Làm bạn với tìn...
2024-12-02 14:04:58
Diệp Ngạn chỉ đưa ánh mắt khinh thường trong một nốt nhạc lướt qua như người dưng nước lã.
Còn chưa đi được bao xa, Tiêu Ân Tuấn đã bám đuôi hai người nói với giọng quở trách:
"Này này, cậu cũng quá vô tình đi, gặp anh em thân thiết mà chả chào nhau câu nào, có tình mới cái là ném xa tình cũ chậc, cậu đi với bé tiểu điệp hồ ly tinh nào đây?"
Vì Khương Du được Diệp Ngạn chùm mũ áo kín mít, chiếc khăn ấm áp quấn chặt từ xương mũi kéo dài quá cổ nên dù đứng ngay trước mặt Tiêu Ân Tuấn chẳng nhìn ra được là ai.
Giọng nói kéo tầm Khương Du, cậu dừng lại nhìn chàng trai trẻ xa lạ rồi nhìn sang người đi bên cạnh mình như thể muốn nói "bé" với "hồ ly tinh" là hai kiểu từ thuộc trường nghĩa đối lập dùng chung với nhau chẳng ăn nhập
xiu nao.
Khương Du tỏ phép lịch sự cởi manh khăn ấm nói chào người nọ, đầu hơi cúi xuống thấp.
Tiêu Ân Tuấn bấy giờ nhìn thấy khuôn mặt cậu một cách trực quan nhất, ánh mắt từ bất ngờ đi tới thất kinh lắp bắp không tròn chữ:
"C... Cau,tam anh cu. don ph.…"
Diệp Ngạn sợ rằng Tiêu Ân Tuấn sẽ mở miệng ăn nói bậy bạ khai sạch chuyện của hắn mà mím chặt môi lườm lạnh cậu ta một cái,tranh thủ lúc Khương Du chưa ngầng mặt lên đánh vào cánh tay cậu ta bỏng rát đau đớn.
"Cậu làm cái gì đấy! Có biết đau...."
"Hửm?"
"Lắm không?"
Giong Tieu An Tuan nho dan tu ep ban than ngam mieng nam tay Khuong Du cau cuu thi bi Diep Ngan hat vang
không thương tiếc.
Tiêu Ân Tuấn tâm thầm chửi thể,ngoài mặt oanh oanh yến yến tự giới thiệu bản thân với Khương Du:
"Ten toi la Tieu An Tuan,ban than cia cau ay d trudng cu. Quen biet cau ta cau chac stress di lam, cau co bi cau
ta bạo lực tinh thần thì phải tránh xa cậu ta ra đấy."
"Cậu đùa rồi, cậu ấy tốt bụng hòà đồng với bạn bè lắm."
Tiêu Ân Tuấn thấy tai mình ong ong tưởng chừng điếc loạn,khó tin đứng chối chết nửa ngày kể tai Diệp Ngạn nói đủ hai người nghe:
"Thật không ngờ dã tâm cậu thâm sâu khó lường, chơi lớn đấy, chấp nhận làm bạn với tình đơn phương nha."
Diệp Ngạn mắt càng sắc bén tựa hồ bồ dao găm cứa da gọt thịt ứa máu tanh.
Ánh mắt này rơi vào tầm mắt Khương Du lại tình thật tình mài mòn đôi mắt, cậu nảy ra ý nghĩ đáng sợ.
Bạn Diệp nói với cậu cậu ấy thích một Alpha, người tên Tiêu Ân Tuấn này cũng vừa hay là một Alpha!
Kịch bản tình yêu vượt ngàn trông gai chạy trong đầu cậu,cho nên nói rằng bạn Diệp thương nhớ cậu ấy đến đau khổ,ngại cậu còn ở đây không dám làm gì quá phận. Còn cậu khiến thiếu niên kia ghen tuông, suýt chút nữa đã khiến họ hiểu lầm nhau rồi.
Khuong Du kien dinh muon bao ve tinh yeu cam ki giua hai ngudi, cau lac dau bao Tieu An Tuan:
"Cậu đừng hiểu lầm."
Rồi vỗ vai Diệp Ngạn ánh mắt biểu tình đừng lo,tôi không nói cho người khác biết đâu, chúng ta là bạn mà,tôi sẽ giúp cậu giữ bí mật.
Sau khi nói xong cậu cảm nhận trái tim hơi thắt lại khó thở nhức đau nhưng ngay sau đó lập tức tan biến sạch.
Diệp Ngân và Tiêu Ân Tuấn nào biết suy nghĩ đáng sợ kia của cậu, khó hiểu ngẩn người.
Để ý thấy thời gian không còn sớm, Tiêu Ân Tuấn tạm biệt hai người, hành động đầy lưu luyến:
"Người anh em,tôi phải về trường đây. Hôm nay bố mẹ tôi lên kí túc xá thăm tôi sống thế nào. Khương Du à,tạm biệt nha."
Vốn định tạo không gian riêng nhưng cậu ấy bận việc, Khương Du đành gác lại lòng mình chào Tiêu Ân Tuấn.
"Cậu ấy biết tên tôi à?"
"Lần trước tìm cậu ta nói chuyện có kể cậu cho cậu ta nghe thôi."
"Ô."
Giữa tiết trời lạnh buốt, hai con người hai tâm sự riêng có rất nhiều điều muốn nói lại không thể nói thành lời.
Còn chưa đi được bao xa, Tiêu Ân Tuấn đã bám đuôi hai người nói với giọng quở trách:
"Này này, cậu cũng quá vô tình đi, gặp anh em thân thiết mà chả chào nhau câu nào, có tình mới cái là ném xa tình cũ chậc, cậu đi với bé tiểu điệp hồ ly tinh nào đây?"
Vì Khương Du được Diệp Ngạn chùm mũ áo kín mít, chiếc khăn ấm áp quấn chặt từ xương mũi kéo dài quá cổ nên dù đứng ngay trước mặt Tiêu Ân Tuấn chẳng nhìn ra được là ai.
Giọng nói kéo tầm Khương Du, cậu dừng lại nhìn chàng trai trẻ xa lạ rồi nhìn sang người đi bên cạnh mình như thể muốn nói "bé" với "hồ ly tinh" là hai kiểu từ thuộc trường nghĩa đối lập dùng chung với nhau chẳng ăn nhập
xiu nao.
Khương Du tỏ phép lịch sự cởi manh khăn ấm nói chào người nọ, đầu hơi cúi xuống thấp.
Tiêu Ân Tuấn bấy giờ nhìn thấy khuôn mặt cậu một cách trực quan nhất, ánh mắt từ bất ngờ đi tới thất kinh lắp bắp không tròn chữ:
"C... Cau,tam anh cu. don ph.…"
Diệp Ngạn sợ rằng Tiêu Ân Tuấn sẽ mở miệng ăn nói bậy bạ khai sạch chuyện của hắn mà mím chặt môi lườm lạnh cậu ta một cái,tranh thủ lúc Khương Du chưa ngầng mặt lên đánh vào cánh tay cậu ta bỏng rát đau đớn.
"Cậu làm cái gì đấy! Có biết đau...."
"Hửm?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lắm không?"
Giong Tieu An Tuan nho dan tu ep ban than ngam mieng nam tay Khuong Du cau cuu thi bi Diep Ngan hat vang
không thương tiếc.
Tiêu Ân Tuấn tâm thầm chửi thể,ngoài mặt oanh oanh yến yến tự giới thiệu bản thân với Khương Du:
"Ten toi la Tieu An Tuan,ban than cia cau ay d trudng cu. Quen biet cau ta cau chac stress di lam, cau co bi cau
ta bạo lực tinh thần thì phải tránh xa cậu ta ra đấy."
"Cậu đùa rồi, cậu ấy tốt bụng hòà đồng với bạn bè lắm."
Tiêu Ân Tuấn thấy tai mình ong ong tưởng chừng điếc loạn,khó tin đứng chối chết nửa ngày kể tai Diệp Ngạn nói đủ hai người nghe:
"Thật không ngờ dã tâm cậu thâm sâu khó lường, chơi lớn đấy, chấp nhận làm bạn với tình đơn phương nha."
Diệp Ngạn mắt càng sắc bén tựa hồ bồ dao găm cứa da gọt thịt ứa máu tanh.
Ánh mắt này rơi vào tầm mắt Khương Du lại tình thật tình mài mòn đôi mắt, cậu nảy ra ý nghĩ đáng sợ.
Bạn Diệp nói với cậu cậu ấy thích một Alpha, người tên Tiêu Ân Tuấn này cũng vừa hay là một Alpha!
Kịch bản tình yêu vượt ngàn trông gai chạy trong đầu cậu,cho nên nói rằng bạn Diệp thương nhớ cậu ấy đến đau khổ,ngại cậu còn ở đây không dám làm gì quá phận. Còn cậu khiến thiếu niên kia ghen tuông, suýt chút nữa đã khiến họ hiểu lầm nhau rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khuong Du kien dinh muon bao ve tinh yeu cam ki giua hai ngudi, cau lac dau bao Tieu An Tuan:
"Cậu đừng hiểu lầm."
Rồi vỗ vai Diệp Ngạn ánh mắt biểu tình đừng lo,tôi không nói cho người khác biết đâu, chúng ta là bạn mà,tôi sẽ giúp cậu giữ bí mật.
Sau khi nói xong cậu cảm nhận trái tim hơi thắt lại khó thở nhức đau nhưng ngay sau đó lập tức tan biến sạch.
Diệp Ngân và Tiêu Ân Tuấn nào biết suy nghĩ đáng sợ kia của cậu, khó hiểu ngẩn người.
Để ý thấy thời gian không còn sớm, Tiêu Ân Tuấn tạm biệt hai người, hành động đầy lưu luyến:
"Người anh em,tôi phải về trường đây. Hôm nay bố mẹ tôi lên kí túc xá thăm tôi sống thế nào. Khương Du à,tạm biệt nha."
Vốn định tạo không gian riêng nhưng cậu ấy bận việc, Khương Du đành gác lại lòng mình chào Tiêu Ân Tuấn.
"Cậu ấy biết tên tôi à?"
"Lần trước tìm cậu ta nói chuyện có kể cậu cho cậu ta nghe thôi."
"Ô."
Giữa tiết trời lạnh buốt, hai con người hai tâm sự riêng có rất nhiều điều muốn nói lại không thể nói thành lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro