Sổ Tay Thức Tỉnh Tình Yêu Đích Thực
Tôi nhớ cậu, Tr...
Huyễn Lạt Tiểu Dụ Hoàn
2025-02-28 05:28:00
Nhưng, Âu Dương Hạo sẽ dễ dàng từ bỏ như vậy sao?Không.Trong túi anh vẫn còn số tiền mà Trâu Miểu từng đưa, đủ để cầm cự một thời gian. Dù Trâu Miểu có muốn tránh mặt, trước khi rời đi, cậu chắc chắn sẽ phải ra ngoài lần nữa. Khi đó, Âu Dương Hạo sẽ tìm cơ hội nói rõ mọi chuyện.Nghĩ vậy, Âu Dương Hạo xoay người, nhấn thang máy xuống lầu. Trở lại sân chung cư, anh ngồi vào chiếc ghế trong đình hóng gió. Một bên khóc, một bên lau nước mắt, đồng thời mở ứng dụng tuyển dụng trên điện thoại tìm việc làm. Nhưng cuối cùng, cảm xúc lại lấn át lý trí. Không chịu nổi nữa, anh quyết định dừng tất cả và tập trung khóc một trận cho thỏa.May mắn thay, trong tiết trời lạnh lẽo, hiu quạnh thế này, chẳng ai ra ngoài đi dạo. Nếu không, Âu Dương Hạo cũng chẳng dám khóc lộ liễu như vậy.Dù vậy, anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Khóc cũng chẳng giải quyết được gì. Sau khi phát tiết xong, anh gom mớ khăn giấy đã dùng, ném vào thùng rác gần đó. Lúc này, Âu Dương Hạo tự nhủ: Mình vẫn là một người đàn ông đích thực!Da mặt dày quả thực có lợi.Âu Dương Hạo cũng không hiểu mình đã làm thế nào để cầm cự. Lúc thì xem tin tuyển dụng, lúc lại ngẩn người, lúc thì tra trên mạng những từ khóa như: “Cách xin lỗi tốt nhất,” “Làm sao để người khác hết giận,” cùng các câu hỏi tương tự.Nói ngắn gọn, anh chẳng làm được việc gì ra hồn.Đến khi điện thoại báo chỉ còn 5% pin, Âu Dương Hạo đành phải đứng dậy tìm nơi cho thuê sạc. Điện thoại của anh đã bị rơi nhiều lần, pin tụt nhanh hơn bình thường.Sau một vòng tìm kiếm ở các cửa hàng tiện lợi trong khu chung cư nhưng không nơi nào cho thuê sạc, anh đành ra ngoài khu vực để tìm.May mắn thay, ngay ở cửa hàng tiện lợi gần đó, anh rẽ trái và thấy một trạm cho thuê sạc. Quét mã, cắm sạc, rồi chờ điện thoại lên nguồn, lúc này anh mới để ý thời gian — đã hơn 5 giờ 40 phút chiều.Vào giờ này, Trâu Miểu hẳn đã bắt đầu chuẩn bị bữa tối.Nếu Âu Dương Hạo không có ở đó, Trâu Miểu thường gọi cơm hộp. Nhưng khi anh có ở nhà, vì Âu Dương Hạo thích đồ ăn Trâu Miểu nấu, anh sẽ năn nỉ để cậu làm cơm cho mình. Nếu trong nhà không có nguyên liệu, dù phàn nàn vài câu, Trâu Miểu vẫn sẽ cùng anh đi chợ hoặc siêu thị, rồi về nấu một bữa nóng hổi.Tuy nhiên, vì thời gian livestream của Trâu Miểu là 8 giờ tối, mọi thứ thường rất gấp gáp. Cậu ăn vội rồi vào phòng làm việc, còn Âu Dương Hạo ngồi lại bàn, vừa ăn vừa xem cậu livestream. Đôi lúc, anh đeo tai nghe để xem video hài trên điện thoại. Cảnh tượng ấy chẳng khác nào một cặp đôi quen thuộc với nhịp sống của nhau.Nghĩ lại, Âu Dương Hạo thấy lòng nặng trĩu. Không biết từ khi nào, anh đã xem sự quan tâm của Trâu Miểu như một điều hiển nhiên. Trâu Miểu thật sự đối xử rất tốt với anh, và chính điều đó làm nỗi nhớ càng thêm day dứt.Trong dòng suy nghĩ miên man, Âu Dương Hạo chợt nhận ra mình đã đứng trước thang máy dẫn lên căn hộ của Trâu Miểu. Anh cố kìm nén cảm giác chua xót và áy náy trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn nhấn nút thang máy đi lên.Anh muốn thử thêm một lần nữa.Nếu Trâu Miểu gọi cơm hộp, chắc chắn cậu sẽ mở cửa. Nếu tự nấu ăn, Trâu Miểu có thói quen dọn dẹp và vứt rác sau bữa tối, nên cậu cũng sẽ phải ra ngoài.Thế nhưng, lần này mọi tính toán của Âu Dương Hạo đều sai.Anh đứng đợi rất lâu, liên tục nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại để xem giờ. Đến tận 7 giờ tối, thời điểm mà Trâu Miểu thường đi vứt rác, hàng xóm đã dắt cả gia đình ra ngoài đi dạo, nhưng Trâu Miểu vẫn không xuất hiện.Âu Dương Hạo cảm thấy nỗi buồn dâng lên trong lòng. Có vẻ như Trâu Miểu đã cảnh giác hơn, cố tình tránh mặt anh.Đứng mãi ngoài hành lang thế này thật vô ích. Dù Âu Dương Hạo tự thấy mình không có ác ý, thậm chí còn rất cẩn trọng, nhưng người khác không biết điều đó. Lỡ đâu họ nghĩ anh là kẻ biến thái thì sao?Canh cửa cả ngày, thêm cả tối hôm qua ngủ không đủ, tâm trạng lại luôn nặng nề, khiến Âu Dương Hạo cảm thấy mệt mỏi. Anh lững thững đi vào cầu thang bộ, ngồi xuống bậc thang, móc điện thoại ra nhắn tin cho Từ Độ: “Anh Độ…”“Tôi thất bại rồi. Hôm nay tôi đã chặn được Trâu Miểu một lần, nhưng cậu ấy không muốn gặp tôi.”“Cậu ấy nói tôi mất mặt, nói tôi phiền, còn nghĩ tôi chỉ tìm cậu ấy để xin tiền.”“Cậu ấy không muốn gặp tôi nữa.”“Cậu ấy không muốn gặp tôi…”“Thật sự không muốn gặp tôi…”Âu Dương Hạo không kìm được, cứ lặp đi lặp lại sự thật mà bản thân không muốn tin. Nỗi buồn dâng lên tột cùng, đến mức anh thậm chí chẳng còn tâm trạng để gửi thêm biểu cảm.Tin nhắn từ Từ Độ nhanh chóng đến: “…”“Uống một chén không?”“Để tôi mời.”“Tôi đang trên tàu điện ngầm, trên đường về nhà.”“Nếu cần gì thì nói, tôi sẽ đổi hướng qua chỗ cậu.”Sự an ủi không chút do dự từ người anh em làm Âu Dương Hạo cảm động. Nhưng đồng thời, sự xác nhận gián tiếp của Từ Độ — rằng Trâu Miểu thật sự không muốn gặp anh nữa — như một mũi tên đâm thẳng vào tim.Dẫu vậy, Âu Dương Hạo vẫn không muốn từ bỏ.“Không cần đâu, anh Độ. Cảm ơn anh. Tôi chỉ thấy buồn quá, muốn nói vài câu. Mọi chuyện đều do tôi tự làm ra, cũng chẳng dám oán trách ai.”“Tôi vẫn muốn thử tiếp.”Từ Độ trả lời: “Vậy thì cố lên.”“Chúc may mắn.”“Nếu tôi có tin gì về cậu ấy, sẽ báo cho cậu ngay.”Sau khi trò chuyện với Từ Độ, được đôi lời an ủi, Âu Dương Hạo cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, tinh thần cũng phấn chấn đôi chút: “Cảm ơn anh Độ, tôi thấy khá hơn nhiều rồi.”“Thật ra tôi vẫn luôn cảm thấy anh giống như một cái máy, rất nhiều lúc lạnh lùng đến đáng sợ, dễ làm tổn thương người khác, nhưng đôi khi anh lại rất có tình người. Tôi biết anh là một người anh em tốt.”Từ Độ: “?”“Âu Dương Hạo, nếu không nói được thì tốt nhất đừng nói.”Âu Dương Hạo không trả lời, đặt điện thoại xuống, cũng không còn tâm trạng làm gì khác. Anh dựa lưng vào tường, ngẩn người, không biết Trâu Miểu bao giờ mới ra. Trong đầu anh chỉ quanh quẩn ý nghĩ muốn trò chuyện với Trâu Miểu. Gần đây, số lần anh nghĩ đến Trâu Miểu nhiều đến mức chính anh cũng chẳng thể đếm xuể. Mệt mỏi khiến đôi mắt anh díu lại, tầm nhìn dần nhòe đi…---“Kẽo kẹt —— cạch!”Không biết đã bao lâu trôi qua, tiếng mở cửa bất ngờ vang lên làm Âu Dương Hạo giật mình tỉnh dậy.Là tiếng chốt cửa căn hộ của Trâu Miểu! Anh không ngờ mình đã ngủ quên, nhưng ngay cả trong mơ anh cũng không thể nhầm được âm thanh này. Cái bản lề cửa hơi khô khốc đó chính anh từng giúp Trâu Miểu tra dầu mà!Không nói thêm một lời, anh bật dậy khỏi sàn nhà, chạy ra từ cầu thang.Trước mắt anh là Trâu Miểu, tay xách hai túi nilon màu đen lớn, rõ ràng đang chuẩn bị mang rác xuống tầng. Dù cảnh tượng này không phải lần đầu tiên anh thấy, nhưng hốc mắt Âu Dương Hạo vẫn đỏ lên ngay lập tức: “Trâu Miểu...”Nhưng lần này, Trâu Miểu lại tỏ ra hoảng sợ hơn cả lần đầu. Vừa nhìn thấy Âu Dương Hạo, cậu lập tức đặt túi rác xuống, vội vã xoay người, tra chìa khóa định mở cửa quay lại vào nhà.Nhìn tình huống đó, Âu Dương Hạo lao tới, giữ chặt tay Trâu Miểu. Anh sợ mình dùng lực quá mạnh, liền vội nới lỏng tay, nhưng vẫn căng thẳng đến mức thở dốc: “Trâu Miểu… Trâu Miểu! Tôi biết mình sai rồi. Tôi đã nghĩ thông suốt, nghĩ thông rất nhiều, rất nhiều. Thật sự đấy, nghe tôi nói đi, được không?”Trâu Miểu không nhìn anh, chỉ đứng đó, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cố sức bẻ tay anh ra: “Cút đi...”“Tôi không muốn nghe, cũng không muốn nhìn thấy anh nữa.”Những lời đó khiến Âu Dương Hạo như bị dao đâm thẳng vào tim. Trâu Miểu bắt đầu giãy giụa, muốn gạt tay anh ra, nhưng Âu Dương Hạo nhất quyết không chịu buông. Trâu Miểu thấy không thể thoát được, đành quay lại nhìn anh, ánh mắt đầy phẫn nộ: “Anh đủ chưa? Mau buông tay ra!”Trâu Miểu càng lúc càng dùng sức, chỉ một tay mà gần như sắp thoát khỏi sự kiềm chế. Âu Dương Hạo lo sợ Trâu Miểu sẽ trốn thoát, để rồi cơ hội này sẽ mất đi mãi mãi. Trong cơn hoảng loạn, anh vội nắm chặt tay còn lại của Trâu Miểu, gần như buột miệng: “Trâu Miểu, nghe tôi nói, tôi thích…”“Ục ục...”Đáng tiếc, âm thanh từ bụng đói vang lên đúng lúc, cắt ngang lời anh.Tiếng động lạc lõng ấy khiến không khí căng thẳng giữa hai người hoàn toàn tan biến. Cả Âu Dương Hạo lẫn Trâu Miểu đều sững người.Trâu Miểu cuối cùng cũng chịu dừng lại, ánh mắt không còn né tránh nữa. Nhìn cậu bình tĩnh lại, Âu Dương Hạo cảm thấy cổ họng nghẹn lại. Không kìm được, anh tiến lên một bước, tựa trán vào vai Trâu Miểu.Hơi ấm quen thuộc từ cậu khiến Âu Dương Hạo nhận ra cả ngày nay anh chưa ăn gì. Cảm giác mệt mỏi và đói khát tràn đến, anh gần như mất hết sức lực. Trong giọng nói đầy ủy khuất, anh thì thào: “Tôi đói… Trâu Miểu, tôi muốn ăn cơm cậu nấu…”Trâu Miểu im lặng, không nói gì, cũng không đẩy anh ra, chỉ để mặc anh dựa vào mình.Âu Dương Hạo không biết Trâu Miểu đang nghĩ gì, chỉ cảm nhận được hương thơm quen thuộc từ nước giặt trên người cậu. Anh buông tay cậu ra, nhưng theo thói quen lại vòng tay ôm lấy eo cậu. Sự ấm áp và trọn vẹn ấy lan khắp cơ thể anh, đúng là cảm giác khi ôm Trâu Miểu — cảm giác mà anh đã rất nhớ.Không kìm được, anh siết chặt vòng tay hơn, giọng nghẹn ngào: “Tôi nhớ cậu, Trâu Miểu… Tôi thật sự rất nhớ cậu… Đừng bỏ tôi… Làm ơn, đừng bỏ tôi…”Anh thậm chí mong Trâu Miểu sẽ ôm lại mình. Nếu cậu làm thế, anh chắc chắn sẽ không ngần ngại hôn cậu ngay, không chút do dự.Nhưng trái với mong đợi, Trâu Miểu nhẹ nhàng đẩy anh ra. Âu Dương Hạo ngẩn người, đôi mắt đỏ hoe nhìn cậu, nhưng trên khuôn mặt Trâu Miểu không hề lộ ra cảm xúc gì đặc biệt.“Đừng làm những chuyện khiến người khác hiểu lầm,” Trâu Miểu nói, giọng điềm tĩnh nhưng xa cách. Cậu quay người, mở cửa phòng: “Tôi vừa ăn xong, đồ ăn vẫn còn nóng, nhưng không nhiều thịt. Nếu anh không chê thì ăn đi.”Cậu biết rõ anh thích ăn thịt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro