Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công

Chương 9

Yêu quái

2024-07-19 14:12:12

Trước khi chuyển đến đây Chúc Trì vẫn luôn đi học ở chỗ bà ngoại, nơi không giống lắm so với thành phố, vẫn còn giữ chế độ thi cử, chất lượng giáo dục cũng không được chú trọng, nhưng nói chung kiến thức học được cũng tàm tạm.

Chúc Trì gật đầu, không để ý cho lắm.

Trước khi xuyên không đến đây, Chúc Trì vẫn luôn là học bá đứng đầu khối, còn là hạt giống tuyển thủ của các cuộc thi, với thành tích tốt như vậy, cho nên đối chuyện này cũng không hề lo lắng.

Dương Huyên vốn định về nhà xem lại, nhưng lại không chịu nổi tính tò mò của Tống Thần Dật, bà suy nghĩ một chút, vẫn quyết định tạm thời mở gói bưu kiện ra xem.

Dù sao, bà cũng rất mong chờ.

Dương Huyên vui vẻ nghĩ, Chúc Trì ngoan như vậy, nghĩ đến thành tích học tập nhất định rất... Chết tiệt!

Thành tích nát bét này!

Chữ viết y hệt phân chó này!

Cái này...

Chúc Trì hoang mang mà nhìn về phía Dương Huyên, khóe miệng còn dính bơ, ánh mắt đặc biệt đáng yêu, đặc biệt vô tội.

Huyết áp của Dương Huyên mới vừa tăng lên lại hạ xuống, trong nháy mắt liền mềm lòng.

Quên đi, thành tích của Chúc Trì kém như vậy, nhất định đều là do bản thân lúc trước không bầu bạn đồng hành với cậu thật tốt.

Bà nghĩ, không sao cả, dù cho thành tích của Chúc Trì không tốt, bà vẫn sẽ luôn yêu thương cậu mãi mãi.

Nhận thấy được biểu cảm vừa rồi của Dương Huyên có chút không ổn, trong lòng Chúc Trì hơi bất an, đặt đĩa bánh kem xuống, lật đật chạy tới xem thành tích.

Lúc cầm phiếu điểm và bài kiểm tra, cậu như bị sét đánh ngang tai.

Thành tích nát bét này!

Chữ viết y hệt phân chó này!

Trong nháy mắt cậu trở nên ỉu xìu.

Cậu không ngờ rằng, thành tích của nguyên chủ ở thế giới này lại kém như vậy!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhìn thấy thành tích ảm đạm này, Chúc Trì cuối cùng cũng nhớ ra, nguyên chủ giống như lúc đi học, quả thật là một cây bút cũng không mang theo, một tiết học cũng không bỏ, một chữ không nghe, quan trọng nhất chính là một người bạn đồng hành.

Cậu lại càng ỉu xìu hơn.

Trước kia Chúc Trì bị sốt cao trước khi thi, ở trường thi choáng váng đầu óc muốn nôn, cả người rùng mình, chỉ có thể vùi khuôn mặt nhỏ tái nhợt vào áo khoác, gục đầu xuống mà làm bài.

Vì lần thi đó mà cậu hiếm khi trở thành người đứng thứ hai khối, bố mẹ cầm phiếu điểm, sắc mặt tối sầm, nhìn cậu bằng ánh mắt tràn đầy lạnh nhạt khắc nghiệt, như thể lúc đó, con người này của cậu không đáng một đồng.

Nhưng bây giờ... Dương Huyên đối mặt với điểm số không tốt như vậy.

Bà chắc chắn sẽ rất tức giận.

Ngón tay trắng nõn của Chúc Trì day day phiếu điểm, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, chán nản cúi đầu xuống, chờ bị mắng.

Ai ngờ giây tiếp theo, một bàn tay ấm áp đặt lên đầu cậu, nhẹ nhàng vuốt ve.

Cả người Chúc Trì run lên, vô thức nâng mi mắt lên, đôi mắt tròn xoe tràn đầy hoang mang bối rối.

Dương Huyên ôn nhu nói: “Không sao cả, lần sau cố gắng hơn là được rồi, Tiểu Trì của chúng ta thông minh như vậy, sau này nhất định có thể theo kịp.”

Lông mi của Chúc Trì khẽ run lên, hốc mắt dần dần đỏ lên.

Loại cảm giác này, thật giống như vốn tưởng rằng vươn tay đến sẽ là một bạt tai, không nghĩ tới mở lòng bàn tay ra, bên trong lại đặt một viên kẹo.

Tống Thần Dật phát hiện hốc mắt của Chúc Trì ửng đỏ, còn tưởng rằng cậu là vì thành tích kém mà buồn bã.

Nhóc như thể đang bảo vệ con của mình mà nói: “Tiểu Trì đừng sợ, sau này nếu như có người dám nói thành tích của em kém, anh giúp em đánh người đó.”

Chúc Trì: “...”

Không cần dùng bạo lực để giải quyết vấn đề đâu!

Nói tới đây, Tống Thần Dật nghĩ nghĩ, đột nhiên vận may đến trong lòng linh hoạt hơn, mượn chuyện này dụ dỗ: “Như vậy đi Tiểu Trì, về sau em với anh cùng đến trường mẫu giáo học, như vậy anh có thể bảo vệ em mọi lúc mọi nơi.”

Xem hai đứa nhỏ nói chuyện phiếm, Dương Huyên trong lòng có chút khó xử.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trường mà Tống Thần Dật học chính là trường mẫu giáo quý tộc, học phí còn cao hơn so với tiền lương của bà, đây là chuyện mà bà không thể gánh vác được.

Nhưng mà nếu như Tiểu Trì thật sự muốn đi...

Giây tiếp theo, Chúc Trì nói chắc như đinh đóng cột: “Em không thể đi.”

Dương Huyên: ?

Tống Thần Dật: ?

Sau một hồi trầm mặc, Tống Thần Dật bĩu môi, buồn bã.

Chúc Trì từ chối đến trường mẫu giáo học cùng nhóc, có phải là đã nói rõ, cậu không thích nhóc, cũng không muốn ở cùng một chỗ với nhóc hay không.

Bà Tống từ xa nhìn thấy tiểu bá vương nhà mình vừa rồi tinh thần còn phấn chấn lại trở nên ủ rũ buồn bã, còn tưởng rằng hai đứa nhóc này cãi nhau, hoảng đến không chịu được.

Kết quả vừa nhìn, ấy, đúng thật là cãi nhau rồi.

Sau khi hỏi rõ nguyên nhân, bà Tống nói với Dương Huyên: “Là bởi vì vấn đề học phí sao? Nếu là như vậy, thì không cần băn khoăn, chúng tôi vẫn đủ khả năng chi trả học phí cho Tiểu Trì.”

Dương Huyên vội la lên: “Như vậy sao được.”

Bà Tống nghĩ từ người lớn xuống tay không được, vậy thì sẽ ra tay từ cậu bạn nhỏ trước đã.

Vì thế bà ngồi xổm xuống, ngang với tầm mắt của Chúc Trì, dùng giọng điệu ôn hòa thân thiện nhất hỏi cậu: “Tiểu Trì ngoan, nói cho dì biết, con có muốn đến trường mẫu giáo học cùng với anh Tiểu Thần không.”

Chúc Trì lại kiên trì nói: “Cảm ơn ý tốt của dì ạ, nhưng con thật sự không thể đi.”

Cậu không quên nhiệm vụ của chính mình.

Dựa theo phán đoán của cậu, cốt truyện chính của thế giới này hẳn chính là hoàn thành nhiệm vụ trai tồi, và hoàn thành âm mưu hỏa táng, sau đó mới có thể trở về nhà.

Mà cậu nhớ rõ ràng, ở trong trường mẫu giáo mà mình sắp đến này, tồn tại một đối tượng mà cậu cần phải kết giao.

Đó là một người bạn nhỏ suốt ngày đói khát, bởi vì gia đình đột nhiên phá sản.

Chúc Trì biết, gia đình của người bạn nhỏ này rất nhanh sẽ tái xuất trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công

Số ký tự: 0