Soán Thanh: Mối Tình Đầu Là Từ Hi

Kết Thúc Hoàn M...

2024-12-25 10:15:19

"Nhưng lương dược khổ khẩu lợi vu bệnh, trung ngôn nghịch nhĩ lợi vu hành (*), vì giang sơn xã tắc, vì cơ nghiệp tổ tông, ta không thể không nói."

(*Thuốc đắng giả tật, lời thật mất lòng)

"Cho dù phải đắc tội với tất cả mọi người, ta cũng phải nói."

"Trương Ngọc Hạm, ngươi vừa nói đại thắng ở Cửu Giang là ý chí của tất cả mọi người, bao gồm cả ý chí của Hoàng đế bệ hạ, vậy ta nói ra những lời tất bại này, là có dụng ý gì? Vậy thì ta nói cho ngươi biết, thắng bại của trận chiến này không phải là do ý chí của các ngươi quyết định."

"Lúc còn ở trong Tương quân, ta chính là người thẳng tính như vậy, cho nên mới đắc tội với các ngươi, không được các ngươi dung nạp, mới rơi vào kết cục thân bại danh liệt như ngày hôm nay, chết cũng không có chỗ chôn."

"Nhưng ta không hề hối hận, tấm lòng son sắt của ta, trời đất chứng giám! Lời khó nghe thì để ta nói. Vì giang sơn xã tắc, ta đâu sợ hi sinh thân mình?"

"Ta xin lấy máu mình để tế cờ!"

"Ta nói xong rồi, các ngươi có thể bắt ta lại."

Dứt lời, Tô Duệ nhắm mắt lại, giơ cao hai tay, thậm chí còn vươn cổ ra, sẵn sàng chịu chết!

Toàn trường im lặng, tất cả mọi người tuy vẫn cho rằng phán đoán của Tô Duệ rất hoang đường, nhưng cũng bị khí thế của hắn lúc này làm cho chấn động.

Trương Ngọc Hạm lạnh lùng nói: "Tô Duệ tiên sinh đừng nên kích động như vậy, ta hỏi ngươi, nếu như trận Cửu Giang đại thắng thì sao?"

Tô Duệ nói: "Ta xin chịu mọi hình phạt của Hoàng đế bệ hạ, dù là treo cổ hay chém đầu, ta cũng cam tâm tình nguyện."

Tiếp theo, Tô Duệ hỏi: "Vậy nếu như trận Cửu Giang thất bại thì sao?"

Trương Ngọc Hạm đáp: "Ta sẽ công khai nhận lỗi với ngươi, từ bỏ khoa cử, từ bỏ con đường quan trường, cả đời không làm quan nữa."

"Một lời đã định!"

"Một lời đã định!"

Sau đó, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Huệ Thân vương.

Huệ Thân vương lạnh lùng nói: "Tô Duệ, ngươi hãy trở về nhà đi, không được bước chân ra khỏi cửa, chờ ta tâu với Hoàng thượng trị tội ngươi!"

Sau đó, mấy tên thị vệ của Huệ Thân vương bước đến, lôi Tô Duệ ra khỏi phủ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đến cửa, mấy tên thị vệ ném Tô Duệ xuống đất.

Nhìn bầu trời đêm, Tô Duệ thở dài một hơi.

Màn kịch đêm nay cuối cùng cũng đã kết thúc, thật hoàn mỹ!

Bầu không khí hoàn mỹ.

Diễn xuất hoàn mỹ.

Ngoại hình hoàn mỹ.

Bây giờ chỉ cần chờ kết quả của trận Cửu Giang, sẽ không cần phải đợi lâu nữa đâu.

Bởi vì phán đoán của hắn quá sức kinh người, hơn nữa còn tô vẽ bản thân thành người trung nghĩa, cho nên dù kết quả của trận Cửu Giang có như thế nào, hắn cũng sẽ bình an vô sự.

Màn kịch đêm nay, thanh danh của hắn chắc chắn sẽ được nâng cao thêm một bậc.

Thêm dầu vào lửa, chắc chắn sẽ càng thêm rực rỡ.

Thuận tiện còn loại bỏ được đối thủ lớn nhất trong kỳ thi Hương là Trương Ngọc Hạm, còn có thể nhân cơ hội này chép bài thi của hắn.

Thật là một công đôi việc.

Tuy rằng có hơi mạo hiểm, nhưng thu hoạch cũng vô cùng lớn.

Đi đến chỗ không người, Tô Duệ bắt đầu múa may dưới ánh trăng.

Tư thế vô cùng ưu nhã.

Nhẹ nhàng nhảy lên, giống như thiên nga đang bay lượn.

Rơi xuống đất, lại khôi phục dáng vẻ công tử tao nhã, chậm rãi bước đi.

Cơ hội này, ngàn năm có một!

Tăng Quốc Phiên quả thực là một trong những bao cát kinh nghiệm lớn nhất của Tô Duệ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


......

Bữa tiệc tối hôm nay đành phải kết thúc tại đây.

Sau khi mọi người đều đã rời đi, trong phủ của Huệ Thân vương chỉ còn lại ba người Huệ Thân vương, Sùng Ân và Huệ Chinh.

Ba người bọn họ không ngờ rằng sự việc lại phát triển đến mức này.

Bọn họ hảo ý tổ chức một hồi đại cục như vậy, chính là vì cứu Tô Duệ, kết quả toàn bộ bị kéo xuống nước.

"Chuyện này là sao?" Huệ Chinh nói: "Ta thà rằng đừng xen vào việc của người khác đi cứu hắn, Tô Duệ nếu muốn tìm chết, cũng đừng liên lụy đến chúng ta."

Huệ Thân vương nói: "Bây giờ nói những lời này còn có ý nghĩa gì?"

Sùng Ân nói: "Hiện tại có một vấn đề, chúng ta có nên chủ động tấu báo chuyện này cho Hoàng thượng hay không?"

Ba người lập tức trầm mặc.

Vị hoàng đế này ba người bọn họ đều quá là hiểu rõ, lòng dạ tuyệt đối không thể coi là rộng lớn.

Huệ Thân Vương nói: "Vẫn là thượng tấu đi, tất nhiên sẽ đụng vào điều Hoàng thượng kiêng kị, nhưng dù sao cũng tốt hơn để cho bên Túc Thuận kia châm ngòi thổi gió. Các ngươi không cần phải quản, chút chuyện xui xẻo ấy bổn vương vẫn có thể gánh vác được."

Huệ Chinh và Sùng Ân lập tức tràn ngập áy náy.

Huệ Thân Vương tư lịch lão luyện nhất, vốn dĩ không cần phải quản chuyện này, là vì nể mặt mũi hai người bọn họ, lúc này mới nhiều lần ra tay cứu Tô Duệ, hiện tại thì hay rồi, lão Thân vương cũng bị kéo xuống nước, đắc tội Hoàng thượng không nói, khả năng còn khó giữ được danh tiếng lúc cuối đời.

Huệ Chinh còn có thể nói là nhận của nhà Tô Duệ một khoản bạc lớn, còn Sùng Ân hoàn toàn vì bảo hộ tộc nhân, kết quả cũng gặp phải tai bay vạ gió này.

Huệ Thân Vương nói: "Đến tuổi của ta rồi, cái gì cũng chẳng còn quan trọng nữa. Chỉ là giang sơn xã tắc của tổ tông thật sự tiêu tan như vậy sao? Tại sao Bát kỳ lại sinh ra thứ như vậy chứ!"

"Giải tán đi, ngày mai ta sẽ xin vào cung."

"Chỉ là sau này chuyện của Tô Duệ, chuyện của cả nhà Tô Hách, ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào nữa."

"Ta khuyên các ngươi cũng chớ nên nhúng tay vào."

......

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Soán Thanh: Mối Tình Đầu Là Từ Hi

Số ký tự: 0