Dote upon you
2024-10-03 07:02:01
Hàm răng sắc nhọn ngưa ngứa va đập vào nhau,cứa đến rơm rớm giọt máu tanh nồng,tâm tư muốn lao đến chủ nhân tuyến thể nhẵn mịn vồ vập cắn cổ một cái tích tụ trong mạch máu não. Diệp Ngạn sốc tần số não,mất tự nhiên,tự biết quý trọng hàm răng của mình ngăn dục tính tan biến khỏi ham muốn cắn bừa mà lặng lẽ rời đi làm bộ làm tịch như chưa từng đến đây.
Đúng lúc mí mắt giần giật, cấp tốc rời đi ma xui quỷ khiến thế nào Khương Du chạm phải ánh mắt Diệp Ngạn giữa không trung. Hắn lơ đãng lạnh nhạt hoàn toàn không biểu lộ cảm xúc.
Lại có cảm giác bản thân phạm tội quả tang bị bắt ngay tại trận có thể trực tiếp xử lý hành vi vi phạm không cần thông qua bộ phận trung gian. Nhưng hắn chuyện gì cũng chưa làm tới nơi tới chốn, mới chỉ dám có ý đồ không trong sáng.
Mới chỉ chiêm ngưỡng tuyến thể của Khương Du từ xa,bản năng Alpha như muốn trỗi dậy mất kiểm soát.
Khương Du hỏi:
"Cậu xong sớm à?"
"Cậu cũng thế mà."
Diệp Ngạn nhẹ nhàng nhắc khéo.
Để xoa dịu bầu không khí ngượng nghịu, cậu gật đầu đề nghị:
"Bài thi cuối cùng sẽ kết thúc sau 10 phút nữa,tôi với cậu. Đi chung? Nhé?"
"Cảm ơn thầy Diệp đã bổ trợ kiến thức hổng, thi khá ổn."
Hai câu nói vô cùng nhỏ nhẹ, khó xác định đối phương có nghe rõ không, Khương Du cảm nhận bản thân không nhớ nổi mình vừa nói gì. Nhưng Diệp Ngạn nghe rõ mồn một,dừng bước hơi sát lại giọng ấm dễ nghe khẽ "Ừm".
Một chiếc xe Range Rover SVAutobiography dáng trần thân đen đậu bên lề, cậu chợt nhìn sang bên cạnh,quay đầu. Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, Diệp Ngạn đã khởi động máy,cắm chìa khóa từ trước.
"Lên xe."
Giọng điệu hắn trầm thấp không hề cho đối phương cơ hội từ chối. Khương Du nho nhã mỉm cười biểu hiện dáng vẻ thư sinh đoan trang ,ngoan ngoãn,lễ phép lên xe.
Cậu định ngồi ở ghế sau, giọng điệu trầm thấp hơn cả hôm mới gặp, có thể nghe ra được sự tức giận đang cố gắng kìm nén:
"Ghế phụ lái."
Khương Du xoay người,ngồi theo yêu cầu. Đợi cậu thắt dây an toàn xong, Diệp Ngạn lái xe ra khỏi trường học.
Hai người im lặng không nói thêm gì,hai ghế ngồi không cách quá xa nhưng cậu chủ động ngồi nép vào góc. Không khí dần trở nên yên tĩnh, đôi mắt cậu xinh đẹp vô thức nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt vô lăng của người nọ,thon dài mềm mại, khớp xương rõ ràng,gân xanh nổi bật tỏa ra xúc cảm hơi man mát,lành lạnh.
Diệp Ngạn hơi ê răng, cảm quan hồng ngoại tác động lên bàn tay vê mạnh tay ga. Chiếc xe nghiêng mình di chuyển chạy đến bãi đỗ xe ngầm cách quán ăn 100m dành cho xe ô tô.
Tại mới có hai người ra khỏi phòng thi sớm đến mà.
Diệp Ngạn dừng xe lại, mở cửa xe bước một chân xuống, khéo léo xoay sang bên trái mở cửa xe hộ Khương Du.
Đi tản bộ dọc con phố, cậu mở định vị GPS xem kĩ . Cửa hiệu trước mặt tên sến rện "Dote upon you" mĩ miều dịch ra là "Say em".
Cái tên độc đáo thế này muốn ít người quan tâm đến thật làm khó chuỗi tửu quán quá.
Khương Du bần thần đi vào, mắt vẫn để ý điện thoại lỡ bước hụt sảy chân,tư thế chúi chụi chuẩn bị áp toàn bộ mặt mũi rơi tự do tiếp đất mẹ.
Diệp Ngạn sóng vai cậu, ánh mắt chưa từng rời đi một giây nào, vươn tay vòng qua ôm gọn lấy eo cậu.
Lực tay không hẳn lớn nhưng ôm eo rất chặt. Eo là điểm nhạy cảm trên cơ thể hiếm hoi của cậu, cậu giật nảy mềm nhũn phần cơ yếu phía trên.
Đúng lúc mí mắt giần giật, cấp tốc rời đi ma xui quỷ khiến thế nào Khương Du chạm phải ánh mắt Diệp Ngạn giữa không trung. Hắn lơ đãng lạnh nhạt hoàn toàn không biểu lộ cảm xúc.
Lại có cảm giác bản thân phạm tội quả tang bị bắt ngay tại trận có thể trực tiếp xử lý hành vi vi phạm không cần thông qua bộ phận trung gian. Nhưng hắn chuyện gì cũng chưa làm tới nơi tới chốn, mới chỉ dám có ý đồ không trong sáng.
Mới chỉ chiêm ngưỡng tuyến thể của Khương Du từ xa,bản năng Alpha như muốn trỗi dậy mất kiểm soát.
Khương Du hỏi:
"Cậu xong sớm à?"
"Cậu cũng thế mà."
Diệp Ngạn nhẹ nhàng nhắc khéo.
Để xoa dịu bầu không khí ngượng nghịu, cậu gật đầu đề nghị:
"Bài thi cuối cùng sẽ kết thúc sau 10 phút nữa,tôi với cậu. Đi chung? Nhé?"
"Cảm ơn thầy Diệp đã bổ trợ kiến thức hổng, thi khá ổn."
Hai câu nói vô cùng nhỏ nhẹ, khó xác định đối phương có nghe rõ không, Khương Du cảm nhận bản thân không nhớ nổi mình vừa nói gì. Nhưng Diệp Ngạn nghe rõ mồn một,dừng bước hơi sát lại giọng ấm dễ nghe khẽ "Ừm".
Một chiếc xe Range Rover SVAutobiography dáng trần thân đen đậu bên lề, cậu chợt nhìn sang bên cạnh,quay đầu. Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, Diệp Ngạn đã khởi động máy,cắm chìa khóa từ trước.
"Lên xe."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng điệu hắn trầm thấp không hề cho đối phương cơ hội từ chối. Khương Du nho nhã mỉm cười biểu hiện dáng vẻ thư sinh đoan trang ,ngoan ngoãn,lễ phép lên xe.
Cậu định ngồi ở ghế sau, giọng điệu trầm thấp hơn cả hôm mới gặp, có thể nghe ra được sự tức giận đang cố gắng kìm nén:
"Ghế phụ lái."
Khương Du xoay người,ngồi theo yêu cầu. Đợi cậu thắt dây an toàn xong, Diệp Ngạn lái xe ra khỏi trường học.
Hai người im lặng không nói thêm gì,hai ghế ngồi không cách quá xa nhưng cậu chủ động ngồi nép vào góc. Không khí dần trở nên yên tĩnh, đôi mắt cậu xinh đẹp vô thức nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt vô lăng của người nọ,thon dài mềm mại, khớp xương rõ ràng,gân xanh nổi bật tỏa ra xúc cảm hơi man mát,lành lạnh.
Diệp Ngạn hơi ê răng, cảm quan hồng ngoại tác động lên bàn tay vê mạnh tay ga. Chiếc xe nghiêng mình di chuyển chạy đến bãi đỗ xe ngầm cách quán ăn 100m dành cho xe ô tô.
Tại mới có hai người ra khỏi phòng thi sớm đến mà.
Diệp Ngạn dừng xe lại, mở cửa xe bước một chân xuống, khéo léo xoay sang bên trái mở cửa xe hộ Khương Du.
Đi tản bộ dọc con phố, cậu mở định vị GPS xem kĩ . Cửa hiệu trước mặt tên sến rện "Dote upon you" mĩ miều dịch ra là "Say em".
Cái tên độc đáo thế này muốn ít người quan tâm đến thật làm khó chuỗi tửu quán quá.
Khương Du bần thần đi vào, mắt vẫn để ý điện thoại lỡ bước hụt sảy chân,tư thế chúi chụi chuẩn bị áp toàn bộ mặt mũi rơi tự do tiếp đất mẹ.
Diệp Ngạn sóng vai cậu, ánh mắt chưa từng rời đi một giây nào, vươn tay vòng qua ôm gọn lấy eo cậu.
Lực tay không hẳn lớn nhưng ôm eo rất chặt. Eo là điểm nhạy cảm trên cơ thể hiếm hoi của cậu, cậu giật nảy mềm nhũn phần cơ yếu phía trên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro