Tình cảm tiến triển
Ninh Nhi
2024-07-20 03:08:23
Một đám người trầm mặc không nói gì đi theo vú Tưởng trở lại hoa
viên. Mọi người đều không nhịn được mà liếc mắt về phía phủ tọa, chỉ
thấy Thần Vương và Nguyên Đức Thái Phi sắc mặt bình thường, cũng không
có dấu hiệu tức giận, Ngô phu nhân cũng không có ý bỏ đi.
Còn Nguyên Khánh Châu chưa kịp đi vào hoa viên đã bị Ninh Phong túm lấy áo từ phía sau, mang hắn rời khỏi đó.
Mọi người cùng đi tới chỗ ngồi của mình, thấy Nguyên Đức Thái Phi không nhắc tới sự tình trong rừng hoa quế thì hiểu được Thái Phi không muốn làm to chuyện này rồi.
Mà hôm nay trong phủ Thần Vương còn có khách quý Bắc Tề, cho dù phải xử lý Ngô Thấm Thấm và Nguyên Khánh Châu thì cũng phải chờ cho sau khi người Bắc Tề rời đi mới đóng cửa tự mình xử lý.
Vân Thiên Mộng ngồi yên tại chỗ của mình, chỉ thấy từ khi nàng bước vào hoa viên đã có đạo ánh mắt nào đó đang nhìn chằm chằm, liền đưa mắt nhìn tới. Chỉ thấy Sở Phi Dương lúc này đang lẳng lặng nhìn nàng, đôi đồng tử đen như mực đầy vẻ sâu xa làm cho trong lòng Vân Thiên Mộng nảy lên một chút cảm xúc. Nàng nhìn tới Sở Phi Dương, cũng không đoán được hắn đang nghĩ gì nữa.
Bỗng nhiên, Sở Phi Dương nhoẻn miệng cười với nàng, sau đó ánh mắt rời đi, làm cho Vân Thiên Mộng cảm thấy tức giận trong lòng. Sao hôm nay hắn lại có bộ dáng làm người khác đoán không ra ý nghĩ như vậy chứ?
Mà lúc này, trong hoa viên lại đột nhiên yên tĩnh, mọi người đều nghĩ tới sự tình phát sinh trong rừng hoa quế, trong lòng thầm đoán không biết Nguyên Đức Thái Phi và Thần Vương sẽ xử lý chuyện Nguyên Khánh Châu và Ngô Thấm Thấm thế nào.
“Thái Phi, Vương gia, không biết hai vị sẽ xử lý sự tình vừa rồi thế nào?” Người khác thì không có đảm đương đi mạo phạm Nguyên Đức Thái Phi và Thần Vương, nhưng Tề Tĩnh Hàn thân là Thập hoàng tử của Bắc Tề, giờ phút này Thụy Vương lại ở trong tay Bắc Tề nên hắn biết ngay cả vua Ngọc Càn cũng phải nhượng bọn hắn vài phần, chứ đừng nói là Nguyên Đức Thái Phi và Thần Vương.
Mọi người thấy Tề Tĩnh Hàn hỏi như vậy thì trên mặt đều lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng trong từng đôi mắt trợn to lại có chứa một chút vẻ hả hê.
Vân Thiên Mộng thấy thần sắc của mọi người chuyển biến nhưng ánh mắt nàng vẫn dán lên chung trà, trong lòng thầm lắc đầu thở dài. Những công tử, tiểu thư này đúng là được nuông chiều mà lớn lên, trong lòng người nào cũng không có nửa phần thương hại, chỉ muốn cười nhạo người khác mà thôi. Nếu hôm nay Nguyên Đức Thái Phi và Thần Vương không phải là người có địa vị, chỉ sợ còn có người nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng cũng không chừng.
Nguyên Đức Thái Phi và Thần Vương nghe Tề Tĩnh Hàn nỏi thì đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại quay đi chỗ khác. Sau đó Nguyên Đức Thái Phi trấn định nói:
“Bản cung không biết Thập hoàng tử đang nói tới chuyện gì? Nếu ngài có sự tình trọng yếu thì mời sau khi yến hội kết thúc hãy có ý kiến.”
Ngụ ý nhắc nhở Tề Tĩnh Hàn không nên bịa đặt thêm chuyện nữa, huống hồ Nguyên Đức Thái Phi nàng cuộc đời này đã trải qua quá nhiều sóng to gió lớn, cũng sẽ không cho phép một tên tiểu bối khiêu chiến uy nghiêm của mình. Nhưng lúc này đây có nhiều người như vậy, ai cũng nhìn vào Thần Vương Phủ, Nguyên Đức Thái Phi lại rõ ràng chuyện vừa xảy ra nên rất muốn giữ gìn danh dự và thể diện cho Nguyên gia, không để cũng giống như Nguyễn gia kia bị người khác cười nhạo.
Chỉ là Tề Tĩnh Hàn vốn là kẻ vô pháp vô thiên, giờ lại có chỗ dựa là Tề Tĩnh Nguyên nên chẳng sợ cái gì, không thèm để ý đến cảnh cáo của Nguyên Đức Thái Phi, cất cao giọng nói:
“Còn chuyện gì ngoài chuyện Nguyên công tử và Ngô tiểu thư. Vừa rồi trong rừng hoa quế phát sinh một vở kịch hay như thế, Thái Phi và Vương gia chẳng lẽ không biết sao? Ngô phu nhân và Thái phi ở đây ôn chuyện lâu như vậy, chẳng lẽ cũng không biết nữ nhi của mình không ở trong hoa viên này sao?”
Nói xong, Tề Tĩnh Hàn không để ý tới ánh mắt lạnh buốt như kiếm của Nguyên Đức Thái Phi, khóe miệng hắn hiện lên vẻ cười lạnh, vẫn ung dung ngồi cạnh Tề Tĩnh Nguyên.
Ngô phu nhân nghe Tề Tĩnh Hàn nhắc nhỏ, lập tức đưa mắt nhìn khắp hoa viên một lượt, đôi con ngươi khôn khéo nhanh chóng quét qua tất cả mọi người, quả thật không thấy Ngô Thấm Thấm đâu, trong lòng nổi lên nghi hoặc. Nhưng trong lòng bà ta cũng hiểu được, mấy lời nói của Tề Tĩnh Hàn chỉ sợ là muốn gây chia rẽ nên cũng không biểu hiện sự lo lắng ra bên ngoài, chỉ đưa mắt liếc nhìn Nguyên Đức Thái Phi, trong ánh mắt có chứa ý tứ hỏi thăm.
“Ngô phu nhân quả thật rất quan tâm nữ nhi! Chẳng qua Ngô tiểu thư giờ này còn đang ngất đi, sợ là không thể tới hoa viên này đâu!”
Tề Tĩnh Hàn thấy Ngô phu nhân nhìn về phía Nguyên Đức Thái Phi một cách mờ ám thì mở miệng nói tiếp, lập tức lĩnh trọn một ánh nhìn vô cùng ác liệt từ Nguyên Đức Thái Phi.
Ngô phu nhân nghe Tề Tĩnh Hàn giải thích thì trong lòng nổi lên một dự cảm không lành, hai hàng lông mày rướn lên, nhưng vẫn cố duy trì hình tượng của một phu nhân, không hô to hét lớn mà đánh mất thân phận mình.
Nhưng dù sao Ngô Thấm Thấm cũng là viên ngọc trong lòng bàn tay bà ta, làm sao bà ta có thể không quan tâm tới con cái cho được, bèn thấp giọng hỏi:
“Thấm Thấm làm sao? Thân thể nàng từ trước tới giờ đều khỏe mạnh, sao lại vô duyên vô cớ té xỉu được?”
Lời vừa nói ra, Nguyên Đức Thái Phi biết Tề Tĩnh Hàn đã đạt được mục đích, nhưng quỷ kế của hắn ta có thành công hay không thì phải dựa vào tính toán của bà ta.
Nguyên Đức Thái Phi lập tức mỉm cười, an ủi Ngô phu nhân: “Trong rừng hoa quế gió to, hài tử kia mải chơi nên không cẩn thận bị trúng gió, không chịu nổi chóng mặt thôi. Yên tâm, bản cung đã cho mấy người hầu dìu nàng đi nghỉ ngơi, một hồi sẽ tỉnh lại. Phu nhân nếu lo lắng, bản cung sẽ bảo vú Tưởng đưa ngươi qua đó.”
Nghe Nguyên Đức Thái Phi nói vậy thì tâm tình Ngô phu nhân cũng dần yên ổn trở xuống, hướng về phía Thái Phi phúc thân, định theo vú Tưởng đi thăm Ngô Thấm Thấm.
Nhưng bước chân chưa kịp di chuyển thì sau lưng lại vang lên tiếng của Tề Tĩnh Hàn:
“Phu nhân sao lại đi vội vã thế? Chẳng lẽ trong lòng phu nhân thì Thái Phi nói gì lập tức tin cái đó sao? Chẳng lẽ phu nhân không muốn nghe nguyên do sự tình? Nếu bỏ qua việc này, chỉ sợ cả đời này Ngô tiểu thư cũng không ngẩng đầu lên được.”
Lời của Tề Tĩnh Hàn làm Ngô phu nhân lập tức dừng bước, ánh mắt tràn đầy khó hiểu nhìn hắn, sau đó lại đưa mắt nhìn Nguyên Đức Thái Phi, xem biểu cảm của bà ta.
Nguyên Đức Thái Phi dùng ánh mắt trấn an nhìn Ngô phu nhân làm cho sự bất an trong lòng bà ta càng dâng lên, tức thì hiểu được chuyện đã xảy ra. Dường như Nguyên Đức Thái Phi đã sớm biết chuyện này, còn làm bộ làm tịch không biết, thiếu chút nữa khiến cho mình trở thành trò cười rồi.
Chẳng qua, Ngô phu nhân cũng biết Tề Tĩnh Hàn là thập hoàng tử của Bắc Tề, hắn luôn có ý tứ muốn gây chia rẽ, lại thêm vào đó là khuê dự của Ngô Thấm Thấm, nếu bản thân bà ta không cẩn thận ứng đối sẽ gây sai lầm, làm hại cả đời con gái mình.
Nguyên Đức Thái Phi cũng hiểu rõ băn khoăn của Ngô phu nhân, định để vú Tưởng đưa bà ta đi thăm Ngô Thấm Thấm trước, còn chưa kịp mở miệng thì Tề Tĩnh Hàn đã lại cướp lời:
“Thái Phi, chuyện đã phát sinh như vậy, còn có nhiều người chứng kiến tận mắt như thế, bản cung thấy Thái Phi nên giải quyết chuyện này trước mặt mọi người mới là thỏa đáng nhất. Bằng không nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng những danh dự của Nguyên công tử và Ngô tiểu thư giảm đi, mà Thần Vương Phủ cũng mang tiếng xấu hổ.”
Thấy thập hoàng tử của Bắc Tề vừa mở miệng ra đã túm Nguyên Khánh Châu và Ngô Thấm Thấm vào một chỗ, dù Ngô phu nhân có tu dưỡng tốt tới đâu thì trong lòng cũng vô cùng giận dữ. Bỏ qua vú Tưởng đang ở bên thúc giục, Ngô phu nhân quay lại chỗ ngồi của mình, sắc mặt lạnh lẽo nhìn vào Nguyên Đức Thái Phi, thản nhiên nói:
“Thái Phi, không biết Thấm Thấm đã xảy ra chuyện gì? Mong Thái Phi nói rõ, miễn cho danh dự của phủ Ngô quốc công bị người ta xì xào!”
Ngô phu nhân này cũng là người rất thông minh, lời nói ra chỉ nói tới phủ Ngô quốc công, không hề đề cập tới con gái mình, miễn cho danh dự khuê phòng của Ngô Thấm Thấm bị hao tổn, cũng là để cho những người đang cười nhạo Ngô Thấm Thấm hiểu được, Ngô Thấm Thấm cũng là thiên kim tiểu thư, sau lưng là phủ Ngô quốc công. Đắc tội với phủ Ngô quốc công thì kết cục không phải ai cũng thừa nhận nổi.
Nguyên Đức Thái Phi thấy Ngô phu nhân cự tuyệt tâm ý muốn giữ gìn cho bà ta của mình thì trong lòng cũng rất không vui, nhưng xét lại thấy nếu hôm nay không xử lý việc này thì đừng nói người Bắc Tề sẽ không bỏ qua, mà đám tiểu thư công tử lắm miệng ở đây nếu truyền chuyện này ra ngoài thì danh dự của Thần Nhi cũng sẽ giảm.
Huống chi lúc này Ngô phu nhân lại liều chết muốn biết sự thật, Nguyên Đức Thái Phi cũng không tiện che giấu nữa, để vú Tưởng quay về bên cạnh mình, lúc này mới chậm rãi nói:
“Kỳ thật cũng chẳng phải chuyện đại sự gì, chỉ là chuyện vui đùa giữa mấy đứa nhỏ trong nhà mà thôi.”
Nói xong, đôi con mắt hàm sương của Nguyên Đức Thái Phi quét qua Tề Tĩnh Hàn, sau đó lại khôi phục vẻ lãnh đạm, vẻ mặt ôn hòa nói với Ngô phu nhân:
“Ngược lại lại bị vài kẻ tâm địa xấu xa thêm mắm dặm muối khiến cho ta thêm lo lắng. Phu nhân cứ nên thoải mái tinh thần một chút, chớ để đầu óc hỗn loạn không thanh tỉnh.”
Bị đôi mắt tỉnh táo dị thường của Nguyên Đức Thái Phi nhìn tới, Tề Tĩnh Hàn chỉ cảm thấy Thái Phi này đúng là lợi hại như trong lời đồn, khó trách có thể cùng với Thái hậu Tây Sở một đời tranh đấu, quả thật không thể khinh thường!
Mà đúng với tác phong gia chủ ngoài Nguyên Đức Thái Phi còn có Thần Vương.
Hắn ngồi tại ghế trên, để mọi chuyện hậu viện này cho Nguyên Đức Thái Phi toàn quyền giải quyết, không hề nhúng tay vào trong đó.
Thần Vương như thế càng làm cho người khác hiểu thêm ý tứ trong lời nói của Thái Phi, hết thảy đều là chuyện của con trẻ trong nhà vui đùa, thật sự không đáng giá để nhắc tới.
Nếu là tranh chấp khiến hắn phải lên tiếng thì không phải chuyện của hậu viện nữa mà là chuyện của các bè phái chính trị trong triều đình rồi.
Nghe Nguyên Đức Thái Phi nói vậy, lại thấy Thần Vương một mực không thèm nhúng tay vào chuyện này, tâm tình Ngô phu nhân cũng dần đè thấp lại. Nhưng Tề Tĩnh Hàn chỉ sợ thiên hạ không loạn, lại mở miệng:
“Thái Phi, đã là một chút chuyện nhỏ, sao lại không nói cho Ngô phu nhân nghe một chút, để cho phu nhân đỡ sốt ruột một chút.”
Lời này cũng rất có lý, Ngô phu nhân thầm nghĩ. Chỉ sợ Nguyên Đức Thái Phi nói chỉ là chuyện nhỏ là để cho đám tiểu nhân thích cười nhạo nghe, tại sao ngay cả mẫu thân của đương sự lại không thể nói ra? Nếu không tất cả chuyện này chỉ là lời nói dối mà thôi, sự thật có thể vượt quá tưởng tượng của bà ta?
Tề Tĩnh Hàn vừa dứt lời lại cảm thấy đạo ánh mắt lạnh thấu xương của Thần Vương. Đôi mắt mang theo ánh sáng lạnh lùng làm cho trong lòng Tề Tĩnh Hàn cũng phát run, nhưng hắn chưa nói gì thì bên tai đã vang lên tiếng của Tề Tĩnh Nguyên:
“Chắc chắn Vương gia cũng rất muốn biết chân tướng chuyện này? Không bằng cứ điều tra cho rõ một chút, cho Ngô tiểu thư một cái công đạo đi.”
Nghe vậy, ánh mắt tức giận của Nguyên Đức Thái Phi bắn thẳng về phía huynh đệ Tề Tĩnh Nguyên, nghĩ tới người Bắc Tề khi trước cũng có mặt ở đó, chẳng lẽ chuyện ngọc bội và khăn tay là do người Bắc Tề dở trò?
Thần Vương lãnh đạm mở miệng: “Thái tử đừng quên thân phận của mình. Sự tình của phủ Thần Vương ta khi nào tới phiên Bắc Tề giải quyết? Thái tử và Thập hoàng tử đừng giọng khách át giọng chủ, quên ai mới là chủ nhân của phủ Thần Vương!”
Thanh âm lạnh buốt của Thần Vương làm cho vô số người lòng lạnh run, tâm tình háo hức muốn xem kịch vui cũng nhạt đi không ít. Rốt cuộc, cười nhạo người khác cũng không bằng bảo vệ bản thân mình một chút. Huống hồ danh dự của Ngô Thấm Thấm đã sớm bị hủy rồi, mọi người cũng không cần phải vì một thiên kim tiểu thư không còn bất kỳ uy hiếp gì mà đắc tội với quý tộc triều đình cả.
“Lời Vương gia sai rồi. Cử động của Thái tử cũng là muốn quan tâm tới danh dự của Vương gia mà thôi. Mặc dù hơi vượt qua bổn phận, nhưng cũng là có lòng tốt.” Lúc này, Sở Phi Dương lại nhẹ nhàng lên tiếng.
Lời của hắn giảo hoạt như hồ ly, không bênh vực bất kỳ bên nào, cũng lại đồng thời bịt miệng đang khẩu chiến của song phương lại. Hắn làm cho Thần vương không thể bác bỏ hảo ý của Tề Tĩnh Nguyên, cũng ngầm để Tề Tĩnh Nguyên hiểu rõ thân phận của mình, chớ cho rằng bản thân mình là khách quý mà có thể kiêu ngạo, cuồng vọng trên đất Tây Sở.
Có thể nói, trong lòng Sở Phi Dương vẫn nhớ tới sự bất kính của hai bên với Vân Thiên Mộng nên lúc này mượn thời cơ chèn ép hai bên cho bõ ghét.
Sở Phi Dương vừa mở miệng lập tức nhận được ánh mắt ái mộ của chúng thiên kim ở đây. Mặc dù Vân Thiên Mộng đã chiếm lấy vị trí chánh thê, nhưng chỉ cần gia thế tương đương, lại cầu hoàng thượng ban hôn thì lập tức vẫn có thể nhận được vị trí bình thê. Bởi vậy lúc này có không ít kẻ to gan nháy mắt cùng Sở Phi Dương, nhưng Sở Phi Dương sau khi nói xong cũng chẳng buồn mở miệng, lại bưng chén rượu lên chậm rãi thưởng thức vị ngon của nó.
“Mong Thái Phi nói rõ ngọn nguồn sự tình!” Lúc này, sắc mặt Ngô phu nhân đã trở nên quạnh quẽ, nói.
Chuyện đã tới nước này, từ thái độ muốn bưng bít của Nguyên Đức Thái Phi, thêm với ánh mắt của nhiều người ở đây, bà ta chỉ cảm thấy nếu giải quyết không thỏa đáng, sợ sẽ làm ảnh hưởng tới danh dự của không chỉ Ngô Thấm Thấm mà còn của cả phủ Ngô quốc công nữa.
Mà Nguyên Đức Thái Phi thấy Ngô phu nhân phụ tấm lòng của mình, thêm vào đó là đám người Bắc Tề hùng hổ dọa người khiến cho trong lòng bà ta đã sớm chán ngán, lạnh lùng nói: “Vú Tưởng, đưa vật chứng ra!”
“Thái Phi, chuyện này...”
Vú Tưởng lại ấp a ấp úng không biết trả lời thế nào, không ngừng hướng về phía Thái Phi nháy mắt, lại bị Ngô phu nhân phát hiện. Ngô phu nhân trong lòng càng phát lạnh, tức giận vô cùng, nghĩ chuyện đã tới nước này mà chủ tớ bọn họ còn cố tình bày trò, lập tức lên tiếng nhắc:
“Mong vú nhanh giao ra vật chứng!”
Vú Tưởng không còn cách nào khác, đành phải mang hai vật chứng đã được gói kỹ trong khăn tay ra, đưa vật đến trước mặt Nguyên Đức Thái Phi và Ngô phu nhân giải thích:
“Mới vừa rồi ở trong rừng hoa quế, khi Ngô tiểu thư lấy túi nhỏ tùy thân ra thì bên trong rơi ra nửa miếng ngọc này. Ngọc bội này cũng không phải vật của Ngô tiểu thư. Sau đó...”
Nói đến đây, vú Tưởng hơi dừng lại, khẽ nâng đầu nhìn Nguyên Đức Thái Phi, thấy thần sắc bà ta vẫn lạnh lùng thì mới nói tiếp:
“Sau đó, mọi người lại gặp biểu công tử cầm khăn lụa của Ngô tiểu thư!”
“Ngươi nói bậy!” Vú Tưởng còn chưa nói xong, sắc mặt Ngô phu nhân đã trắng bệch một mảng, vội vàng đứng lên, giờ phút này bà ta mới hiểu tại sao Nguyên Đức Thái Phi phải tìm mọi cách giấu giếm chuyện này.
Tội danh nam nữ tư thông đâu phải ai cũng có thể gánh chịu được, huống hồ Nguyên phủ và phủ Ngô quốc công đều là hai dòng tộc có uy tín và danh dự. Chuyện xấu hổ này một khi truyền ra ngoài thì toàn bộ mặt mũi của gia tộc cũng sẽ mất theo, thậm chí còn bị người ta làm nhục suốt đời.
Lúc này Ngô phu nhân cũng nhận ra khăn lục này chính là của Ngô Thấm Thấm khiến cho toàn thân bà ta run rẩy, tay siết chặt lấy khăn của mình, chỉ cảm thấy móng tay như đã đâm sâu vào trong da thịt làm cho trên khăn xuất hiện một chút điểm màu hồng, có thể thấy được lúc này Ngô phu nhân đã tức giận tới mức nào. Nếu ở đây không phải phủ Thần Vương, còn vú Tưởng không phải người của Nguyên Đức Thái Phi thì bà ta đã sớm sai hạ nhân đánh chết vú Tưởng rồi.
Lúc này thần sắc của Nguyên Đức Thái Phi so với Ngô phu nhân cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, nhưng không đến nỗi thất thố như Ngô phu nhân mà thôi. Nguyên Đức Thái Phi gặp nguy mà không loạn, quả thật khiến cho người khác phải khâm phục.
Nguyên Đức Thái Phi cầm lấy nửa miếng ngọc vỡ trong tay, thần sắc lạnh lùng cao ngạo, ánh nhìn trong trẻo, hoàn toàn không có một chút nào bối rối, khiến cho Vân Thiên Mộng cảm thấy vô cùng khó hiểu, thậm chí còn hoài nghi chẳng lẽ vú Tưởng đã đánh tráo ngọc bội của Thần Vương hay sao?
Nhưng từ lúc đi ra khỏi rừng hoa quế về hoa viên, vú Tưởng chưa từng rời khỏi tầm quan sát của nàng, làm gì có cơ hội đánh tráo một miếng ngọc bội tương tự đây?
“Hôm nay đai lưng của Vương gia thật khác biệt. Bản tướng nhớ rõ, khi trước Vương gia mang đai lưng có khảm bạch ngọc mà. Không biết tại sao Vương gia lại thay cái đó rồi?”
Lúc này Sở Phi Dương lại mỉm cười mở miệng, giống như là không cảm thấy không khí lúc này đang căng ra, cũng chẳng thèm để ý đến biểu cảm của Ngô phu nhân, giống như đang tán gẫu về chuyện vật trên người Thần Vương vậy.
Sở Phi Dương vừa nói ra, trong lòng mọi người cũng đồng thời động.
Chỉ thấy mọi người ào ào nhìn về phía Thần Vương vẫn đang ngồi yên một chỗ, trong mắt chứa đầy nghi vấn. Sao Thần Vương phải đổi đai lưng? Chẳng lẽ hắn mang miếng ngọc trên đai lưng đưa cho Ngô Thấm Thấm làm vật đính ước, sau đó đã đổi một cái đai lưng khác để che giấu tai mắt của mọi người?
Nhưng tại sao khăn lụa của Ngô Thấm Thấm lại không đưa cho Thần Vương mà ở trong tay Nguyên Khánh Châu?
Trời ạ, rốt cuộc đây là chuyện gì? Chẳng lẽ hai anh em Nguyên gia đều để mắt tới cùng một nữ nhân? (DG: chuẩn, mỗi tội người đó lại là chị Mộng Mộng )
Mà nếu Ngô Thấm Thấm đã nhận ngọc bội của Thần Vương, tại sao còn đem khăn cho Nguyên Khánh Châu? Chẳng lẽ Ngô Thấm Thấm chân đứng hai thuyền? Nếu quả thật như vậy thì phủ Ngô quốc công đã nuôi dạy được một nữ tử lẳng lơ, thật quá đáng sợ, nghe mà ghê rợn cả người, không thể tưởng tượng nổi.
Một hồi lâu sau, mọi ánh mắt đều tập trung trên người Thần Vương, Nguyên Đức Thái Phi và Ngô phu nhân.
Ngô phu nhân nghe Sở Phi Dương nói vậy thì càng không để ý tới hình tượng, vọt tới bên người vú tưởng, cầm lấy nửa miếng ngọc bội nhìn tới, hai mắt như phún lửa, chỉ mong thiêu đốt sạch sẽ miếng ngọc bội này. Mặc dù thường ngày bà ta cũng hay lui tới gặp Nguyên Đức Thái Phi nhưng không hay gặp mặt Thần Vương nên không biết miếng ngọc này có phải là của Thần Vương hay không. Mọi chuyện lúc này như rối tung lên, Ngô phu nhân cũng không thể tưởng tượng nổi chỉ tới tham gia một tiệc rượu mà lại xuất hiện một chuyện đáng xấu hổ như thế này?
Vẻ mặt Thần Vương lúc này như băng tuyết lạnh lẽo nhìn về phía Vân Thiên Mộng và Sở Phi Dương, tay siết chặt lấy tay vịn của chiếc ghế, trong lòng không nén nổi một cơn tức giận. Không cần nghĩ cũng biết chuyện này nhất định là do Vân Thiên Mộng và Sở Phi Dương bắt tay hãm hại hắn.
Đầu tiên là để Vân Thiên Mộng tiến tới hòn non bộ, sau đó tiện mượn cơ hội cướp lấy vật bên thân hắn và lợi dụng nó để cho mọi người hiểu lầm hắn và Ngô Thấm Thấm có tư tình. Chỉ là không ngờ lại lòi ra Nguyên Khánh Châu, chỉ sợ cũng bị Vân Thien Mộng lợi dụng tình cảm của hắn dành cho nàng mà hãm hại cả ba người.
Hừ, hắn muốn nhìn xem, mưu kế này của Vân Thiên Mộng có thể thành công hay không? Kỹ xảo vụng về như thế, nàng thật sự nghĩ là có thể làm gì được hắn sao?
Lúc này Vân Thiên Mộng cũng cảm nhận được ánh mắt nén giận của Thần Vương nhìn về phía mình. Nàng cũng biết chút chuyện nhỏ này, chỉ cần Thần Vương không thừa nhận ngọc bội là của hắn thì cho dù mọi người nghi ngờ trong lòng cũng có thể làm gì hắn đây?
Mặc dù vậy thì giờ phút này tâm tình Vân Thiên Mộng cũng rất tốt, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào biểu cảm của Ngô phu nhân, mang theo vẻ thưởng thức, khóe miệng hơi nhếch lên làm cho Thần Vương sắp xuất ra một câu chất vấn cũng phải nuốt lại vào trong bụng.
Ngô phu nhân sau khi nhận được gợi ý của Sở Phi Dương thì ánh mắt lộ đầy hy vọng nhìn vào Thần Vương, thanh âm mang theo vẻ chờ mong:
“Vương gia, chuyện này...”
“Mong phu nhân nghĩ cho kỹ rồi hãy nói. Bản cung cũng chưa từng nhìn thấy ngọc bội này, phu nhân chỉ dựa vào lời nói lung tung của kẻ khác mà sinh nghi kỵ, có phải sẽ oan uổng người ta, trúng kế của kẻ xấu sao?”
Lúc này, Nguyên Đức Thái Phi lại lạnh lùng mở miệng, mọi người chỉ thấy trong mắt bà ta đầy sát ý, hoàn toàn không giống hình thượng Thái Phi cao quý, cao ngạo trước đây.
Biểu cảm của Nguyên Đức Thái Phi làm cho người ta phải sợ hãi, ngay cả Ngô phu nhân trong lòng cũng run rẩy, mấy câu đang định nói ra cũng vội nuốt trở lại.
Nhưng Ngô Thấm Thấm vô duyên vô cớ chịu oan ức như thế, Ngô phu nhân có thể nuốt xuống cơn giận này hay sao. Trong não bà ta ý nghĩ vận chuyển cực nhanh, ánh mắt lại như tìm kiếm cái gì, sau khi thấy Vân Thiên Mộng thì lập tức lên tiếng:
“Vân tiểu thư, hôm nay khi ngươi vừa bước vào cửa chính của Vương phủ đã ở cùng một chỗ với Thấm Thấm. Ngươi nói xem đã phát sinh chuyện gì? Tại sao Thấm Thấm lại bị người ta vu hãm?”
Lời hưng sư vấn tội này vừa được Ngô phu nhân nói ra đã làm cho trong lòng Khúc Phi Khanh nảy lên lửa giận.
Nhìn cái kiểu Ngô phu nhân vừa nói thì cứ như Mộng Nhi thật sự muốn theo đuôi Ngô Thấm Thấm vậy? Không biết con gái mình là một kẻ không biết xấu hổ, suốt ngày cứ dính chặt lấy Mộng Nhi, ấy thế mà lúc này còn nghiêm nghị chất vấn như thể Mộng Nhi của nàng nợ Ngô gia bọn họ vậy!
Vân Thiên Mộng nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn của Khúc Phi Khanh, dưới tay nhè nhẹ vỗ về lên tay nàng, sau đó bình tĩnh trả lời:
“Phu nhân chớ hoảng, Thiên Mộng cũng tin tưởng Ngô tiểu thư trong sạch. Hôm nay đúng là Thiên Mộng và Ngô tiểu thư đã ở cùng một chỗ, nhưng sau đó giữa đường Ngô tiểu thư lại đột nhiên rời đi, nếu người muốn Thiên Mộng chứng minh cái gì đó thì thật sự Thiên Mộng không làm được. Hay là cứ mời Ngô tiểu thư và Nguyên công tử đến hỏi rõ để miễn oan uổng cho người khác!”
So sánh với Ngô phu nhân hùng hổ dọa người, thì sự lễ phép của Vân Thiên Mộng càng chiếm được nhiều cảm tình hơn. Rõ ràng sự tình xảy ra là do Ngô Thấm Thấm làm sai, Ngô phu nhân này không những không trách nữ nhi của mình, lại còn chất vấn người chẳng có liên quan là Vân Thiên Mộng, quả thật người khác không nhận ra bà ta đang khi dễ người khác sao?
“Vân tiểu thư luôn luôn thông tuệ, sao lại không đoán biết được chuyện này?” Đúng lúc này, Hải Điềm lại lạnh lùng mở miệng, đôi con ngươi lạnh buốt nhìn vào Vân Thiên Mộng giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.
Vân Thiên Mộng chỉ khẽ cười, sau đó đứng dậy trả lời: “Bẩm công chúa, cho dù Thiên Mộng thông minh tuyệt đỉnh cũng không có hỏa nhãn kim tinh, cũng không có khả năng không hỏi sự tình mà phân biệt được ngay giả. Huống chi tư chất Thiên Mộng bình thường, đối với lời khen nhầm của công chúa thật sự là không dám nhận. Mong công chúa đừng giễu cợt thần nữ nữa!”
Nói xong, Vân Thiên Mộng lại ngồi xuống, nụ cười nhẹ nhàng trên mặt làm cho Hải Điềm có cảm giác nhìn không thấu, vừa định mở miệng vặn hỏi tiếp thì thấy một bà vú vội vàng đi vào hoa viên, sau đó quỳ trước Nguyên Đức Thái Phi bẩm báo:
“Bẩm Thái Phi, Ngô tiểu thư đã tỉnh lại!”
“Đã vậy thì đưa Ngô tiểu thư tới đây. Vú Tưởng, ngươi đi gọi biểu công tử tới.” Nguyên Đức Thái Phi liếc nhìn vú Tưởng sau đó mới lên tiếng phân phó.
Ngô phu nhân thì lo lắng cho nữ nhi mà rời đi, Nguyên Đức Thái Phi lạnh nhạt, sau khi hai bà vú rời khỏi hoa viên thì mọi người đều khôi phục lại vẻ yên tĩnh, có lẽ đang định dưỡng sức một chút chờ màn kịch hay tiếp theo.
Mặc dù miệng đã ngưng chiến nhưng ánh mắt lại không như thế. Đám công tử tiểu thư ánh mắt đều tỏ ra ranh mãnh, trong đó bao hàm ý tứ không cần nói cũng hiểu, e là ai cũng đều đang hết sức tò mò, không biết Ngô Thấm Thấm làm cách nào mà chinh phục được hai nam nhân cùng lúc.
Không khí đột nhiên quỷ dị khác thường, mà Nguyên Đức Thái Phi và Thần Vương sắc mặt lạnh lùng, trầm ổn, cũng không vì sự kiện này mà loạn lên.
Sở Phi Dương coi như chuyện chẳng liên quan tới mình, một mực ngồi uống rượu, nhưng đôi mắt trong trẻo lạnh lùng lại thỉnh thoảng liếc nhìn Vân Thiên Mộng, rõ ràng là đã hiểu rõ cách làm của Vân Thiên Mộng.
Còn đám người Bắc Tề cũng mang tâm tình chờ xem kịch vui, Tề Tĩnh Hàn còn nghển cao cổ nhìn ra phía lối vào, chờ hai nhân vật chính tới.
Qua thời gian nửa chén trà nhỏ, Nguyên Khánh Châu được vú Tưởng dẫn tới, vừa nhìn thấy cô cô và biểu ca thì hắn rụt cái cổ lại. Nguyên Đức Thái Phi không cho hắn có cơ hội mở miệng, phẫn nộ quát:
“Quỳ xuống!”
Bị Nguyên Đức Thái Phi thình lình quát lên, Nguyên Khánh Châu vội vàng quỳ xuống trước mặt hai người. Nguyên Đức Thái Phi chỉ vào hắn, trách cứ:
“Nhìn chuyện tốt mà ngươi làm hôm nay đi! Danh dự của một tiểu thư khuê các như Ngô tiểu thư lại bị ngươi làm mất sạch sẽ rồi. Ngươi học cái tốt không học, lại đi học cái xấu của mấy tên nam nhân suốt ngày chỉ biết hưởng thụ, ngươi để mặt mũi của Nguyên gia ở đâu? Hôm nay làm ra chuyện xấu hổ như thế này, ngươi nói xem nên làm cái gì bây giờ?”
Nguyên Khánh Châu bị Nguyên Đức Thái Phi trách cứ một trận thì trong lòng dâng lên một cảm giác oan uổng tột cùng.
Rõ ràng là hắn thấy Vân Thiên Mộng cọ tay vào chiếc khăn trên bàn nên mới thừa dịp người khác không chú ý, vụng trộm lấy đi cái khăn, định đưa cho Vân Thiên Mộng, không ngờ đó lại là khăn của Ngô Thấm Thấm.
Vì vậy đến bây giờ Nguyên Khánh Châu vẫn không biết mình sai ở chỗ nào, vì sao đồ vật của Vân Thiên Mộng lại biến thành của Ngô Thấm Thấm vậy?
Vốn chỉ có ý định với Vân Thiên Mộng, nhưng Ninh Phong và vú Tưởng cũng đã nói rõ tính nghiêm trọng của chuyện này với hắn, vì thế hắn cũng chỉ biết đau khổ cúi đầu để Nguyên Đức Thái Phi trách mắng, cuối cùng còn lên tiếng nhận lỗi:
“Đều là lỗi của cháu. Chỉ là cháu và Ngô tiểu thư tình đầu ý hợp nên mới tặng cho đối phương vật tùy thân của mình, mong cô cô làm chủ cho cháu.”
“Làm chủ? Ta biết làm chủ thế nào? Hiện tại chỉ còn một cách, ngoại trừ ngươi đồng ý lấy Ngô tiểu thư thì không còn cách nào khác, càng không có cách nào cấp công đạo cho phủ Ngô quốc công. Gây ra chuyện hồ đồ còn muốn bản cung giải quyết chuyện rối rắm giúp sao, ngươi mau tỉnh lại đi!”
Thanh âm của Nguyên Đức Thái Phi lạnh lùng, trong mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Nguyên Khánh Châu là cháu trai của bà ta, làm sao bà ta nỡ nhìn tiền đồ của hắn bị hủy trong tay Ngô Thấm Thấm được.
“Cô cô...” Nguyên Khánh Châu không ngờ mình đã nhận sai mà còn bị Nguyên Đức Thái Phi bắt phải lấy Ngô Thấm Thấm. Nghĩ Ngô Thấm Thấm kia lớn lên mặt sẽ béo tròn, quả thật hắn không có nửa phần hảo cảm, bây giờ còn muốn hắn phải lấy nàng ta, chẳng phải cả đời này hắn sẽ phải đối mặt với cái gương mặt béo ú đó, nếu thế thì đúng là sống không băng chết.
Nhưng Nguyên Đức Thái Phi tâm ý đã quyết, không cho Nguyên Khánh Châu càn rỡ thêm nữa, lập tức mở miệng:
“Bản cung sẽ nói chuyện này với Lão thái quân, ngươi không cần phải nhiều lời. Đứng lên đi!”
Nói xong liền nhìn đi chỗ khác, dứt khoát cự tuyệt cái nhìn cầu khẩn của Nguyên Khánh Châu.
Lúc này Ngô Thấm Thấm được nha đầu và Ngô phu nhân đỡ đi vào, chỉ thấy thần sắc nàng ta tái nhợt như giấy trắng, thân hình run rẩy, trên mặt vẫn đầy nước mắt làm cho người ta còn nghĩ rằng nàng vì chuyện của mình và Nguyên Khánh Châu bại lộ nên không có mặt mũi nào gặp người khác, hiện tại mới thương tâm mà khóc như thế.
Nguyên Đức Thái Phi thấy Ngô phu nhân tiến đến, vẻ lạnh lùng trên mặt đã được thay bằng một nụ cười nhẹ nhàng, sau khi thấy Ngô Thấm Thấm thì trong mắt càng hiện lên vẻ vừa lòng, không chờ Ngô phu nhân mở miệng, Nguyên Đức Thái Phi đã lập tức ‘tiên phát chế nhân’ nói:
“Ngô phu nhân, vừa rồi Khánh Châu đã khai nhận đối với Ngô tiểu thư thật sự là một tấm chân tình, đồng ý lấy Ngô tiểu thư làm chính thê. Nếu phu nhân đồng ý thì bản cung sẽ vào cung, xin ý chỉ của Thái Hậu, để cho hôn sự giữa hai nhà càng có thêm thể diện.”
Ngô phu nhân và Ngô Thấm Thấm bây giờ mới tới là vì hai mẹ con ở trong phòng thương lượng cách đối phó, không ngờ Nguyên Đức Thái Phi tốc độ còn nhanh hơn, không để bà ta tự tiện làm chủ việc này.
Nhưng chuyện này dính dáng đến danh dự khuê phòng của Ngô Thấm Thấm, cho dù có phải gả cho Nguyên Khánh Châu thì cũng phải tìm ra kẻ đã hãm hại Ngô Thấm Thấm. Bằng không cho dù sau này có thật sự làm chính thê của Nguyên Khánh Châu thì vẫn phải mang tội danh cùng người khác tư thông, bị người ta lên án cả đời cũng không ngẩng đầu lên được.
Ngô Thấm Thấm bị những lời của Nguyên Đức Thái Phi dọa cho sự hãi, thân thể lùi về phía sau, trong miệng lẩm bẩm: “Không muốn, ta không muốn gả cho hắn...”
Ai mà không biết, Nguyên Khánh Châu của Nguyên phủ này là một tên sắc quỷ, phàm người nào bị hắn nhìn trúng đều không thoát khỏi bàn tay hắn. Ngô Thấm Thấm thân là tiểu thư khuê các, tất nhiên là không muốn gả cho một nam nhân không có khát vọng hay chí tiến thủ, lúc nào cũng chỉ nhăm nhe “ăn thịt” nữ nhân, thế nên phản ứng như nàng ta lúc này là hoàn toàn bình thường.
Những tiểu thư đang háo hức xem kịch vui, vốn có địch ý với Ngô Thấm Thấm, nhưng sau khi nghe Nguyên Đức Thái Phi quyết định thì lại đồng cảm với nàng ta. Xuất giá vào Nguyên gia phong quang vô hạn này khác gì tiến vào một ngôi mộ, sợ là sau này Ngô Thấm Thấm về già sẽ bị kinh bỉ, rẻ rúng.
Chỉ là chuyện này đối với đám tiểu thư chưa có hôn phối này đúng là một chuyện tốt, Nguyên Đức Thái Phi đã mở miệng thì chuyện Ngô Thấm Thấm gả cho Nguyên Khánh Châu đã như ván đóng thuyền, bọn họ đương nhiên sẽ bớt đi một đối thủ có nhà mẹ đẻ là hậu thuẫn mạnh mẽ, làm sao trong lòng bọn họ không vui mừng cho được.
Bởi thế, mặc dù lúc này đám tiểu thư đều có một chút cảm thông với Ngô Thấm Thấm, nhưng chung quy vẫn là vui mừng vì bớt đi được một đối thủ.
Ngô phu nhân lại không ngờ mình vừa tới thì Nguyên Đức Thái Phi đã ra quyết định. Tên Nguyên Khánh Châu kia xấu xa tới độ trẻ con trong kinh thành cũng biết tiếng, con gái mình phải gả cho một người như thế, trong lòng Ngô phu nhân như có dao cắt.
Ngô phu nhân cứ tưởng rằng Sở Tướng sẽ là một bước ngoặt, không ngờ Nguyên Đức Thái Phi lại không một chút tình cảm nào, lập tức đập tan hy vọng của mình. Mà danh dự của Ngô Thấm Thấm trước mặt bao người cũng đã bị hao tổn, bây giờ cách duy nhất để giải cứu con gái mình cũng chỉ có thể là gả cho Nguyên Khánh Châu mà thôi.
Càng nghĩ, Ngô phu nhân chỉ hận không thể nói được câu gì, cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt, chỉ có thể gật đầu đồng ý trước ánh mắt cầu khẩn của Ngô Thấm Thấm.
Nguyên Đức Thái Phi thấy Ngô phu nhân gật đầu thì tâm tình cũng tốt lên, sau đó sai vú Tưởng đỡ Ngô Thấm Thấm ngồi xuống cạnh mình, vẻ mặt ôn hòa nói:
“Sắp làm cô dâu của người ta rồi, sao lại khóc như thế?”
Ngô Thấm Thấm thấy Nguyên Đức Thái Phi lau nước mắt cho mình, trong lòng không khỏi lạnh run. Cơn lạnh lẽo truyền từ lòng bàn chân, dọc theo người lên tận đỉnh đầu, cảm thấy người phụ nữ trước mặt này quả thật làm cho người ta phải sợ hãi, ngay cả nàng cũng sợ tới nỗi không dám nói gì.
Ngô phu nhân lại mở miệng: “Thái Phi, Thấm Thấm bị người hãm hại, mong Thái Phi chủ trì cho Thấm Thấm, tìm ra hung thủ.”
Ngô phu nhân tưởng rằng lúc này Nguyên Đức Thái Phi sẽ làm chủ cho con gái mình, không ngờ Nguyên Đức Thái Phi lại nhìn mình bằng đôi mắt lạnh lẽo, sau đó thanh âm lãnh đạm vang lên trong hoa viên:
“Ngô tiểu thư phẩm chất luôn luôn đoan chính, nếu có ai dám ăn nói lung tung chính là đối nghịch với Hàn Quốc Công phủ và Thần Vương phủ.”
Nói xong, Nguyên Đức Thái Phi không nhìn tới Ngô phu nhân nữa, trong lòng càng thêm chán ghét người phụ nữ không biết nặng nhẹ này.
Bản thân mình vì thể diện cho phủ Ngô quốc công mà đã cấp cho Ngô Thấm Thấm vị trí thiếu phu nhân của phủ Hàn Quốc công. Nếu không với một nữ tử danh tiết bại hoại như Ngô Thấm Thấm thì nửa bước cũng đừng mong bước vào Nguyên gia.
Huống hồ vừa rồi mình đã nói rõ với mọi người là Ngô Thấm Thấm và Nguyên Khánh Châu là hai bên tâm đầu ý hợp, nếu lúc này vì Ngô Thấm Thấm lật lại vụ này, chẳng phải tự mình tát tai mình hay sao?
Ngô phu nhân vừa nghe những lời này đã hiểu ra là Nguyên Đức Thái Phi không hề có ý định sẽ rửa sạch oan khuất cho Ngô Thấm Thấm, sắc mặt lập tức xanh xám. Nhưng Nguyên Đức Thái Phi đã nói rồi, nếu bản thân mình còn cứ cố chấp, chẳng phải là công khai đối đầu với Nguyên Đức Thái Phi, sau này Thấm Thấm vào phủ Hàn Quốc công rồi sẽ bị khinh bỉ. Nghĩ như thế, Ngô phu nhân cũng đành im lặng.
“Đã như thế, bản cung xin chúc mừng Nguyên Đức Thái Phi, chúc mừng Thần Vương, chúc mừng Nguyên công tử và Ngô tiểu thư! Đến ngày hai vị thành hôn, bản cung sẽ đưa hậu lễ tới!” Lúc này, Tề Tĩnh Nguyên dẫn theo đoàn người Bắc Tề đứng dậy, nói xong bèn rời khỏi Thần Vương Phủ.
Những công tử, tiểu thư khác sau đó cũng đứng lên chúc mừng. Nhìn thấy vẻ mặt đầy bi thương của Ngô Thấm Thấm và không cam lòng của Nguyên Khánh Châu, mọi người biết ở lâu không tiện nên thi nhau hướng Nguyên Đức Thái Phi cáo từ, sau đó lên xe lần lượt rời khỏi phủ Thần Vương.
Khúc Phi Khanh kéo tay Vân Thiên Mộng, hai người đứng trước xe ngựa của tướng phủ. Khúc Phi Khanh liếc nhìn xung quanh, sau đó mới hạ giọng nói với Vân Thiên Mộng:
“Mộng Nhi, là muội bỏ ngọc bội kia vào túi của Ngô tiểu thư đúng không?”
Vân Thiên Mộng nghe vậy thì nhẹ nhàng cười với Khúc Phi Khanh, sau đó đáp: “Biểu tỷ thấy muội làm sai sao?”
Khúc Phi Khanh lắc đầu, nói: “Ngô Thấm Thấm kia rõ ràng là có ý đồ với muội, còn muốn hãm hại muội. Muội là như thế cũng chỉ là tự vệ mà thôi. Nhưng lần sau nếu ra tay hãy báo cho tỷ một tiếng, tránh cho việc phối hợp của hai ta mắc sai lầm.”
Nói xong, Khúc Phi Khanh nghịch ngợm le lưỡi với nàng, hai gò má hồng hồng càng thêm ửng đỏ.
Vân Thiên Mộng thấy Khúc Phi Khanh nói thế thì hơi buồn cười, hiểu là Khúc Phi Khanh lo lắng bản thân mình sẽ không ứng phó nổi nên cũng chỉ gật đầu, hai người tâm sự thêm mấy câu rồi cùng tạm biệt để lên xe ngựa của nhà mình.
Bước chân lên xe ngựa, Vân Thiên Mộng vén rèm xe lên, thấy bên trong đã có một người ngồi im như tượng thì lập tức hạ màn xe xuống, nói với Mộ Xuân chưa lên xe:
“Mộ Xuân, chúng ta đi cùng biểu tiểu thư!”
“Nàng dám!”
Lúc này, bên trong xe lại truyền ra một thanh âm nhẹ nhàng nhưng rõ là đang nén giận. Thanh âm nhỏ tới mức chỉ có Vân Thiên Mộng ở gần nhất là nghe thấy, Mộ Xuân ở đằng sau hoàn toàn không biết trên xe có người.
Vân Thiên Mộng không do dự, chân đã đặt xuống ghế để xuống xe, nhưng lúc này bên trong lại truyền ra thanh âm chơi xấu:
“Nếu nàng thích ta nửa đêm tới Tướng phủ hơn thì bây giờ có thể rời đi!”
Trong lòng Vân Thiên Mộng tức giận, nhưng bước chân cũng chững lại, nói với Mộ Xuân:
“Ta muốn yên lặng suy nghĩ một chút, ngươi ngồi chung xe với biểu tỷ đi!”
Mộ Xuân cảm thấy khó hiểu nhưng chưa bao giờ làm trái lời Vân Thiên Mộng, lập tức gật đầu, đưa mắt nhìn Vân Thiên Mộng ngồi vào trong xe, sau đó mới xoay người đi tới chỗ xe ngựa của phủ Phụ Quốc công.
Vân Thiên Mộng nhìn tới Sở Phi Dương ngồi ngay ngắn trong xe ngựa thì lập tức ngồi xuống chỗ gần cửa, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.
Sở Phi Dương thấy nàng không chú ý tới mình thì tức giận trong lòng cũng tiêu tán. Hắn lập tức di chuyển ngồi tới bên cạnh Vân Thiên Mông, ghé mắt nhìn nàng, chỉ cảm thấy khuôn mặt ôn nhu nhỏ nhắn này tràn ngập vẻ tự tin và quật cường. Lông mi nàng cong vút, cái mũi thon xinh xắn, đôi môi hồng chín mọng làm cho Sở Phi Dương trong lòng vui vẻ, không nén nổi mà ghét sát đầu xuống.
Vân Thiên Mộng mặc dù nhắm mắt nhưng đã sớm biết Sở Phi Dương tới ngồi cạnh mình. Nàng vẫn không mở mắt ra, tới tận khi cảm thấy một cỗ hơi nóng phả lên gương mặt mình thì đôi mi thanh tú khẽ nhíu xuống, không nhịn được mở bừng đôi mắt. Chỉ thấy Sở Phi Dương đang nhìn mình chằm chằm, tư thế cúi đầu của hắn cũng không vì nàng mở mắt mà dừng lại, ngược lại ánh mắt còn như đang cười làm cho Vân Thiên Mộng tức giận, trừng mắt nhìn hắn.
“Tỉnh sao? Không ngủ nữa?” Thấy Vân Thiên Mộng mở mắt, đến khi chỉ còn cách bờ môi của nàng một tấc, Sở Phi Dương mới dừng lại, mở miệng nói, kèm theo nụ cười ranh mãnh, đôi con ngươi đen láy lại mang đầy vẻ nghiêm túc.
Vân Thiên Mộng hơi lúng túng cựa mình, không tự nhiên ho nhẹ một tiếng, trong lòng cảm thấy bất ổn khi bị Sở Phi Dương trêu chọc, mở miệng hỏi:
“Sao huynh lại ở đây?”
Thấy nàng trong nháy mắt đã khôi phục lại vẻ điềm đạm, Sở Phi Dương thất vọng ngồi thẳng dậy, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của Vân Thiên Mộng, sau đó lạnh giọng nói:
“Hôm nay nàng thật sự quá lớn gan!”
Nghe vậy, Vân Thiên Mộng đưa mắt nhìn Sở Phi Dương, chỉ thấy lúc này hắn vô cùng lạnh lùng, không mỉm cười ôn hòa như lúc trước. Nàng trầm mặt, lạnh lùng đáp:
“Lớn mật? Nếu ta không có gan lớn, thì hôm nay người bị hại chính là ta. Ngô Thấm Thấm kia âm mưu tiếp cận ta, nếu ta không ra tay, chỉ sợ ta mới là người trúng kế của nàng ta!”
Nhưng Vân Thiên Mộng không phát hiện ra, lúc nàng nói những lời đầy tức giận này, không che dấu cảm xúc của bản thân mà nổi nóng trước mặt Sở Phi Dương làm cho lãnh ý trên mặt hắn nửa phần bị hòa tan, đôi con ngươi lại lóe lên vô tận yêu thương với nàng.
“Vậy nàng cũng biết, nàng mạo hiểm như thế, vạn nhất không thành công thì sao?”
Mặc dù Sở Phi Dương hiểu ra tình cảnh của nàng nhưng vẫn không chấp nhận được việc nàng dấn thân vào nguy hiểm, nhất là tại trước mặt nam nhân có ý đồ với nàng như Thần Vương. Cứ nghĩ tới việc Thần Vương ở trong hòn giả sơn ôm lấy nàng là Sở Phi Dương lại cảm thấy vô cùng tức giận, nếu không phải lúc đó cố gắng nhẫn nhịn, chỉ sợ lúc đó đã động thủ với Giang Mộc Thần rồi.
Vân Thiên Mộng nhẹ nhàng lắc đầu, nói thẳng: “Không vào hang cọp sao bắt được cọp con!”
“Ta thì sao? Nàng không nghĩ ta sẽ rất lo lắng sao?”
Vân Thiên Mộng hoàn toàn chọc giận Sở Phi Dương, chỉ thấy hai tay hắn chộp lên vai nàng, dùng sức giữ lấy người nàng, khiến nàng không thể không nhìn thẳng vào đôi mắt lúc này đang ngập tràn lửa giận của hắn.
Trong lòng Vân Thiên Mộng chấn động, không bao giờ nghĩ rằng Sở Phi Dương có thể nói ra được những lời như thế, trái tim không kìm được mà đập loạn lên. Bị đôi mắt tràn đầy tình ý của Sở Phi Dương nhìn chằm chằm, hai gò má của Vân Thiên Mộng ửng hồng lên, đôi mắt luôn tự tin lúc này lại không biết làm sao có thể tránh cái nhìn chăm chú kia của Sở Phi Dương. Nhưng Sở Phi Dương lại kiên quyết không cho nàng né tránh, vẫn nhìn chăm chăm vào đôi mắt Vân Thiên Mộng, để mọi lo lắng trong lòng mình hiển hiện toàn bộ trước mặt nàng.
Vân Thiên Mộng đọc được trong mắt hắn sự tức giận, lo lắng, thương tiếc cùng một cảm cảm xúc chưa bao giờ nàng được thấy... đó là yêu thương. Nhất thời tâm nàng loạn như ma.
Trong lòng nàng nổi lên sự thương tiếc, đôi môi mãi mới mở ra được, thấp giọng nói: “Thật có lỗi!”
Lời còn chưa dứt, Vân Thiên Mộng đã bị hắn dùng sức kéo áp sát vào lồng ngực ấm áp của mình, bị hắn ôm chặt lấy, bên tai truyền tới âm thanh rõ ràng là thiếu tự tin của hắn:
“Nàng cứ một mình chiến đấu hăng hái như thế, ta làm sao có thể yên tâm? Mộng Nhi, nàng không thể tin tưởng ta sao?”
Vân Thiên Mộng cảm thấy rõ ràng nhịp tim của hắn, bên tai không ngừng vang vọng câu nói vừa rồi của Sở Phi Dương: “Không thể tin tưởng ta sao?”
Hai người đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện, nếu nói nàng không có cảm tình gì với Sở Phi Dương thì rõ ràng là gạt người.
Nhưng bản thân nàng đang sống giữa chốn đầy âm mưu và tính toán, làm sao nàng có thể tin tưởng người khác dễ dàng đây?
Lúc này, bên tai nàng lại vang lên thanh âm thủ thỉ của Sở Phi Dương, trong lòng Vân Thiên Mộng lại cảm thấy thương tiếc. Có phải nàng đã quá lạnh lùng với hắn? Lạnh lùng đến nỗi làm hắn bị tổn thương?
Có lẽ nàng nên thử buông lỏng tâm tình với hắn. Bản thân đã xác định cả đời sống ở dị thế này, nếu muốn cùng nam nhân trước mặt này cả đời chung sống thì ít nhất nàng cũng phải hiểu hắn, không được tránh né hắn!
Bỏ đi toàn bộ lãnh ngạo trong lòng, Vân Thiên Mộng ở trong ngực Sở Phi Dương, thấp giọng đáp: “Được!”
Sở Phi Dương tưởng mình nghe nhầm, lập tức kéo rộng khoảng cách giữa hai người, trong mắt chứa đựng niềm vui sướng không sao tả nổi, một lần nữa vui vẻ mở miệng xác nhận: “Thật sao?”
Thấy Sở Phi Dương hớn hở như thế, khóe môi Vân Thiên Mộng cũng khẽ cười, gật đầu xác nhận: “Thật, ta có lúc nào nói dối sao?”
Nói xong, lại nghe thấy Sở Phi Dương thấp giọng lầu bầu: “Chưa bao giờ nói dối sao?”
Vừa rồi tại Thần Vương Phủ, nàng cho là hắn nhìn không ra sao? Tiểu hồ ly này của hắn đã sớm thiết lập cái bẫy thật tốt, chỉ chờ địch nhân từng bước tiến vào.
Sau đó lại còn mang vẻ mặt đầy vô tội trốn tránh trách nhiệm, làm cho mẹ con Ngô gia không nói được gì.
Vân Thiên Mộng bị Sở Phi Dương vặn vẹo hỏi lại thì đôi môi cong lên, có chút không phục nói: “Ta làm thế còn không phải vì...”
Nhưng lời chưa nói xong thì đôi môi đỏ mọng và quật cường đã bị hai mảnh môi mỏng chặn lấy... (DG: anh ấy nhìn chằm chằm từ đầu tới giờ, đến lúc này còn không ăn mới lạ... =)))
Còn Nguyên Khánh Châu chưa kịp đi vào hoa viên đã bị Ninh Phong túm lấy áo từ phía sau, mang hắn rời khỏi đó.
Mọi người cùng đi tới chỗ ngồi của mình, thấy Nguyên Đức Thái Phi không nhắc tới sự tình trong rừng hoa quế thì hiểu được Thái Phi không muốn làm to chuyện này rồi.
Mà hôm nay trong phủ Thần Vương còn có khách quý Bắc Tề, cho dù phải xử lý Ngô Thấm Thấm và Nguyên Khánh Châu thì cũng phải chờ cho sau khi người Bắc Tề rời đi mới đóng cửa tự mình xử lý.
Vân Thiên Mộng ngồi yên tại chỗ của mình, chỉ thấy từ khi nàng bước vào hoa viên đã có đạo ánh mắt nào đó đang nhìn chằm chằm, liền đưa mắt nhìn tới. Chỉ thấy Sở Phi Dương lúc này đang lẳng lặng nhìn nàng, đôi đồng tử đen như mực đầy vẻ sâu xa làm cho trong lòng Vân Thiên Mộng nảy lên một chút cảm xúc. Nàng nhìn tới Sở Phi Dương, cũng không đoán được hắn đang nghĩ gì nữa.
Bỗng nhiên, Sở Phi Dương nhoẻn miệng cười với nàng, sau đó ánh mắt rời đi, làm cho Vân Thiên Mộng cảm thấy tức giận trong lòng. Sao hôm nay hắn lại có bộ dáng làm người khác đoán không ra ý nghĩ như vậy chứ?
Mà lúc này, trong hoa viên lại đột nhiên yên tĩnh, mọi người đều nghĩ tới sự tình phát sinh trong rừng hoa quế, trong lòng thầm đoán không biết Nguyên Đức Thái Phi và Thần Vương sẽ xử lý chuyện Nguyên Khánh Châu và Ngô Thấm Thấm thế nào.
“Thái Phi, Vương gia, không biết hai vị sẽ xử lý sự tình vừa rồi thế nào?” Người khác thì không có đảm đương đi mạo phạm Nguyên Đức Thái Phi và Thần Vương, nhưng Tề Tĩnh Hàn thân là Thập hoàng tử của Bắc Tề, giờ phút này Thụy Vương lại ở trong tay Bắc Tề nên hắn biết ngay cả vua Ngọc Càn cũng phải nhượng bọn hắn vài phần, chứ đừng nói là Nguyên Đức Thái Phi và Thần Vương.
Mọi người thấy Tề Tĩnh Hàn hỏi như vậy thì trên mặt đều lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng trong từng đôi mắt trợn to lại có chứa một chút vẻ hả hê.
Vân Thiên Mộng thấy thần sắc của mọi người chuyển biến nhưng ánh mắt nàng vẫn dán lên chung trà, trong lòng thầm lắc đầu thở dài. Những công tử, tiểu thư này đúng là được nuông chiều mà lớn lên, trong lòng người nào cũng không có nửa phần thương hại, chỉ muốn cười nhạo người khác mà thôi. Nếu hôm nay Nguyên Đức Thái Phi và Thần Vương không phải là người có địa vị, chỉ sợ còn có người nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng cũng không chừng.
Nguyên Đức Thái Phi và Thần Vương nghe Tề Tĩnh Hàn nỏi thì đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại quay đi chỗ khác. Sau đó Nguyên Đức Thái Phi trấn định nói:
“Bản cung không biết Thập hoàng tử đang nói tới chuyện gì? Nếu ngài có sự tình trọng yếu thì mời sau khi yến hội kết thúc hãy có ý kiến.”
Ngụ ý nhắc nhở Tề Tĩnh Hàn không nên bịa đặt thêm chuyện nữa, huống hồ Nguyên Đức Thái Phi nàng cuộc đời này đã trải qua quá nhiều sóng to gió lớn, cũng sẽ không cho phép một tên tiểu bối khiêu chiến uy nghiêm của mình. Nhưng lúc này đây có nhiều người như vậy, ai cũng nhìn vào Thần Vương Phủ, Nguyên Đức Thái Phi lại rõ ràng chuyện vừa xảy ra nên rất muốn giữ gìn danh dự và thể diện cho Nguyên gia, không để cũng giống như Nguyễn gia kia bị người khác cười nhạo.
Chỉ là Tề Tĩnh Hàn vốn là kẻ vô pháp vô thiên, giờ lại có chỗ dựa là Tề Tĩnh Nguyên nên chẳng sợ cái gì, không thèm để ý đến cảnh cáo của Nguyên Đức Thái Phi, cất cao giọng nói:
“Còn chuyện gì ngoài chuyện Nguyên công tử và Ngô tiểu thư. Vừa rồi trong rừng hoa quế phát sinh một vở kịch hay như thế, Thái Phi và Vương gia chẳng lẽ không biết sao? Ngô phu nhân và Thái phi ở đây ôn chuyện lâu như vậy, chẳng lẽ cũng không biết nữ nhi của mình không ở trong hoa viên này sao?”
Nói xong, Tề Tĩnh Hàn không để ý tới ánh mắt lạnh buốt như kiếm của Nguyên Đức Thái Phi, khóe miệng hắn hiện lên vẻ cười lạnh, vẫn ung dung ngồi cạnh Tề Tĩnh Nguyên.
Ngô phu nhân nghe Tề Tĩnh Hàn nhắc nhỏ, lập tức đưa mắt nhìn khắp hoa viên một lượt, đôi con ngươi khôn khéo nhanh chóng quét qua tất cả mọi người, quả thật không thấy Ngô Thấm Thấm đâu, trong lòng nổi lên nghi hoặc. Nhưng trong lòng bà ta cũng hiểu được, mấy lời nói của Tề Tĩnh Hàn chỉ sợ là muốn gây chia rẽ nên cũng không biểu hiện sự lo lắng ra bên ngoài, chỉ đưa mắt liếc nhìn Nguyên Đức Thái Phi, trong ánh mắt có chứa ý tứ hỏi thăm.
“Ngô phu nhân quả thật rất quan tâm nữ nhi! Chẳng qua Ngô tiểu thư giờ này còn đang ngất đi, sợ là không thể tới hoa viên này đâu!”
Tề Tĩnh Hàn thấy Ngô phu nhân nhìn về phía Nguyên Đức Thái Phi một cách mờ ám thì mở miệng nói tiếp, lập tức lĩnh trọn một ánh nhìn vô cùng ác liệt từ Nguyên Đức Thái Phi.
Ngô phu nhân nghe Tề Tĩnh Hàn giải thích thì trong lòng nổi lên một dự cảm không lành, hai hàng lông mày rướn lên, nhưng vẫn cố duy trì hình tượng của một phu nhân, không hô to hét lớn mà đánh mất thân phận mình.
Nhưng dù sao Ngô Thấm Thấm cũng là viên ngọc trong lòng bàn tay bà ta, làm sao bà ta có thể không quan tâm tới con cái cho được, bèn thấp giọng hỏi:
“Thấm Thấm làm sao? Thân thể nàng từ trước tới giờ đều khỏe mạnh, sao lại vô duyên vô cớ té xỉu được?”
Lời vừa nói ra, Nguyên Đức Thái Phi biết Tề Tĩnh Hàn đã đạt được mục đích, nhưng quỷ kế của hắn ta có thành công hay không thì phải dựa vào tính toán của bà ta.
Nguyên Đức Thái Phi lập tức mỉm cười, an ủi Ngô phu nhân: “Trong rừng hoa quế gió to, hài tử kia mải chơi nên không cẩn thận bị trúng gió, không chịu nổi chóng mặt thôi. Yên tâm, bản cung đã cho mấy người hầu dìu nàng đi nghỉ ngơi, một hồi sẽ tỉnh lại. Phu nhân nếu lo lắng, bản cung sẽ bảo vú Tưởng đưa ngươi qua đó.”
Nghe Nguyên Đức Thái Phi nói vậy thì tâm tình Ngô phu nhân cũng dần yên ổn trở xuống, hướng về phía Thái Phi phúc thân, định theo vú Tưởng đi thăm Ngô Thấm Thấm.
Nhưng bước chân chưa kịp di chuyển thì sau lưng lại vang lên tiếng của Tề Tĩnh Hàn:
“Phu nhân sao lại đi vội vã thế? Chẳng lẽ trong lòng phu nhân thì Thái Phi nói gì lập tức tin cái đó sao? Chẳng lẽ phu nhân không muốn nghe nguyên do sự tình? Nếu bỏ qua việc này, chỉ sợ cả đời này Ngô tiểu thư cũng không ngẩng đầu lên được.”
Lời của Tề Tĩnh Hàn làm Ngô phu nhân lập tức dừng bước, ánh mắt tràn đầy khó hiểu nhìn hắn, sau đó lại đưa mắt nhìn Nguyên Đức Thái Phi, xem biểu cảm của bà ta.
Nguyên Đức Thái Phi dùng ánh mắt trấn an nhìn Ngô phu nhân làm cho sự bất an trong lòng bà ta càng dâng lên, tức thì hiểu được chuyện đã xảy ra. Dường như Nguyên Đức Thái Phi đã sớm biết chuyện này, còn làm bộ làm tịch không biết, thiếu chút nữa khiến cho mình trở thành trò cười rồi.
Chẳng qua, Ngô phu nhân cũng biết Tề Tĩnh Hàn là thập hoàng tử của Bắc Tề, hắn luôn có ý tứ muốn gây chia rẽ, lại thêm vào đó là khuê dự của Ngô Thấm Thấm, nếu bản thân bà ta không cẩn thận ứng đối sẽ gây sai lầm, làm hại cả đời con gái mình.
Nguyên Đức Thái Phi cũng hiểu rõ băn khoăn của Ngô phu nhân, định để vú Tưởng đưa bà ta đi thăm Ngô Thấm Thấm trước, còn chưa kịp mở miệng thì Tề Tĩnh Hàn đã lại cướp lời:
“Thái Phi, chuyện đã phát sinh như vậy, còn có nhiều người chứng kiến tận mắt như thế, bản cung thấy Thái Phi nên giải quyết chuyện này trước mặt mọi người mới là thỏa đáng nhất. Bằng không nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng những danh dự của Nguyên công tử và Ngô tiểu thư giảm đi, mà Thần Vương Phủ cũng mang tiếng xấu hổ.”
Thấy thập hoàng tử của Bắc Tề vừa mở miệng ra đã túm Nguyên Khánh Châu và Ngô Thấm Thấm vào một chỗ, dù Ngô phu nhân có tu dưỡng tốt tới đâu thì trong lòng cũng vô cùng giận dữ. Bỏ qua vú Tưởng đang ở bên thúc giục, Ngô phu nhân quay lại chỗ ngồi của mình, sắc mặt lạnh lẽo nhìn vào Nguyên Đức Thái Phi, thản nhiên nói:
“Thái Phi, không biết Thấm Thấm đã xảy ra chuyện gì? Mong Thái Phi nói rõ, miễn cho danh dự của phủ Ngô quốc công bị người ta xì xào!”
Ngô phu nhân này cũng là người rất thông minh, lời nói ra chỉ nói tới phủ Ngô quốc công, không hề đề cập tới con gái mình, miễn cho danh dự khuê phòng của Ngô Thấm Thấm bị hao tổn, cũng là để cho những người đang cười nhạo Ngô Thấm Thấm hiểu được, Ngô Thấm Thấm cũng là thiên kim tiểu thư, sau lưng là phủ Ngô quốc công. Đắc tội với phủ Ngô quốc công thì kết cục không phải ai cũng thừa nhận nổi.
Nguyên Đức Thái Phi thấy Ngô phu nhân cự tuyệt tâm ý muốn giữ gìn cho bà ta của mình thì trong lòng cũng rất không vui, nhưng xét lại thấy nếu hôm nay không xử lý việc này thì đừng nói người Bắc Tề sẽ không bỏ qua, mà đám tiểu thư công tử lắm miệng ở đây nếu truyền chuyện này ra ngoài thì danh dự của Thần Nhi cũng sẽ giảm.
Huống chi lúc này Ngô phu nhân lại liều chết muốn biết sự thật, Nguyên Đức Thái Phi cũng không tiện che giấu nữa, để vú Tưởng quay về bên cạnh mình, lúc này mới chậm rãi nói:
“Kỳ thật cũng chẳng phải chuyện đại sự gì, chỉ là chuyện vui đùa giữa mấy đứa nhỏ trong nhà mà thôi.”
Nói xong, đôi con mắt hàm sương của Nguyên Đức Thái Phi quét qua Tề Tĩnh Hàn, sau đó lại khôi phục vẻ lãnh đạm, vẻ mặt ôn hòa nói với Ngô phu nhân:
“Ngược lại lại bị vài kẻ tâm địa xấu xa thêm mắm dặm muối khiến cho ta thêm lo lắng. Phu nhân cứ nên thoải mái tinh thần một chút, chớ để đầu óc hỗn loạn không thanh tỉnh.”
Bị đôi mắt tỉnh táo dị thường của Nguyên Đức Thái Phi nhìn tới, Tề Tĩnh Hàn chỉ cảm thấy Thái Phi này đúng là lợi hại như trong lời đồn, khó trách có thể cùng với Thái hậu Tây Sở một đời tranh đấu, quả thật không thể khinh thường!
Mà đúng với tác phong gia chủ ngoài Nguyên Đức Thái Phi còn có Thần Vương.
Hắn ngồi tại ghế trên, để mọi chuyện hậu viện này cho Nguyên Đức Thái Phi toàn quyền giải quyết, không hề nhúng tay vào trong đó.
Thần Vương như thế càng làm cho người khác hiểu thêm ý tứ trong lời nói của Thái Phi, hết thảy đều là chuyện của con trẻ trong nhà vui đùa, thật sự không đáng giá để nhắc tới.
Nếu là tranh chấp khiến hắn phải lên tiếng thì không phải chuyện của hậu viện nữa mà là chuyện của các bè phái chính trị trong triều đình rồi.
Nghe Nguyên Đức Thái Phi nói vậy, lại thấy Thần Vương một mực không thèm nhúng tay vào chuyện này, tâm tình Ngô phu nhân cũng dần đè thấp lại. Nhưng Tề Tĩnh Hàn chỉ sợ thiên hạ không loạn, lại mở miệng:
“Thái Phi, đã là một chút chuyện nhỏ, sao lại không nói cho Ngô phu nhân nghe một chút, để cho phu nhân đỡ sốt ruột một chút.”
Lời này cũng rất có lý, Ngô phu nhân thầm nghĩ. Chỉ sợ Nguyên Đức Thái Phi nói chỉ là chuyện nhỏ là để cho đám tiểu nhân thích cười nhạo nghe, tại sao ngay cả mẫu thân của đương sự lại không thể nói ra? Nếu không tất cả chuyện này chỉ là lời nói dối mà thôi, sự thật có thể vượt quá tưởng tượng của bà ta?
Tề Tĩnh Hàn vừa dứt lời lại cảm thấy đạo ánh mắt lạnh thấu xương của Thần Vương. Đôi mắt mang theo ánh sáng lạnh lùng làm cho trong lòng Tề Tĩnh Hàn cũng phát run, nhưng hắn chưa nói gì thì bên tai đã vang lên tiếng của Tề Tĩnh Nguyên:
“Chắc chắn Vương gia cũng rất muốn biết chân tướng chuyện này? Không bằng cứ điều tra cho rõ một chút, cho Ngô tiểu thư một cái công đạo đi.”
Nghe vậy, ánh mắt tức giận của Nguyên Đức Thái Phi bắn thẳng về phía huynh đệ Tề Tĩnh Nguyên, nghĩ tới người Bắc Tề khi trước cũng có mặt ở đó, chẳng lẽ chuyện ngọc bội và khăn tay là do người Bắc Tề dở trò?
Thần Vương lãnh đạm mở miệng: “Thái tử đừng quên thân phận của mình. Sự tình của phủ Thần Vương ta khi nào tới phiên Bắc Tề giải quyết? Thái tử và Thập hoàng tử đừng giọng khách át giọng chủ, quên ai mới là chủ nhân của phủ Thần Vương!”
Thanh âm lạnh buốt của Thần Vương làm cho vô số người lòng lạnh run, tâm tình háo hức muốn xem kịch vui cũng nhạt đi không ít. Rốt cuộc, cười nhạo người khác cũng không bằng bảo vệ bản thân mình một chút. Huống hồ danh dự của Ngô Thấm Thấm đã sớm bị hủy rồi, mọi người cũng không cần phải vì một thiên kim tiểu thư không còn bất kỳ uy hiếp gì mà đắc tội với quý tộc triều đình cả.
“Lời Vương gia sai rồi. Cử động của Thái tử cũng là muốn quan tâm tới danh dự của Vương gia mà thôi. Mặc dù hơi vượt qua bổn phận, nhưng cũng là có lòng tốt.” Lúc này, Sở Phi Dương lại nhẹ nhàng lên tiếng.
Lời của hắn giảo hoạt như hồ ly, không bênh vực bất kỳ bên nào, cũng lại đồng thời bịt miệng đang khẩu chiến của song phương lại. Hắn làm cho Thần vương không thể bác bỏ hảo ý của Tề Tĩnh Nguyên, cũng ngầm để Tề Tĩnh Nguyên hiểu rõ thân phận của mình, chớ cho rằng bản thân mình là khách quý mà có thể kiêu ngạo, cuồng vọng trên đất Tây Sở.
Có thể nói, trong lòng Sở Phi Dương vẫn nhớ tới sự bất kính của hai bên với Vân Thiên Mộng nên lúc này mượn thời cơ chèn ép hai bên cho bõ ghét.
Sở Phi Dương vừa mở miệng lập tức nhận được ánh mắt ái mộ của chúng thiên kim ở đây. Mặc dù Vân Thiên Mộng đã chiếm lấy vị trí chánh thê, nhưng chỉ cần gia thế tương đương, lại cầu hoàng thượng ban hôn thì lập tức vẫn có thể nhận được vị trí bình thê. Bởi vậy lúc này có không ít kẻ to gan nháy mắt cùng Sở Phi Dương, nhưng Sở Phi Dương sau khi nói xong cũng chẳng buồn mở miệng, lại bưng chén rượu lên chậm rãi thưởng thức vị ngon của nó.
“Mong Thái Phi nói rõ ngọn nguồn sự tình!” Lúc này, sắc mặt Ngô phu nhân đã trở nên quạnh quẽ, nói.
Chuyện đã tới nước này, từ thái độ muốn bưng bít của Nguyên Đức Thái Phi, thêm với ánh mắt của nhiều người ở đây, bà ta chỉ cảm thấy nếu giải quyết không thỏa đáng, sợ sẽ làm ảnh hưởng tới danh dự của không chỉ Ngô Thấm Thấm mà còn của cả phủ Ngô quốc công nữa.
Mà Nguyên Đức Thái Phi thấy Ngô phu nhân phụ tấm lòng của mình, thêm vào đó là đám người Bắc Tề hùng hổ dọa người khiến cho trong lòng bà ta đã sớm chán ngán, lạnh lùng nói: “Vú Tưởng, đưa vật chứng ra!”
“Thái Phi, chuyện này...”
Vú Tưởng lại ấp a ấp úng không biết trả lời thế nào, không ngừng hướng về phía Thái Phi nháy mắt, lại bị Ngô phu nhân phát hiện. Ngô phu nhân trong lòng càng phát lạnh, tức giận vô cùng, nghĩ chuyện đã tới nước này mà chủ tớ bọn họ còn cố tình bày trò, lập tức lên tiếng nhắc:
“Mong vú nhanh giao ra vật chứng!”
Vú Tưởng không còn cách nào khác, đành phải mang hai vật chứng đã được gói kỹ trong khăn tay ra, đưa vật đến trước mặt Nguyên Đức Thái Phi và Ngô phu nhân giải thích:
“Mới vừa rồi ở trong rừng hoa quế, khi Ngô tiểu thư lấy túi nhỏ tùy thân ra thì bên trong rơi ra nửa miếng ngọc này. Ngọc bội này cũng không phải vật của Ngô tiểu thư. Sau đó...”
Nói đến đây, vú Tưởng hơi dừng lại, khẽ nâng đầu nhìn Nguyên Đức Thái Phi, thấy thần sắc bà ta vẫn lạnh lùng thì mới nói tiếp:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sau đó, mọi người lại gặp biểu công tử cầm khăn lụa của Ngô tiểu thư!”
“Ngươi nói bậy!” Vú Tưởng còn chưa nói xong, sắc mặt Ngô phu nhân đã trắng bệch một mảng, vội vàng đứng lên, giờ phút này bà ta mới hiểu tại sao Nguyên Đức Thái Phi phải tìm mọi cách giấu giếm chuyện này.
Tội danh nam nữ tư thông đâu phải ai cũng có thể gánh chịu được, huống hồ Nguyên phủ và phủ Ngô quốc công đều là hai dòng tộc có uy tín và danh dự. Chuyện xấu hổ này một khi truyền ra ngoài thì toàn bộ mặt mũi của gia tộc cũng sẽ mất theo, thậm chí còn bị người ta làm nhục suốt đời.
Lúc này Ngô phu nhân cũng nhận ra khăn lục này chính là của Ngô Thấm Thấm khiến cho toàn thân bà ta run rẩy, tay siết chặt lấy khăn của mình, chỉ cảm thấy móng tay như đã đâm sâu vào trong da thịt làm cho trên khăn xuất hiện một chút điểm màu hồng, có thể thấy được lúc này Ngô phu nhân đã tức giận tới mức nào. Nếu ở đây không phải phủ Thần Vương, còn vú Tưởng không phải người của Nguyên Đức Thái Phi thì bà ta đã sớm sai hạ nhân đánh chết vú Tưởng rồi.
Lúc này thần sắc của Nguyên Đức Thái Phi so với Ngô phu nhân cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, nhưng không đến nỗi thất thố như Ngô phu nhân mà thôi. Nguyên Đức Thái Phi gặp nguy mà không loạn, quả thật khiến cho người khác phải khâm phục.
Nguyên Đức Thái Phi cầm lấy nửa miếng ngọc vỡ trong tay, thần sắc lạnh lùng cao ngạo, ánh nhìn trong trẻo, hoàn toàn không có một chút nào bối rối, khiến cho Vân Thiên Mộng cảm thấy vô cùng khó hiểu, thậm chí còn hoài nghi chẳng lẽ vú Tưởng đã đánh tráo ngọc bội của Thần Vương hay sao?
Nhưng từ lúc đi ra khỏi rừng hoa quế về hoa viên, vú Tưởng chưa từng rời khỏi tầm quan sát của nàng, làm gì có cơ hội đánh tráo một miếng ngọc bội tương tự đây?
“Hôm nay đai lưng của Vương gia thật khác biệt. Bản tướng nhớ rõ, khi trước Vương gia mang đai lưng có khảm bạch ngọc mà. Không biết tại sao Vương gia lại thay cái đó rồi?”
Lúc này Sở Phi Dương lại mỉm cười mở miệng, giống như là không cảm thấy không khí lúc này đang căng ra, cũng chẳng thèm để ý đến biểu cảm của Ngô phu nhân, giống như đang tán gẫu về chuyện vật trên người Thần Vương vậy.
Sở Phi Dương vừa nói ra, trong lòng mọi người cũng đồng thời động.
Chỉ thấy mọi người ào ào nhìn về phía Thần Vương vẫn đang ngồi yên một chỗ, trong mắt chứa đầy nghi vấn. Sao Thần Vương phải đổi đai lưng? Chẳng lẽ hắn mang miếng ngọc trên đai lưng đưa cho Ngô Thấm Thấm làm vật đính ước, sau đó đã đổi một cái đai lưng khác để che giấu tai mắt của mọi người?
Nhưng tại sao khăn lụa của Ngô Thấm Thấm lại không đưa cho Thần Vương mà ở trong tay Nguyên Khánh Châu?
Trời ạ, rốt cuộc đây là chuyện gì? Chẳng lẽ hai anh em Nguyên gia đều để mắt tới cùng một nữ nhân? (DG: chuẩn, mỗi tội người đó lại là chị Mộng Mộng )
Mà nếu Ngô Thấm Thấm đã nhận ngọc bội của Thần Vương, tại sao còn đem khăn cho Nguyên Khánh Châu? Chẳng lẽ Ngô Thấm Thấm chân đứng hai thuyền? Nếu quả thật như vậy thì phủ Ngô quốc công đã nuôi dạy được một nữ tử lẳng lơ, thật quá đáng sợ, nghe mà ghê rợn cả người, không thể tưởng tượng nổi.
Một hồi lâu sau, mọi ánh mắt đều tập trung trên người Thần Vương, Nguyên Đức Thái Phi và Ngô phu nhân.
Ngô phu nhân nghe Sở Phi Dương nói vậy thì càng không để ý tới hình tượng, vọt tới bên người vú tưởng, cầm lấy nửa miếng ngọc bội nhìn tới, hai mắt như phún lửa, chỉ mong thiêu đốt sạch sẽ miếng ngọc bội này. Mặc dù thường ngày bà ta cũng hay lui tới gặp Nguyên Đức Thái Phi nhưng không hay gặp mặt Thần Vương nên không biết miếng ngọc này có phải là của Thần Vương hay không. Mọi chuyện lúc này như rối tung lên, Ngô phu nhân cũng không thể tưởng tượng nổi chỉ tới tham gia một tiệc rượu mà lại xuất hiện một chuyện đáng xấu hổ như thế này?
Vẻ mặt Thần Vương lúc này như băng tuyết lạnh lẽo nhìn về phía Vân Thiên Mộng và Sở Phi Dương, tay siết chặt lấy tay vịn của chiếc ghế, trong lòng không nén nổi một cơn tức giận. Không cần nghĩ cũng biết chuyện này nhất định là do Vân Thiên Mộng và Sở Phi Dương bắt tay hãm hại hắn.
Đầu tiên là để Vân Thiên Mộng tiến tới hòn non bộ, sau đó tiện mượn cơ hội cướp lấy vật bên thân hắn và lợi dụng nó để cho mọi người hiểu lầm hắn và Ngô Thấm Thấm có tư tình. Chỉ là không ngờ lại lòi ra Nguyên Khánh Châu, chỉ sợ cũng bị Vân Thien Mộng lợi dụng tình cảm của hắn dành cho nàng mà hãm hại cả ba người.
Hừ, hắn muốn nhìn xem, mưu kế này của Vân Thiên Mộng có thể thành công hay không? Kỹ xảo vụng về như thế, nàng thật sự nghĩ là có thể làm gì được hắn sao?
Lúc này Vân Thiên Mộng cũng cảm nhận được ánh mắt nén giận của Thần Vương nhìn về phía mình. Nàng cũng biết chút chuyện nhỏ này, chỉ cần Thần Vương không thừa nhận ngọc bội là của hắn thì cho dù mọi người nghi ngờ trong lòng cũng có thể làm gì hắn đây?
Mặc dù vậy thì giờ phút này tâm tình Vân Thiên Mộng cũng rất tốt, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào biểu cảm của Ngô phu nhân, mang theo vẻ thưởng thức, khóe miệng hơi nhếch lên làm cho Thần Vương sắp xuất ra một câu chất vấn cũng phải nuốt lại vào trong bụng.
Ngô phu nhân sau khi nhận được gợi ý của Sở Phi Dương thì ánh mắt lộ đầy hy vọng nhìn vào Thần Vương, thanh âm mang theo vẻ chờ mong:
“Vương gia, chuyện này...”
“Mong phu nhân nghĩ cho kỹ rồi hãy nói. Bản cung cũng chưa từng nhìn thấy ngọc bội này, phu nhân chỉ dựa vào lời nói lung tung của kẻ khác mà sinh nghi kỵ, có phải sẽ oan uổng người ta, trúng kế của kẻ xấu sao?”
Lúc này, Nguyên Đức Thái Phi lại lạnh lùng mở miệng, mọi người chỉ thấy trong mắt bà ta đầy sát ý, hoàn toàn không giống hình thượng Thái Phi cao quý, cao ngạo trước đây.
Biểu cảm của Nguyên Đức Thái Phi làm cho người ta phải sợ hãi, ngay cả Ngô phu nhân trong lòng cũng run rẩy, mấy câu đang định nói ra cũng vội nuốt trở lại.
Nhưng Ngô Thấm Thấm vô duyên vô cớ chịu oan ức như thế, Ngô phu nhân có thể nuốt xuống cơn giận này hay sao. Trong não bà ta ý nghĩ vận chuyển cực nhanh, ánh mắt lại như tìm kiếm cái gì, sau khi thấy Vân Thiên Mộng thì lập tức lên tiếng:
“Vân tiểu thư, hôm nay khi ngươi vừa bước vào cửa chính của Vương phủ đã ở cùng một chỗ với Thấm Thấm. Ngươi nói xem đã phát sinh chuyện gì? Tại sao Thấm Thấm lại bị người ta vu hãm?”
Lời hưng sư vấn tội này vừa được Ngô phu nhân nói ra đã làm cho trong lòng Khúc Phi Khanh nảy lên lửa giận.
Nhìn cái kiểu Ngô phu nhân vừa nói thì cứ như Mộng Nhi thật sự muốn theo đuôi Ngô Thấm Thấm vậy? Không biết con gái mình là một kẻ không biết xấu hổ, suốt ngày cứ dính chặt lấy Mộng Nhi, ấy thế mà lúc này còn nghiêm nghị chất vấn như thể Mộng Nhi của nàng nợ Ngô gia bọn họ vậy!
Vân Thiên Mộng nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn của Khúc Phi Khanh, dưới tay nhè nhẹ vỗ về lên tay nàng, sau đó bình tĩnh trả lời:
“Phu nhân chớ hoảng, Thiên Mộng cũng tin tưởng Ngô tiểu thư trong sạch. Hôm nay đúng là Thiên Mộng và Ngô tiểu thư đã ở cùng một chỗ, nhưng sau đó giữa đường Ngô tiểu thư lại đột nhiên rời đi, nếu người muốn Thiên Mộng chứng minh cái gì đó thì thật sự Thiên Mộng không làm được. Hay là cứ mời Ngô tiểu thư và Nguyên công tử đến hỏi rõ để miễn oan uổng cho người khác!”
So sánh với Ngô phu nhân hùng hổ dọa người, thì sự lễ phép của Vân Thiên Mộng càng chiếm được nhiều cảm tình hơn. Rõ ràng sự tình xảy ra là do Ngô Thấm Thấm làm sai, Ngô phu nhân này không những không trách nữ nhi của mình, lại còn chất vấn người chẳng có liên quan là Vân Thiên Mộng, quả thật người khác không nhận ra bà ta đang khi dễ người khác sao?
“Vân tiểu thư luôn luôn thông tuệ, sao lại không đoán biết được chuyện này?” Đúng lúc này, Hải Điềm lại lạnh lùng mở miệng, đôi con ngươi lạnh buốt nhìn vào Vân Thiên Mộng giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.
Vân Thiên Mộng chỉ khẽ cười, sau đó đứng dậy trả lời: “Bẩm công chúa, cho dù Thiên Mộng thông minh tuyệt đỉnh cũng không có hỏa nhãn kim tinh, cũng không có khả năng không hỏi sự tình mà phân biệt được ngay giả. Huống chi tư chất Thiên Mộng bình thường, đối với lời khen nhầm của công chúa thật sự là không dám nhận. Mong công chúa đừng giễu cợt thần nữ nữa!”
Nói xong, Vân Thiên Mộng lại ngồi xuống, nụ cười nhẹ nhàng trên mặt làm cho Hải Điềm có cảm giác nhìn không thấu, vừa định mở miệng vặn hỏi tiếp thì thấy một bà vú vội vàng đi vào hoa viên, sau đó quỳ trước Nguyên Đức Thái Phi bẩm báo:
“Bẩm Thái Phi, Ngô tiểu thư đã tỉnh lại!”
“Đã vậy thì đưa Ngô tiểu thư tới đây. Vú Tưởng, ngươi đi gọi biểu công tử tới.” Nguyên Đức Thái Phi liếc nhìn vú Tưởng sau đó mới lên tiếng phân phó.
Ngô phu nhân thì lo lắng cho nữ nhi mà rời đi, Nguyên Đức Thái Phi lạnh nhạt, sau khi hai bà vú rời khỏi hoa viên thì mọi người đều khôi phục lại vẻ yên tĩnh, có lẽ đang định dưỡng sức một chút chờ màn kịch hay tiếp theo.
Mặc dù miệng đã ngưng chiến nhưng ánh mắt lại không như thế. Đám công tử tiểu thư ánh mắt đều tỏ ra ranh mãnh, trong đó bao hàm ý tứ không cần nói cũng hiểu, e là ai cũng đều đang hết sức tò mò, không biết Ngô Thấm Thấm làm cách nào mà chinh phục được hai nam nhân cùng lúc.
Không khí đột nhiên quỷ dị khác thường, mà Nguyên Đức Thái Phi và Thần Vương sắc mặt lạnh lùng, trầm ổn, cũng không vì sự kiện này mà loạn lên.
Sở Phi Dương coi như chuyện chẳng liên quan tới mình, một mực ngồi uống rượu, nhưng đôi mắt trong trẻo lạnh lùng lại thỉnh thoảng liếc nhìn Vân Thiên Mộng, rõ ràng là đã hiểu rõ cách làm của Vân Thiên Mộng.
Còn đám người Bắc Tề cũng mang tâm tình chờ xem kịch vui, Tề Tĩnh Hàn còn nghển cao cổ nhìn ra phía lối vào, chờ hai nhân vật chính tới.
Qua thời gian nửa chén trà nhỏ, Nguyên Khánh Châu được vú Tưởng dẫn tới, vừa nhìn thấy cô cô và biểu ca thì hắn rụt cái cổ lại. Nguyên Đức Thái Phi không cho hắn có cơ hội mở miệng, phẫn nộ quát:
“Quỳ xuống!”
Bị Nguyên Đức Thái Phi thình lình quát lên, Nguyên Khánh Châu vội vàng quỳ xuống trước mặt hai người. Nguyên Đức Thái Phi chỉ vào hắn, trách cứ:
“Nhìn chuyện tốt mà ngươi làm hôm nay đi! Danh dự của một tiểu thư khuê các như Ngô tiểu thư lại bị ngươi làm mất sạch sẽ rồi. Ngươi học cái tốt không học, lại đi học cái xấu của mấy tên nam nhân suốt ngày chỉ biết hưởng thụ, ngươi để mặt mũi của Nguyên gia ở đâu? Hôm nay làm ra chuyện xấu hổ như thế này, ngươi nói xem nên làm cái gì bây giờ?”
Nguyên Khánh Châu bị Nguyên Đức Thái Phi trách cứ một trận thì trong lòng dâng lên một cảm giác oan uổng tột cùng.
Rõ ràng là hắn thấy Vân Thiên Mộng cọ tay vào chiếc khăn trên bàn nên mới thừa dịp người khác không chú ý, vụng trộm lấy đi cái khăn, định đưa cho Vân Thiên Mộng, không ngờ đó lại là khăn của Ngô Thấm Thấm.
Vì vậy đến bây giờ Nguyên Khánh Châu vẫn không biết mình sai ở chỗ nào, vì sao đồ vật của Vân Thiên Mộng lại biến thành của Ngô Thấm Thấm vậy?
Vốn chỉ có ý định với Vân Thiên Mộng, nhưng Ninh Phong và vú Tưởng cũng đã nói rõ tính nghiêm trọng của chuyện này với hắn, vì thế hắn cũng chỉ biết đau khổ cúi đầu để Nguyên Đức Thái Phi trách mắng, cuối cùng còn lên tiếng nhận lỗi:
“Đều là lỗi của cháu. Chỉ là cháu và Ngô tiểu thư tình đầu ý hợp nên mới tặng cho đối phương vật tùy thân của mình, mong cô cô làm chủ cho cháu.”
“Làm chủ? Ta biết làm chủ thế nào? Hiện tại chỉ còn một cách, ngoại trừ ngươi đồng ý lấy Ngô tiểu thư thì không còn cách nào khác, càng không có cách nào cấp công đạo cho phủ Ngô quốc công. Gây ra chuyện hồ đồ còn muốn bản cung giải quyết chuyện rối rắm giúp sao, ngươi mau tỉnh lại đi!”
Thanh âm của Nguyên Đức Thái Phi lạnh lùng, trong mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Nguyên Khánh Châu là cháu trai của bà ta, làm sao bà ta nỡ nhìn tiền đồ của hắn bị hủy trong tay Ngô Thấm Thấm được.
“Cô cô...” Nguyên Khánh Châu không ngờ mình đã nhận sai mà còn bị Nguyên Đức Thái Phi bắt phải lấy Ngô Thấm Thấm. Nghĩ Ngô Thấm Thấm kia lớn lên mặt sẽ béo tròn, quả thật hắn không có nửa phần hảo cảm, bây giờ còn muốn hắn phải lấy nàng ta, chẳng phải cả đời này hắn sẽ phải đối mặt với cái gương mặt béo ú đó, nếu thế thì đúng là sống không băng chết.
Nhưng Nguyên Đức Thái Phi tâm ý đã quyết, không cho Nguyên Khánh Châu càn rỡ thêm nữa, lập tức mở miệng:
“Bản cung sẽ nói chuyện này với Lão thái quân, ngươi không cần phải nhiều lời. Đứng lên đi!”
Nói xong liền nhìn đi chỗ khác, dứt khoát cự tuyệt cái nhìn cầu khẩn của Nguyên Khánh Châu.
Lúc này Ngô Thấm Thấm được nha đầu và Ngô phu nhân đỡ đi vào, chỉ thấy thần sắc nàng ta tái nhợt như giấy trắng, thân hình run rẩy, trên mặt vẫn đầy nước mắt làm cho người ta còn nghĩ rằng nàng vì chuyện của mình và Nguyên Khánh Châu bại lộ nên không có mặt mũi nào gặp người khác, hiện tại mới thương tâm mà khóc như thế.
Nguyên Đức Thái Phi thấy Ngô phu nhân tiến đến, vẻ lạnh lùng trên mặt đã được thay bằng một nụ cười nhẹ nhàng, sau khi thấy Ngô Thấm Thấm thì trong mắt càng hiện lên vẻ vừa lòng, không chờ Ngô phu nhân mở miệng, Nguyên Đức Thái Phi đã lập tức ‘tiên phát chế nhân’ nói:
“Ngô phu nhân, vừa rồi Khánh Châu đã khai nhận đối với Ngô tiểu thư thật sự là một tấm chân tình, đồng ý lấy Ngô tiểu thư làm chính thê. Nếu phu nhân đồng ý thì bản cung sẽ vào cung, xin ý chỉ của Thái Hậu, để cho hôn sự giữa hai nhà càng có thêm thể diện.”
Ngô phu nhân và Ngô Thấm Thấm bây giờ mới tới là vì hai mẹ con ở trong phòng thương lượng cách đối phó, không ngờ Nguyên Đức Thái Phi tốc độ còn nhanh hơn, không để bà ta tự tiện làm chủ việc này.
Nhưng chuyện này dính dáng đến danh dự khuê phòng của Ngô Thấm Thấm, cho dù có phải gả cho Nguyên Khánh Châu thì cũng phải tìm ra kẻ đã hãm hại Ngô Thấm Thấm. Bằng không cho dù sau này có thật sự làm chính thê của Nguyên Khánh Châu thì vẫn phải mang tội danh cùng người khác tư thông, bị người ta lên án cả đời cũng không ngẩng đầu lên được.
Ngô Thấm Thấm bị những lời của Nguyên Đức Thái Phi dọa cho sự hãi, thân thể lùi về phía sau, trong miệng lẩm bẩm: “Không muốn, ta không muốn gả cho hắn...”
Ai mà không biết, Nguyên Khánh Châu của Nguyên phủ này là một tên sắc quỷ, phàm người nào bị hắn nhìn trúng đều không thoát khỏi bàn tay hắn. Ngô Thấm Thấm thân là tiểu thư khuê các, tất nhiên là không muốn gả cho một nam nhân không có khát vọng hay chí tiến thủ, lúc nào cũng chỉ nhăm nhe “ăn thịt” nữ nhân, thế nên phản ứng như nàng ta lúc này là hoàn toàn bình thường.
Những tiểu thư đang háo hức xem kịch vui, vốn có địch ý với Ngô Thấm Thấm, nhưng sau khi nghe Nguyên Đức Thái Phi quyết định thì lại đồng cảm với nàng ta. Xuất giá vào Nguyên gia phong quang vô hạn này khác gì tiến vào một ngôi mộ, sợ là sau này Ngô Thấm Thấm về già sẽ bị kinh bỉ, rẻ rúng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là chuyện này đối với đám tiểu thư chưa có hôn phối này đúng là một chuyện tốt, Nguyên Đức Thái Phi đã mở miệng thì chuyện Ngô Thấm Thấm gả cho Nguyên Khánh Châu đã như ván đóng thuyền, bọn họ đương nhiên sẽ bớt đi một đối thủ có nhà mẹ đẻ là hậu thuẫn mạnh mẽ, làm sao trong lòng bọn họ không vui mừng cho được.
Bởi thế, mặc dù lúc này đám tiểu thư đều có một chút cảm thông với Ngô Thấm Thấm, nhưng chung quy vẫn là vui mừng vì bớt đi được một đối thủ.
Ngô phu nhân lại không ngờ mình vừa tới thì Nguyên Đức Thái Phi đã ra quyết định. Tên Nguyên Khánh Châu kia xấu xa tới độ trẻ con trong kinh thành cũng biết tiếng, con gái mình phải gả cho một người như thế, trong lòng Ngô phu nhân như có dao cắt.
Ngô phu nhân cứ tưởng rằng Sở Tướng sẽ là một bước ngoặt, không ngờ Nguyên Đức Thái Phi lại không một chút tình cảm nào, lập tức đập tan hy vọng của mình. Mà danh dự của Ngô Thấm Thấm trước mặt bao người cũng đã bị hao tổn, bây giờ cách duy nhất để giải cứu con gái mình cũng chỉ có thể là gả cho Nguyên Khánh Châu mà thôi.
Càng nghĩ, Ngô phu nhân chỉ hận không thể nói được câu gì, cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt, chỉ có thể gật đầu đồng ý trước ánh mắt cầu khẩn của Ngô Thấm Thấm.
Nguyên Đức Thái Phi thấy Ngô phu nhân gật đầu thì tâm tình cũng tốt lên, sau đó sai vú Tưởng đỡ Ngô Thấm Thấm ngồi xuống cạnh mình, vẻ mặt ôn hòa nói:
“Sắp làm cô dâu của người ta rồi, sao lại khóc như thế?”
Ngô Thấm Thấm thấy Nguyên Đức Thái Phi lau nước mắt cho mình, trong lòng không khỏi lạnh run. Cơn lạnh lẽo truyền từ lòng bàn chân, dọc theo người lên tận đỉnh đầu, cảm thấy người phụ nữ trước mặt này quả thật làm cho người ta phải sợ hãi, ngay cả nàng cũng sợ tới nỗi không dám nói gì.
Ngô phu nhân lại mở miệng: “Thái Phi, Thấm Thấm bị người hãm hại, mong Thái Phi chủ trì cho Thấm Thấm, tìm ra hung thủ.”
Ngô phu nhân tưởng rằng lúc này Nguyên Đức Thái Phi sẽ làm chủ cho con gái mình, không ngờ Nguyên Đức Thái Phi lại nhìn mình bằng đôi mắt lạnh lẽo, sau đó thanh âm lãnh đạm vang lên trong hoa viên:
“Ngô tiểu thư phẩm chất luôn luôn đoan chính, nếu có ai dám ăn nói lung tung chính là đối nghịch với Hàn Quốc Công phủ và Thần Vương phủ.”
Nói xong, Nguyên Đức Thái Phi không nhìn tới Ngô phu nhân nữa, trong lòng càng thêm chán ghét người phụ nữ không biết nặng nhẹ này.
Bản thân mình vì thể diện cho phủ Ngô quốc công mà đã cấp cho Ngô Thấm Thấm vị trí thiếu phu nhân của phủ Hàn Quốc công. Nếu không với một nữ tử danh tiết bại hoại như Ngô Thấm Thấm thì nửa bước cũng đừng mong bước vào Nguyên gia.
Huống hồ vừa rồi mình đã nói rõ với mọi người là Ngô Thấm Thấm và Nguyên Khánh Châu là hai bên tâm đầu ý hợp, nếu lúc này vì Ngô Thấm Thấm lật lại vụ này, chẳng phải tự mình tát tai mình hay sao?
Ngô phu nhân vừa nghe những lời này đã hiểu ra là Nguyên Đức Thái Phi không hề có ý định sẽ rửa sạch oan khuất cho Ngô Thấm Thấm, sắc mặt lập tức xanh xám. Nhưng Nguyên Đức Thái Phi đã nói rồi, nếu bản thân mình còn cứ cố chấp, chẳng phải là công khai đối đầu với Nguyên Đức Thái Phi, sau này Thấm Thấm vào phủ Hàn Quốc công rồi sẽ bị khinh bỉ. Nghĩ như thế, Ngô phu nhân cũng đành im lặng.
“Đã như thế, bản cung xin chúc mừng Nguyên Đức Thái Phi, chúc mừng Thần Vương, chúc mừng Nguyên công tử và Ngô tiểu thư! Đến ngày hai vị thành hôn, bản cung sẽ đưa hậu lễ tới!” Lúc này, Tề Tĩnh Nguyên dẫn theo đoàn người Bắc Tề đứng dậy, nói xong bèn rời khỏi Thần Vương Phủ.
Những công tử, tiểu thư khác sau đó cũng đứng lên chúc mừng. Nhìn thấy vẻ mặt đầy bi thương của Ngô Thấm Thấm và không cam lòng của Nguyên Khánh Châu, mọi người biết ở lâu không tiện nên thi nhau hướng Nguyên Đức Thái Phi cáo từ, sau đó lên xe lần lượt rời khỏi phủ Thần Vương.
Khúc Phi Khanh kéo tay Vân Thiên Mộng, hai người đứng trước xe ngựa của tướng phủ. Khúc Phi Khanh liếc nhìn xung quanh, sau đó mới hạ giọng nói với Vân Thiên Mộng:
“Mộng Nhi, là muội bỏ ngọc bội kia vào túi của Ngô tiểu thư đúng không?”
Vân Thiên Mộng nghe vậy thì nhẹ nhàng cười với Khúc Phi Khanh, sau đó đáp: “Biểu tỷ thấy muội làm sai sao?”
Khúc Phi Khanh lắc đầu, nói: “Ngô Thấm Thấm kia rõ ràng là có ý đồ với muội, còn muốn hãm hại muội. Muội là như thế cũng chỉ là tự vệ mà thôi. Nhưng lần sau nếu ra tay hãy báo cho tỷ một tiếng, tránh cho việc phối hợp của hai ta mắc sai lầm.”
Nói xong, Khúc Phi Khanh nghịch ngợm le lưỡi với nàng, hai gò má hồng hồng càng thêm ửng đỏ.
Vân Thiên Mộng thấy Khúc Phi Khanh nói thế thì hơi buồn cười, hiểu là Khúc Phi Khanh lo lắng bản thân mình sẽ không ứng phó nổi nên cũng chỉ gật đầu, hai người tâm sự thêm mấy câu rồi cùng tạm biệt để lên xe ngựa của nhà mình.
Bước chân lên xe ngựa, Vân Thiên Mộng vén rèm xe lên, thấy bên trong đã có một người ngồi im như tượng thì lập tức hạ màn xe xuống, nói với Mộ Xuân chưa lên xe:
“Mộ Xuân, chúng ta đi cùng biểu tiểu thư!”
“Nàng dám!”
Lúc này, bên trong xe lại truyền ra một thanh âm nhẹ nhàng nhưng rõ là đang nén giận. Thanh âm nhỏ tới mức chỉ có Vân Thiên Mộng ở gần nhất là nghe thấy, Mộ Xuân ở đằng sau hoàn toàn không biết trên xe có người.
Vân Thiên Mộng không do dự, chân đã đặt xuống ghế để xuống xe, nhưng lúc này bên trong lại truyền ra thanh âm chơi xấu:
“Nếu nàng thích ta nửa đêm tới Tướng phủ hơn thì bây giờ có thể rời đi!”
Trong lòng Vân Thiên Mộng tức giận, nhưng bước chân cũng chững lại, nói với Mộ Xuân:
“Ta muốn yên lặng suy nghĩ một chút, ngươi ngồi chung xe với biểu tỷ đi!”
Mộ Xuân cảm thấy khó hiểu nhưng chưa bao giờ làm trái lời Vân Thiên Mộng, lập tức gật đầu, đưa mắt nhìn Vân Thiên Mộng ngồi vào trong xe, sau đó mới xoay người đi tới chỗ xe ngựa của phủ Phụ Quốc công.
Vân Thiên Mộng nhìn tới Sở Phi Dương ngồi ngay ngắn trong xe ngựa thì lập tức ngồi xuống chỗ gần cửa, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.
Sở Phi Dương thấy nàng không chú ý tới mình thì tức giận trong lòng cũng tiêu tán. Hắn lập tức di chuyển ngồi tới bên cạnh Vân Thiên Mông, ghé mắt nhìn nàng, chỉ cảm thấy khuôn mặt ôn nhu nhỏ nhắn này tràn ngập vẻ tự tin và quật cường. Lông mi nàng cong vút, cái mũi thon xinh xắn, đôi môi hồng chín mọng làm cho Sở Phi Dương trong lòng vui vẻ, không nén nổi mà ghét sát đầu xuống.
Vân Thiên Mộng mặc dù nhắm mắt nhưng đã sớm biết Sở Phi Dương tới ngồi cạnh mình. Nàng vẫn không mở mắt ra, tới tận khi cảm thấy một cỗ hơi nóng phả lên gương mặt mình thì đôi mi thanh tú khẽ nhíu xuống, không nhịn được mở bừng đôi mắt. Chỉ thấy Sở Phi Dương đang nhìn mình chằm chằm, tư thế cúi đầu của hắn cũng không vì nàng mở mắt mà dừng lại, ngược lại ánh mắt còn như đang cười làm cho Vân Thiên Mộng tức giận, trừng mắt nhìn hắn.
“Tỉnh sao? Không ngủ nữa?” Thấy Vân Thiên Mộng mở mắt, đến khi chỉ còn cách bờ môi của nàng một tấc, Sở Phi Dương mới dừng lại, mở miệng nói, kèm theo nụ cười ranh mãnh, đôi con ngươi đen láy lại mang đầy vẻ nghiêm túc.
Vân Thiên Mộng hơi lúng túng cựa mình, không tự nhiên ho nhẹ một tiếng, trong lòng cảm thấy bất ổn khi bị Sở Phi Dương trêu chọc, mở miệng hỏi:
“Sao huynh lại ở đây?”
Thấy nàng trong nháy mắt đã khôi phục lại vẻ điềm đạm, Sở Phi Dương thất vọng ngồi thẳng dậy, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của Vân Thiên Mộng, sau đó lạnh giọng nói:
“Hôm nay nàng thật sự quá lớn gan!”
Nghe vậy, Vân Thiên Mộng đưa mắt nhìn Sở Phi Dương, chỉ thấy lúc này hắn vô cùng lạnh lùng, không mỉm cười ôn hòa như lúc trước. Nàng trầm mặt, lạnh lùng đáp:
“Lớn mật? Nếu ta không có gan lớn, thì hôm nay người bị hại chính là ta. Ngô Thấm Thấm kia âm mưu tiếp cận ta, nếu ta không ra tay, chỉ sợ ta mới là người trúng kế của nàng ta!”
Nhưng Vân Thiên Mộng không phát hiện ra, lúc nàng nói những lời đầy tức giận này, không che dấu cảm xúc của bản thân mà nổi nóng trước mặt Sở Phi Dương làm cho lãnh ý trên mặt hắn nửa phần bị hòa tan, đôi con ngươi lại lóe lên vô tận yêu thương với nàng.
“Vậy nàng cũng biết, nàng mạo hiểm như thế, vạn nhất không thành công thì sao?”
Mặc dù Sở Phi Dương hiểu ra tình cảnh của nàng nhưng vẫn không chấp nhận được việc nàng dấn thân vào nguy hiểm, nhất là tại trước mặt nam nhân có ý đồ với nàng như Thần Vương. Cứ nghĩ tới việc Thần Vương ở trong hòn giả sơn ôm lấy nàng là Sở Phi Dương lại cảm thấy vô cùng tức giận, nếu không phải lúc đó cố gắng nhẫn nhịn, chỉ sợ lúc đó đã động thủ với Giang Mộc Thần rồi.
Vân Thiên Mộng nhẹ nhàng lắc đầu, nói thẳng: “Không vào hang cọp sao bắt được cọp con!”
“Ta thì sao? Nàng không nghĩ ta sẽ rất lo lắng sao?”
Vân Thiên Mộng hoàn toàn chọc giận Sở Phi Dương, chỉ thấy hai tay hắn chộp lên vai nàng, dùng sức giữ lấy người nàng, khiến nàng không thể không nhìn thẳng vào đôi mắt lúc này đang ngập tràn lửa giận của hắn.
Trong lòng Vân Thiên Mộng chấn động, không bao giờ nghĩ rằng Sở Phi Dương có thể nói ra được những lời như thế, trái tim không kìm được mà đập loạn lên. Bị đôi mắt tràn đầy tình ý của Sở Phi Dương nhìn chằm chằm, hai gò má của Vân Thiên Mộng ửng hồng lên, đôi mắt luôn tự tin lúc này lại không biết làm sao có thể tránh cái nhìn chăm chú kia của Sở Phi Dương. Nhưng Sở Phi Dương lại kiên quyết không cho nàng né tránh, vẫn nhìn chăm chăm vào đôi mắt Vân Thiên Mộng, để mọi lo lắng trong lòng mình hiển hiện toàn bộ trước mặt nàng.
Vân Thiên Mộng đọc được trong mắt hắn sự tức giận, lo lắng, thương tiếc cùng một cảm cảm xúc chưa bao giờ nàng được thấy... đó là yêu thương. Nhất thời tâm nàng loạn như ma.
Trong lòng nàng nổi lên sự thương tiếc, đôi môi mãi mới mở ra được, thấp giọng nói: “Thật có lỗi!”
Lời còn chưa dứt, Vân Thiên Mộng đã bị hắn dùng sức kéo áp sát vào lồng ngực ấm áp của mình, bị hắn ôm chặt lấy, bên tai truyền tới âm thanh rõ ràng là thiếu tự tin của hắn:
“Nàng cứ một mình chiến đấu hăng hái như thế, ta làm sao có thể yên tâm? Mộng Nhi, nàng không thể tin tưởng ta sao?”
Vân Thiên Mộng cảm thấy rõ ràng nhịp tim của hắn, bên tai không ngừng vang vọng câu nói vừa rồi của Sở Phi Dương: “Không thể tin tưởng ta sao?”
Hai người đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện, nếu nói nàng không có cảm tình gì với Sở Phi Dương thì rõ ràng là gạt người.
Nhưng bản thân nàng đang sống giữa chốn đầy âm mưu và tính toán, làm sao nàng có thể tin tưởng người khác dễ dàng đây?
Lúc này, bên tai nàng lại vang lên thanh âm thủ thỉ của Sở Phi Dương, trong lòng Vân Thiên Mộng lại cảm thấy thương tiếc. Có phải nàng đã quá lạnh lùng với hắn? Lạnh lùng đến nỗi làm hắn bị tổn thương?
Có lẽ nàng nên thử buông lỏng tâm tình với hắn. Bản thân đã xác định cả đời sống ở dị thế này, nếu muốn cùng nam nhân trước mặt này cả đời chung sống thì ít nhất nàng cũng phải hiểu hắn, không được tránh né hắn!
Bỏ đi toàn bộ lãnh ngạo trong lòng, Vân Thiên Mộng ở trong ngực Sở Phi Dương, thấp giọng đáp: “Được!”
Sở Phi Dương tưởng mình nghe nhầm, lập tức kéo rộng khoảng cách giữa hai người, trong mắt chứa đựng niềm vui sướng không sao tả nổi, một lần nữa vui vẻ mở miệng xác nhận: “Thật sao?”
Thấy Sở Phi Dương hớn hở như thế, khóe môi Vân Thiên Mộng cũng khẽ cười, gật đầu xác nhận: “Thật, ta có lúc nào nói dối sao?”
Nói xong, lại nghe thấy Sở Phi Dương thấp giọng lầu bầu: “Chưa bao giờ nói dối sao?”
Vừa rồi tại Thần Vương Phủ, nàng cho là hắn nhìn không ra sao? Tiểu hồ ly này của hắn đã sớm thiết lập cái bẫy thật tốt, chỉ chờ địch nhân từng bước tiến vào.
Sau đó lại còn mang vẻ mặt đầy vô tội trốn tránh trách nhiệm, làm cho mẹ con Ngô gia không nói được gì.
Vân Thiên Mộng bị Sở Phi Dương vặn vẹo hỏi lại thì đôi môi cong lên, có chút không phục nói: “Ta làm thế còn không phải vì...”
Nhưng lời chưa nói xong thì đôi môi đỏ mọng và quật cường đã bị hai mảnh môi mỏng chặn lấy... (DG: anh ấy nhìn chằm chằm từ đầu tới giờ, đến lúc này còn không ăn mới lạ... =)))
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro