Sở Vương Phi

149: Quý Phi được sủng ái, Hoàng hậu bị cấm túc (1)

Ninh Nhi

2024-07-20 03:08:23

Nhìn Dung Vân Hạc rời đi, Vân Thiên Mộng cũng đứng lên, cùng Sở Phi Dương trở về Mộng Hinh Tiểu Trúc.

“Chuyện còn lại cứ giao cho ta, yên tâm đi!” Thấy Vân Thiên Mộng vẫn suy tư chuyện này, Sở Phi Dương lên tiếng trấn an.

Vân Thiên Mộng nhìn hắn, trong mắt hiện lên vẻ mạnh mẽ, cũng cười một cái rồi gật đầu dặn dò: “Cẩn thận, phải nắm bắt thời gian!”

Lúc này bọn họ phải giành giật từng giây, phải giải quyết hết mọi chuyện trước khi lời đồn trong cung truyền ra, nếu không dù tương lai của Khúc Phi Khanh có tốt đến đâu thì một lời đồn vẫn làm tổn thương cô gái chưa chồng như nàng rất lớn.

“Yên tâm, chuyện ta đã làm có khi nào thất bại đâu!” Mang theo vẻ cuồng ngạo, Sở Phi Dương nhếch miệng cười, cam đoan với nàng.

Dung Vân Hạc rời khỏi Sở Tướng phủ bèn dẫn Tứ Nhi tới Thiên Phúc Lâu…

Hôm sau, trong cung Hoàng hậu…

Hoàng Hậu đang ở trong tẩm cung dạy Dao công chúa học Tam Tự Kinh.

“Mẫu hậu, sao con không thấy Cầm Nhi tỷ tỷ?” Dao công chúa nhìn Bích Nhi đang châm trà rót nước, không nhịn được ngẩng đầu hỏi.

Nghe Dao công chúa hỏi vậy, Hoàng hậu bèn đưa mắt liếc nhìn tẩm cung của mình, trong đáy mắt xẹt qua một tia thù hằn, thế nhưng mặt vẫn giữ nụ cười hiền hậu, xoa đầu Dao công chúa, yêu thương trả lời: “Hôm qua mẫu hậu đã để Cầm Nhi về nhà thăm người thân, mấy ngày nữa sẽ tới chơi cùng Dao Nhi có được không?”

Dao công chúa nghe vậy thì cười rất tươi, sau đó nhẹ gật đầu đáp: “Vâng!”

Thấy nàng ngây thơ như thế, hoàng hậu càng cười yêu chiều, sau đó lại chỉ vào mấy chữ tiếp tục dạy.

Bích Nhi sau khi nghe Hoàng hậu trả lời Dao công chúa thì thân thể cứng đờ.

Nàng ta và Cầm Nhi đều là nha đầu hồi môn của Hoàng hậu, hai người từ nhỏ đã hầu hạ vị chủ tử này, nhưng ai mà ngờ được đến ngày hôm nay chỉ còn lại một mình nàng ta. Cầm Nhi đã bị Hoàng thượng hạ lệnh đánh chết, cái chết thê thảm như vậy, đừng nói nàng ta không thể giúp gì, ngay cả Hoàng hậu cũng chỉ có thể lựa chọn im lặng vào lúc đó.

Nghĩ đến chuyện Cầm Nhi chết oan uổng trong cuộc tranh đấu ở nội cung này, dù Bích Nhi nàng có là Đại cung nữ bên cạnh Hoàng hậu cũng không hỏi sợ hãi vô cùng.

“Bích Nhi, ngươi đi xem bữa trưa của công chúa thế nào rồi, phải chuẩn bị thật tốt, đừng để gây ra rủi ro.” Hoàng hậu thấy thần sắc Bích Nhi hôm nay có vẻ hoảng hốt thì lập tức đuổi nàng ra, miễn để nàng gây ra sai lầm gì.

“Vâng, nương nương!” Bích Nhi vội vàng hành lễ sau đó vội vàng thối lui ra khỏi tẩm cung.

“Bích Nhi tỷ tỷ!” Không ngờ, vừa quay lưng đi thì đã thấy một tiểu thái giám của ngự thiện phòng đang gọi tên mình.

Bích Nhi nhìn sang, thấy tiểu thái giám này là người ngày thường vẫn giúp nàng mang ngân lượng chuyển cho người nhà ở ngoài cung nên yên tâm đi tới.

Lúc này, trong Dung Hoa cung, Dung Quý phi nhìn bánh đậu xanh do đệ đệ của mình mang tới, nhẹ cười: “Không ngờ đệ còn nhớ tới ta, thật sự là vất vả cho đệ rồi, vì mấy hộp bánh đậu xanh mà phải tự mình tới đây.”

Trời hiện tại rét lạnh vô cùng, bánh đậu xanh vốn không có nhiều, thế nên Bánh đậu xanh phỉ thúy của Thiên Phúc Lâu thật sự là đồ khó cầu, thế nhưng Dung Vân Hạc lại đêm tới mấy hộp liền, Dung Quý Phi biết đệ đệ của mình vốn không thích quản việc của người khác, thế nên vẫn chờ hắn mở lời.

Dung Vân Hạc cười nhẹ, đối với vị tỷ tỷ luôn từ nhỏ yêu thương che chở mình, hắn thực sự vô cùng kính trọng, bởi vậy hắn không khi nào che giấu cách suy nghĩ của mình với nàng.

“Vẫn là tỷ tỷ hiểu đệ!” Đặt chén trà trong tay xuống, Dung Vân Hạc đưa mắt nhìn nàng, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc.

Thấy bộ dáng hắn như vậy, Dung Quý Phi đã đoán được phần nào, lập tức phất tay để cung nhân lùi ra, lại sai nô tỳ thiếp thân của mình canh giữ ngoài cửa tẩm cung, sau đó hạ thấp thanh âm hỏi: “Vân Hạc, đệ biết rõ, nữ nhi Dung gia chúng ta dù tiến vào hậu cung nhưng không tham gia vào tranh đấu trong này. Về chuyện này, ta hoàn toàn đồng ý với cách suy nghĩ của cô cô, tâm nguyện của chúng ta chỉ là bảo vệ gia đình, những chuyện khác thật sự không thể nào làm được.”

Huống hồ, lần này sự việc còn liên quan tới cả Thái hậu và Ngọc Càn Đế, Dung Quý Phi thật sự cũng không nhìn ra lời đồn do Hoàng hậu bịa đặt hay là âm mưu của Ngọc Càn Đế nữa.

Nếu là âm mưu của Ngọc Càn Đế, nếu nàng mạo muội ra mặt, chỉ sợ sẽ khiến hắn tức giận, đến lúc đó bản thân mình có khi cũng chẳng xong, nói chi tới việc bảo hộ gia đình.

Dung Vân Hạc sớm đã biết tỷ tỷ sẽ đoán được chuyện mình muốn nhờ, thế nhưng chuyện hắn cần giúp cũng không phức tạp đến như vậy. Nghe Dung Quý Phi từ chối, hắn cũng không tức giận, chỉ hạ thấp thanh âm nói rõ mọi chuyện một lần, sau đó lại ngồi ngay ngắn trở lại chờ Dung Quý Phi trả lời.

Nghe Dung Vân Hạc giải thích xong, Dung Quý Phi nhất thời lâm vào trầm ngâm, vẻ ôn hòa trong mắt dần dần tán đi, một cỗ khí lạnh lẽo từ đáy mắt nàng tỏa ra. Lúc này, nàng không còn là Dung Quý Phi lạnh lùng, cao ngạo ngày xưa nữa, quanh thân nàng tản ra một thứ cảm xúc phức tạp, đôi mày đen dần chau lại, mặt hết trầm như nước lại xuất hiện sát ý nhè nhè, cuối cùng trở nên tĩnh lặng như nước. Nàng nhìn đệ đệ vẫn đang thưởng trà bên cạnh, đột nhiên cười đáp: “Mà thôi, Sở phu nhân cũng đã giúp ta, lần này ta sẽ cố gắng hết sức vậy!”

Thấy Dung Quý Phi đã nhận lời, Dung Vân Hạc lập tức buông chén trà trong tay, hướng nàng hành lễ: “Đa tạ tỷ tỷ!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhìn Dung Vân Hạc như thế, trong lòng Dung Quý Phi cảm thấy buồn bực, hỏi hắn: “Đệ làm như thế có thấy đáng giá không?”

Mặc dù Vân Thiên Mộng đã gả cho người khác nhưng Dung Vân Hạc vẫn tận tâm tận lực như thế, Dung Quý Phi cảm thấy vô cùng đau lòng.

“Đáng giá!” Dung Vân Hạc đứng thẳng người, khóe miệng tươi cười, kiên định đáp lời.

Dù không thể là phu thê thì làm bằng hữu cũng rất tốt rồi!

Huống hồ, Vân Thiên Mộng dù không nói rõ nhưng việc Thần Vương giam lỏng Dung phủ để uy hiếp Vân Thiên Mộng, sao hắn lại có thể không biết chứ?

Nàng còn đem cả tài sản của bản thân và Sở tướng phủ giao cho hắn quản lý, phần tín nhiệm này bao nhiêu người có thể làm được đây?

Vân Thiên Mộng gả cho Sở Phi Dương rất hạnh phúc, nhìn họ quấn quýt không rời, trong lòng Dung Vân Hạc liền hiểu ra. Chẳng bằng lấy lui làm tiến, cùng nàng làm bằng hữu sẽ được ngày rộng thái dài.

Dung Quý Phi thấy biểu lộ của đệ đệ mình như vậy thì biết nhiều lời cũng vô ích, may mà Vân Hạc hiểu chuyện, sẽ không làm ra chuyện không nên, nàng cũng rất yên tâm.

Đưa mắt nhìn theo bóng Dung Vân Hạc rời đi, Dung Quý Phi nhẹ nhàng gõ gõ lên mấy hộp bánh đậu xanh trên bàn, trong lòng tự đánh giá một chút, sau đó lên tiếng gọi cung nữ thiếp thân của mình lại, phân phó: “Cầm hai hộp bánh này lên, theo ta đi vấn an cô cô!”

Lúc này, trong Sở Tướng phủ, Vân Thiên Mộng đang cùng Hạ Hầu An ăn trưa.

Cơm trong chén mới vơi được nửa thì Thượng Quan ma ma từ từ đi vào, thấy hai vị chủ tử đang dùng bữa thì hành lễ bẩm báo: “Phu nhân, bên Vương phủ truyền tin tới, nói Nhị phu nhân đã tỉnh rồi!”

Vân Thiên Mộng hơi dừng tay, sau đó cười đáp: “Vậy thì mừng cho Nhị nương quá. Phiền vú đáp lời, nói ta sẽ tới Vương phủ vấn an Nhị nương ngay!”

“Vâng, phu nhân!” Thượng Quan ma ma nghe phân phó thì đáp lời rồi xoay người đi ra.

Vân Thiên Mộng nhìn vẻ mặt đầy cụt hứng của Hạ Hầu An bèn cười nói: “Hay An Nhi cùng ta tới Vương phủ đi, nếu không muội sẽ chán chết vì suốt ngày ở trong tướng phủ mất.”

Nghe Vân Thiên Mộng nói vậy, Hạ Hầu An cười rất tươi, gật đầu như gà mổ thóc: “Vâng, vâng! Muội đến đây đã mấy ngày rồi mà còn chưa được ngắm cảnh nơi này đấy!”

Thấy nàng thần sắc đầy háo hức, Vân Thiên Mộng không khỏi cười khẽ, liền gắp một miếng thịt bò đặt vào bát Hạ Hầu An, hai người bình tĩnh ăn hết bữa trưa.

“Biểu tẩu, tỷ xem phố xá náo nhiệt không này, đông đúc hơn rất nhiều so với Lạc Thành.” Ngồi trong xe ngựa, Hạ Hầu An vô cùng hưng phấn, hai bàn tay không ngừng bám vào cửa sổ, hai mắt nhìn chằm chằm ra phố xá bên ngoài.

Nhìn nàng cao hứng bừng bừng như thế, Vân Thiên Mộng cười nhẹ, kéo Hạ Hầu An ngồi xuống, buông màn xe trở lại, sau đó hỏi nhỏ: “Có nhớ gì không?”

Nghe Vân Thiên Mộng hỏi, Hạ Hầu An hơi nhíu mày, cố gắng nhớ lại một chút, sau đó lắc lắc đầu: “U Châu và Lạc Thành mặc dù cách nhau không quá xa, nhưng hai tòa thành trì này cũng không có liên hệ với nhau. Lạc Thành dị tộc rất nhiều, bình thường cũng rất kiêng kị qua lại với các thành trì khác để tránh bị người khác âm mưu quấy rối. U Châu thì gần Nam Tầm quốc hơn, là trọng trấn nơi biên cương, cũng không thể tùy tiện ra vào được. Cho nên với trang phục của nữ tử bên đó muội cũng không hiểu nhiều lắm.”

Nhìn vẻ áy náy của Hạ Hầu An, Vân Thiên Vộng vỗ nhẹ lên tay nàng, cười: “Muội nói đúng. Ta chỉ nhất thời tò mò nên hỏi chút thôi.”

Nàng nói vậy nhưng trong đầu vẫn không khỏi kinh ngạc, xem ra U Châu thật sự là nơi phòng thủ rất nghiêm ngặt.

Xe ngựa tới trước cửa Sở Vương phủ, quản gia lập tức sai người tới mở cửa, tự mình đón Vân Thiên Mộng và Hạ Hầu An vào.

“Hôm nay Nhị nương thế nào rồi?” Vân Thiên Mộng hỏi quản gia.

“Bẩm thiếu phu nhân, Nhị phu nhân đã tỉnh lại, lúc này tiểu thư và công tử đang ở trong phòng Nhị phu nhân rồi!” Quản gia thành thực bẩm báo.

Nghe quản gia bẩm báo, Vân Thiên Mộng hơi gật đầu, sau đó cùng Hạ Hầu An đi tới nơi ở của Tạ thị.

Khác với những ngày trước, lần này đám nha đầu đã không còn mang theo vẻ mặt căng thẳng nữa, thay vào đó là sự vui vẻ, nhẹ nhõm. Những người này đều do Tạ thị đem tới từ U Châu, thế nên thấy chủ tử của mình đã tỉnh, họ thật sự rất vui mừng.

“Bái kiến Thiếu phu nhân!” Thấy Vân Thiên Mộng tới, mọi người thi nhau hành lễ, một nha đầu nhanh chân chạy vào trong bẩm báo.

Vân Thiên Mộng thoáng gật đầu, dẫn Hạ Hầu An đi vào trong phòng, đi qua mấy lần màn cửa, cuối cùng cũng tiến được vào phòng ngủ của Tạ thị.

Trong phòng vô cùng vui vẻ, có lẽ vì sợ Tạ thị bị nhiễm phong hàn nên độ ấm trong này cũng cao hơn hẳn. Vân Thiên Mộng mặc quần áo mùa đông không khỏi toát cả mồ hôi.

“Đại tẩu!” Sở Khiết mặt đầy vui vẻ đi tới cạnh Vân Thiên Mộng. “Mẫu thân đã tỉnh rồi!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nói xong, Sở Khiết không khỏi nhìn tới Hạ Hầu An đi bên cạnh, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, lập tức hành lễ: “Bái kiến công chúa!”

Hạ Hầu An lập tức trả lời: “Bái kiến Sở tiểu thư!” Sở Khiết hiện tại còn chưa có phong hào, nhưng nàng là cháu gái của Sở Vương, sau này nếu Ngọc Càn đế cao hứng có khi còn phong làm quận chúa, vì vậy Hạ Hầu An không thể qua loa được.

Người trong nội thất thấy Hạ Hầu An tới thì cũng thi nhau chào.

Vân Thiên Mộng đi tới trước giường Tạ thị, thấy nàng đang mở mắt nhìn mình thì ngồi xuống nói: “Nhị nương đã tỉnh rồi, thật sự là may mắn vô cùng. Nhị nương phúc lớn mệnh lớn, cuối cùng cũng gặp dữ hóa lành.”

Tạ thị tỉnh lại nhưng thân thể vẫn vô cùng suy yếu, trên mặt không một chút huyết sắc, trong mắt lóe lên một chút vui vẻ, thấp giọng đáp: “Nhờ phúc của con. Ta đã nghe Khiết Nhi kể rồi, nếu không có Mộng Nhi, chỉ sợ ta không qua được một kiếp này!”

Vân Thiên Mộng lắc đầu cười: “Nhị nương nói gì vậy. Tình huống khi ấy khẩn cấp, tất nhiên cứu mạng người mới là quan trọng nhất. Đại phu mới là người cứu sống Nhị nương, con chỉ đứng ở một bên lo lắng mà thôi. Mà Khiết Nhi với hai vị biểu muội mới là người hiếu thuận vô cùng, ngày đêm ở bên cạnh giường trông coi người, thật sự khiến người ta phải cảm động. Ngay cả mấy vị phu nhân Văn gia cũng khen ba người không dứt lời.”

Nghe Vân Thiên Mộng nói vậy, Tạ thị lại cười, thế nhưng không nói thêm gì nữa. Lúc này hai mắt nàng ta hơi díp lại, xem ra đã khá mệt mỏi rồi.

Vân Thiên Mộng không quấy rầy nữa, dặn dò đám nha hoàn hầu hạ chu đáo, sau đó dẫn Hạ Hầu An ra khỏi phòng để Tạ thị được nghỉ ngơi.

“Cảm ơn đại tẩu đã tới thăm mẫu thân!” Sở Khiết và Sở Khinh Dương cùng hai tỷ muội Tạ gia rời khỏi phòng, cùng ở phòng bên ngoài trò chuyện với Vân Thiên Mộng.

“Khiết Nhi sao lại nói vậy. Nhị nương là bề trên, ta là vãn bối, phải quan tâm nhiều hơn mới đúng. Không biết vết thương trên người Nhị đệ đã khá hơn chút nào chưa? Nhị nương cần tĩnh dưỡng thật tốt, nhưng Nhị đệ cũng không được coi thường sức khỏe của mình… Nếu không để lại di chứng gì, tương lai hối hận cũng không kịp…” Vân Thiên Mộng quan tâm hỏi thăm Sở Khinh Dương.

Sở Khinh Dương không ngờ Vân Thiên Mộng lại lái câu chuyện sang mình, ánh mắt hơi sững sờ, sau đó vui vẻ trả lời: “Đa tạ Đại tẩu quan tâm, đệ cảm thấy rất tốt!”

Nói xong câu đó, Sở Khinh Dương cũng không nói gì nữa, mặc dù gương mặt bình tĩnh nhưng vẫn đang tiêu hóa những lời Vân Thiên Mộng vừa nói.

“Trang phục của công chúa thật sự rất phong cách, lại rất đẹp, làm chúng ta vô cùng ngưỡng mộ!” Sở Khiết đang cùng Hạ Hầu An nói chuyện, ánh mắt nhìn một thân trang phục dị tộc của Hạ Hầu An, ra sức tán dương.

Hạ Hầu An nghe vậy thì mỉm cười, lại có vẻ tiếc hận, đáp: “Đa tạ Sở tiểu thư ca ngợi. Nếu biết Sở tiểu thư thích thú như thế, ta đã sớm tới U Châu du lịch một lần. Lạc Thành và U Châu vốn không cách nhau quá xa, thế mà chúng ta lại chưa từng gặp mặt một lần, thật sự là đáng tiếc. Nếu Sở tiểu thư ưa thích trang phục và trang sức của Hạ Hầu tộc, ta sẽ sai nha đầu đem tới tặng nàng!”

“Cái này…” Sở Khiết không ngờ Hạ Hầu An lại nhiệt tình như thế, nhất thời không biết chống đỡ thế nào. Huống hồ, nàng không phải người Hạ Hầu tộc, làm sao mà mặc được những đồ đó chứ?

“Mong Sở tiểu thư đừng từ chối!” Hạ Hầu An lại quyết thêm một câu, chặn lại sự cự tuyệt của Sở Khiết.

“Vậy đa tạ ý tốt của công chúa!” Sở Khiết chỉ còn biết cười cảm tạ.

“Vòng tay của Tạ tiểu thư đẹp quá!” Hạ Hầu An lại nhìn tới vòng tay của Tạ Uyển Uyển, không khỏi trầm trồ, hai mắt như dán chặt vào cổ tay nàng ta.

Tạ Uyển Uyển bèn đặt chén trà nhỏ xuống, tay áo cũng theo đó rủ xuống, che đi vòng tay, nhẹ nhàng trả lời: “Sao có thể so với vòng ngọc của công chúa được, đây chẳng qua chỉ là một món đồ chơi nhỏ mà thôi.”

Nói xong, Tạ Uyển Uyển không khỏi quét mắt nhìn Vân Thiên Mộng, thấy nàng vẫn đang mỉm cười thưởng trà, bèn thu hồi lại ánh mắt.

Hạ Hầu An nghe Tạ Uyển Uyển nói vậy thì thở dài: “Lúc trước ở Lạc thành, ta cũng có một cái vòng ngọc, đáng tiếc vì không cẩn thận nên đã làm vỡ mất rồi. Vẫn là Tạ tiểu thư khéo léo, ngọc thạch là thứ dễ vỡ, chỉ có vàng bạc là giữ được lâu. Sau này ta sẽ cho người chế tạo vòng tay bằng vàng thôi, nếu có rơi cũng chẳng vỡ nổi. Không biết vòng tay của Tạ tiểu thư do nhà ai làm ra vậy, thật quá tinh xảo…”

Nghe Hạ Hầu An nói chuyện, Vân Thiên Mộng không khỏi than thầm. Quả thật đúng là người cùng nhà với Sở Phi Dương, ngay cả trêu cợt người khác cũng tự nhiên như nhau, cứ thế đào hố để người ta tự nhảy vào.

Tạ Uyển Uyển cũng không ngờ Hạ Hầu An lại thích cái vòng tay của mình, còn truy vấn cả lai lịch của nó, trong lòng nhất thời phân vân không biết nàng thích thật sự hay còn mục đích nào khác, chỉ có thể áy náy đáp: “Để công chúa chê cười rồi, đây là đồ năm đó mẫu thân để lại, chúng ta cũng không rõ xuất xứ của nó thế nào.”

Hạ Hầu An nghe thế thì không khỏi thất vọng. Vân Thiên Mộng đặt chén trà xuống, cười nói: “Nếu muội thích đồ kim khí thì để ngày ta đưa muội tới Phú Quý đường chọn một cái, được không?”

“Đa tạ biểu tẩu!” Nghe Vân Thiên Mộng nói thế, Hạ Hầu An vui vẻ ra mặt.

Vân Thiên Mộng nhìn ba người Sở Khiết, nói tiếp: “Khiết Nhi và hai vị muội muội cũng đi cùng đi. Các tiểu thư ở kinh đô thích nhất là trang sức của Phú Quý Đường. Đợi Nhị nương khỏe lại, chúng ta có thể mượn cơ hội này đi giải sầu một chút.”

Nói xong, Vân Thiên Mộng không để ba người cự tuyệt, bèn gọi vú Mễ tiến vào, mang thiệp của mình tới Phú Quý Đường để Mạnh chưởng quỹ dành ra một căn phòng cho mọi người.

Bốn người trong phòng không ai phản ứng kịp, Sở Khinh Dương còn đang muốn từ chối thay muội muội thì vú Mễ đã rời đi rồi, còn Vân Thiên Mộng và Hạ Hầu An cũng đồng thời đứng lên, nói: “Nếu thiếu cái gì thì cứ nói, đừng để Nhị nương phải chịu thiệt thòi. Hôm nay chúng ta tới cũng lâu rồi, phải quay về thôi. Các đệ muội đừng quá sức, phải giữ gìn sức khỏe nữa!”

“Đa tạ tẩu tẩu quan tâm!” Sở Khinh Dương thấy Vân Thiên Mộng muốn rời đi bèn để ba người Sở Khiết ở lại chăm sóc Tạ thị, còn bản thân mình tiễn Vân Thiên Mộng và Hạ Hầu An ra khỏi Vương phủ. Nhưng càng tới gần xe ngựa của Sở tướng phủ, hai mày của Sở Khinh Dương càng lúc càng nhíu chặt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sở Vương Phi

Số ký tự: 0