Sóng gió ở biên cương
Ninh Nhi
2024-07-20 03:08:23
Giờ đã trở thành tả tướng của cả một quốc gia, cách xưng hô của mọi người với Sở Phi Dương cũng khác, nhưng có một điều không bao giờ thay đổi, đó là địa vị và sức ảnh hưởng của Sở Phi Dương trong lòng tướng sĩ. Huynh đệ hơn mười năm ăn gió nằm sương cùng nhau, cùng trên chiến trường giết không biết bao nhiêu địch nhân, sao có thể vì Ngọc Càn đế thay đổi tướng lãnh mà thay đổi cho được.
Sở Phi Dương thậm chí còn không mở miệng nói nửa lời, chỉ hơi giơ tay phải của mình lên, toàn bộ đội quân sau lưng Oai Vũ tướng quân chỉnh tề đứng thẳng lên, mang theo tinh thần phấn chấn quay trở lại lưng ngựa. Ánh mắt họ trở nên lạnh lùng sắc bén, tựa hồ so với khi nãy là hai đội quân hoàn toàn khác nhau.
Giang Mộc Thần và Hải Trầm Khê thấy Sở Phi Dương như vậy, trong lòng tuy có kinh ngạc nhưng cũng hiểu, Sở Phi Dương ở trong quân doanh hơn mười năm, như thế cũng là chuyện có thể xảy ra.
Hắn rời khỏi quân doanh đã nhiều năm, vậy mà tướng lãnh đối với hắn vẫn một mực tôn trọng, không thể không nói, Sở Phi Dương là một đối thủ cực kỳ khó giải quyết, mà ngay cả Tề Tĩnh Nguyên ở bên cạnh cũng không phải mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào tình hình phía bên này.
Lúc này, người có sắc mặt kém nhất hẳn là Oai Vũ tướng quân. Ở trong mắt hắn, Sở Phi Dương như đang ra oai phủ đầu vậy. Như thế làm sao sau này hắn có thể thống lĩnh đội ngũ, làm sao có thể uy hiếp quân đội biên quan của Bắc Tề.
Sở Phi Dương làm như vậy dường như cũng đã nghĩ tới tất cả hậu quả, biết chắc mọi sự tình hôm nay cũng sẽ tới tai Ngọc Càn đế.
Một Oai Vũ tướng quân hắn không thèm để vào mắt, hắn chỉ muốn nói cho Ngọc Càn đế hiểu, hắn cũng không phải kẻ ngu trung, sẽ không bao giờ im lặng để người khác chèn ép.
Mà cử động lần này cũng làm cho Bắc Tề hiểu, đừng vọng tưởng bất kỳ điều gì, đừng mong có thể tạo thành hỗn loạn ở đây, dù Sở Phi Dương hắn không ở biên quan, nhưng đám tướng lãnh kia cũng không phải những tên công tử bột. Nếu bọn hắn đồng tâm đồng lòng, cũng sẽ không vì có mới nới cũ mà hạ thấp năng lực tác chiến.
“Ý của Sở Tướng đây là gì? Tướng gia có phải quên rằng giờ bổn tướng mới là tướng lãnh đóng quân ở đây không? Sở Tướng không sợ làm vậy sẽ bị Hoàng thượng trách phạt sao?” Oai Vũ tướng quân không nhịn được lên tiếng, chất vấn Sở Phi Dương trước mặt mọi người, mà bội kiếm bên hông cũng đã được nắm chặt trong tay. Nếu không phải e ngại bọn người Bắc Tề, chỉ sợ lúc này hắn đã sớm so kiếm cùng Sở Phi Dương rồi.
Võ giả, từ trước đến nay đều không thể thua nhau về ngạo khí.
Gia tộc của hắn dù không so bì được với Sở Vương phủ, nhưng cũng không phải để mặc người khi dễ. Huống hồ hắn mang theo Hoàng mệnh tới đây đóng quân, ngày bình thường cũng phối hợp rất tốt với đám tướng lãnh thủ hạ, ai ngờ Sở Phi Dương vừa xuất hiện thì hết thảy đều thay đổi. Hắn đường đường là Oai Vũ tướng quân, mặt mũi còn biết để vào đâu? Khó trách Hoàng thượng hạ chỉ cho hắn tới đây, cứ thế này mãi, quân đội đóng ở đây chẳng phải trở thành người của Sở gia hết rồi sao?
“Bổn tướng từ đầu tới cuối còn chưa lên tiếng, không biết đắc tội gì với tướng quân đây?” Nhìn Oai Vũ tướng quân tuổi gần năm mươi, Sở Phi Dương trong đầu nghĩ tới những ngày tháng chinh chiến của hắn, ánh mắt vẫn bình thản như nước, lại không lộ ra bất kỳ cái gì khác thường.
“Sở Tướng đang ra oai phủ đầu với bổn tướng quân sao?” Dù là người tỉnh táo nhưng liên tục bị hí lộng như thế, lửa giận trong đầu cũng đã không giữ được. Oai Vũ tướng quân quanh năm chinh chiến bên ngoài, mặc dù khâm phục phương thức tác chiến của đám người Sở Phi Dương, nhưng cũng chưa từng tiếp xúc qua nên cũng chưa từng lãnh giáo võ miệng của Sở Phi Dương.
“Tướng quân đừng quên ngày hôm nay còn có nhiệm vụ trọng yếu hơn. Làm trễ nải sự tình của hai nước, dù Hoàng thượng có thiên vị tướng quân, chỉ sợ đại thần trong triều cũng sẽ không bỏ qua đâu. Huống hồ, thời điểm quan trọng này, sử quan đều ghi chép tất cả vào sử sách, nếu tướng quân vì không cam lòng mà làm chậm trễ thời cơ, đến lúc đó, ngươi còn trở thành tội nhân thiên cổ của Tây Sở.” Đối mặt với sát khí của Oai Vũ tướng quân, Sở Phi Dương coi như không thấy, ánh mắt dần chuyển hướng sang phía Phiêu Kỵ tướng quân ở phía bên kia, khóe miệng thoáng hiện nụ cười lạnh.
Nghe vậy, đừng nói là Oai Vũ tướng quân, ngay cả Phiêu Kỵ tướng quân ở phía bên kia cũng run lên, nhíu mày nhìn về phía Sở Phi Dương, trong mắt ngậm đầy giận dữ.
“Hai nước đã ký kết hòa ước, Thái tử và Hòa thuận công chúa sắp thành thân, vậy mời Thái tử giao ra Thụy Vương!” Thần Vương thấy thế bèn lên tiếng, hai còn ngươi nhìn chằm chằm vào Tề Tĩnh Nguyên, đợi hắn mang Thụy Vương ra.
Trên đường ra biên ải, trên đường đi vô cùng bình tĩnh nhưng vẫn có vẻ quỷ dị khó hiểu, nhân mã hai bên không hề xung đột với nhau nhưng mỗi bên đều có những hành động mờ ám.
Bọn Tề Tĩnh Nguyên âm thầm phái người truy tìm Uy Vũ tướng quân, mà ba người Sở Phi Dương, Giang Mộc Thần, Hải Trầm Khê cũng chia nhau dò xét chỗ ẩn thân của Thụy Vương. Nhưng không hiểu sao cả hai bên đều không tìm được người muốn tìm.
“Thần Vương yên tâm, Bổn cung đã cùng quý quốc ký hiệp ước, tất nhiên sẽ tuân thủ từng điều. Chỉ có điều, không biết Uy Vũ tướng quân của Bắc Tề ta đang ở chỗ nào? Nếu không thấy hắn, sao bổn cung có thể giao ra Thụy Vương?” Tề Tĩnh Nguyên cũng là tên cáo già, sao có thể vì mấy câu của Giang Mộc Thần mà giao người ra được.
“Nếu như thế, Bổn vương không thể không hoài nghi thành ý của Thái tử. Hôm nay công chúa Hòa Thuận đã theo sang Bắc Tề gả cho ngươi, chẳng lẽ Thái tử còn muốn kéo dài thời gian? Chẳng lẽ Thái tử không sợ nước khác cười nhạo Bắc Tề không tuân thủ hiệp ước, không có thành tín sao?” Giang Mộc Thần thấy Tề Tĩnh Nguyên ra sức khước từ việc giao Thụy Vương ra, trên mặt càng thêm lạnh, một khí tức không giận mà uy của nhà đế vương lơ đãng phát ra.
“Vương gia không cần tức giận. Bổn cung biết ngài sốt ruột cứu đệ đệ. Nhưng điều ước hai nước đã ký kết, sao bổn cung có thể giao ra con tin một mình được, ngược lại nếu như vậy thì Tây Sở mới là không tuân thủ chữ tín. Không bằng chúng ta cùng mang con tin ra, để người hai bên kiểm tra cẩn thận một phen rồi hãy tiến hành trao đổi. Không biết Sở Tướng và Hải Quận Vương nghĩ sao?” Tề Tĩnh Nguyên cười lạnh, ánh mắt chuyển sang Sở Phi Dương và Hải Trầm Khê, thấy hai người kia gật đầu thì mới nghiêng người nói với thị vệ sau lưng mấy câu. Thị vệ kia lập tức giục ngựa chạy về phía quân doanh Bắc Tề.
Mà cùng lúc đó, Sở Phi Dương cũng hướng về phía thị vệ sau lưng mình nhẹ gật đầu. Thị vệ kia cũng thúc ngựa chạy về quân doanh của Tây Sở.
“Xem ra, Sở Tướng và Bổn cung cùng có suy nghĩ giống nhau.” Nhìn thị vệ hai bên cùng có động tác, Tề Tĩnh Nguyên lạnh giọng nói với Sở Phi Dương, trong mắt cũng nổi lên vẻ đề phòng.
Sở Phi Dương chỉ cười nhạt một cái.
Chỉ chốc lát sau, hai gã thị vệ đều mang theo Uy Vũ tướng quân và Thụy Vương song song chạy tới trận doanh hai bên.
“Đại ca, làm phiền ngươi mang theo Thụy Vương tiến lên trao đổi con tin.” Tề Tĩnh Nguyên lập tức ra lệnh cho Tề Tĩnh Huyên.
Nghe vậy, Tề Tĩnh Huyên và Phiêu Kỵ tướng quân đều trừng mắt nhìn hắn, sợ là cả hai đều không ngờ Tề Tĩnh Nguyên lại dám ở trước mặt mọi người sai sử hoàng huynh của mình.
Huống chi, Tề Tĩnh Huyên là hoàng tử Bắc Tề, loại chuyện nguy hiểm này, sao có thể để hắn đi được?
“Thái tử, ý ngài là gì? Đại hoàng tử thân phận tôn quý, sao có thể để hắn đi mạo hiểm? Nếu có chuyện gì xảy ra, Thái tử khong sợ Hoàng thượng trách tội hay sao?” Phiêu Kỵ tướng quân lửa giận đầy người, trừng mắt với Tề Tĩnh Nguyên.
“Phái ra hoàng tử mới có thể chứng minh được thành ý lần này khi tới hòa thân của Bắc Tề chúng ta.” Tề Tĩnh Nguyên bình tĩnh đưa ra một lý do rất hợp lý.
“Nếu như thế, sao Thái tử không tự mình tiến lên, như vậy không phải càng chứng minh thành ý của chúng ta sao?” Tề Tĩnh Huyên hung hăng đáp lời, sát khí toàn thân vọt ra. Lúc này mấy vạn đại quân đều là thân tín của cậu hắn, hắn không tin Tề Tĩnh Nguyên có bản lĩnh chạy lên trời. Mà chỉ sợ dù có chạy lên trời hắn cũng không thể thoát được giữa hai vòng vây của địch và ta.
“Hoàng huynh hồ đồ quá rồi! Bổn cung thân là thái tử Bắc Tề, là tương lai của quốc gia! Ngươi đã bao giờ thấy Thái tử phải tự mình đi trao đổi con tin hay chưa? Huống hồ, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, chỉ e có cung thủ ở đâu đó chỉ chờ bổn thái tử tiến lên sẽ bắn chết bổn cung. Bổn cung còn muốn vì phụ hoàng lo lắng chuyện chính sự, há có thể dễ dàng để người ta ám toán như thế?” Tề Tĩnh Nguyên cười nói như mây trôi nước chảy, không một chút nào đem quân đội Bắc Tề để ở trong mắt. Hắn cuồng vọng cất lời, câu nào cũng là cảnh cáo Tề Tĩnh Huyên và Phiêu Kỵ tướng quân, từng chữ chèn ép khiến cho sắc mặt cả hai trở nên tái nhợt.
“Hừ! Hoàng tử ở đây còn có Thập hoàng tử, sao không thấy thái tử phái thập hoàng tử lên? Chẳng lẽ vì Đại hoàng tử và Thái tử không phải do cùng một mẹ sinh ra, bởi vậy nên mới mượn việc này diệt trừ đối phương?” Phiêu Kỵ tướng quân quanh năm tham gia vào tranh đấu giữa các phe phái hoàng tử trong cung, tự nhiên biết rõ cách phản kích Tề Tĩnh Nguyên.
Huống hồ, hiện nay Lăng Hiếu Đế còn tráng niên, thân thể khỏa mạnh, nếu có hoàng tử nào đó mất mạng vì tranh đoạt ngôi vị bởi chính anh em của mình, dù là Thái tử trước nay được Lăng Hiếu đế yêu thương cũng sẽ khó mà tránh được tội. Đến lúc đó, chỉ sợ cả nhà Hoàng hậu cũng sẽ bị liên lụy theo.
Vặn ngã bè phái Thái tử, dùng uy tín của Đại hoàng tử những năm này trong triều, cùng với vị trí sắp xếp trong đám hoàng tử, ngôi vị Thái tử sớm muộn gì cũng rơi vào tay Đại hoàng tử mà thôi.
Phân tích như thế, Phiêu Kỵ tướng quân lập tức cải biên ý định, rất nhanh trao đổi bằng ánh mắt với Tề Tĩnh Huyên, lại ám chỉ cho phó tướng của mình. Không ngờ, Tề Tĩnh Nguyên lại lập tức lên tiếng tiếp.
“Hoàng huynh và Phiêu Kỵ tướng quân không phải muốn tiếp tục bày khổ nhục kế đấy chứ? Kịch xưa như vậy rồi mà hai vị không cảm thấy nhàm chán sao? Không bằng để bổn cung đến bắn ra mũi tên kia, như vậy kịch mới thật sự hay?” Tề Tĩnh Nguyên chậm rãi mở miệng, khẩu khí đầu trào phúng khiến cho lòng của Tề Tĩnh Huyên xiết chặt, mà Phiêu Kỵ tướng quân kia trong mắt cũng xẹt qua sát ý.
“Bổn cung bắn ra một tên này, tất nhiên sẽ có cách bàn giao cho phụ hoàng và chư vị bá quan. Hôm nay tràng diện hỗn loạn, Bổn cung muốn giải cứu Hoàng huynh của mình nên bắn về phía địch nhân. Không ngờ hoàng huynh nhất định không chịu quay về nên mới vô tình làm huynh bị thương. Như thế, hai vị cho rằng mọi người sẽ tin tưởng bổn cung hay tin tưởng người phạm sai lầm đây?” Tề Tĩnh Nguyên cưỡi ngựa tới gần hai người, dùng thanh âm chỉ hai người kia mới nghe được, khóe miệng nở một nụ cười rét lạnh, làm người không rét mà run, cũng không thể nào phản bác.
“Đương nhiên, Bổn cung tiến đến cũng được. Nhưng khi bổn cung chết rồi, hoàng huynh cũng không thoát khỏi liên quan. Đến lúc đó hoàng huynh sẽ dâng cơ hội cho kẻ khác, không biết hoàng huynh có cam tâm hay không?” Thấy hai người không lên tiếng, Tề Tĩnh Nguyên chốt một câu cuối cùng.
Con cái của Lăng Hiếu đế rất nhiều, hoàng tử cũng có tới hai mươi mấy người, hắn và Tề Tĩnh Huyên là hai đảng phái mạnh nhất, nếu cả hai đều đổ, chỉ sợ những kẻ khác sẽ vô cùng cao hứng.
Tề Tĩnh Nguyên tin tưởng, với sự mưu trí cũng như lòng dạ hẹp hòi của Tề Tĩnh Huyên, hắn sẽ không thể nào làm ra chuyện gì ngu xuẩn.
“Nếu ta lên, ngươi sẽ làm gì?” Tề Tĩnh Huyên là người khôn khéo, sao có thể để mình lỗ trong vụ mua bán này? Lúc này Tề Tĩnh Nguyên chỉ đang dỗ dành hắn, đợi hắn tiến lên, chủ ý trao đổi con tin lại bị thay đổi, chẳng phải là mình không những không được mà còn mất nhiều hơn sao?
“Hừ! Bổn cung tất nhiên chờ Hoàng huynh đem Uy Vũ tướng quân về rồi. Chỉ cần Phiêu Kỵ tướng quân có thể hiểu rõ nặng nhẹ, bổn cung cũng sẽ không làm gì hoàng huyh cả.” Tề Tĩnh Nguyên nhìn trận địa bên phía Tây Sở, thực tế quân đội Tây Sở đã như hoàn toàn lột xác sau khi Sở Phi Dương xuất hiện, vì thế ai nấy trong lòng đều nổi lên cảnh giác. Hắn lạnh giọng nói tiếp: “Bắc Tề nội loạn, Tây Sở lại đồng lòng, đến lúc đó, nếu có tình huống gì xảy ra, hoàng huynh thông minh như thế cũng sẽ hiểu hậu quả rồi!”
“Được! Ta tin ngươi một lần!” Không thể thương lượng thêm được điều gì, Tề Tĩnh Huyên chỉ có thể thỏa hiệp mà thôi.
“Đại hoàng tử, ngài sao có thể…” Phiêu Kỵ tướng quân vẫn còn không đồng tình với đề nghị này của Tề Tĩnh Nguyên, tâm loạn như ma, hướng về phía Tề Tĩnh Huyên lo lắng.
“Cậu, người chỉ cần báo một người ở một chỗ nào đó bí mật bảo vệ bổn hoàng tử là được! Những thứ khác đợi xong chuyện này hãy nói!” Tề Tĩnh Huyên ngắt lời lão, nhìn Tề Tĩnh Nguyên không ngừng cười lạnh thì trong lòng cũng hiểu một chút. Đây là kẻ sẽ không bỏ qua bất cứ sai lầm nào của kẻ thù. Nếu bây giờ Phiêu Kỵ tướng quân nói ra lời nào mạo phạm hắn, chỉ sợ về cung rồi hắn sẽ lập tức chặt đi cánh tay này của mình.
Nói xong, Tề Tĩnh Huyên tiếp nhận Thụy Vương từ tay thị vệ kia, đem hắn đặt ở trên lưng ngựa của mình, đặt ở ngay trước mặt, rồi chậm rãi hướng về phía ranh giới hai nước mà đi.
“Vương gia và Quận vương ở sau, bổn tướng sẽ lên!” Thấy đối phương phái ra Tề Tĩnh Huyên, Sở Phi Dương liền kéo thân thể Uy Vũ tướng quân sang, sau đó cũng đặt hắn trên lưng ngựa, cưỡi chiến mã tiến tới.
Giang Mộc Thần và Hải Trầm Khê thấy Sở Phi Dương tự mình chủ trương thì đồng thời nhíu mày trừng mắt với bóng lưng của hắn. Còn Oai Vũ tướng quân thì lộ ra ánh mắt đầy ngoan độc.
“Không nghĩ tới lại phiền Đại hoàng tử tự mình tới đây?” Nhìn sắc mặt tái nhợt của Tề Tĩnh Huyên, Sở Phi Dương cười nhẹ, đôi mắt dấu diếm duệ quang đang không ngừng dò xét xem người trước mặt có đúng là Thụy Vương hay không, sau đó nói: “Khổ cực cho Vương gia rồi!”
Thụy Vương cũng không nhiều tuổi lắm nhưng là người có cốt khí, bị Bắc Tề bắt làm tù binh khiến hắn không mặt mũi nào để gặp người khác. Lúc này, thấy Sở Phi Dương đến, mặt hắn càng thêm tối tăm, đối mặt với lời hỏi thăm ân cần của SỞ Phi Dương chỉ là ánh mắt lãnh đạm, cự tuyệt trao đổi.
“Xem ra Sở Tướng cũng không phải thập toàn thập mỹ, trên đời này vẫn còn có người không ưa nhìn Sở Tướng!” Thấy Sở Phi Dương gặp Thụy Vương như dẫm phải đinh thì Tề Tĩnh Huyên cười giễu cợt, ánh mắt âm lãnh cũng nhìn tới Uy Vũ tướng quân ngồi trước mặt Sở Phi Dương. Uy Vũ tướng quân ngày thường uy phong vô hạn, hôm nay cái lưng vẫn nghiêm nghị, thẳng tắp, Tề Tĩnh Huyên đột nhiên cười: “Tướng quân vẫn khỏe chứ? Tam công chúa vì sự tình của tướng quân mà đã bỏ ra không ít tâm tư!”
Uy Vũ tướng quân vốn là chồng của tam công chúa, nhưng tam công chúa cũng là viên ngọc quý trên tay Lăng Hiếu Đế, dù vợ chồng nhưng vẫn có sự phân cách quân thần, hôm nay nghe Tề Tĩnh Huyên nói vậy thì trên mặt không hỏi hiện ra vẻ xấu hổ, chỉ có thể tạ tội nói: “Đợi sau khi về hoàng cung, Bổn tướng quân chắc chắn sẽ tự mình thỉnh tội trước mặt Hoàng thượng. Làm phiền đai hoàng tử rồi!”
Thấy Uy Vũ tướng quân nói vậy, Tề Tĩnh Huyên cười lạnh trong lòng. Hắn nghìn tính vạn tính lại bỏ sót Uy Vũ tướng quân này. Lúc này hắn chỉ cần tỏ ra một chút quan tâm, thêm việc hôm nay hắn mạo hiểm đi ra trao đổi con tin, dù Tam công chúa không thích nhưng tương lai vị Uy Vũ tướng quân này cũng sẽ không nhằm vào hắn.
Hắn không biết, Tề Tĩnh Nguyên đứng ở phía xa nhìn chằm chằm về phía này, trong mắt đầy vẻ mỉa mai.
Một Thái tử quốc gia vì một tướng quân mà phải hy sinh vị trí thái tử phi cho ngoại quốc, cái này so với ơn huệ nhỏ kia của Tề Tĩnh Huyên thì còn có ý nghĩa lớn hơn nhiều, càng làm cho Uy Vũ tướng quân có thể đầu rơi máu chảy.
“Đã xác nhận không sai, vậy thì bắt đầu đi!” Sauk hi song phương đều xác nhận con tin không phải cải trang, Sở Phi Dương nghiêm túc lên tiếng đề nghị Tề Tĩnh Huyên, phòng ngừa đối phương âm thầm lừa gạt.
Mà Tề Tĩnh Huyên cũng thoáng gật đầu, nhân mã hai bên cũng xuống ngựa, hai người phân biệt giữ chặt con tin trên tay mình, tay kia lại đưa về phía đối diện. Quân lính hai bên trận địa tập trung nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động bên này, chỉ e nửa đường sẽ có biến.
Lúc này gió tuyết nổi lên kịch liệt, mọi người lại không chút nào cảm thấy lạnh, ánh mắt vẫn nhìn chằm chặp vào bốn người ở giữa, ai nấy đều cảm thấy lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, thần sắc vô cùng khẩn trương, giống như lần đầu ra trận vậy.
Mà hai vị tướng quân hai phía đều đã ra lệnh cho cung tiễn thủ chuẩn bị, trường cung kéo căng, chỉ cần bên kia có gì khác thường sẽ lập tức bắn tên.
Nhưng bộ hạ của Phiêu Kỵ tướng quân thì nhằm cung tên thẳng về phía Sở Phi Dương và Thụy Vương, mà quân của Oai Vũ tướng quân bên Tây Sở lại nhắm về phía cả bốn người.
Giang Mộc Thần và Hải Trầm Khê nhìn ra dụng ý của Oai Vũ tướng quân nên đều im lặng, bọn hắn chỉ muốn xem Sở Phi Dương thế nào nhặt lại một mạng trong trận chiến sinh tử này.
Lại không ngờ, vạn nhân mã vừa rồi nhận được ám chỉ của Sở Phi Dương, hơn ngàn người cầm khiên tiến lên che chắn cho vạn đại quân phía sau, đem cung tiễn thủ bảo hộ ở bên trong. Ánh mắt cung tiễn thủ lúc này chỉ có thể nhìn thấy hai người Tề Tĩnh Huyên mà không thấy hai người bên phía Sở Phi Dương. Mọi người rất bất mãn với việc này, nhưng vì đây là mật lệnh của Oai Vũ tướng quân nên không ai dám nói gì, chỉ có thể bảo trì tư thế vốn có, tránh xảy ra hỗn chiến giữa hai nước. Đến lúc đó, sợ là ngay cả Oai Vũ tướng quân cũng khó lòng thoát tội.
Oai Vũ tướng quân không ngờ rằng lại có người không nghe mệnh lệnh của mình, tự tiện làm chủ, phái ra binh sĩ hỗ trợ Sở Phi Dương. Trong lòng hắn giận dữ, đang muốn quát lên lại phát hiện tay của Sở Phi Dương và Tề Tĩnh Huyên đều đã đồng thời đặt lên người con tin, sau đó cả hai dùng sức, kéo mạnh con tin bên mình về.
Sở Phi Dương quét mắt nhìn Thụy Vương, sau đó đặt hắn ở sau lưng mình, mà Tề Tĩnh Huyên cũng đồng dạng giữ Uy Vũ tướng quân ngồi trên lưng ngựa. Song phương liếc nhau lần nữa, sau đó cưỡi chiến mã trở lại trận doanh của mình bằng tốc độ nhanh nhất.
Sau khi Uy Vũ tướng quân nhìn thấy Tề Tĩnh Nguyên thì lập tức quỳ xuống nhận tội, còn Thụy Vương sau khi trở về sắc mặt lại càng tối tăm. Hai gò má gầy gò tái nhợt cho thấy hắn đã chịu tra tấn về tinh thần không ít, nhìn tới Hải Trầm Khê đường làm quan rộng mở thì lại nảy lên lửa giận. Mà hôm nay, Hải Trầm Khê còn tận mắt chứng kiến Sở Phi Dương đem mình về, sắc mặt hắn càng trở nên khó coi hơn bao giờ hết.
“Vương gia mệt mỏi rồi, mang Vương gia xuống dưới nghỉ ngơi đi!” Sở Phi Dương thấy Thụy Vương nhìn Hải Trầm Khê đầy hận ý thì sai thuộc hạ mang Thụy Vương về quân doanh nghỉ ngơi, mà đội hình quân địch sau lưng còn chờ bọn hắn giải quyết cho tốt.
Gió tuyết xoáy lên giữa không trung làm mờ tầm mắt của mọi người, ai nấy càng trở nên tỉnh táo. Hải Trầm Khê nhìn hôm nay Thụy Vương không biết nghe lời nên ăn phải đau khổ, trong lòng xẹt qua vẻ cười lạnh, thực sự cũng không để ý tới vị Vương gia chỉ có ngạo khí mà không có tâm cơ kia nữa, lại tiếp tục đem sự chú ý đặt lên người địch nhân trước mắt.
“Sự tình hôm nay đã xong, kính xin Thái tử mang hiệp ước giữa hai bên về giao cho Lăng Hiếu đế, từ nay hai nước bắt đầu giao hảo.” Cho dù Tề Tĩnh Huyên và Phiêu Kỵ tướng quân nhìn chằm chằm về bên này nhưng Sở Phi Dương tin tưởng với mưu trí của Tề Tĩnh Nguyên sẽ không để phát sinh nội chiến gì, cũng sẽ không cùng quân đội bên mình xảy ra giao phong, nếu không tất sẽ phải chịu thiệt, khi đó e là bản thân hắn cũng không giữ được.
“Tất nhiên rồi!” Nhìn xuyên qua gió tuyết, Tề Tĩnh Nguyên thấy ba người Sở Phi Dương ngồi trên lưng ngựa, dáng cao ngạo nghễ, các tướng sĩ sau lưng càng cẩn thận bảo hộ thì cao giọng đáp, sau đó quay đầu ngựa, dẫn bọn Tề Tĩnh Hàn rút lui khỏi biên cảnh.
“Sở Tướng quả nhiên có gan lớn, vừa rồi tình huống khẩn trương như thế mà cũng không thương lượng gì với chúng ta, lại một mình tiến lên. Nếu xảy ra chuyện gì, chẳng phải Hoàng thượng và bá quan sẽ trách tội hai người bọn ta hay sao?” Thấy đại quân Bắc Tề đang dần rút lui khỏi biên giới, Giang Mộc Thần mới lạnh lùng lên tiếng, nhìn về phía Sở Phi Dương với vẻ trách cứ. “Mặc dù Sở Tướng muốn tranh công nhưng cũng không cần phải như vậy.”
“Vương gia sao lại nói vậy? Hoàng thượng phái bổn tướng, Vương gia và Hải Quận vương tới đây trao đổi con tin, công lao này tất nhiên không phải của riêng mình ta. Chỉ là không nghĩ tới Vương gia địa vị cao như thế vẫn còn nghĩ tới chút công lao này, quả nhiên làm người ta giật mình không thôi.” Nói xong, ánh mắt Sở Phi Dương lại nhìn tới Oai Vũ tướng quân ở một bên. Vừa rồi tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Sở Phi Dương đã có thể thấy rõ những ai là thân tín của vị Oai Vũ tướng quân này.
Oai Vũ tướng quân này một lòng muốn cho mình ra oai phủ đầu, lại không nghĩ mình cũng lợi dụng điểm tâm lý này của hắn, từ trong nguy hiểm cầu bình an, lại còn tra rõ được lực lượng của đối phương.
Oai Vũ tướng quân cũng không ngờ Sở Phi Dương chẳng những đã sớm chuẩn bị hết thảy, còn đem tướng quân của Bắc Tề giấu tại quân doanh. Vậy mà thời gian lâu như thế hắn cũng không phát giác ra, nghĩ vậy đáy lòng không khỏi lạnh lẽo, ánh mắt thoáng có chút sợ hãi khi nhìn Sở Phi Dương.
Giang Mộc Thần trực tiếp cưỡi ngựa về phía quân doanh. Hải Trầm Khê nhìn Oai Vũ tướng quân trầm mặc không nói gì, chậm rãi mở miệng: “Hôm nay vất vả cho tướng quân rồi. Nhưng tướng quân bố trí cả nửa ngày, rốt cuộc lại không có chút công dụng nào, thật sự đáng tiếc.”
Hải Trầm Khê và Giang Mộc Thần sao lại không nhìn ra dụng ý của Oai Vũ tướng quân này. Mặc dù hắn không lên tiếng ngăn lại, nhưng không ngờ Sở Phi Dương cũng cao tay hơn, không chỉ chế trụ Oai Vũ tướng quân mà còn coi hai người bọn hắn là hạng tôm tép nhãi nhép. Bị Sở Phi Dương biến thành trò đùa, Giang Mộc Thần và Hải Trầm Khê sao không tức giận, liền không lưu tình trút lên người vị Oai Vũ tướng quân này.
Sở Phi Dương thậm chí còn không mở miệng nói nửa lời, chỉ hơi giơ tay phải của mình lên, toàn bộ đội quân sau lưng Oai Vũ tướng quân chỉnh tề đứng thẳng lên, mang theo tinh thần phấn chấn quay trở lại lưng ngựa. Ánh mắt họ trở nên lạnh lùng sắc bén, tựa hồ so với khi nãy là hai đội quân hoàn toàn khác nhau.
Giang Mộc Thần và Hải Trầm Khê thấy Sở Phi Dương như vậy, trong lòng tuy có kinh ngạc nhưng cũng hiểu, Sở Phi Dương ở trong quân doanh hơn mười năm, như thế cũng là chuyện có thể xảy ra.
Hắn rời khỏi quân doanh đã nhiều năm, vậy mà tướng lãnh đối với hắn vẫn một mực tôn trọng, không thể không nói, Sở Phi Dương là một đối thủ cực kỳ khó giải quyết, mà ngay cả Tề Tĩnh Nguyên ở bên cạnh cũng không phải mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào tình hình phía bên này.
Lúc này, người có sắc mặt kém nhất hẳn là Oai Vũ tướng quân. Ở trong mắt hắn, Sở Phi Dương như đang ra oai phủ đầu vậy. Như thế làm sao sau này hắn có thể thống lĩnh đội ngũ, làm sao có thể uy hiếp quân đội biên quan của Bắc Tề.
Sở Phi Dương làm như vậy dường như cũng đã nghĩ tới tất cả hậu quả, biết chắc mọi sự tình hôm nay cũng sẽ tới tai Ngọc Càn đế.
Một Oai Vũ tướng quân hắn không thèm để vào mắt, hắn chỉ muốn nói cho Ngọc Càn đế hiểu, hắn cũng không phải kẻ ngu trung, sẽ không bao giờ im lặng để người khác chèn ép.
Mà cử động lần này cũng làm cho Bắc Tề hiểu, đừng vọng tưởng bất kỳ điều gì, đừng mong có thể tạo thành hỗn loạn ở đây, dù Sở Phi Dương hắn không ở biên quan, nhưng đám tướng lãnh kia cũng không phải những tên công tử bột. Nếu bọn hắn đồng tâm đồng lòng, cũng sẽ không vì có mới nới cũ mà hạ thấp năng lực tác chiến.
“Ý của Sở Tướng đây là gì? Tướng gia có phải quên rằng giờ bổn tướng mới là tướng lãnh đóng quân ở đây không? Sở Tướng không sợ làm vậy sẽ bị Hoàng thượng trách phạt sao?” Oai Vũ tướng quân không nhịn được lên tiếng, chất vấn Sở Phi Dương trước mặt mọi người, mà bội kiếm bên hông cũng đã được nắm chặt trong tay. Nếu không phải e ngại bọn người Bắc Tề, chỉ sợ lúc này hắn đã sớm so kiếm cùng Sở Phi Dương rồi.
Võ giả, từ trước đến nay đều không thể thua nhau về ngạo khí.
Gia tộc của hắn dù không so bì được với Sở Vương phủ, nhưng cũng không phải để mặc người khi dễ. Huống hồ hắn mang theo Hoàng mệnh tới đây đóng quân, ngày bình thường cũng phối hợp rất tốt với đám tướng lãnh thủ hạ, ai ngờ Sở Phi Dương vừa xuất hiện thì hết thảy đều thay đổi. Hắn đường đường là Oai Vũ tướng quân, mặt mũi còn biết để vào đâu? Khó trách Hoàng thượng hạ chỉ cho hắn tới đây, cứ thế này mãi, quân đội đóng ở đây chẳng phải trở thành người của Sở gia hết rồi sao?
“Bổn tướng từ đầu tới cuối còn chưa lên tiếng, không biết đắc tội gì với tướng quân đây?” Nhìn Oai Vũ tướng quân tuổi gần năm mươi, Sở Phi Dương trong đầu nghĩ tới những ngày tháng chinh chiến của hắn, ánh mắt vẫn bình thản như nước, lại không lộ ra bất kỳ cái gì khác thường.
“Sở Tướng đang ra oai phủ đầu với bổn tướng quân sao?” Dù là người tỉnh táo nhưng liên tục bị hí lộng như thế, lửa giận trong đầu cũng đã không giữ được. Oai Vũ tướng quân quanh năm chinh chiến bên ngoài, mặc dù khâm phục phương thức tác chiến của đám người Sở Phi Dương, nhưng cũng chưa từng tiếp xúc qua nên cũng chưa từng lãnh giáo võ miệng của Sở Phi Dương.
“Tướng quân đừng quên ngày hôm nay còn có nhiệm vụ trọng yếu hơn. Làm trễ nải sự tình của hai nước, dù Hoàng thượng có thiên vị tướng quân, chỉ sợ đại thần trong triều cũng sẽ không bỏ qua đâu. Huống hồ, thời điểm quan trọng này, sử quan đều ghi chép tất cả vào sử sách, nếu tướng quân vì không cam lòng mà làm chậm trễ thời cơ, đến lúc đó, ngươi còn trở thành tội nhân thiên cổ của Tây Sở.” Đối mặt với sát khí của Oai Vũ tướng quân, Sở Phi Dương coi như không thấy, ánh mắt dần chuyển hướng sang phía Phiêu Kỵ tướng quân ở phía bên kia, khóe miệng thoáng hiện nụ cười lạnh.
Nghe vậy, đừng nói là Oai Vũ tướng quân, ngay cả Phiêu Kỵ tướng quân ở phía bên kia cũng run lên, nhíu mày nhìn về phía Sở Phi Dương, trong mắt ngậm đầy giận dữ.
“Hai nước đã ký kết hòa ước, Thái tử và Hòa thuận công chúa sắp thành thân, vậy mời Thái tử giao ra Thụy Vương!” Thần Vương thấy thế bèn lên tiếng, hai còn ngươi nhìn chằm chằm vào Tề Tĩnh Nguyên, đợi hắn mang Thụy Vương ra.
Trên đường ra biên ải, trên đường đi vô cùng bình tĩnh nhưng vẫn có vẻ quỷ dị khó hiểu, nhân mã hai bên không hề xung đột với nhau nhưng mỗi bên đều có những hành động mờ ám.
Bọn Tề Tĩnh Nguyên âm thầm phái người truy tìm Uy Vũ tướng quân, mà ba người Sở Phi Dương, Giang Mộc Thần, Hải Trầm Khê cũng chia nhau dò xét chỗ ẩn thân của Thụy Vương. Nhưng không hiểu sao cả hai bên đều không tìm được người muốn tìm.
“Thần Vương yên tâm, Bổn cung đã cùng quý quốc ký hiệp ước, tất nhiên sẽ tuân thủ từng điều. Chỉ có điều, không biết Uy Vũ tướng quân của Bắc Tề ta đang ở chỗ nào? Nếu không thấy hắn, sao bổn cung có thể giao ra Thụy Vương?” Tề Tĩnh Nguyên cũng là tên cáo già, sao có thể vì mấy câu của Giang Mộc Thần mà giao người ra được.
“Nếu như thế, Bổn vương không thể không hoài nghi thành ý của Thái tử. Hôm nay công chúa Hòa Thuận đã theo sang Bắc Tề gả cho ngươi, chẳng lẽ Thái tử còn muốn kéo dài thời gian? Chẳng lẽ Thái tử không sợ nước khác cười nhạo Bắc Tề không tuân thủ hiệp ước, không có thành tín sao?” Giang Mộc Thần thấy Tề Tĩnh Nguyên ra sức khước từ việc giao Thụy Vương ra, trên mặt càng thêm lạnh, một khí tức không giận mà uy của nhà đế vương lơ đãng phát ra.
“Vương gia không cần tức giận. Bổn cung biết ngài sốt ruột cứu đệ đệ. Nhưng điều ước hai nước đã ký kết, sao bổn cung có thể giao ra con tin một mình được, ngược lại nếu như vậy thì Tây Sở mới là không tuân thủ chữ tín. Không bằng chúng ta cùng mang con tin ra, để người hai bên kiểm tra cẩn thận một phen rồi hãy tiến hành trao đổi. Không biết Sở Tướng và Hải Quận Vương nghĩ sao?” Tề Tĩnh Nguyên cười lạnh, ánh mắt chuyển sang Sở Phi Dương và Hải Trầm Khê, thấy hai người kia gật đầu thì mới nghiêng người nói với thị vệ sau lưng mấy câu. Thị vệ kia lập tức giục ngựa chạy về phía quân doanh Bắc Tề.
Mà cùng lúc đó, Sở Phi Dương cũng hướng về phía thị vệ sau lưng mình nhẹ gật đầu. Thị vệ kia cũng thúc ngựa chạy về quân doanh của Tây Sở.
“Xem ra, Sở Tướng và Bổn cung cùng có suy nghĩ giống nhau.” Nhìn thị vệ hai bên cùng có động tác, Tề Tĩnh Nguyên lạnh giọng nói với Sở Phi Dương, trong mắt cũng nổi lên vẻ đề phòng.
Sở Phi Dương chỉ cười nhạt một cái.
Chỉ chốc lát sau, hai gã thị vệ đều mang theo Uy Vũ tướng quân và Thụy Vương song song chạy tới trận doanh hai bên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đại ca, làm phiền ngươi mang theo Thụy Vương tiến lên trao đổi con tin.” Tề Tĩnh Nguyên lập tức ra lệnh cho Tề Tĩnh Huyên.
Nghe vậy, Tề Tĩnh Huyên và Phiêu Kỵ tướng quân đều trừng mắt nhìn hắn, sợ là cả hai đều không ngờ Tề Tĩnh Nguyên lại dám ở trước mặt mọi người sai sử hoàng huynh của mình.
Huống chi, Tề Tĩnh Huyên là hoàng tử Bắc Tề, loại chuyện nguy hiểm này, sao có thể để hắn đi được?
“Thái tử, ý ngài là gì? Đại hoàng tử thân phận tôn quý, sao có thể để hắn đi mạo hiểm? Nếu có chuyện gì xảy ra, Thái tử khong sợ Hoàng thượng trách tội hay sao?” Phiêu Kỵ tướng quân lửa giận đầy người, trừng mắt với Tề Tĩnh Nguyên.
“Phái ra hoàng tử mới có thể chứng minh được thành ý lần này khi tới hòa thân của Bắc Tề chúng ta.” Tề Tĩnh Nguyên bình tĩnh đưa ra một lý do rất hợp lý.
“Nếu như thế, sao Thái tử không tự mình tiến lên, như vậy không phải càng chứng minh thành ý của chúng ta sao?” Tề Tĩnh Huyên hung hăng đáp lời, sát khí toàn thân vọt ra. Lúc này mấy vạn đại quân đều là thân tín của cậu hắn, hắn không tin Tề Tĩnh Nguyên có bản lĩnh chạy lên trời. Mà chỉ sợ dù có chạy lên trời hắn cũng không thể thoát được giữa hai vòng vây của địch và ta.
“Hoàng huynh hồ đồ quá rồi! Bổn cung thân là thái tử Bắc Tề, là tương lai của quốc gia! Ngươi đã bao giờ thấy Thái tử phải tự mình đi trao đổi con tin hay chưa? Huống hồ, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, chỉ e có cung thủ ở đâu đó chỉ chờ bổn thái tử tiến lên sẽ bắn chết bổn cung. Bổn cung còn muốn vì phụ hoàng lo lắng chuyện chính sự, há có thể dễ dàng để người ta ám toán như thế?” Tề Tĩnh Nguyên cười nói như mây trôi nước chảy, không một chút nào đem quân đội Bắc Tề để ở trong mắt. Hắn cuồng vọng cất lời, câu nào cũng là cảnh cáo Tề Tĩnh Huyên và Phiêu Kỵ tướng quân, từng chữ chèn ép khiến cho sắc mặt cả hai trở nên tái nhợt.
“Hừ! Hoàng tử ở đây còn có Thập hoàng tử, sao không thấy thái tử phái thập hoàng tử lên? Chẳng lẽ vì Đại hoàng tử và Thái tử không phải do cùng một mẹ sinh ra, bởi vậy nên mới mượn việc này diệt trừ đối phương?” Phiêu Kỵ tướng quân quanh năm tham gia vào tranh đấu giữa các phe phái hoàng tử trong cung, tự nhiên biết rõ cách phản kích Tề Tĩnh Nguyên.
Huống hồ, hiện nay Lăng Hiếu Đế còn tráng niên, thân thể khỏa mạnh, nếu có hoàng tử nào đó mất mạng vì tranh đoạt ngôi vị bởi chính anh em của mình, dù là Thái tử trước nay được Lăng Hiếu đế yêu thương cũng sẽ khó mà tránh được tội. Đến lúc đó, chỉ sợ cả nhà Hoàng hậu cũng sẽ bị liên lụy theo.
Vặn ngã bè phái Thái tử, dùng uy tín của Đại hoàng tử những năm này trong triều, cùng với vị trí sắp xếp trong đám hoàng tử, ngôi vị Thái tử sớm muộn gì cũng rơi vào tay Đại hoàng tử mà thôi.
Phân tích như thế, Phiêu Kỵ tướng quân lập tức cải biên ý định, rất nhanh trao đổi bằng ánh mắt với Tề Tĩnh Huyên, lại ám chỉ cho phó tướng của mình. Không ngờ, Tề Tĩnh Nguyên lại lập tức lên tiếng tiếp.
“Hoàng huynh và Phiêu Kỵ tướng quân không phải muốn tiếp tục bày khổ nhục kế đấy chứ? Kịch xưa như vậy rồi mà hai vị không cảm thấy nhàm chán sao? Không bằng để bổn cung đến bắn ra mũi tên kia, như vậy kịch mới thật sự hay?” Tề Tĩnh Nguyên chậm rãi mở miệng, khẩu khí đầu trào phúng khiến cho lòng của Tề Tĩnh Huyên xiết chặt, mà Phiêu Kỵ tướng quân kia trong mắt cũng xẹt qua sát ý.
“Bổn cung bắn ra một tên này, tất nhiên sẽ có cách bàn giao cho phụ hoàng và chư vị bá quan. Hôm nay tràng diện hỗn loạn, Bổn cung muốn giải cứu Hoàng huynh của mình nên bắn về phía địch nhân. Không ngờ hoàng huynh nhất định không chịu quay về nên mới vô tình làm huynh bị thương. Như thế, hai vị cho rằng mọi người sẽ tin tưởng bổn cung hay tin tưởng người phạm sai lầm đây?” Tề Tĩnh Nguyên cưỡi ngựa tới gần hai người, dùng thanh âm chỉ hai người kia mới nghe được, khóe miệng nở một nụ cười rét lạnh, làm người không rét mà run, cũng không thể nào phản bác.
“Đương nhiên, Bổn cung tiến đến cũng được. Nhưng khi bổn cung chết rồi, hoàng huynh cũng không thoát khỏi liên quan. Đến lúc đó hoàng huynh sẽ dâng cơ hội cho kẻ khác, không biết hoàng huynh có cam tâm hay không?” Thấy hai người không lên tiếng, Tề Tĩnh Nguyên chốt một câu cuối cùng.
Con cái của Lăng Hiếu đế rất nhiều, hoàng tử cũng có tới hai mươi mấy người, hắn và Tề Tĩnh Huyên là hai đảng phái mạnh nhất, nếu cả hai đều đổ, chỉ sợ những kẻ khác sẽ vô cùng cao hứng.
Tề Tĩnh Nguyên tin tưởng, với sự mưu trí cũng như lòng dạ hẹp hòi của Tề Tĩnh Huyên, hắn sẽ không thể nào làm ra chuyện gì ngu xuẩn.
“Nếu ta lên, ngươi sẽ làm gì?” Tề Tĩnh Huyên là người khôn khéo, sao có thể để mình lỗ trong vụ mua bán này? Lúc này Tề Tĩnh Nguyên chỉ đang dỗ dành hắn, đợi hắn tiến lên, chủ ý trao đổi con tin lại bị thay đổi, chẳng phải là mình không những không được mà còn mất nhiều hơn sao?
“Hừ! Bổn cung tất nhiên chờ Hoàng huynh đem Uy Vũ tướng quân về rồi. Chỉ cần Phiêu Kỵ tướng quân có thể hiểu rõ nặng nhẹ, bổn cung cũng sẽ không làm gì hoàng huyh cả.” Tề Tĩnh Nguyên nhìn trận địa bên phía Tây Sở, thực tế quân đội Tây Sở đã như hoàn toàn lột xác sau khi Sở Phi Dương xuất hiện, vì thế ai nấy trong lòng đều nổi lên cảnh giác. Hắn lạnh giọng nói tiếp: “Bắc Tề nội loạn, Tây Sở lại đồng lòng, đến lúc đó, nếu có tình huống gì xảy ra, hoàng huynh thông minh như thế cũng sẽ hiểu hậu quả rồi!”
“Được! Ta tin ngươi một lần!” Không thể thương lượng thêm được điều gì, Tề Tĩnh Huyên chỉ có thể thỏa hiệp mà thôi.
“Đại hoàng tử, ngài sao có thể…” Phiêu Kỵ tướng quân vẫn còn không đồng tình với đề nghị này của Tề Tĩnh Nguyên, tâm loạn như ma, hướng về phía Tề Tĩnh Huyên lo lắng.
“Cậu, người chỉ cần báo một người ở một chỗ nào đó bí mật bảo vệ bổn hoàng tử là được! Những thứ khác đợi xong chuyện này hãy nói!” Tề Tĩnh Huyên ngắt lời lão, nhìn Tề Tĩnh Nguyên không ngừng cười lạnh thì trong lòng cũng hiểu một chút. Đây là kẻ sẽ không bỏ qua bất cứ sai lầm nào của kẻ thù. Nếu bây giờ Phiêu Kỵ tướng quân nói ra lời nào mạo phạm hắn, chỉ sợ về cung rồi hắn sẽ lập tức chặt đi cánh tay này của mình.
Nói xong, Tề Tĩnh Huyên tiếp nhận Thụy Vương từ tay thị vệ kia, đem hắn đặt ở trên lưng ngựa của mình, đặt ở ngay trước mặt, rồi chậm rãi hướng về phía ranh giới hai nước mà đi.
“Vương gia và Quận vương ở sau, bổn tướng sẽ lên!” Thấy đối phương phái ra Tề Tĩnh Huyên, Sở Phi Dương liền kéo thân thể Uy Vũ tướng quân sang, sau đó cũng đặt hắn trên lưng ngựa, cưỡi chiến mã tiến tới.
Giang Mộc Thần và Hải Trầm Khê thấy Sở Phi Dương tự mình chủ trương thì đồng thời nhíu mày trừng mắt với bóng lưng của hắn. Còn Oai Vũ tướng quân thì lộ ra ánh mắt đầy ngoan độc.
“Không nghĩ tới lại phiền Đại hoàng tử tự mình tới đây?” Nhìn sắc mặt tái nhợt của Tề Tĩnh Huyên, Sở Phi Dương cười nhẹ, đôi mắt dấu diếm duệ quang đang không ngừng dò xét xem người trước mặt có đúng là Thụy Vương hay không, sau đó nói: “Khổ cực cho Vương gia rồi!”
Thụy Vương cũng không nhiều tuổi lắm nhưng là người có cốt khí, bị Bắc Tề bắt làm tù binh khiến hắn không mặt mũi nào để gặp người khác. Lúc này, thấy Sở Phi Dương đến, mặt hắn càng thêm tối tăm, đối mặt với lời hỏi thăm ân cần của SỞ Phi Dương chỉ là ánh mắt lãnh đạm, cự tuyệt trao đổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Xem ra Sở Tướng cũng không phải thập toàn thập mỹ, trên đời này vẫn còn có người không ưa nhìn Sở Tướng!” Thấy Sở Phi Dương gặp Thụy Vương như dẫm phải đinh thì Tề Tĩnh Huyên cười giễu cợt, ánh mắt âm lãnh cũng nhìn tới Uy Vũ tướng quân ngồi trước mặt Sở Phi Dương. Uy Vũ tướng quân ngày thường uy phong vô hạn, hôm nay cái lưng vẫn nghiêm nghị, thẳng tắp, Tề Tĩnh Huyên đột nhiên cười: “Tướng quân vẫn khỏe chứ? Tam công chúa vì sự tình của tướng quân mà đã bỏ ra không ít tâm tư!”
Uy Vũ tướng quân vốn là chồng của tam công chúa, nhưng tam công chúa cũng là viên ngọc quý trên tay Lăng Hiếu Đế, dù vợ chồng nhưng vẫn có sự phân cách quân thần, hôm nay nghe Tề Tĩnh Huyên nói vậy thì trên mặt không hỏi hiện ra vẻ xấu hổ, chỉ có thể tạ tội nói: “Đợi sau khi về hoàng cung, Bổn tướng quân chắc chắn sẽ tự mình thỉnh tội trước mặt Hoàng thượng. Làm phiền đai hoàng tử rồi!”
Thấy Uy Vũ tướng quân nói vậy, Tề Tĩnh Huyên cười lạnh trong lòng. Hắn nghìn tính vạn tính lại bỏ sót Uy Vũ tướng quân này. Lúc này hắn chỉ cần tỏ ra một chút quan tâm, thêm việc hôm nay hắn mạo hiểm đi ra trao đổi con tin, dù Tam công chúa không thích nhưng tương lai vị Uy Vũ tướng quân này cũng sẽ không nhằm vào hắn.
Hắn không biết, Tề Tĩnh Nguyên đứng ở phía xa nhìn chằm chằm về phía này, trong mắt đầy vẻ mỉa mai.
Một Thái tử quốc gia vì một tướng quân mà phải hy sinh vị trí thái tử phi cho ngoại quốc, cái này so với ơn huệ nhỏ kia của Tề Tĩnh Huyên thì còn có ý nghĩa lớn hơn nhiều, càng làm cho Uy Vũ tướng quân có thể đầu rơi máu chảy.
“Đã xác nhận không sai, vậy thì bắt đầu đi!” Sauk hi song phương đều xác nhận con tin không phải cải trang, Sở Phi Dương nghiêm túc lên tiếng đề nghị Tề Tĩnh Huyên, phòng ngừa đối phương âm thầm lừa gạt.
Mà Tề Tĩnh Huyên cũng thoáng gật đầu, nhân mã hai bên cũng xuống ngựa, hai người phân biệt giữ chặt con tin trên tay mình, tay kia lại đưa về phía đối diện. Quân lính hai bên trận địa tập trung nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động bên này, chỉ e nửa đường sẽ có biến.
Lúc này gió tuyết nổi lên kịch liệt, mọi người lại không chút nào cảm thấy lạnh, ánh mắt vẫn nhìn chằm chặp vào bốn người ở giữa, ai nấy đều cảm thấy lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, thần sắc vô cùng khẩn trương, giống như lần đầu ra trận vậy.
Mà hai vị tướng quân hai phía đều đã ra lệnh cho cung tiễn thủ chuẩn bị, trường cung kéo căng, chỉ cần bên kia có gì khác thường sẽ lập tức bắn tên.
Nhưng bộ hạ của Phiêu Kỵ tướng quân thì nhằm cung tên thẳng về phía Sở Phi Dương và Thụy Vương, mà quân của Oai Vũ tướng quân bên Tây Sở lại nhắm về phía cả bốn người.
Giang Mộc Thần và Hải Trầm Khê nhìn ra dụng ý của Oai Vũ tướng quân nên đều im lặng, bọn hắn chỉ muốn xem Sở Phi Dương thế nào nhặt lại một mạng trong trận chiến sinh tử này.
Lại không ngờ, vạn nhân mã vừa rồi nhận được ám chỉ của Sở Phi Dương, hơn ngàn người cầm khiên tiến lên che chắn cho vạn đại quân phía sau, đem cung tiễn thủ bảo hộ ở bên trong. Ánh mắt cung tiễn thủ lúc này chỉ có thể nhìn thấy hai người Tề Tĩnh Huyên mà không thấy hai người bên phía Sở Phi Dương. Mọi người rất bất mãn với việc này, nhưng vì đây là mật lệnh của Oai Vũ tướng quân nên không ai dám nói gì, chỉ có thể bảo trì tư thế vốn có, tránh xảy ra hỗn chiến giữa hai nước. Đến lúc đó, sợ là ngay cả Oai Vũ tướng quân cũng khó lòng thoát tội.
Oai Vũ tướng quân không ngờ rằng lại có người không nghe mệnh lệnh của mình, tự tiện làm chủ, phái ra binh sĩ hỗ trợ Sở Phi Dương. Trong lòng hắn giận dữ, đang muốn quát lên lại phát hiện tay của Sở Phi Dương và Tề Tĩnh Huyên đều đã đồng thời đặt lên người con tin, sau đó cả hai dùng sức, kéo mạnh con tin bên mình về.
Sở Phi Dương quét mắt nhìn Thụy Vương, sau đó đặt hắn ở sau lưng mình, mà Tề Tĩnh Huyên cũng đồng dạng giữ Uy Vũ tướng quân ngồi trên lưng ngựa. Song phương liếc nhau lần nữa, sau đó cưỡi chiến mã trở lại trận doanh của mình bằng tốc độ nhanh nhất.
Sau khi Uy Vũ tướng quân nhìn thấy Tề Tĩnh Nguyên thì lập tức quỳ xuống nhận tội, còn Thụy Vương sau khi trở về sắc mặt lại càng tối tăm. Hai gò má gầy gò tái nhợt cho thấy hắn đã chịu tra tấn về tinh thần không ít, nhìn tới Hải Trầm Khê đường làm quan rộng mở thì lại nảy lên lửa giận. Mà hôm nay, Hải Trầm Khê còn tận mắt chứng kiến Sở Phi Dương đem mình về, sắc mặt hắn càng trở nên khó coi hơn bao giờ hết.
“Vương gia mệt mỏi rồi, mang Vương gia xuống dưới nghỉ ngơi đi!” Sở Phi Dương thấy Thụy Vương nhìn Hải Trầm Khê đầy hận ý thì sai thuộc hạ mang Thụy Vương về quân doanh nghỉ ngơi, mà đội hình quân địch sau lưng còn chờ bọn hắn giải quyết cho tốt.
Gió tuyết xoáy lên giữa không trung làm mờ tầm mắt của mọi người, ai nấy càng trở nên tỉnh táo. Hải Trầm Khê nhìn hôm nay Thụy Vương không biết nghe lời nên ăn phải đau khổ, trong lòng xẹt qua vẻ cười lạnh, thực sự cũng không để ý tới vị Vương gia chỉ có ngạo khí mà không có tâm cơ kia nữa, lại tiếp tục đem sự chú ý đặt lên người địch nhân trước mắt.
“Sự tình hôm nay đã xong, kính xin Thái tử mang hiệp ước giữa hai bên về giao cho Lăng Hiếu đế, từ nay hai nước bắt đầu giao hảo.” Cho dù Tề Tĩnh Huyên và Phiêu Kỵ tướng quân nhìn chằm chằm về bên này nhưng Sở Phi Dương tin tưởng với mưu trí của Tề Tĩnh Nguyên sẽ không để phát sinh nội chiến gì, cũng sẽ không cùng quân đội bên mình xảy ra giao phong, nếu không tất sẽ phải chịu thiệt, khi đó e là bản thân hắn cũng không giữ được.
“Tất nhiên rồi!” Nhìn xuyên qua gió tuyết, Tề Tĩnh Nguyên thấy ba người Sở Phi Dương ngồi trên lưng ngựa, dáng cao ngạo nghễ, các tướng sĩ sau lưng càng cẩn thận bảo hộ thì cao giọng đáp, sau đó quay đầu ngựa, dẫn bọn Tề Tĩnh Hàn rút lui khỏi biên cảnh.
“Sở Tướng quả nhiên có gan lớn, vừa rồi tình huống khẩn trương như thế mà cũng không thương lượng gì với chúng ta, lại một mình tiến lên. Nếu xảy ra chuyện gì, chẳng phải Hoàng thượng và bá quan sẽ trách tội hai người bọn ta hay sao?” Thấy đại quân Bắc Tề đang dần rút lui khỏi biên giới, Giang Mộc Thần mới lạnh lùng lên tiếng, nhìn về phía Sở Phi Dương với vẻ trách cứ. “Mặc dù Sở Tướng muốn tranh công nhưng cũng không cần phải như vậy.”
“Vương gia sao lại nói vậy? Hoàng thượng phái bổn tướng, Vương gia và Hải Quận vương tới đây trao đổi con tin, công lao này tất nhiên không phải của riêng mình ta. Chỉ là không nghĩ tới Vương gia địa vị cao như thế vẫn còn nghĩ tới chút công lao này, quả nhiên làm người ta giật mình không thôi.” Nói xong, ánh mắt Sở Phi Dương lại nhìn tới Oai Vũ tướng quân ở một bên. Vừa rồi tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Sở Phi Dương đã có thể thấy rõ những ai là thân tín của vị Oai Vũ tướng quân này.
Oai Vũ tướng quân này một lòng muốn cho mình ra oai phủ đầu, lại không nghĩ mình cũng lợi dụng điểm tâm lý này của hắn, từ trong nguy hiểm cầu bình an, lại còn tra rõ được lực lượng của đối phương.
Oai Vũ tướng quân cũng không ngờ Sở Phi Dương chẳng những đã sớm chuẩn bị hết thảy, còn đem tướng quân của Bắc Tề giấu tại quân doanh. Vậy mà thời gian lâu như thế hắn cũng không phát giác ra, nghĩ vậy đáy lòng không khỏi lạnh lẽo, ánh mắt thoáng có chút sợ hãi khi nhìn Sở Phi Dương.
Giang Mộc Thần trực tiếp cưỡi ngựa về phía quân doanh. Hải Trầm Khê nhìn Oai Vũ tướng quân trầm mặc không nói gì, chậm rãi mở miệng: “Hôm nay vất vả cho tướng quân rồi. Nhưng tướng quân bố trí cả nửa ngày, rốt cuộc lại không có chút công dụng nào, thật sự đáng tiếc.”
Hải Trầm Khê và Giang Mộc Thần sao lại không nhìn ra dụng ý của Oai Vũ tướng quân này. Mặc dù hắn không lên tiếng ngăn lại, nhưng không ngờ Sở Phi Dương cũng cao tay hơn, không chỉ chế trụ Oai Vũ tướng quân mà còn coi hai người bọn hắn là hạng tôm tép nhãi nhép. Bị Sở Phi Dương biến thành trò đùa, Giang Mộc Thần và Hải Trầm Khê sao không tức giận, liền không lưu tình trút lên người vị Oai Vũ tướng quân này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro