Sốc! Thật Ra Em Gái Tôi Là Thiên Kim Giả!

Bạn rất tốt rất tốt

Ngư Nhi Ngư Nhi

2024-07-03 23:54:52

Kiều Mạn Mạn đúng là ngốc thật, nhưng phép lịch sự nên có vẫn sẽ có, sẽ không tùy tiện đọc tin nhắn của người khác.

Cô ấy ra hiệu Giang Vọng Hạ trả lời tin nhắn trước, cô ấy không gấp.

Giang Vọng Hạ trả lời tin nhắn của Trần Linh Vũ xong, vẫn đang chưa bình tĩnh được vì câu nói “ngủ chung” của Kiều Mạn Mạn.

Có gen ưu tú của nhà họ Kiều, hơn nữa còn yêu thích vận động, Giang Vọng Hạ 1m77 có thể nói là to cao mạnh mẽ, cô rất lo lắng mình sẽ một chân đá người ta bay xuống giường.

Đã có tiền án cho việc này rồi.

Khi Giang Vọng Hạ còn nhỏ, Giang Ngôn Nhất phải đi công tác, không yên tâm để con gái ở nhà một mình, đã đưa con gái đến nhà Lương Thi Tình ở vài ngày.

Quan hệ hai đứa nhỏ rất tốt, ngủ chung một giường.

Cho đến một lần, Lương Thi Tình bị một cái tát của Giang Vọng Hạ gọi dậy, bị đập cho tỉnh, bối rối toàn tập.

Từ đó, hai đứa nhỏ không bao giờ ngủ chung với nhau nữa.

Giấc ngủ của Giang Vọng Hạ không tốt, có vài yêu cầu với “giường ngủ”, phải ngủ giường 1m8 đổ lên.

Trường Nhất Trung thành phố A dùng giường gỗ 1m2, lúc trước cô vào ký túc xá nhìn một cái rồi quay đầu bỏ đi, bảo ba cho cô học ngoại trú.

Giường này cô không ngủ được.

Lúc này, Giang Vọng Hạ nghe thấy Kiều Mạn Mạn muốn “Ngủ chung”, toàn thân viết đầy chữ kháng cự

Cô nói: “Tớ không sợ tối, không cần cậu ngủ với tớ.”

Kiều Mạn Mạn mở to mắt, hết sức nghiêm túc nói: “Tớ lo cậu vừa mới đến, không ngủ được trong hoàn cảnh xa lạ, tớ có thể tám chuyện với cậu!”

Cô ấy cố gắng bày tỏ tình hữu nghị và ý tốt với Tiểu Hạ.

Giang Vọng Hạ từ chối ý tốt của Kiều Mạn Mạn, nhưng vẫn mời cô vào trong phòng nói chuyện một lát.

Kiều Mạn Mạn bị từ chối cũng không làm ra vẻ mất mát, chỉ lo lắng nhìn cô, nói: “Cậu thật sự không cần tớ ngủ chung với cậu sao?”

Giang Vọng Hạ: “... Không cần đâu, cảm ơn.”

Kiều Mạn Mạn “A” một tiếng, không cố chấp nữa.

Trong phòng trải thảm lông mềm mại, Kiều Mạn Mạn không ngồi lên giường, mà ngồi trên thảm cùng Giang Vọng Hạ, tựa lưng vào mép giường.

Nhớ tới chuyện mình lừa Tiểu Hạ “mèo nhà chúng ta biết nhào lộn”, Kiều Mạn Mạn ấp a ấp úng hỏi: “Tiểu Hạ, cậu có sợ mèo không?”

Giang Vọng Hạ suy nghĩ một chút: “Có thể mèo sẽ sợ tớ.”

Trước kia mèo hoang trong trường học rất thân thiện, học sinh cho đồ ăn vặt sẽ lập tức nằm ngửa bụng ra, cực kỳ có đạo đức của loài mèo.

Nhưng những con mèo kia nhìn thấy cô, đều sẽ nhanh chân bỏ chạy, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

Cô cực kỳ buồn bực.

Cô nói chuyện này cho Lương Thi Tình và Trần Linh Vũ, kết quả họ lại cười ha ha, nói cả ngày cô đều bày ra bộ mặt thối không chỉ dọa người, còn dọa cả mèo.

