Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công

Chương 15

Yêu quái

2024-07-19 14:12:12

Ngoài việc cho ăn ra, nhóc còn tìm được một việc vui khác để làm với Tiểu Trì!

Và rồi, đấy chính là cảnh mà bà Tống nhìn thấy khi mở cửa bước vào.

Tống Thần Dật chỉ vào má mình, vừa dỗ dành vừa dụ dỗ cái bánh mềm mại Chúc Trì: “Tiểu Trì, hôn thêm mấy lần nữa, vậy thì phép thuật mãi mãi không lìa xa mới có thể thành hiện thực.”

Mặc dù cảnh hai gương mặt phúng phính hôn nhau rất đáng yêu nhưng bà Tống vẫn nghĩ đến câu nói táo bạo của Tống Thần Dật khi lần đầu gặp Chúc Trì.

Con ngoan nhà nào vừa tới đã gọi người khác là vợ!

Thế là, bà Tống cứng đờ hỏi Tống Thần Dật: “ Con dạy Chúc Trì làm gì thế?”

Tống Thần Dật chỉ vào hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích, nhiệt tình nói: “Sách nói chỉ cần làm như vậy, vĩnh viễn sẽ không rời xa.”

Bà Tống: “…”

Cái gì cũng học chỉ làm hại con thôi!

...

Tống Thần Dật bị bà Tống búng trán ngồi vào bàn ăn, nhiệt tình gắp thức ăn cho Chúc Trì.

Chúc Trì ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mẹ, dùng thìa xúc thức ăn vào miệng, má cậu phồng lên, tướng ăn trông rất đáng yêu, khiến mọi người xung quanh đều cảm thấy thèm ăn.

Dương Huyên quan tâm hỏi Chúc Trì: “Tiểu Trì à, hôm nay ở trường có vui không, có ai ức hiếp con không?”

Chúc Trì suy nghĩ một cách nghiêm túc, nói nhỏ nhẹ: “Không có, mọi người đều rất tốt với con.”

Bạn cùng bàn tuy có hơi hung dữ, nhưng lại giúp cậu ăn hết bông cải mà cậu không thích ăn.

Mặc dù bạn bàn trên tính tình có vẻ kỳ lạ, nhưng cậu tin rằng, vấn đề của trẻ con chắc chắn có thể giải quyết bằng đồ ăn ngon.

Tóm lại, Chúc Trì vẫn tự tin về cuộc sống ở trường mẫu giáo của mình.

Ban đầu Dương Huyên vẫn thấy lo, Chúc Trì rất nhút nhát rụt rè, nếu cậu không có bạn bè ở trường thì phải làm sao.

Nhưng bây giờ xem ra bà đã lo lắng quá nhiều rồi.

Chúc Trì có năng lực hơn bà nghĩ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nếu các mối quan hệ đã không có vấn đề gì, Dương Huyên lại hỏi: “Lúc Tiểu Trì ở trong lớp có nghe hiểu những gì cô giáo dạy không?”

Chúc Trì nuốt thứ trong miệng xuống, thản nhiên nói: “Không vấn đề, rất đơn giản.”

Dương Huyên sửng sốt.

Bà nghĩ đến học bạ và bài tập về nhà của Chúc Trì khi còn ở nhà bà ngoại, bà hiểu rất rõ với trình độ của Tiểu Trì khó có thể theo kịp tốc độ của giáo viên.

Có lẽ Tiểu Trì nói như vậy để bà khỏi lo lắng.

Dương Huyên xoa đầu Chúc Trì, nhẹ nhàng nói: “ Về việc học, con chỉ cần cố gắng hết sức là được, đừng tự gây áp lực cho bản thân, gặp khó khăn thì nói với mẹ nhé.”

Chúc Trì mặc dù không hiểu tại sao mẹ lại nói như vậy, nhưng cậu vẫn vui vẻ gật đầu.

Trước khi xuyên sách, cậu chưa bao giờ được đối xử như thế này.

Cha mẹ cậu luôn bảo cậu phải ngoan ngoãn, phải luôn là số một, bởi vì mọi người chỉ nhớ đến người đứng đầu mà thôi.

Chúc Trì không hiểu tại sao mình lại phải nỗ lực hết mình để được mọi người nhớ đến.

Chẳng phải điều quan trọng nhất của việc học tập không phải phải chính là có thêm kiến ​​thức và vui vẻ sao?

Nhưng vì cha mẹ cậu đã đặt rất nhiều hy vọng vào cậu, vì để không làm họ thất vọng, cậu chỉ còn cách làm theo.

Nhưng sau khi trở thành con của Dương Huyên, cậu mới phát hiện, thì ra mình chỉ cần cố gắng hết sức là được rồi, có khó khăn gì thì có thể tìm đến mẹ.

Tạm thời ở lại đây, dường như cũng tốt.

...

Buổi sáng trước khi đến trường, Chương Dư vẫn ủ rũ, có vẻ không vui.

Dương Lệ Hà giúp Chương Dư đeo cặp vào, ngập ngừng hỏi cậu nhóc: “Mẹ nhớ hình như Chúc Trì cũng học cùng lớp với con, con cảm thấy nó thế nào?”

Nghĩ đến hôm qua bản thân đã cố gắng hết sức nhưng Chúc Trì lại không hề để ý đến mình, Chương Dư tức giận xù gai giống như con cá nóc: “Cậu ta rất đáng ghét, con không thích cậu ta!”

Nghe vậy, Dương Lệ Hà cảm thấy yên tâm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bà ta nhắc nhở: “Con là anh họ của nó, nhất định phải mạnh mẽ hơn nó, như vậy mẹ mới không phải xấu hổ trước mặt họ hàng, hiểu chứ?”

Chương Dư ủ rũ trả lời: “Con hiểu rồi.”

Tuy nhiên, dần dần, Chương Dư cảm nhận được một thông tin khác từ lời của mẹ.

Cậu nhóc là anh họ của Chúc Trì.

Nói thật, Chúc Trì chưa từng gọi cậu nhóc là anh trai bao giờ.

Nghĩ đến cách Chúc Trì gọi mình là anh trai, không hiểu sao, Chương Dư cảm thấy trong lòng ngứa ngáy như có cọng lông vũ đang gãi ngứa.

Thật khó chịu, muốn nghe lắm!

Bên này, lúc Chúc Trì đi học đã đặc biệt chuẩn bị mang theo hai túi bánh quy.

Cậu đã nghĩ kỹ, một túi cho Giang Nhiễu, một túi cho Chương Dư.

Như vậy Giang Nhiễu sẽ không cảm thấy kỳ lạ khi cậu mang bánh cho cậu bé.

Chúc Trì vừa nghĩ vừa mừng, Giang Nhiễu ở nhà ăn không no, đến trường sao có thể không có bánh quy để lấp bụng được?

Trước khi bắt đầu giờ học, Chúc Trì ngồi ở chỗ mình lấy dụng cụ học tập ra, khi lấy ra món cuối cùng, không biết Giang Nhiễu đã ngồi bên cạnh từ lúc nào.

Giang Nhiễu rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, nhưng luôn mang theo một tâm trạng u ám, không thích nói cười tùy tiện, trưởng thành hơn so với những đứa trẻ xung quanh.

Giang Nhiễu nhìn Chúc Trì, nhớ lại cảnh Chúc Trì bị một cậu bé kéo đi hôm qua, không nhịn được muốn hỏi bọn họ có quan hệ như thế nào.

Nhưng sau khi suy nghĩ Giang Nhiễu lại cảm thấy Chúc Trì quan hệ với những đứa trẻ khác như thế nào không liên quan gì đến cậu bé, bọn họ chỉ là bạn học mới làm quen với nhau không lâu.

Nhận ra logic này, Giang Nhiễu lại nằm ườn xuống bàn và không hỏi nữa.

Nhưng không biết tại sao trong lòng cảm thấy vô cùng bực bội.

Trong khi đó, Chương Dư cũng bước vào lớp học.

Người đầu tiên cậu nhóc nhìn là Chúc Trì.

Mặc dù mọi người đều cùng tuổi, nhưng sự phát triển của Chúc Trì rõ ràng chậm hơn một chút, dáng vóc nhỏ nhắn khiến bộ đồng phục màu xanh dương của trường mầm non Quả Quả mặc trên người trở nên quá khổ, làm cho cậu trở nên nhỏ bé và dịu dàng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công

Số ký tự: 0