắn xuống, đầu lưỡi to linh hoạt điên cuồng cuốn đi dòng sữa tươi có hương vị ngọt ngào, đồng thời đưa một tay xuống tìm kiếm hạt đậu sưng tấy kia, bấm mạnh một cái…
"Á a a a…"
Ba dòng nước đồng loạt bắn ra, cô gái run rẩy đạt đến cao trào.
Lau đi vết sữa trắng đục bên khóe miệng, ánh mắt nghiền ngẫm của Úc Văn Chu quét qua cô gái ở bên dưới, toàn thân cô nhếch nhác, vẫn đang co giật trong dư âm.
"Chậc chậc, cô không ngoan chút nào… Đã nói rồi, không có sự cho phép của chủ nhân, sao đồ chơi có thể tự tiện cao trào được?"
Không ngờ cô gái đột nhiên mở to đôi mắt đẹp đong đầy nước mắt, giọng nói động lòng người và mềm mại như tơ lụa chậm rãi tràn ra từ giữa hai cánh môi phớt hồng đang khẽ nhếch:
"Đừng mà… thật sự không được đâu, Khanh Khanh không làm đồ chơi nữa được không…"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Úc Văn Chu sửng sốt, cô gái đột nhiên để lộ giọng nói mềm mại và ánh mắt ươn ướt yếu ớt đáng thương, khiến cho cơn tức đè nén trong đáy lòng anh ta biến mất tăm như băng tuyết tan rã.
Lúc nãy… quả thật anh ta đã làm hơi quá đáng.
"Ngoan ngoãn như vậy ngay từ đầu có phải tốt rồi không."
Nguyễn Khanh Khanh cảm nhận được dây leo trói chặt trên người đều dần nới lỏng ra. Cô cử động cổ tay đau nhức, giơ cổ tay trắng nõn nà bị siết ra những vệt đỏ hồng cho người đàn ông thấy, trong giọng nói mềm mại đáng yêu ngầm có ý trách móc:
"Anh xem, trầy cả da rồi… Không mang vòng tay có được không? Vòng tay cọ người ta đau quá à."
Úc Văn Chu nâng cổ tay cô lên xem xét, đồng thời đôi mắt lạnh lẽo kia cũng nhìn chằm chằm vào phản ứng của cô gái, khuôn mặt nhỏ nhắn kia vẫn là dáng vẻ yếu đuối đáng thương.
Thôi, có anh ta ở trong này, chỉ cần không cho cô chạm vào những món đồ có thể biến hình và chạy trốn, tạm thời tháo vòng tay xuống một thời gian cũng không sao cả, chờ vết thương của cô khá hơn thì đeo lại cũng được.
Nguyễn Khanh Khanh chỉ cảm thấy cổ tay chợt nhẹ đi, cậu ta đã bị tháo xuống.
Nguyễn Khanh Khanh đưa mắt nhìn cổ tay trống trơn, vui sướng ngửa đầu hôn nhẹ lên cằm người đàn ông, rồi sau đó nhảy xuống giường trong ánh mắt sửng sốt của người đàn ông, chạy bước nhỏ đến bên cửa sổ rồi vươn vai, nhắm mắt cảm nhận từng làn gió thoảng qua bên ngoài cửa sổ.
Úc Văn Chu còn đang đắm chìm trong xúc cảm mềm mại lướt qua cằm mình trong nháy mắt, ngay sau đó đã thấy cô gái đứng bên cửa sổ, mái tóc dài đen bóng phất phơ trong gió, sống mũi cao tạo thành một độ cong hệt như thiên nga, khoảnh khắc ấy đẹp không gì sánh bằng.
Cô gái đứng ngược sáng đột nhiên quay đầu lại, nở nụ cười rạng rỡ, rồi sau đó cơ thể đột ngột thu nhỏ lại một cách nhanh chóng, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành một bóng trắng bay vù ra ngoài cửa sổ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro