Sổ Tay Thức Tỉnh Tình Yêu Đích Thực
GAY. Thật sự là...
Huyễn Lạt Tiểu Dụ Hoàn
2025-02-28 05:28:00
Nhưng ngay sau đó, La Gia Chú nghiêm túc lại: “Thế này nhé, tôi không thể khẳng định chắc chắn Trâu Miểu có thích cậu hay không, vì chuyện đó cần chính miệng cậu ấy nói ra mới rõ ràng được.”“Nhưng điều tôi có thể khẳng định là, Trâu Miểu đúng là GAY.”GAY. Thật sự là GAY.Âu Dương Hạo như được khai sáng. Vậy là không giống với La Gia Chú, Trâu Miểu chỉ thích đàn ông.Nếu đúng là vậy... Đậu má.Âu Dương Hạo cảm thấy như vừa bị một đòn mạnh mẽ giáng xuống.Nếu Trâu Miểu thực sự là GAY, thì hành động của anh trong suốt 6 năm qua chẳng phải đều là quấy rối Trâu Miểu sao? Không phải chỉ một hai ngày, mà suốt cả 6 năm trời!Thậm chí, giờ nghĩ lại, dường như Từ Độ cũng nhận ra điều gì đó. Nếu không thì tại sao y lại âm thầm gợi ý anh đi hỏi La Gia Chú? Tại sao chỉ có anh là không hề nhận ra?Âu Dương Hạo hỏi: “Làm sao cậu biết được?”“Tôi chẳng thấy Trâu Miểu giống người thích đàn ông chút nào.”“Cậu ấy nói với cậu và anh Độ những gì mà không nói với tôi?”La Gia Chú đáp: “Không phải ai thuộc cộng đồng cũng thích thể hiện ra ngoài đâu, A Hạo.”“Trâu Miểu có lẽ chỉ muốn bảo vệ bản thân thôi. Ở trong cái vòng này, tôi có chút kinh nghiệm nên cảm giác được. Nhưng Trâu Miểu chưa bao giờ nói thẳng với tôi. Tôi chỉ đoán nhờ vào kinh nghiệm xem đam mỹ nhiều, radar của tôi nhạy cảm hơn chút thôi.”“Cái này chắc thuộc dạng trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra. Với tôi thì không cần giấu làm gì, vì tôi đã có bạn trai rồi, nhưng tôi hiểu cậu ấy muốn giữ kín.”“Cậu ấy giấu rất kỹ. Nếu tôi không phải thuộc giới này, chắc cũng không nhận ra được đâu.”“Còn Từ Độ thì… tôi không biết sao anh ấy lại biết được.”Gì? Bảo vệ bản thân? Ý là sao?Âu Dương Hạo bắt được một cụm từ khó hiểu, nhưng bất kể thế nào, việc Trâu Miểu thích đàn ông xem ra đã là sự thật. Dù vậy, điều đó có nghĩa anh vẫn còn cơ hội.Âu Dương Hạo tự nhủ: Mình không giỏi làm được việc gì to tát, nhưng trong chuyện thừa nhận thích ai đó, mình không phải kiểu người nhút nhát. Mình là người tốt, và người mình thích cũng không phải người xấu. Thích một ai đó thì cứ nói ra thôi. Với mình, nói một câu "thích" là hành động đơn giản nhất trong chuyện tình cảm.Anh cảm ơn La Gia Chú rối rít và nhấn mạnh rằng sẽ nhớ mãi ơn hắn đã giúp đỡ. Sau đó kết thúc cuộc trò chuyện.“Hắc hắc...”Âu Dương Hạo bất giác bật cười.Anh bắt đầu tưởng tượng những ngày tháng ngọt ngào với Trâu Miểu, cùng nhau lãng mạn dưới ánh trăng, âu yếm không ngần ngại. Đúng là quá tuyệt vời. Có vẻ không nhất thiết phải là siêu cấp đại soái ca mới làm người ta rung động, quan trọng là mình thích người ta mà thôi.Nghĩ vậy, anh mở cửa sổ trò chuyện với Từ Độ. Từ Độ là kiểu người thích xem phim muộn, chắc chắn giờ này vẫn chưa ngủ. Âu Dương Hạo nhắn thẳng: “Anh Độ, tôi hỏi xong rồi. Giờ anh nói tôi đi tìm Trâu Miểu nói thẳng được chưa?”Quả nhiên, Từ Độ trả lời ngay: “Được.”“Nhưng tốt nhất cậu nên nhanh lên.”“Trâu Miểu sắp đi rồi.”Hả?!Âu Dương Hạo như nghe thấy tim mình hụt một nhịp: “Cái gì? Là sao?!”Từ Độ: “Tôi đoán thôi.”“Cậu ấy vừa hỏi tôi app đặt vé máy bay nào rẻ nhất.”“Vé là cậu ấy đặt cho mình. Đi đâu thì tôi không rõ, nhưng có vẻ không phải chuyến ngắn ngày. Vì cậu ấy còn hỏi tôi mai có thể qua lấy cái máy chiếu cậu ấy mượn trước đây không, và nhờ tôi trả lại cho cậu đồ đạc cậu ấy đang giữ.”“(hình ảnh)”Từ Độ gửi thêm một bức ảnh chụp phiếu hẹn giao hàng vào 10 giờ sáng mai.Chết tiệt!Âu Dương Hạo cảm thấy đầu óc như quay cuồng. Anh vừa trải qua một chuỗi những suy nghĩ cực kỳ căng thẳng trong một thời gian ngắn. Từ việc phát hiện, thừa nhận, đến việc công khai và quyết định theo đuổi Trâu Miểu, tất cả chỉ gói gọn trong hơn hai giờ đồng hồ.Anh không ngờ Trâu Miểu lại hành động nhanh như vậy. Việc cậu ấy chuẩn bị rời đi cho thấy Trâu Miểu thực sự muốn cắt đứt mọi ràng buộc với mình. Nghĩ đến đây, trong lòng Âu Dương Hạo như có một tảng đá lớn đè nặng, vừa lo lắng vừa đau đớn.Anh vội nhắn cho Từ Độ: “Vậy tôi qua tìm cậu ấy ngay bây giờ. Cậu ấy ở chung cư đúng không?”Từ Độ đáp: “Đừng đi. Cậu ấy bảo là đi ngủ rồi. Cho cậu ấy thở một chút đi. Sáu năm rồi, đâu dễ dàng gì.”“Hơn nữa, cậu ấy còn muốn trả đồ. Ít nhất ngày mai cũng chưa đi ngay đâu.”Âu Dương Hạo bất mãn đáp: “Được rồi.”Nhưng nhìn cách Từ Độ nói chuyện, anh không nhịn được mà hỏi tiếp: “Anh Độ, rốt cuộc anh đã biết Trâu Miểu là GAY từ khi nào? Không lẽ vì vậy mà anh mới bảo tôi đi hỏi Gia Chú?”“Anh nói đi, sao anh biết được chuyện này?”Từ Độ nhắn lại: “Tôi đoán.”“Mặc dù chúng ta là bạn bè, nhưng tôi phải thừa nhận rằng, tôi chỉ dừng ở mức tình anh em. Tôi không làm được như Trâu Miểu, đối xử tốt với cậu như thế. Cũng không giống cậu, suốt ngày ôm vai bá cổ bạn bè.”“Tôi có thể ngủ, nhưng phải mặc đồ tử tế, giữ khoảng cách với cậu.”“Nhưng tôi không biết Trâu Miểu là GAY. Tôi chỉ cảm giác rằng cậu ấy thích cậu thôi.”Âu Dương Hạo cứng họng, không nói nên lời.Hóa ra, Gia Chú và Từ Độ đều chỉ là “chó ngáp phải ruồi”. Nhưng bằng cách nào đó, họ đã giúp anh giải quyết hai câu hỏi lớn: Trâu Miểu có thích đàn ông không, và liệu Trâu Miểu có thích anh không.Nghĩ đến câu Trâu Miểu từng nói sau khi đánh anh, “Anh nghĩ tôi chịu đựng ở cái nơi chết tiệt này là vì cái gì?!” Âu Dương Hạo dần hiểu ra rằng, rất có thể chính vì mình mà Trâu Miểu đã lựa chọn ở lại thành phố X sau khi tốt nghiệp.Bỗng nhiên, cảm giác chua xót dâng lên trong lòng.Tại sao Trâu Miểu không nói gì với anh? Đã làm đến mức này, đã lặng lẽ chờ đợi suốt ngần ấy năm, cậu ấy phải chịu đựng biết bao uất ức. Ngay cả khi không được đáp lại, ít nhất cũng nên bày tỏ một chút chứ? Sao đến cuối cùng lại là Trâu Miểu phải trả đồ, dặn dò anh chăm sóc bản thân? Âu Dương Hạo không dám tưởng tượng Trâu Miểu đã yêu anh nhiều đến mức nào.Dù là người thẳng thắn trong chuyện tình cảm, Âu Dương Hạo vẫn không thể hiểu được cảm giác yêu thầm là như thế nào.Nhưng ann chợt chú ý đến một điều: “Khoan đã, anh Độ, sao tôi cảm thấy anh tiếp thu chuyện này nhanh thế? Tôi còn chưa nói rõ với anh rằng tôi thích Trâu Miểu, cũng chưa chính thức công khai mà.”Từ Độ trả lời: “Cậu cần làm nghi thức à? Muốn tôi phối hợp với cậu sao?”“Tôi nhìn các cậu suốt sáu năm rồi. Còn cái gì mà không chấp nhận được nữa.”“Chỉ cần là yêu thì không có biên giới. Đây là thái độ của tôi.”“Năm xưa tôi nói vậy với Gia Chú, giờ tôi cũng nói vậy với cậu.”Âu Dương Hạo do dự một chút, rồi hỏi tiếp: “Vậy, anh Độ, trực giác anh chuẩn thế, liệu sau chuyện này Trâu Miểu có còn thích tôi không?”“Tôi thật sự sợ làm hỏng mối quan hệ cuối cùng giữa tôi với cậu ấy…”Từ Độ đáp: “Còn thích.”“Người ta, khi đã mất đi hy vọng, thì trái tim sớm đã hóa tro tàn, còn gì mà phải trốn chạy nữa?Chỉ những ai còn tiếc nuối, còn đau lòng, mới sợ hãi khi đối mặt với kỷ niệm cũ.Nếu cậu ấy rời đi, là vì cậu ấy muốn quên đi sự đau khổ, nhưng chưa bao giờ quên được cậu.”“A Hạo, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Cậu và Trâu Miểu là một cặp trời sinh.”Âu Dương Hạo: …Từ Độ lại phát bệnh văn nghệ, mỗi lần như vậy y đều thích viết vài câu thơ mà Âu Dương Hạo không biết có được tính là hay không, nhưng nhìn vào thì có vẻ rất ngầu. Lần này, nhân tiện y còn dạy đời Âu Dương Hạo một bài học. Âu Dương Hạo chỉ biết chịu thua, cười khổ nhắn lại: “Biết rồi, biết rồi, tôi nhất định sẽ thay đổi mà!”“Hiện tại tôi xem như một chân đã bước vào quan tài, không thay đổi thì đúng là một đống bùn nhão, Trâu Miểu cũng chạy luôn.”Từ Độ: “Nhớ cảm ơn tôi đấy.”“Tôi đi xem phim đây.”Âu Dương Hạo: “Cảm ơn, cảm ơn, nhất định sẽ cảm ơn.”Kết thúc đoạn đối thoại, Âu Dương Hạo đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi vào phòng tắm để làm sạch bản thân.Khi nhìn vào gương, anh thấy khuôn mặt mình dù không quá thảm hại nhưng mũi vẫn còn sưng vù, không biết bao lâu mới lành lại. Vết thương này thật giống với tâm trạng phức tạp trong lòng anh lúc này.Đêm nay, định sẵn là một đêm không ngủ.Sau khi tắm xong, Âu Dương Hạo nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà trắng toát. Bộ não của anh không thể kiểm soát được mà bắt đầu nghĩ về Trâu Miểu, nghĩ về tất cả mọi thứ liên quan đến cậu ấy. Anh mới nhận ra mình thật sự rất mong đợi cảm giác được trở thành người yêu của Trâu Miểu sẽ ra sao, cuộc sống bên cạnh Trâu Miểu sẽ thế nào.Anh cảm thấy mình có thể làm rất nhiều, rất nhiều điều cho Trâu Miểu. Nghĩ đến viễn cảnh đó, anh lại bất giác cười ngây ngô. Anh còn tưởng tượng ra trần nhà trắng toát này đột nhiên trở thành một bức tranh đầy màu sắc rực rỡ.Âu Dương Hạo nghĩ, chờ sau khi làm lành với Trâu Miểu, anh sẽ rủ Trâu Miểu cùng ngắm sao dưới bầu trời mùa hạ.Chỉ là, Âu Dương Hạo không biết liệu điều đó có xảy ra hay không. Nhưng anh muốn nắm tay Trâu Miểu, để đêm tối u ám cũng có thể trở nên rực rỡ sắc màu trong mắt cậu ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro