Sở Vương Phi

Hòa thân

Ninh Nhi

2024-07-20 03:08:23

“Mộng Nhi, ta không sao, chỉ muốn yên tĩnh một chút.” Lúc đã yên ổn trong thiên điện, Khúc Phi Khanh nói với Vân Thiên Mộng, gương mặt không khỏi thất thần.

Vân Thiên Mộng thấy nàng biểu lộ ra tình cảm chân thật thì trong lòng không khỏi thở ra, đang định mở miệng trấn an mấy câu thì lại rùng mình một cái. Nàng đưa mắt nhìn về phía cửa gỗ sơn hồng, giơ ngón trỏ đặt lên môi, làm dấu đừng lên tiếng với Khúc Phi Khanh, cũng không lên tiếng làm kinh động mấy người đứng ngoài cửa.

Vân Thiên Mộng trong mắt đầy hàn ý, sau khi kéo Khúc Phi Khanh trốn vào sau cái cột trụ màu hồng, còn nàng đi qua cái cửa gỗ kia, cẩn thận nhìn ra ngoài.

“Két… két…” cửa của thiên điện bị Vân Thiên Mộng kéo ra, người đứng bên ngoài không cẩn thận ngã vào. May mà thảm ở đây dày dặn nên thân hình kia chỉ lảo đảo một chút, cũng không ngã sấp xuống mặt đất.

“Sở Khiết?” Nhìn thân ảnh màu hồng nhạt kia, đôi mắt của Vân Thiên Mộng híp lại, nhanh chóng che giấu đi hàn khí trong mắt, khẩu khí trở nên nhu hòa, mỉm cười chờ nghe Sở Khiết giải thích.

“Đại tẩu!” Sở Khiết chật vật giữ vững thân thể, trong lòng vẫn còn sợ hãi, vỗ vỗ lồng ngực, thấy Vân Thiên Mộng thì hô lên một tiếng.

“Sao Khiết Nhi lại chạy tới thiên điện? Nhị nương không thấy muội ở ngự hoa viên sẽ sốt ruột đấy.” Thấy Khúc Phi Khanh từ sau cây cột đi ra, Vân Thiên Mộng lại khôi phục vẻ lạnh nhạt như cũ, mở miệng hỏi thăm.

“Đúng thế, Sở tiểu thư tự rời khỏi bàn tiệc, sợ là Sở phu nhân sẽ lo lắng đấy!” Khúc Phi Khanh cũng liếc nhìn Vân Thiên Mộng, chậm rãi nói, trong lòng thì không khỏi bội phục sự nhạy cảm của biểu muội nàng. Nếu Vân Thiên Mộng không phát hiện ra sự khác thường, chỉ sợ đối thoại của hai người đã bị Sở Khiết nghe thấy hết rồi.

Sở Khiết nghe các nàng nói xong thì không khỏi nở nụ cười tinh nghịch, đi tới khoác lấy tay Vân Thiên Mộng, làm nũng nói: “Mẫu thân đang cùng mấy vị phu nhân nói chuyện, muội lại không quen những tiểu thư ấy, chẳng biết nói chuyện gì với họ cả. Thấy đại tẩu và Khúc tỷ tỷ rời khỏi bàn tiệc nên đã đi theo, chưa vào tới cửa đã bị đại tẩu dọa cho hoảng sợ rồi.”

Vân Thiên Mộng mỉm cười, cũng không bình luận gì hành vi của nàng ta nữa, chỉ vỗ vỗ lên bàn tay nhỏ đang khoác trên cánh tay mình, nói: “Đã đến rồi thì ngồi ở đây cùng bọn ta đi. Khúc tỷ tỷ của muội thấy bên ngoài lạnh quá nên mới vào đây sưởi ấm. Nếu muội không ngại bên này yên tĩnh nhàm chán thì cứ ở lại đây, một chút nữa chúng ta sẽ quay lại không Nhị nương sẽ lo lắng lắm.”

Nói xong, Vân Thiên Mộng nhìn Khúc Phi Khanh, hai người ngầm hiểu ý nhau, dẫn Sở Khiết ngồi xuống.

“Từ trước đến nay ai tham gia cung yến cũng sẽ thấy thú vị, vậy mà Sở tiểu thư lại thấy không có gì hay, đúng là lần đầu ta mới gặp!” Khúc Phi Khanh rót cho mỗi người một chén trà nóng, sau đó cũng tự mình bưng chén trà lên nhấp một ngụm, nói một câu đầy thâm ý.

Sở Khiết nói cảm ơn, nhận chén trà nhỏ rồi đáp: “Khúc tỷ tỷ không biết đâu, muội trước giờ đều không thích mấy loại yến hội này. Ngày trước ở U Châu, trong phủ thỉnh thoảng cũng có yến hội, nhưng muội toàn lấy cớ không tham gia hết. Chẳng bằng ngồi ở chỗ này cùng đại tẩu và Khúc tỷ tỷ nói chuyện còn thú vị hơn!”

Nhìn nàng ta không có vẻ ngụy trang nào, Vân Thiên Mộng nhẹ nhàng cười nói: “Đúng là thú vị nha. Ngày đó cha và Nhị nương về đến kinh thành đều rất mỏi mệt, ai cũng về phòng nghỉ ngơi, chỉ có nha đầu này dẫn hai vị biểu muội đi dạo trong hoa viên Sở Vương phủ, không mệt mỏi một chút nào, thật đúng là hiếu động, không chịu một chút câu thúc nào. Không biết tương lai ai có phúc cưới được muội, chắc chắn là cả nhà chồng sẽ được vui vẻ rồi!”

Nói xong, Vân Thiên Mộng còn dí tay lên trán nàng, trong giọng nói mang theo sự vui vẻ.

Bị Vân Thiên Mộng nói thế, Sở Khiết đỏ bừng cả mặt, thẹn thùng nói: “Đại tẩu giễu cợt người ta rồi. Khiết Nhi còn nhỏ, còn muốn hầu hạ cha mẹ, sao có thể gả chồng nhanh như thế được!”

Nhìn bộ dáng xấu hổ của nàng, Khúc Phi Khanh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc: “Sở tiểu thư ngượng ngùng như thế, không phải có người trong lòng rồi chứ? Nếu đúng là như thế, không bằng nói cho chúng ta nghe xem, nếu là công tử nhà nào ở kinh thành, ta và Mộng Nhi cũng có thể góp ý một hồi!”

“Ai nha, sao Khúc tỷ tỷ lại cùng tẩu tẩu giễu cợt muội như thế? Khiết Nhi vừa tới kinh đô, mấy ngày nay đều ở trong vương phủ, làm gì có cơ hội tiếp xúc với công tử nào. Mặc dù hôm nay là cung yến cũng không thể tư định chung thân đại sự được, nếu không sẽ bị bên ngoài xem thường, các tỷ nói xem có đúng không?”

Nói xong, Sở Khiết lại đưa mắt nhìn Khúc Phi Khanh, Khúc Phi Khanh chỉ cảm thấy dường như lời này còn có ý khác.

“Không thể tưởng tượng được Sở tiểu thư lại là người ghi nhớ thân phận như thế, xem ra tâm tính bọn ta lại không bằng rồi. Kính xin Sở tiểu thư đừng chú ý!” Khúc Phi Khanh cũng nói ra một câu, trong lời nói đã chỉ ra thân phận của Sở Khiết. Mặc dù nàng là con gái duy nhất của Sở gia, dù Tạ thị là chính thất của Sở Bồi, nhưng dù sao vẫn là vợ kế, có nhiều thứ bọn họ không thể nghĩ tới được, càng không thể với tới được.

Từ khi cả nhà Sở Bồi về kinh tới nay, Cốc lão thái quân cũng thường xuyên cùng con dâu nói đến chuyện này, Khúc Phi Khanh đi theo bên cạnh tất nhiên cũng rõ ràng nhất.

Thêm vào quan hệ thân thiết giữa nàng với Vân Thiên Mộng, tất nhiên không thể một vài thứ thuộc về Vân Thiên Mộng rơi vào tay người khác, nên nhân cơ hội này mở miệng nói ra.

Dù sao, Vân Thiên Mộng từ đầu đã gọi Sở Bồi là cha, gọi Tạ thị là Nhị nương, có những chuyện nếu nói ra là đại nghịch bất đạo, nhưng nếu từ miệng nàng nói ra cùng lắm chỉ là miệng lưỡi chi tranh giữa các tiểu thư mà thôi.

Sở Khiết chỉ cười thản nhiên, cũng không suy nghĩ lắm đến ý tứ trong lời nói của Khúc Phi Khanh, dường như còn chẳng hiểu thâm ý trong đó, chỉ hiếu kỳ hỏi Vân Thiên Mộng: “Đại tẩu vừa rồi phát hiện ra muội đứng ở cửa à? Lúc đó muội định giơ tay gõ cửa thì đột nhiên nó mở ra, dọa muội suýt nữa ngã vào trong điện.”

Vân Thiên Mộng thấy Sở Khiết nổi lên nghi ngờ thì nửa thật nửa giả nói: “Còn không phải nha đầu muội giấu quá nhiều mai vàng ở trong tay áo, còn chưa vào thiên điện thì mùi hương dã bay vào rồi. Ta và biểu tỷ định trêu chọc muội một phen, không ngờ hại muội suýt thì ngã sấp xuống, làm ta hết hồn, chẳng còn tâm tư vui vẻ nữa. Còn không biết vừa rồi có làm muội bị thương chỗ nào không?”

Nói rồi Vân Thiên Mộng liền kéo Sở Khiết lại, nhẹ nhàng xoay thân thể nàng kiểm tra một phen.

“Đại tẩu, muội không sao!” Sở Khiết cười hì hì, lại như bừng tỉnh, nói tiếp: “Khó trách lúc mới gặp Khúc tỷ tỷ lại thấy tỷ đi ra từ sau cây cột kia. May mà muội đứng vững, nếu không chẳng phải đã bị lừa rồi!”

Sở Khiết nở nụ cười, tiếng cười thánh thót như chuông bạc vang lên trong thiên điện, mang theo một chút khí tức ngọt ngào.

“Chúng ta cũng nên quay về đi thôi, nếu không Nhị nương không thấy muội lại lo lắng!” Uống xong chén trà, Vân Thiên Mộng chậm rãi đứng lên, nhìn sắc trời bên ngoài thì thấy càng lúc càng tối, chắc hẳn trận tuyết này rơi sẽ không ngừng ngay được.

“Được!” Thấy Vân Thiên Mộng đã đứng dậy, hai người kia cũng vội vàng đứng lên theo. Ba người đi vào ngự hoa viên thì trong nội viện vẫn đang đầy tiếng cười nói, cũng không ai phát hiện các nàng lặng lẽ rời đi.

Sở Phi Dương nhìn Vân Thiên Mộng trở lại bữa tiệc, trong đáy mắt hiện lên một tia vui vẻ, ấm áp, sau đó mới thu hồi tầm mắt của mình.

Giang Mộc Thần thấy Vân Thiên Mộng vừa bước vào đã nhìn về phía Sở Phi Dương thì tay cầm chén rượu nổi cả gân xanh, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy tức giận, ngửa đầu uống cạn sạch chén rượu ngon trong tay.

“Vương gia sao thế? Dường như đang có thù hằn với rượu ngon trong cung vậy. Dù ngài yêu rượu nhưng cũng không cần uống như thế, thật là phung phí của trời!” Sở Phi Dương ngồi cạnh Giang Mộc Thần, đối với nhất cử nhất động của hắn, Sở Phi Dương cũng hiểu rõ như lòng bàn tay.

Lúc này thấy Thần Vương chỉ buồn bực uống rượu, Sở Phi Dương bèn ‘hảo tâm’ nhắc nhở, sau đó lại cầm lấy bình ngọc trên bàn, ưu nhã rót rượu vào chén của mình, hai ngón tay nhẹ nhàng bưng chén rượu lên, khóe miệng mỉm cười đầy vẻ hưởng thụ, đôi mắt híp lại vui vẻ, giống như rất thỏa mãn với chén rượu ngon trong tay.

“Sở Tướng nay lấy được kiều thê, quan trường đắc ý, khó trách lại có sở thích tao nhã với rượu như thế, thật làm chúng ta hâm mộ không thôi!” Lúc này, Hải Vương lại chen lời, hai mắt khôn khéo nhìn vẻ mặt Thần Vương, lại tiếp tục nói: “Nhưng Thần Vương cũng không kém nha, nghe nói Trắc phi của ngài cũng khuynh quốc khuynh thành, chẳng biết sao hôm nay lại không tới dự cung yến?”

Hải Vương nói lời này, với người khác là hỏi thăm bình thường, nhưng nghe vào tai Giang Mộc Thần thì chính là một sự nhục nhã trần trụi và trực tiếp.

Chỉ cần nghĩ tới ngày đó Sở Phi Dương ngay tại hôn lễ làm nhục mình, Giang Mộc Thần lại càng thêm tức giận. Mà thực tế vừa rồi chứng kiến một mảnh tình thâm của Sở Phi Dương và Vân Thiên Mộng, hắn càng cảm thấy Sở Phi Dương càng chướng mắt hơn ngày xưa. Nếu không có kẻ này tồn tại, Vân Thiên Mộng dù có mọc cánh cũng không thoát khỏi được lòng bàn tay của hắn.

Lời Hải Vương như vô tâm nói ra, Sở Phi Dương cong môi cười cười, vẫn tiếp tục nhấm nháp chén rượu ngon trong tay, không thèm tham dự chuyện đó, đôi con ngươi lại nhìn về phía Vân Thiên Mộng, thấy nàng đang cúi đầu nói với Khúc Phi Khanh cái gì, đôi mắt lanh lợi thông minh, nụ cười nhẹ nhàng tươi sáng để lộ ra sự tự tin đầy mị lực của nàng. Trong lòng Sở Phi Dương hơi hoảng hốt, thất thần, tự nhiên mong nhanh chóng kết thúc trang cung yến nhàn chán này để ra về, miễn cho hắn cứ phải ngồi không mãi như thế này.

“Hải Vương và Hải Quận vương dường như rất tò mò về Trắc phi của bổn vương, hôm nay cũng đã hai lần nhắc tới nàng rồi!” Thần Vương hừ lạnh một tiếng, ánh mắt như băng quét từ Sở Phi Dương sang tới Hải Vương, khóe miệng hiện ra nét cười lạnh lẽo, cùng với sự vui vẻ tươi sáng trong hoa viên lúc này hoàn toàn đối lập.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Thần Vương nói đùa rồi! Bổn vương chỉ có chút tiếc nuối khi không được tham gia hôn lễ của Vương gia và Sở tướng. Nếu không phải hai chân bổn vương không tiện, cũng sẽ không bỏ qua hai hôn lễ đặc sắc này. Nghe nói vài đại hôn của Sở Tướng, Vương gia đã tự mình tới Sở Vương phủ chúc phúc! Mà lúc đại hôn của Vương gia, Sở tướng cũng từ Lạc thành xa xôi vội chạy về. Hai vị có giao tình tốt như thế, trong triều thật sự cũng không có mấy ai!” Hải Vương hôm nay không còn giữ bộ dáng trầm mặc như xưa nữa, nhẹ nhàng nói ra lời hắn nghe được từ người khác làm cho Sở Phi Dương cũng thu hồi tâm ngắm nhìn Vân Thiên Mộng, mà trong mắt Thần Vương thì hàn ý càng lúc càng đậm.

“Cái này vốn chỉ là chuyện chung thân đại sự của bổn tướng, há có thể phiền tới vương gia tới hỏi thăm? Mà lần này Thần Vương lấy Trắc Phi, mà vị trí Trắc Phi này có tới hai, tương lai Thần Vương tái giá, chẳng phải vương gia sẽ lại được tới chúc mừng sao? Huống hồ, ngoài Trắc phi còn có Chính phi, tính ra Hải Vương muốn chúc mừng sẽ phải tới lui ba lượt, Vương gia không phải thân thể từ trước tới nay không được khỏe hay sao, sao có thể ba lần mệt mỏi như thế được? Nếu mệt mỏi quá, sợ là con rể là Thái tử cũng đau lòng lắm. Nếu Thái tử tâm tình không tốt lại đánh Tây Sở, chẳng phải Vương gia trở thành tội nhân của Tây Sở rồi hay sao? Cho nên Thần Vương gia mới không báo cho Hải Vương, đây cũng là lo nghĩ cho dân chúng Tây Sở!” Sở Phi Dương chỉ sợ thiên hạ không loạn, chẳng những mỉa mai Thần Vương mà còn đem cả Tề Tĩnh Nguyên kéo vào, uy hiếp Hải Vương một phen, cơ hồ đem tất cả những người cầm quyền kéo vào vũng bùn tính toán này của hắn.

Nói xong, hắn lại như không có gì, tiếp tục xem ca vũ, thưởng mỹ tửu, một bộ điềm nhiên tự đắc, dường như những lời sắc bén hắn vừa nói là hết sức bình thường.

“Sở Tướng nói vậy sai rồi, phụ vương vốn là đang quan tâm quan đồng liêu đồng cấp, không nghĩ lại bị Sở tướng hiểu lầm như thế. Thái tử tuy là con rể của phụ vương, nhưng trước giờ đều đặt hết tâm tư cho con dân Bắc Tề, sao có thể vì phụ vương chạy tới vài cái tiệc cưới mà gây chiến tranh được đây? Mà Thái tử lần này tới cũng vì bình yên của hai nước, lấy tiểu muội chính là một sự hứa hẹn với Tây Sở, sao có thể hủy lời hứa được, không thể nào vì chuyện nhỏ mà gây ra chiến tranh đâu! Sở tướng đúng là lo lắng nhiều rồi!” Hải Trầm Khê cười chen vào.

Tâm tư hắn tinh tế tỉ mỉ không thua gì Sở Phi Dương, dù thời gian tham chính không dài nhưng những năm này đều được Hải Vương tự mình dạy bảo, lại thêm việc đọ sức với đám người Hải Vương phi nhiều lần nên miệng lưỡi cũng nhanh nhẹn không ít, rất nhẹ nhàng phản bác lời của Sở Phi Dương.

“Nếu đã vậy, Vương gia cũng không cần lúc nào cũng đem chuyện kết hôn nói ra miệng. Ba phen mấy bận nhắc tới, chẳng lẽ là muốn ám chỉ bổn vương cấp bậc lễ nghĩa không chu toàn?” Giang Mộc Thần lần đầu tiên không nhằm vào Sở Phi Dương, trái lại còn cười lạnh với cha con Hải Vương.

Dù sao vừa rồi Hải Vương là người đầu tiên nhắc tới chuyện này, mà từ lời của Hải Vương có thể thấy sự tình ngày đó lão nắm rõ như lòng bàn tay, nếu không sao lại nói ra những lời đâm bị thóc, chọc bị gạo kia? Nếu những lời cười nhạo này Giang Mộc Thần hắn nghe còn không hiểu, vậy thì những năm qua hắn sinh hoạt ở chốn cung đình cũng bỏ đi được rồi.

Huống hồ, về Vân Thiên Mộng, đây là chuyện riêng của hắn với Sở Phi Dương, Giang Mộc Thần cũng không mong Hải Vương một cước thọc ngang như thế. Người này tâm cơ thâm trầm, lại giỏi về ăn nói, nếu bị hắn phát hiện ra chuyện gì chỉ sợ sẽ thành một thanh lợi kiếm trong tay hắn, tùy thời bị hắn công kích.

Tề Tĩnh Nguyên vẫn luôn giữ sắc mặt âm trầm, nghe mấy người kia nói chuyện thì cũng không thèm mở miệng nói giúp Hải Vương. Dù sao, Tề Tĩnh Nguyên cũng không phải con dân Tây Sở, dù sẽ lấy Hải Điềm làm Thái Tử Phi nhưng hắn vẫn là Thái tử Bắc Tề, đối với tranh đấu nội bộ của Tây Sở hắn không có hứng tham gia, nhưng không phải không quan tâm chút nào, chỉ là lặng lẽ, lạnh nhạt quan sát xem thực lực của phương nào mạnh hơn mà thôi.

“Nghe nói trong đợt khoa cử vừa rồi, khách sạn cho thí sinh bị cháy, Vương gia vì trấn an thí sinh mà đưa bọn họ vào ở trong Thần vương phủ! Nghĩa cử như thế thật làm bổn vương bội phục!” Nếu chỉ dăm ba câu có thể kích thích Hải Vương nổi giận thì chắc chắn Hải Vương phủ cũng không sừng sững ở trên núi Dương Minh tới giờ. Lúc này lão lại nước chảy mây trôi lái sang chuyện khác, đôi con ngươi như có như không quét qua đám Hàn Triệt đang mời rượu Khúc Trường Khanh.

“Bổn vương nhận bổng lộc của triều đình, tất nhiên là phải vì triều đình ra sức làm việc. Ta tin tưởng Hải Vương thấy cảnh ấy cũng sẽ làm như thế!” Giang Mộc Thần sao lại không phát hiện cử động của bọn Hàn Triệt, chỉ thấy Hải Vương vẫn không chịu buông tha mình thì ngữ khí càng thêm lạnh nhạt, lại tràn đầy đại nghĩa.

“Nhưng Bổn vương lại thấy khó hiểu, cái kia Hàn trạng nguyên võ cử kia là do Vương gia tuyển ra, mà Văn cử trạng nguyên lại được Vương gia nuôi trong phủ, hai người kia sao lại đi kính rượu Khúc thượng thư mà không lý gì tới Vương gia, quả thật là kỳ lạ. Hay là bọn hắn cảm thấy thân phận của Vương gia cao không thể chạm nên mới không dám tới mời rượu?” Hải Vương nói gần nói xa, muốn châm ngòi quan hệ giữa Hàn Thiếu Miễn, Hàn Triệt và Giang Mộc Thần, cố tình chỉ ra hai người đó vong ân phụ nghĩa.

Thứ hai, ý tứ trong lời nói còn ám chỉ hai người kia chướng mắt phủ Thần Vương, phủ Phụ Quốc Công là một trong tứ đại gia tộc, cũng không thua kém Thần Vương bao nhiêu. Hai người kia tình nguyện đi kính rượu Khúc Trường Khanh, lại không muốn tới mời hắn, có thể thấy không phải phủ Thần Vương cao không thể chạm, mà là hai người kia trong lòng có ý khác.

“Hải Vương gia chẳng lẽ quên rồi, Khúc Trường Khanh từng là Binh bộ thị lang, Hàn Thiếu Miễn đi qua tất nhiên là lãnh giáo mấy vấn đề. Còn về Hàn Triệt kia, bổn tướng hình như là thấy Hàn Thiếu Miễn vừa rồi kéo hắn đi qua cho đủ số. Dầu sao, Đoan Vương chính là thân dượng của Hàn thị lang, Hàn Triệt xuất thân hàn môn, mới vào triều xử lý công việc, tất nhiên không thể đắc tội với người này đấy!” Sở Phi Dương nhàn nhạt lên tiếng, nhìn về phía Hải Vương có chút lãnh ý trong mắt. Vừa rồi Hải Vương còn kéo cả phủ Phụ Quốc Công vào, để Giang Mộc Thần càng thêm căm giận Khúc Trường Khanh, thật sự là mưu sâu làm người ta phải sợ hãi.

Sở Phi Dương không đợi Hải Vương đáp lời đã lại nói tiếp: “Nghe nói hôm nay Hoàng thượng lưu lại một nhà Vương gia, miễn cho vương gia phải đi lại mệt mỏi, cũng là thương cảm Hòa Thuận công chúa sắp đi lấy chồng ở xa. Có thể thấy được Hoàng thượng thật sự rất coi trọng Vương gia đấy!”

Tề Tĩnh Nguyên vừa nghe nói như thế thì cười lạnh, đôi con mắt đầy khát máu, trong lòng không khỏi khinh thường Ngọc Càn đế tốn công tốn sức, đôi con ngươi nham hiểm lần thứ nhất nhìn tới Hải Điềm đang ngồi ở phía đối diện, lãnh ý và sát ý không hề che giấu. Hải Điềm đang mang tâm trạng không cam lòng, thấy thế thì cả người toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nắm chặt lấy tay Hải Vương phi, run run giọng nói: “Mẫu phi, con thật sự không muốn gả tới Bắc Tề!”

Hải Vương phi không ngờ vào lúc mấu chốt này Hải Điềm còn sinh lòng thoái ý, lập tức kéo hai tay nàng giữ chặt lấy, giọng nghiêm khắc mà tàn nhẫn: “Điềm Nhi, con nổi điên rồi à? Con định hủy tương lai của đại ca con sao? Con nhìn xem mấy lần dự cung yến, cha con đem theo ai bên người, chẳng lẽ con không lo lắng chút nào cho đại ca sao? Hôm nay Hải Trầm Khê đã là Quận vương, nếu như hắn cướp được vị trí thế tử của đại ca con, sợ mẫu phi sau này sống cũng không yên ổn. Con có biết một câu “không muốn đi” này có thể hại chết cả mẫu phi và đại ca con không, mà ngay cả con sau này có thể sống yên ổn trong vương phủ hay sao? Ngẫm lại kết cục của tiểu tiện nhân Hải Lâm kia đi, chẳng lẽ con muốn giống ả ta ư? Hay là con muốn nhận lấy nhạo báng từ ả ta?”

Hải Điềm cảm thấy tay bị siết tới phát đau, nhưng thật sự vẫn không thoát khỏi sợ hãi trước ánh mắt của Tề Tĩnh Nguyên.

Nhưng mẫu phi phân tích rất có lý nên nàng không khỏi lâm vào mâu thuẫn, sắc mặt càng thêm trắng bệch như tuyết, vẻ lãnh ngạo trong mắt đã không còn giữ được, thay vào đó là những mê mang không sao kiểm soát nổi.

“Bốp… bốp!” Vừa sang giờ tý, xa xa trong phế điện đã vang lên tiếng pháo hoa. Tất cả mọi người đều dừng động tác nhìn về phía trời đêm đầy tuyết rơi, chỉ thấy trong màn đêm đen kịt hiện lên những màn pháo hoa chói mắt, rực rỡ tươi đẹp vô cùng.

Cung yến chấm dứt, trở về đến Sở Tướng phủ đã là giờ dần, nghĩ tới ngày mai còn phải đưa Hải Điềm ra khỏi thành, Vân Thiên Mộng và Sở Phi Dương chỉ rửa mặt qua loa rồi lên giường nghỉ ngơi.

Nhưng không biết do hôm nay thần kinh quá mức căng thẳng hay là đã qua giờ buồn ngủ mà Vân Thiên Mộng không sao ngủ được. Đôi mắt sáng ngời mở to nhìn trướng đỉnh trên đỉnh đầu, hai đầu lông mày không khỏi chau lại.

“Sao thế?” Thấy người bên cạnh khác thường, Sở Phi Dương thò tay kéo nàng ôm vào lòng, khẽ hôn lên những sợi tóc thơm của nàng, nhẹ giọng hỏi.

“Không sao, đã qua giờ ngủ nên thiếp không ngủ được. Chàng ngủ đi, sáng sớm mai còn phải đi nữa!” Ngày mai, Sở Phi Dương, Thần Vương và Hải Quận vương sẽ thay Ngọc Càn đế tiễn đưa Hải Điềm ra khỏi thành. Hai bên đã sớm ước định địa điểm trao đổi con tin, dù lúc này Vân Thiên Mộng có chuyện trong lòng nhưng cũng không nói ra, miễn làm Sở Phi Dương phân tâm.

Sở Phi Dương cảm nhận được dụng tâm của nàng, cũng không hỏi nhiều nữa mà cứ thế ôm lấy nàng, chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng trong lòng vẫn không quên đem những sự tình cần làm ngày mai lược lại một lần.

Giờ mão hôm sau, Sở Phi Dương đã dậy. Vân Thiên Mộng thân là mệnh phụ nên cũng phải ra cửa cung xếp hàng đưa tiễn Hải Điềm. Thấy Sở Phi Dương đã dậy thì nàng cũng dậy theo, nhanh chóng cầm quần áo mặc lên người.

“Còn sớm, nàng nằm thêm một chút nữa đi. Ta đi vào nội cung thương lượng chút sự tình với Hoàng thượng, giờ vẫn còn sớm. Bên ngoài trời vẫn còn rét lắm, cẩn thận cảm lạnh!” Thấy Vân Thiên Mộng sau một đêm không ngủ đã hơi tiều tụy, Sở Phi Dương đang sửa đai lưng không khỏi dùng lại, lập tức đi tới bên giường, ấn nhẹ đầu vai nàng xuống, muốn nàng nghỉ ngơi thêm một chút.

Nhưng Vân Thiên Mộng chỉ lắc đầu, nếu lúc này ngủ tiếp chỉ sợ sẽ muộn, đến lúc đó không biết sẽ tạo ra tin đồn gì nữa.

Thấy vạt áo Sở Phi Dương còn chưa chỉnh, Vân Thiên Mộng nhẹ cười, duỗi hai tay ra sửa sang lại giúp hắn, lệnh cho hắn đứng yên, tự mình buộc lại đai lưng cho hắn, cẩn thận kiểm tra một phen, sau đó mới nhẹ gật đầu: “Xong rồi!”

Thấy Vân Thiên Mộng cẩn thận như thế, Sở Phi Dương trong lòng dâng lên oán khí, rõ ràng là ngày đầu năm mới mà còn bề bộn công sự thế này, lại không thể ở nhà làm bạn với kiều thê, chỉ có thể nhớ thương trong lòng.

Vân Thiên Mộng cười nhẹ làm hắn không nhịn được vươn tay ra ôm lấy nàng, làn môi mỏng lập tức phủ lên môi nàng, mang theo một tia lưu luyến không rời. Mãi một lúc, hắn mới kéo nàng ra, thấp giọng cam đoan: “Đợi xong việc này ta có thể nghỉ ngơi vài ngày, đến lúc đó sẽ ở nhà với nàng!”

Vân Thiên Mộng dựa vào ngực hắn, khẽ gật đầu, ánh mắt không khỏi nhìn ra bầu trời bên ngoài đã hơi hửng sáng, liền đẩy Sở Phi Dương ra, nói khẽ: “Mau đi đi, đừng để chậm trễ!”

Nói xong, Vân Thiên Mộng cầm lấy áo khoác, tự tay khoác lên vai cho hắn, sau đó nhìn hắn rời đi.

“Hôm qua về muộn nên chắc ngủ không ngon giấc rồi, tiểu thư sao không ngủ thêm một lúc nữa. Nhìn sắc mặt người mệt mỏi quá!” Sau khi Sở Phi Dương rời đi, đám người Mộ Xuân mới bưng dụng cụ rửa mặt vào, thấy Vân Thiên Mộng đã mặc xong quần áo thì vội thả đồ vật trong tay ra, lấy triều phục mệnh phụ thay cho Vân Thiên Mộng.

“Nha đầu ngốc này, hôm nay có mấy ai được ngon giấc đâu.” Hôm qua mình còn chợp mắt được một chốc, chỉ sợ Hải Điềm kia còn cả đêm không ngủ nổi đi.

Xa xứ cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Huống hồ Hải Điềm một mình gả tới hoàng cung Bắc Tề, tương lai một mình phải đối mặt với cả hoàng cung, đừng nói Tề Tĩnh Nguyên là người tâm ngoan thủ lạt, chỉ sợ tương lai của nàng ta ở nơi đó cũng chẳng tốt lành gì.

Đợi chuẩn bị xong đã qua một thời gian dài, Mộ Xuân vội vàng để Nghênh Hạ lấy chút đồ ăn sáng, mấy nha hoàn cùng Vân Thiên Mộng ngồi trong xe vừa ăn vừa tới hoàng cung.

Đang là năm mới nên trên đường cũng ít người qua lại, chắc hẳn dân chúng còn đang trong nhà làm lễ mừng năm mới, mà cả đêm qua tuyết rơi nhiều như thế, chắc cũng chẳng ai muốn ra đường làm gì. Bánh xe lăn qua những lớp tuyết dày đặc tạo thành tiếng vang, Vân Thiên Mộng vươn tay vén rèm lên, chỉ thấy một luồng hơi lạnh phả vào mặt, cái rét lạnh thấu xương khiến nàng tỉnh táo hơn, không còn mệt mỏi như khi nãy nữa.

“Tiểu thư, ăn chút gì đi ạ! Chút nữa còn phải đứng bên ngoài tiễn đưa đấy!” Mộ Xuân phủ thêm cho Vân Thiên Mộng một cái áo cộc tay để nếu có ăn thì đồ ăn cũng không làm vấy bẩn triều phục, sau đó đưa chén cháo cho Vân Thiên Mộng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ăn cháo dễ bị trướng bụng, cho ta ít bánh ngọt đi!” Nhìn nước cháo lõng bõng, Vân Thiên Mộng bèn từ chối, sau đó lấy đũa kẹp lên một chiếc bánh bao còn hơi nóng hổi, chấm lên chút giấm chua và bắt đầu dùng bữa.

Mộ Xuân cảm thấy Vân Thiên Mộng nói có lý thì buông chén cháo ra, đem các loại bánh gắp vào đĩa nhỏ cho Vân Thiên Mộng.

Ăn xong, Vân Thiên Mộng súc miệng để trừ đi hương vị thức ăn, sau đó chỉnh trang lại trang phục, cuối cùng mới dựa vào nệm êm trong xe nhắm mắt dưỡng thần.

“Phu nhân, đã tới hoàng cung rồi!” Không biết qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng nhắc nhở của Tập Lẫm, Vân Thiên Mộng chậm rãi mở hai mắt ra, tựa hồ như nghe được những tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ, đẩy màn x era thì thấy trong nội cung đã có không ít mệnh phụ tới đây. Mọi người cùng đứng trong gió rét, sắc mặt tái nhợt chờ Hải Điềm đến, nhìn bộ dáng ai cũng không kiên nhẫn, thỉnh thoảng lại cùng người bên cạnh châu đầu nói mấy câu, như đang phàn nàn với nhau cái gì.

“Các ngươi ở trong xe chờ ta!” Ưu nhã bước xuống xe ngựa, Vân Thiên Mộng phân phó cho đám người Mộ Xuân, còn nàng thì đi về phía đám người kia.

Sau khi cúi chào các vị phu nhân, Vân Thiên Mộng tiến về phía những phu nhân ở hàng đầu tiên đứng. Chỉ vì nàng còn quá trẻ, đứng trong hàng những mệnh phụ trung niên này thật sự làm người ta không khỏi ghé mắt ghen tị và chỉ trích.

“Thật là tốt số, gả được cho Sở Tướng, hôm nay danh tiếng đã lên bằng trời rồi!” Một phu nhân của quan viên tam phẩm nhỏ giọng nói, nhìn về phía Vân Thiên Mộng đầy vẻ ghen tị.

Phu quân của nàng ta lớn hơn Sở Phi Dương hai tuổi nhưng hôm nay chỉ là Tế tửu hàng tứ phẩm, chỉ sợ cả đời này cũng vô duyên tiến vào nội các, sao có thể làm nàng ta không ghen tị cho được.

“Ha ha, phu nhân cần gì phải hâm mộ nàng, có thì nên trách phu quân nhà mình không có khí phấn đấu. Ngẫm lại, Sở Tướng là ai cơ chứ, mười mấy tuổi đã chinh chiến sa trường, năng lực như thế người thường có thể làm được sao?” Chính thê của Tô Khải đi tới, nhìn bóng lưng của Vân Thiên Mộng không khỏi cười lạnh. Nếu không phải Sở Phi Dương động tay động chân thì sao Tô gia có thể lưu lạc tới bước này, hôm nay không có sự hiệp trợ của đại ca, phu nhân là Thủy Vận Sứ cũng phải cẩn thận từng li từng tí, chỉ e sẽ bị người ta bắt giam bất cứ lúc nào. Trong thời gian này, doanh thu trong nhà eo hẹp đi nhiều, chi phí ăn mặc càng lúc càng lớn làm cho đám di nương kia mỗi ngày đều tố cáo nàng ta trước mặt phu quân, thật sự là tức chết người.

Các phu nhân xung quanh thấy người của Tô gia thì lập tức ngậm miệng. Dù sao sự tình của Tô Nguyên mới qua đi vài ngày, các nàng sao dám cùng người của gia tộc này tiếp xúc nữa, nếu không về nhà cũng bị phu quân không nể nang gì nữa, có khi còn sủng ái đám di nương kia nhiều hơn.

Vân Thiên Mộng một đường đi tới sau lưng Quý Thư Vũ, hai người nhìn nhau cười, sau đó theo thứ tự mà đứng vững chờ người của hoàng gia đi ra.

Lúc này, một mỹ phụ đứng hàng đầu tuổi trung niên làm Vân Thiên Mộng rất chú ý. Chỉ thấy nàng ta lưng thẳng tắp, dáng người tao nhã, dù không trực tiếp nhìn thấy mặt nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng cũng biết người này thân phận cao quý cỡ nào, là người giáo dưỡng rất tốt. Thực tế, một thân triều phục Chính phi càng hiển lộ địa vị khiến người ta ao ước của nàng.

“Mợ, đó là ai vậy?” Nhẹ nhàng giật giật ống tay áo của Quý Thư Vũ, Vân Thiên Mộng nhỏ giọng hỏi.

Quý Thư Vũ nhìn theo ánh mắt nàng, sau đó cười giải thích: “Đó là chính phi của Đoan vương. Nàng là vị Chính phi thứ hai, nhưng mà là người rất lợi hại đấy. Sao Mộng Nhi lại hỏi nàng ta?”

Vân Thiên Mộng cười nhạt, đáp: “Con cảm thấy vị ấy có chút không giống người thường. Nhưng ở các bữa yến tiệc hình như không bao giờ thấy Đoan vương phi xuất hiện thì phải?”

Quý Thư Vũ thấy Vân Thiên Mộng lộ ra vẻ hiếu kỳ thì không khỏi nhìn nàng đầy yêu chiều, nha đầu này tuy rằng đã có gia đình nhưng vẫn có tâm tính của tiểu cô nương, thấy người lạ là sẽ tò mò. Sau đó bà kiên nhẫn giải thích: “Vị Đoan vương phi này xuất thân danh môn, chính là con gái của Thiếu bảo của Thái tử năm xưa. Năm ấy nàng coi trọng Đoan vương, thiếu bảo lo lắng cho ái nữ nên bất đắc dĩ mới gả vào vương phủ là Trắc phi. Mãi đến sau khi Đoan vương phi qua đời, nàng mới được đưa lên ghế Chính phi đấy!”

Vân Thiên Mộng nghe Quý Thư Vũ giải thích như vậy thì trong lòng không khỏi nghĩ tới Hàn Thiếu Miễn, hôm qua thấy Đoan Vương và Hàn Thiếu Miễn ở dạ yến, có thể thấy Đoan Vương rất quan tâm cháu trai này của thê tử. “Mợ, Đoan Vương gia và Hàn Chính phi cũ kia tình cảm có tốt không? Quan hệ với Hàn phủ giờ thế nào?”

Hôm qua trời đã tối, lại thêm trong ngự hoa viên có tuyết rơi, còn có vũ nữ ca múa nên Vân Thiên Mộng không thấy rõ mặt mũi Đoan Vương, chỉ có thể hỏi bóng gió.

“Tất nhiên là phu thê tình thâm! Nếu không sao Đoan Vương phải đợi phu nhân qua đời được ba năm mới tấn phong Vương phi mới. Về phần quan hệ với Hàn phủ thì những năm gần đây mới gần gũi một chút. Trước kia, trong phủ Đoan Vương truyền ra tin Hàn Vương phi và Đoan Vương rạn nứt tình cảm, cũng không rõ thật giả thế nào. Còn con nữa đó, sao hôm nay lại đi nghe ngóng mấy chuyện này? Có tâm tư thì mau sinh cho Sở Tướng một trưởng nam đi, để chúng ta cũng được cao hứng!” Thấy Vân Thiên Mộng vẫn nhìn theo bóng lưng Đoan Vương phi, Quý Thư Vũ nhẹ nhàng cốc đầu nàng, cười mắng.

Vân Thiên Mộng cười cười, sau đó lái sang chuyện khác: “Dù sao thì cũng phải đợi biểu ca, biểu tỷ kết hôn đã chứ. Không biết bà ngoại và cậu mợ đã lựa chọn ý trung nhân cho biểu ca, biểu tỷ chưa?”

Quý Thư Vũ nghe vậy thì khẽ thở dài, hai hàng lông mày không nhịn được nổi lên vẻ âu sầu. Không cần bà mở miệng, Vân Thiên Mộng cũng đoán được trong lòng bà đang lo lắng, thấy phía sau vang lên tiếng chuông thì vội vàng nói: “Bắt đầu rồi!”

