Người cậu thích...
2024-10-03 07:02:01
Thiên Tình dại người, Khương Du có bị làm sao không đấy.
Không đúng, Khương Du có đầu óc, thực sự rất có đầu óc là đằng khác.
Tại sao lại dễ dàng tha thứ cho người mang ý đồ muốn lợi dụng ràng buộc pheromone bắt cậu ấy chịu trách nhiệm? Gồng mình tránh sự thôi thúc của pheromone nhưng luôn mềm lòng không nỡ tổn thương người khác , từ trong ra ngoài tỏa ra tâm hồn thiên thần rộng lòng bao dung,ôn nhu ngọt ngào.
Bỗng chốc cô nhận ra bản thân quá khốn nạn, nhân cách rách nát mới đang tâm toan hủy hoại người này,cô cúi mặt tội lỗi :
"Tôi hiểu rồi, Khương Du, cậu thực sự tốt đẹp ,sau này tớ sẽ không làm phiền đến cậu..."
Thời gian ngừng trôi, Thiên Tình tiếp lời:
"...Và tránh xa cả người cậu thích nữa. Lần cuối tớ nói nè,đừng tha thứ cho kẻ lợi dụng cậu như tớ, nhé!"
Khương Du lơ mơ lo lắng hỏi:
"Cậu tự về được không?"
Chỉ nghe tiếng nói vọng lại nhỏ dần và bóng người con gái khuất dần trên lối mòn trải đầy cánh hoa hồng rung rinh trong gió:
"Tớ không sao, chúc cậu và người cậu thích sớm về chung một mái nhà."
Ánh mắt Diệp Ngạn trở nên âm u tối mịt,trầm giọng:
"Người cậu thích?"
"Tôi, thật ra là, thành thật xin lỗi cậu."
Khương Du nhận kim tiêm trong tay Diệp Ngạn, tự chọc mình một liều thuốc ức chế xong chọt chọt tay vào chỗ cơ bụng gồ ghề:
"Lúc tôi từ chối cậu ấy,lỡ mượn cậu làm bình phong chắn gió."
"'Hum?"'
"Là lúc từ chối Thiên Tình, tôi nói dối với Thiên Tình tôi thích cậu."
Diệp Ngạn nhìn cậu sâu xa,đôi mắt Caramel màu hổ phách cao quý chứa hình bóng của cậu,dường như đôi mắt ấy chỉ nhìn đúng một người,nhen nhóm tia hạnh phúc nho nhỏ không ai phát hiện ra.
Hắn ước có thể nói rằng câu nói kia là cậu nói thật:
“Ừ, chúng ta vễ trước đã?”
"Cậu có ngửi thấy mùi gì là lạ không?
Khương Du cắn môi,mắt nhắm nghiền hơi khựng lại.
Diệp Ngạn không biết cậu muốn nói đến mùi gì, là mùi của Omega kia hay mùi nào khác gặng hỏi:
"Mùi?"
"Kiểu mùi hoa hồng nồng nàn tản xung quanh đây í, có cảm nhận mùi nào giống thế không?"
"À, vườn hoa hồng ngay đây, chắc là đọng lại ít mùi, hình như đúng là có hơi nồng đậm. Cậu nói tôi mới để ý."
Khương Du ngầm hiểu đối phương có vẻ không nghi ngờ mùi này thoát ly từ tuyến thể của cậu,ở đây trùng hợp lại có vườn hoa hồng. Cậu cố gắng đánh lừa Diệp Ngạn ra ngoài tiện xịt nước khử cho tan mùi:
"Bạn Diệp ra ngoài lánh mặt một chút được không, tôi bị kích thích rơi vào kì phát tình sớm, Alpha ở cạnh có tính bài xích không được thoải mái?"
Diệp Ngạn đứng dậy,đi được ba bước thì quay mặt lại nhìn Khương Du chằm chằm. Cậu vẫy tay lần nữa Diệp Ngạn mới thực sự rời đi.
Nhìn người đã mất dạng, cậu thở không ra hơi, lục tìm trong túi quần lọ thuốc xịt phun lượng lớn lên cơ thể hòng che đi khí vị quyến rũ thơm nồng.
Chân tay bủn rủn làm Khương Du không tài nào đứng dậy được, biết thế đã bảo Diệp Ngạn chờ ngoài cửa. Đuổi người đi mất lê thân về kí túc bằng cách nào.
Cậu cứ đứng lên lại ngã xuống,tiếng động trong phòng rức ồn ào, Diệp Ngạn từ bên ngoài nghiêng đầu xem xét tình hình.
"Cậu chưa đi à?"
"Đi rồi thì cậu làm sao?Chân cậu đi nổi?"
Con người Khương Du coi trọng mặt mũi,sĩ diện hão phản bác:
"Tôi ổn,đi đ..."
Chân cậu cố lây lết,kết quả chưa nói hết câu thì Diệp Ngạn đã chạy đến sốc lên,chỗ da ban nãy tiêm thuốc rỉ máu lên tay Diệp Ngạn.
Không đúng, Khương Du có đầu óc, thực sự rất có đầu óc là đằng khác.
Tại sao lại dễ dàng tha thứ cho người mang ý đồ muốn lợi dụng ràng buộc pheromone bắt cậu ấy chịu trách nhiệm? Gồng mình tránh sự thôi thúc của pheromone nhưng luôn mềm lòng không nỡ tổn thương người khác , từ trong ra ngoài tỏa ra tâm hồn thiên thần rộng lòng bao dung,ôn nhu ngọt ngào.
Bỗng chốc cô nhận ra bản thân quá khốn nạn, nhân cách rách nát mới đang tâm toan hủy hoại người này,cô cúi mặt tội lỗi :
"Tôi hiểu rồi, Khương Du, cậu thực sự tốt đẹp ,sau này tớ sẽ không làm phiền đến cậu..."
Thời gian ngừng trôi, Thiên Tình tiếp lời:
"...Và tránh xa cả người cậu thích nữa. Lần cuối tớ nói nè,đừng tha thứ cho kẻ lợi dụng cậu như tớ, nhé!"
Khương Du lơ mơ lo lắng hỏi:
"Cậu tự về được không?"
Chỉ nghe tiếng nói vọng lại nhỏ dần và bóng người con gái khuất dần trên lối mòn trải đầy cánh hoa hồng rung rinh trong gió:
"Tớ không sao, chúc cậu và người cậu thích sớm về chung một mái nhà."
Ánh mắt Diệp Ngạn trở nên âm u tối mịt,trầm giọng:
"Người cậu thích?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi, thật ra là, thành thật xin lỗi cậu."
Khương Du nhận kim tiêm trong tay Diệp Ngạn, tự chọc mình một liều thuốc ức chế xong chọt chọt tay vào chỗ cơ bụng gồ ghề:
"Lúc tôi từ chối cậu ấy,lỡ mượn cậu làm bình phong chắn gió."
"'Hum?"'
"Là lúc từ chối Thiên Tình, tôi nói dối với Thiên Tình tôi thích cậu."
Diệp Ngạn nhìn cậu sâu xa,đôi mắt Caramel màu hổ phách cao quý chứa hình bóng của cậu,dường như đôi mắt ấy chỉ nhìn đúng một người,nhen nhóm tia hạnh phúc nho nhỏ không ai phát hiện ra.
Hắn ước có thể nói rằng câu nói kia là cậu nói thật:
“Ừ, chúng ta vễ trước đã?”
"Cậu có ngửi thấy mùi gì là lạ không?
Khương Du cắn môi,mắt nhắm nghiền hơi khựng lại.
Diệp Ngạn không biết cậu muốn nói đến mùi gì, là mùi của Omega kia hay mùi nào khác gặng hỏi:
"Mùi?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Kiểu mùi hoa hồng nồng nàn tản xung quanh đây í, có cảm nhận mùi nào giống thế không?"
"À, vườn hoa hồng ngay đây, chắc là đọng lại ít mùi, hình như đúng là có hơi nồng đậm. Cậu nói tôi mới để ý."
Khương Du ngầm hiểu đối phương có vẻ không nghi ngờ mùi này thoát ly từ tuyến thể của cậu,ở đây trùng hợp lại có vườn hoa hồng. Cậu cố gắng đánh lừa Diệp Ngạn ra ngoài tiện xịt nước khử cho tan mùi:
"Bạn Diệp ra ngoài lánh mặt một chút được không, tôi bị kích thích rơi vào kì phát tình sớm, Alpha ở cạnh có tính bài xích không được thoải mái?"
Diệp Ngạn đứng dậy,đi được ba bước thì quay mặt lại nhìn Khương Du chằm chằm. Cậu vẫy tay lần nữa Diệp Ngạn mới thực sự rời đi.
Nhìn người đã mất dạng, cậu thở không ra hơi, lục tìm trong túi quần lọ thuốc xịt phun lượng lớn lên cơ thể hòng che đi khí vị quyến rũ thơm nồng.
Chân tay bủn rủn làm Khương Du không tài nào đứng dậy được, biết thế đã bảo Diệp Ngạn chờ ngoài cửa. Đuổi người đi mất lê thân về kí túc bằng cách nào.
Cậu cứ đứng lên lại ngã xuống,tiếng động trong phòng rức ồn ào, Diệp Ngạn từ bên ngoài nghiêng đầu xem xét tình hình.
"Cậu chưa đi à?"
"Đi rồi thì cậu làm sao?Chân cậu đi nổi?"
Con người Khương Du coi trọng mặt mũi,sĩ diện hão phản bác:
"Tôi ổn,đi đ..."
Chân cậu cố lây lết,kết quả chưa nói hết câu thì Diệp Ngạn đã chạy đến sốc lên,chỗ da ban nãy tiêm thuốc rỉ máu lên tay Diệp Ngạn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro