Sở Vương Phi

Nhắc nhở Quý phi tai vách mạch rừng (2)

Ninh Nhi

2024-07-20 03:08:23

So với không khí ấm áp bên trong, bên ngoài điện thật sự rất lạnh. Nhưng so với mùi son phấn khiến người ta phải đau đầu ở trong đó thì không khí bên ngoài khiến người ta khoan khoái, dễ chịu hơn nhiều.

Hạ Hầu An ghi nhớ lời dặn của Vân Thiên Mộng lúc ở trên xe ngựa nên chỉ đi lại trong phạm vi nhỏ ở bên ngoài điện. Vốn lớn lên ở phương nam từ nhỏ, mặc dù có thấy tuyết rơi vài lần nhưng vẻ đẹp tĩnh mịch cùng với hương thơm thanh ngát ngoài kia nàng chưa từng thấy qua, vì vậy nàng không khỏi hiếu kỳ, liền nhấc làn váy, đặt chân lên con đường đã kết băng, men theo góc tường thiên điện hướng về phía nội viện đi tới.

“Ai da…!” Không ngờ, đầu óc còn đang tập trung vào hương thơm kia, lúc đi tới góc ngoặt, nàng đụng thẳng vào một người. Hạ Hầu An tưởng đâu mình sẽ ngã vào trong đất bùn, không ngờ lại có một bàn tay vững chãi nắm lấy cổ tay nàng kéo đứng dậy. Đợi nàng đứng vững rồi bàn tay ấy mới lại buông ra.

Hạ Hầu An vỗ vỗ ngực, nếu nàng làm bẩn áo váy chắc gia gia sẽ phạt nàng chép kinh thư đến gẫy tay mất.

Nhưng nếu người trước mặt kia không tự nhiên xuất hiện không một tiếng động thì sao nàng có thể bị dọa tới thế này chứ?

Trong lòng nổi lên giận dữ, Hạ Hầu An ngẩng phắt đầu, trừng mắt với người đối diện.

Chỉ thấy đó là một nam tử cao lớn, mặt như bạch ngọc, mày kiếm, khóe mắt hơi xếch lên, nhìn như cười mà không phải cười, thần sắc trong mắt nửa chính nửa tà, lại có chút phong tình khiến cho Hạ Hầu An vừa nhìn đã ngẩn người ra, không hiểu tại sao trong hoàng cung lại xuất hiện một nam tử tuấn mỹ thế này?

Nhìn trường bào màu hổ phách thêu vân lục, bên hông đeo bạch ngọc sáng loáng, cổ ống tay áo đính lông chồn màu tía khiến cho quanh thân hắn càng tỏa ra khí tức quý nhân. Hạ Hầu An không biết nhiều người ở kinh thành nên cũng chỉ có thể từ phục sức của hắn để suy đoán thân phận đại khái của người này mà thôi.

Nhưng trước khi nàng đoán ra thân phận của hắn thì đối phương đã quét mắt nhìn nàng, sau đó vượt qua bên cạnh nàng mà rời đi, nửa câu cũng không nói.

“Ngươi…” Thấy hắn đụng vào mình mà không xin lỗi, Hạ Hầu An định lên tiếng, thế nhưng lúc này lại nghe thấy tiếng gọi của Vân Thiên Mộng.

“An Nhi, sao muội lại ở ngoài này?” Vân Thiên Mộng bước nhanh tới bên người Hạ Hầu An, ánh mắt không khỏi nhìn ra xa, chỉ thấy một vạt áo tung bay lộ ra ở góc cua. Vân Thiên Mộng không khỏi nhíu mày một chút.

“Chị dâu, trong điện nhiều ruồi muỗi quá, muội ra ngoài này hít thở không khí!” Thấy Vân Thiên Mộng, Hạ Hầu An liền chạy tới cạnh nàng giải thích.

Vân Thiên Mộng vỗ tay nàng cười nói: “Trong cung nhiều kiêng kị, đừng chạy loạn, đến lúc đó không khỏi xảy ra chuyện. Thôi, chúng ta mau đi vào đi.”

Thấy Hạ Hầu An nhíu mày khi nghe thấy hai chữ “đi vào”, Vân Thiên Mộng không khỏi lắc đầu cười, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng kéo vào. Vừa bước vào, nàng đã quét mắt nhìn quanh, tại bàn tiệc của nam nhân cũng đã có không ít nam tử quí tộc đang ngồi, mà chủ nhân của góc áo nàng thấy khi nãy cũng đã ngồi ở đó.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Thấy Vân Thiên Mộng đã quay về, Khúc Phi Khanh lập tức kéo nàng ngồi xuống, hỏi han quan tâm.

Vân Thiên Mộng lắc đầu cười: “Không có chuyện gì đâu!”

Sau đó nàng nhìn về phía bàn tiệc của đám nữ nhân, chỉ thấy vị Hàn tiểu thư hôm qua gây chuyện với Khúc Trường Khanh cũng có mặt. Tiểu cô nương này thậm chí còn gục đầu xuống ngủ, bộ dáng thật sự rất đáng yêu. Vẻ hoạt bát hiếu động đó của nàng ta so với Hạ Hầu An chỉ có hơn chứ không kém, e là bắt nàng ta ngồi ngay ngắn tại yến tiệc mấy canh giờ thật không dễ chịu gì.

“Đang nhìn gì vậy? Không biết kia là tiểu thư nhà nào mà lại bất nhã như thế, chỉ sợ tương lai sẽ làm trò cười cho đám tiểu thư, phu nhân lắm chuyện!” Nhìn theo ánh mắt của Vân Thiên Mộng, Khúc Phi Khanh cũng thấp giọng nói.

Vân Thiên Mộng hé miệng cười, sau đó thấp giọng kể cho Khúc Phi Khanh nghe chuyện xảy ra ngày hôm qua. Khúc Phi Khanh nghe xong thì kinh ngạc nhìn vị Hàn tiểu thư kia thêm vài lần, sau đó mới lại nói nhỏ vào tai Vân Thiên Mộng: “Thật sự là Hàn tiểu thư đã làm cho vẻ mặt của đại ca phải thay đổi sao?”

Thật khó tin! Đại ca trầm ổn của nàng, vị đại ca đối với sinh tử trên chiến trường còn chưa chớp mắt lấy một cái, không nhờ lại bị một tiểu nha đầu làm cho phải thay đổi sắc mặt, thật sự là khiến cho Khúc Phi Khanh nàng phải mở rộng tầm mắt rồi.

Mọi người trong nhà đều biết, Khúc Trường Khanh từ sau khi hiểu chuyện thì luôn mang bộ dáng thanh tâm quả dục, rất ít sự tình có thể làm hắn thay đổi sắc mặt, thế nên Khúc Phi Khanh không khỏi vô cùng tò mò về vị Hàn tiểu thư kia.

“Biểu tỷ không tin thì có thể hỏi biểu ca, nếu sắc mặt huynh ấy thay đổi thì chắc chắn là có chuyện này rồi!” Vân Thiên Mộng vừa bưng chén trà lên nhấp nhẹ một ngụm, sau đó nói với Khúc Phi Khanh. Nhưng với phẩm cấp hiện tại của Hàn Triệt mà có thể đưa được muội muội vào dự cung yến, xem ra đây không chỉ là một cách thu phục nhân tâm của Ngọc Càn Đế. Chỉ sợ, sau ba năm chấm dứt khảo hạch, con đường làm quan của Hàn Triệt sẽ còn một bước lên trời, mà một trong hai chức tả - hữu thừa tướng hiện tại, Ngọc Càn Đế nhất định sẽ nhét một người của mình vào. Bằng không với quan hệ thông gia hiện tại của hai vị thừa tướng, Ngọc Càn Đế sẽ chẳng được ăn ngon ngủ yên chút nào.

Đã có tiền lệ là Sở Phi Dương năm đó ngồi vào ghế thừa tướng chỉ sau vài năm, Ngọc Càn Đế để cho Hàn Triệt ngồi vào cái ghế trong Hàn Lâm viện cũng là một cái cớ để thế nhân sau này phải chấp nhận.

Quả thật là đế vương mưu tính sâu xa, chỉ sợ năm đó khi dùng Sở Phi Dương, Ngọc Càn Đế cũng đã tính kỹ đường cho nhiều năm sau, đúng là lòng dạ thâm sâu khó dò.

Vân Thiên Mộng đặt chén trà trong tay xuống, lại phát hiện hôm nay Đoan Vương phi cũng tới dự, còn ngồi ở bên cạnh Cốc lão thái quân nữa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vẫn khiến cho người ta phải ấn tượng từ cái nhìn đầu tiên, Đoan vương phi thật sự là đoan trang có thừa nhưng lại chưa đủ thân thiết, khiến cho người ta có cảm giác nàng ngồi đó mà như cách xa cả ngàn dặm. Chỉ khi nào Cốc lão thái quân hỏi thì nàng mới đáp lại vài câu.

Còn với vẻ ân cần thăm hỏi của các phu nhân khác, nàng đều trầm mặc không đáp.

Không biết có phải vì thân phận nàng cao quý không mà dù thái độ nàng có lãnh đạm nhưng đám phu nhân kia cũng không hề tỏ ra vô lễ, ngược lại còn ở bên cạnh nàng thảo luận mấy vấn đề nóng bỏng phát sinh gần đây trong kinh thành.

Vân Thiên Mộng cười nhạt một cái, sau đó lại nhìn sang Hạ Hầu An ở bên cạnh. Thấy Hạ Hầu An đang tự vuốt cổ tay mình, nàng bèn quan tâm hỏi: “Làm sao thế? Không khỏe chỗ nào sao?”

Không nghĩ Vân Thiên Mộng đột nhiên lại chú ý tới mình, Hạ Hầu An lập tức buông tay, lắc đầu cười nói: “Không sao ạ, muội rất tốt. Nhưng không biết ở đối diện chúng ta là những ai vậy? Từ khi những nam nhân kia tiến vào đây thì thanh âm của các tiểu thư cũng nhỏ hơn rất nhiều.”

“Đó đều là các hoàng tử của tiên đế, hôm nay có người là Quận Vương, có người cũng đã là thân vương rồi.” Vân Thiên Mộng đáp một cách chung chung, không nói đích danh ai cả.

“Hắn thì sao? Nhìn diện mạo hắn hình như không phải người trong hoàng tộc?” Hạ Hầu An vẫn đang đắm chìm trong việc đoán thân phận của người đụng phải mình khi nãy, cũng không chú ý tới Vân Thiên Mộng đang cố ý bẫy mình…

“Hắn sao? Hắn là…” Thấy Hạ Hầu An nhìn về phía người kia bằng ánh mắt đầy địch ý, Vân Thiên Mộng định lên tiếng thì bên ngoài đã vang lên tiếng của Dư công công: “Hoàng thượng giá lâm!”

Cả đám lập tức trở lại chỗ ngồi của mình, cùng nhau đứng dậy hướng ra phía đại điện làm đại lễ: “Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

“Đều bình thân!” Đợi mọi người trong điện đứng dậy, đám người Ngọc Càn Đế đã ngồi vào bàn tiệc của mình, mà đám quan lại đi theo sau lưng hắn cũng chậm rãi trở về chỗ của mình.

“Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, vốn muốn để các vị ái khanh hồi phủ đón tết, nhưng Sở Tướng, Thần Vương và Hải Quận Vương vừa đi tiễn các vị sứ giả Bắc Tề trở về, để khen thưởng ba người, trẫm sai người bày cung yến. Chúng ái khanh không cần câu nệ, quân thần cùng vui cười!” Ngọc Càn Đế bưng chén rượu đứng lên, cao giọng nói.

Tất cả mọi người thấy hắn đứng dậy cũng đều kinh sợ đứng lên theo, trăm miệng một lời: “Tạ Hoàng thượng long ân!”

Nói xong, mọi người cùng ngửa đầu uống hết rượu trong chén, sau đó mới cùng nhau ngồi xuống. Vân Thiên Mộng đặt chén rượu xuống, ánh mắt nhìn về phía đối diện, quả nhiên thấy Hàn Triệt đang ngồi giữa đám đại thần. Mặc dù vị trí xa xôi ở gần cửa điện, thế nhưng hôm nay chỉ có quan Tam phẩm trở lên mới được dự cung yến, với vị trí quan Lục phẩm của hắn mà lại có mặt ở đây thì thật sự là một chuyện đáng lưu tâm.

Nhưng điều khiến Vân Thiên Mộng khó hiểu chính là nếu Ngọc Càn Đế có thể ẩn nhẫn lâu như thế, tại sao lại hết lần này tới lần khác lộ ra tâm tư muốn tài bồi Hàn Triệt? Hắn chẳng lẽ không sợ lúc này Hàn Triệt sẽ bị đám người quyền cao chức trọng dễ dàng giết chết hay sao?

Lúc này Ngọc Càn đế đang cùng thái hậu, hoàng hậu trò chuyện, bên dưới là ca múa vui tươi, thật sự đúng là bộ dáng quân thần cùng vui vẻ.

Không có đám người Tề Tĩnh Nguyên nên không khí cũng thoải mái hơn rất nhiều, thế nhưng các phái hệ tranh chấp với nhau ở trong triều không vì thế mà ngưng lại sự so đấu.

Hải Điềm đi hòa thân ở xứ Bắc Tề, vợ chồng Hải Vương nhớ thương con gái nên đêm nay không tới dự cung yến, chỉ có Hải Trầm Khê tới đây. Hắn lúc này đang uống rượu, uống một chút lại dừng lại để nghiền ngẫm rượu ngon, bộ dáng làm cho các thiên kim tiểu thư kích động không thôi, không khỏi ửng hồng gò má khi nhìn hắn.

Mà trong đám thần tử bên dưới, tôn quý nhất chính là Sở Vương Sở Nam Sơn. Đối với sự chúc tụng nịnh nọt của các vị đại thần, Sở Nam Sơn chỉ híp hai mắt lại, một bộ dáng thâm trầm như biển làm cho người khác không đoán được tâm tư trong lòng lão. Còn Sở Phi Dương thì thay lão cản lại những chén rượu mời. Mọi người thấy Sở Vương tuổi tác đã cao nên cũng không dám làm càn, sau khi vấn an thì lại trở về chỗ ngồi của mình.

Trong ba nam nhân Sở gia dự cung yến, lúc này Sở Bồi ngồi ở chính giữa, đang cùng Thiếu sư của Thái tử trò chuyện vui vẻ. Nhìn ánh mắt của Văn Hòa Tương, xem ra vô cùng cảm kích chuyện Sở Khinh Dương cứu vợ hắn ngày hôm qua.

Trong đám người này, chỗ yên tĩnh nhất chính là chỗ của Thần Vương. Ánh mắt hắn trầm tĩnh, lạnh như băng, mọi người đều không dám tới gần mời rượu. Hắn chỉ nâng chén uống một ngụm rồi thôi, sau đó dường như cũng không có chút thích thú nào với mỹ vị trước mặt nữa.

Nhìn thoáng qua Thần Vương, Vân Thiên Mộng lập tức thu hồi ánh mắt, thế nhưng chỉ một cái liếc qua thôi cũng đã bị Thần Vương thấy được. Hắn chỉ thấy nàng cười nhẹ nhàng, đối với cung yến cũng tỏ ra tự nhiên, hôm nay lại có thân phận Sở phu nhân nên quanh thân nàng càng tản ra vẻ thành thục, không hề giống với đám thiên kim con quan lại bên kia. Nghĩ tới Sở Phi Dương thể hiện ở biên quan, lông mày Giang Mộc Thần càng không khỏi nhíu chặt. Xem ra, chỉ có giải quyết Sở Phi Dương thì hắn mới có thể đoạt lại Vân Thiên Mộng về bên cạnh mình.

Mà đúng lúc này, Dư công công từ ngoài điện bước nhanh vào, tới trước Ngọc Càn Đế quỳ xuống bẩm báo: “Hoàng thượng, Thụy Vương gia tới!”

Mọi người nghe thấy danh tự của Thụy Vương thì cùng dừng động tác lại, lúc này trong điện ngoại trừ tiếng nhạc và thanh âm sột soạt từ quần áo của vũ cơ thì không còn âm thanh nào khác nữa.

Thụy Vương thân là Vương gia của Tây Sở nhưng trong trận chiến với Bắc Tề lại hành động theo cảm tính gây nên đại họa, chẳng những làm hao tổn ba vạn tinh binh mà còn bị quân địch bắt làm tù binh. Vì chuộc hắn ra, Tây Sở còn mất thêm một vị quận chúa đi hòa thân. Hôm nay Ngọc Càn đế còn chưa làm ra trừng phạt gì, hắn lại đã nhập cung, quả thật là làm cho người ta tức giận.

“Để cho hắn vào đi!” Với Ngọc Càn đế, Thụy Vương dù sao cũng là đệ đệ của hắn, nếu đã trả giá lớn như thế để đổi về cũng tất có đạo lý riêng của hắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Vâng!” Dư công công lĩnh mệnh mà đi. Mọi người trong điện lập tức thả chén rượu trong tay ra, cũng đoan chính ngồi xuống chỗ của mình, chờ Thụy Vương tiến vào.

Không lâu sau, Dư công công dẫn Thụy vương tiến vào. Mọi người kinh ngạc khi thấy đường đường là một vị Vương gia nhưng Thụy Vương lại chỉ mặc áo sơ mi trắng, tóc dài rối tung, lưng cõng trượng gai tiến vào, hoàn toàn mang theo bộ dáng tới chịu tội.

“Tội thần tham kiến Hoàng thượng!” Thụy Vương tiến vào, quỳ xuống trước mặt Ngọc Càn đế, dập đầu với hắn thật sâu.

“Tứ đệ, ngươi đang làm gì vậy?” Thấy bộ dáng đó của Thụy Vương, Ngọc Càn Đế nhíu mày, khó hiểu hỏi.

“Tội thần vạn lần đáng chết, kính xin Hoàng thượng giáng tội!” Thụy Vương xin giáng tội, bộ dáng đáng thương thật làm cho không ít người động lòng trắc ẩn.

Hải Trầm Khê ngồi ở bên, nhìn một màn này thì không khỏi biểu lộ vẻ trào phúng. Nhìn bộ dáng hiện nay của Thụy Vương, trong lòng hắn chỉ có vẻ khinh thường.

Sở Phi Dương dường như không nhìn tới bộ dáng chật vật của Thụy Vương, ánh mắt chăm chú ngắm nhìn Vân Thiên Mộng. Thấy thần sắc nàng rất tốt thì hắn nâng chén hướng về phía nàng, sau đó mỉm cười uống cạn chén rượu trong tay.

“Chị dâu, đừng để biểu ca uống nhiều quá!” Hạ Hầu An thấy biểu ca bày ra vẻ mờ ám, thấy hai vợ chồng bọn họ thật sự là tình tình thâm không kể hết thì không khỏi lên tiếng trêu ghẹo.

Vân Thiên Mộng thấy hắn giở trò như thế thì cũng bưng chén rượu trước mặt lên, sau đó uống cạn ly rượu trong tay mình làm cho Sở Phi Dương ngồi bên kia nóng nảy một hồi, còn nàng thì cười rất sảng khoái.

Nhưng nụ cười của nàng dành cho Sở Phi Dương lại làm cho Giang Mộc Thần đau nhói trng lòng. Một ánh sáng lạnh bắn về phía Sở Phi Dương. Sở Phi Dương cũng không kém cạnh, thu liễm lại nụ cười trong mắt, đôi con ngươi sâu không thấy đáy mang theo vẻ lạnh lẽo lập tức đáp trả lại Thần Vương.

“Mau đứng lên đi, ngươi có thể trở về, đó chính là phúc khí của Tây Sở ta rồi!” Ngọc Càn Đế nhìn đệ đệ của mình nửa năm qua gầy đi không ít thì cũng bày ra vẻ mặt đau lòng. Mọi người thấy hắn không trách tội Thụy Vương thì cũng giấu đi vẻ tức giận trên mặt, bình tĩnh nhìn vào người đang quỳ ngoài kia.

“Tứ đệ, tuổi của đệ cũng không còn nhỏ nữa, xử sự cần phải cân nhắc kỹ càng hơn. Trẫm nghĩ có lẽ ngươi nên lập Thụy Vương Phi, thành gia mới có thể lập nghiệp được.” Ánh mắt Ngọc Càn đế lại liếc qua chỗ ngồi của đám nữ quyến, sau đó lên tiếng.

Câu nói này của hắn làm cho các thiên kim tiểu thư sợ hãi vô cùng. Thân phận các nàng vốn cao quý, gia tộc lại lớn vậy nên dã tâm trong lòng mỗi người cũng không giống người bình thường.

Cho dù Thụy Vương là vương gia, nhưng ai muốn gả cho một vương gia từng làm tù binh chứ? Đây là một sự sỉ nhục lớn, sẽ làm liên lụy tới cả nhà mẹ đẻ của các nàng. Huống hồ, ngoài Sở Phi Dương đã có chính thê thì còn Hải Quận Vương, Thần Vương đều chưa lập gia thất, dưới nữa còn có Hàn thị lang, Hàn Hàn Lâm tiền đồ vô hạn, các nàng sao phải vì cái ghế Vương phi chỉ có hư danh kia mà đánh mất tiền đồ của mình chứ?

Sau câu nói của Ngọc Càn Đế, hết thảy đám tiểu thư đều ra sức cúi gằm mặt, trong nội tâm thầm cầu nguyện Ngọc Càn Đế đừng có nhìn trúng mình.

Mà trong đám đại thần, Hàn Triệt vì câu nói này của Ngọc Càn đế mà không khỏi nắm chặt tay đang đặt trên gối, ánh mắt lại không khỏi liếc về phía Khúc Phi Khanh. Hắn đang cố gắng theo ánh mắt của Ngọc Càn Đế mà phỏng đoán thánh ý.

May mà chức quan của hắn quá thấp, không bị ai chú ý tới, nhưng Hàn Ngọc – muội muội của hắn, thấy bộ dáng khác thường của ca ca mình thì cũng ngạc nhiên. Không biết ca ca luôn tỉnh táo, trầm ổn của nàng vì sao lại nôn nóng như thế?

“Hoàng thượng nói đùa rồi, tội thần thân mang trọng tội, sao dám làm chậm trễ chuyện chung thân của các vị tiểu thư!” Thụy Vương cũng đã nhìn ra được thần sắc của các vị thiên kim kia, vì thế trong lòng không khỏi cười lạnh, chỉ bình tĩnh trả lời.

“Mẫu phi của ngươi đã không còn, trẫm tất nhiên phải quan tâm cân nhắc chuyện này giúp ngươi. Huống hồ, nếu ngươi không lập gia đình thì Thất đệ cũng không thể lập chính phi trước được. Cái này không chỉ là làm trễ chính mình mà còn làm trễ nải chuyện của Thất đệ nữa đó.” Thu hồi ánh mắt, Ngọc Càn Đế nhìn xuống hai vị đệ đệ của mình, giọng nói đầy vẻ quan tâm.

“Đa tạ Hoàng thượng quan tâm. Vi thần tuổi còn nhỏ, chưa cần cân nhắc chuyện chung thân đại sư!” Giang Mộc Thần lập tức đứng lên đáp.

“Vậy sao? Theo như trẫm biết, Thái phi rất nóng vội chuyện hôn sự của Thất đệ. Bất hiếu có ba tội lớn, không có con là tội lớn nhất. Sở tướng bằng tuổi Thất đệ nhưng đã lấy được thê tử như hoa, Thất đệ sao có thể từ chối chuyện này?” Nghe Giang Mộc Thần bác bỏ lời của mình trước mặt quần thần, sắc mặt Ngọc Càn đế trở nên lạnh lẽo, khẩu khí dù hòa hoãn nhưng đã thiếu đi mấy phần ân cần.

“Hoàng thượng, vi thần chưa lập nghiệp, thất nhiên không có lòng thành gia. Mà Sở Tướng thì đã lập nghiệp rồi nên tất nhiên có thể thành gia được.” Lúc nói tới hai chữ “thành gia” của Sở Phi Dương, trong lòng Giang Mộc Thần như bị kim châm, đau không tả nổi, ánh mắt nhanh chóng quét về phía nữ tử ngồi ở đối diện, thấy trên mặt nàng không có chút nào khẩn trương hay khổ sở thì càng thêm thất vọng trong lòng.

“Vương gia nói vậy không đúng rồi. Thành gia lập nghiệp, cả hai cái này không thể tách ra mà nói được. Vương gia từ hoàng tử được tấn phong làm Vương, há còn có thể nói là chưa lập nghiệp sao? Theo cách nhìn của thần, Vương gia lúc này đã có thể thành gia rồi.” Cũng tránh cho việc suốt ngày ngấp nghé thê tử của người khác! Sở Phi Dương vừa nói vừa nghĩ, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn Giang Mộc Thần, kéo ánh mắt của hắn đang nhìn Vân Thiên Mộng trở về.

“Sở tướng sao lại nói vậy? Bổn vương được phong là vì phụ hoàng thương cảm, không phải vì ta kiến công lập nghiệp gì mà đoạt được. Chuyện này không thể tính là lập nghiệ được. Ngược lại Sở tướng hôm nay vừa có nghiệp lại vừa thành gia, thật là làm cho mọi người ao ước không thôi!” Giang Mộc Thần thấy Sở Phi Dương dương dương tự đắc thì không hỏi căm hận trong lòng, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.

“Hoàng thượng, nói đến thành gia lập nghiệp, bổn vương cũng có một chuyện thỉnh tấu!” Sở Nam Sơn đột nhiên chen vào giữa cuộc tranh luận của đám tiểu bối.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sở Vương Phi

Số ký tự: 0