Vừa rồi đội ngũ còn chút rối loạn, đám người Ngọc Càn đế vừa ra, mọi người đã vội vàng đứng thành hàng lối ở một bên.

Hải Điềm một thân cung trang đỏ thắm, được hai bà vú trong nội cung dìu ra, đồ cưới trên người dùng tơ vàng thêu thành Phượng Hoàng rất sống động, để đại bộ phận nữ quyến ở đây không ngừng tỏ ra hâm mộ.

Gương mặt nàng bị khăn cô dâu che phủ, nếu không chỉ sợ lúc này Hải Điềm đã sớm đỏ mặt rồi.

Hải Vương Phi thì đi sau lưng Thái hậu và Ngọc Càn đế, hôm nay cũng không còn đoan trang, đạo mạo như xưa, chỉ thấy gương mặt bà ta trắng bệch, hai mắt sưng đỏ, chắc hẳn đã khóc cả đêm qua, giờ phút này mỗi bước đi đều lung lay như sắp ngã. Có lẽ cảnh cốt nhục chia lìa làm bà ta thương tâm muốn chết rồi.

Ngọc Càn đế tiễn Hải Điềm tới cửa cung, sau đó Hải Điềm được đưa lên một chiếc xe phượng. Xe phượng chậm rãi lăn bánh, tiếng nhạc vang lên, đội mệnh phụ theo sát những cung nữ thái giám mang đồ cưới bước lên phía trước.

“Điềm Nhi…” Một tiếng gào xé tâm liệt phế vang lên, nhưng tiếng nhạc lúc này quá lớn nên tiếng gào có bi thống bao nhiêu cũng bị át đi hết.

Đội ngũ ra tới cửa cung, triều thần đã sớm đứng ở bên ngoài đợi. Sở Phi Dương, Giang Mộc Thần và Hải Trầm Khê thì ngồi trên lưng ngựa, thấy xe phượng của Hải Điềm ra khỏi cửa cung, ba người kẹp chặt bụng ngựa, cả đội ngũ hướng về cửa thành mà đi.

Đội ngũ vượt ra khỏi cửa cung, mười dặm trang sức màu đỏ trên nền tuyết trắng nhìn vô cùng bắt mắt, nhưng bốn phía vẫn lạnh lẽo như nhắc nhở Hải Điềm về con đường tương lai phải đi.

Nghe được tiếng Hải Vương Phi gào lên một tiếng “Điềm Nhi”, Hải Điềm ngồi trên xe ngựa không nhịn được mà rơi lệ.

“Công chúa, ngày đại hỷ không thể rơi lệ!” Bà vú thấy Hải Điềm khóc thì vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

Thật sự không biết, dưới khăn che, hàm răng đã cắn chặt vào đôi môi hồng, chỉ sợ nàng sẽ không nhịn được mà khóc thành tiếng.

Đi gần hai canh giờ, đội ngũ rốt cuộc cũng ra tới cửa thành. Đám nữ quyến trước còn phàn nàn về thời tiết giá lạnh giờ đã thở hồng hộc, toàn thân ướt đầm đìa mồ hôi.

Sở Phi Dương nắm chặt dây cương xoay thân ngựa lại, ra hiệu cho Dư công công, chỉ thấy đám thái giám, cung nữ và nữ quyến lập tức lui về sau mười trượng, sau đó ba người mới dẫn xe phượng và xe của hồi môn đi ra ngoài cửa thành.

Bọn người Tề Tĩnh Nguyên sau khi kết thúc cung yến đã trở lại dịch quán thu thập hết thảy, sáng sớm đợi ở ngoài thành. Hiện tại thấy cửa thành mở ra, Sở Phi Dương, Thần Vương và Hải Trầm Khê đồng thời cưỡi ngựa đi ra, Tề Tĩnh Nguyên, Tề Tĩnh Huyên và Tề Tĩnh Hàn cũng đồng thời tiến lên. Song phương trao đổi chiến thư trong tay, sau đó Tề Tĩnh Nguyên sai người tiếp nhận xe phượng của Hải Điềm, dưới sự hộ tống của ba người kia và đội quân bảo vệ thành, cả đoàn cùng tiến về phía biên cảnh giữa Tây Sở và Bắc Tề.

“Đang là dịp tân hôn của Sở tướng mà lại để ngài tự mình tiễn đưa bổn cung, thật làm cho bổn cung trong lòng áy náy.” Giống như ba người Sở Phi Dương, ba người bên phía Tề Tĩnh Nguyên cũng cưỡi ngựa, ánh mắt âm lãnh nhìn xe phượng của Hải Điềm, ánh mắt Tề Tĩnh Nguyên không khỏi nổi lên một vòng châm chọc.

“Thái tử khách khí rồi! Có thể vì dân chúng, vì triều đình làm việc chính là vinh hạnh của bổn tướng!” Sở Phi Dương khẽ nhếch môi, trong gió rét tạo thành một nụ cười đẹp tuyệt mỹ, như gió xuân xua đi những lạnh lẽo xung quanh.

“Không biết Uy Vũ tướng quân của triều đình chúng ta ở đâu?” Thấy càng đi đất đai càng hoang vu, Tề Tĩnh Nguyên nhàn nhạt hỏi, nhưng trong lòng đang cố tính toán nắm lấy tâm tư bọn người Sở Phi Dương.

“Thái tử cứ yên tâm, chỉ cần Thụy Vương của chúng ta bình yên vô sự thì Uy Vũ tướng quân của quý quốc cũng an toàn.” Nhìn Tề Tĩnh Nguyên bình thản không biểu lộ ra cảm xúc gì, Sở Phi Dương chỉ cười nhạt, thần sắc không khác gì Giang Mộc Thần và Hải Trầm Khê, theo khoảng cách với kinh thành càng lúc càng xa thì càng trở nên cẩn trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sở Vương Phi

Số ký tự: 0