Giang Vọng Hạ trò chuyện cùng Kiều Mạn Mạn, nhưng nói chuyện cũng không ảnh hưởng đến việc chơi di động.

Giang Vọng Hạ đang chơi di động, Kiều Mạn Mạn cũng đang chơi di động.

Giang Vọng Hạ bề bộn nhiều việc, đánh cờ với người khác trên app cờ vây Yehu, còn phải thường xuyên chuyển sang Wechat, xem Trần Linh Vũ và Lương Thi Tinh gửi tin nhắn gì cho cô.

Thi thoảng còn phải trả lời vài câu.

Kiều Mạn Mạn không bận rộn như vậy, nhưng cũng có người tìm cô ấy tám chuyện.

Kiều Mạn Mạn không ngồi trong phòng quá lâu, hai người hàn huyên chừng 10 phút, cô ấy thấy Giang Vọng Hạ rất thoải mái, liền không lo lắng nữa.

Thật ra Kiều Mạn Mạn đã thử đặt mình vào vị trí đó.

Cô ấy sẽ sợ tối, sẽ lạ giường, đến một ngôi nhà xa lạ nhất định sẽ không thích ứng được, cả người đều mất tự nhiên.

Ngẫm lại, nếu cô ấy là Tiểu Hạ, cô ấy chắc chắn sẽ không biết theo ai, không biết phải làm sao.

Nhưng Tiểu Hạ thì không.

Giang Vọng Hạ nhận ra ánh mắt của đối phương, hơi nghiêng đầu, kỳ quái hỏi: “Sao thế?”

Kiều Mạn Mạn thu lại ánh mắt, chậm rãi nói: “Không có gì, chỉ là tớ thấy cậu rất lợi hại.”

Giang Vọng Hạ lại ý thức được, quả nhiên giữa người với người không giống nhau.

Cùng một câu nói, nói từ trong miệng của cô ra, nhất định sẽ trở nên quái gở.

Nhưng nói từ miệng Kiều Mạn Mạn ra, mang theo chân thành, không có quái gở hay mỉa mai nào, khiến cho người ta tin tưởng và sung sướng.

Có thể là vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách mềm mại khéo léo, rất dễ khiến lòng người sinh ra cảm giác tốt.

Cô không ghét Kiều Mạn Mạn, nhưng cũng không có cách nào gần gũi và nhiệt tình như Kiều Mạn Mạn đối với cô.

Người với người quả nhiên không giống nhau.

Đối với lời khen của Kiều Mạn Mạn, Giang Vọng Hạ không chút khiêm tốn nhận lấy: “Cảm ơn đã khen ngợi, cậu cũng rất lợi hại.”

11 giờ 20 phút tối, Kiều Mạn Mạn rời khỏi phòng Giang Vọng Hạ.

11 giờ 23 phút, mới qua có 3 phút, cửa phòng Giang Vọng Hạ lại bị gõ.

Giang Vọng Hạ: “…”

Cô không khỏi nặng nề thở ra một hơi.

Lần này lại là ai đây?

Giang Vọng Hạ nghĩ ngày mai cần nói chuyện với mấy người Kiều Tắc một chút, không cần phải quan tâm cô như vậy, một buổi tối bị gõ cửa bốn lần, là người đều sẽ không chịu nổi.

Cô đoán xem lần này lại là ai, chậm rãi đứng dậy đi mở cửa.

Ngoài cửa, là Kiều Mạn Mạn vừa đi đã quay lại.

Giang Vọng Hạ nhíu mày, nghĩ thầm: Tốt nhất cậu đừng nói chuyện muốn ngủ với tớ nữa.

Trên đường về phòng Kiều Mạn Mạn nhớ tới một việc, vì vậy mà quay lại.

Cô ấy nghiêng người qua, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Hạ, có phải cậu không đủ tiền tiêu vặt không? Nhưng tiền tiêu vặt tháng này của tớ cũng sắp hết rồi, chút tiền này cậu cầm trước đi, tối nay tớ đòi tiền anh trai.”

Cô ấy vừa nói chuyện, vừa đưa ví tiền của mình cho Giang Vọng Hạ.

Giang Vọng Hạ cúi đầu, nhìn ví tiền mà đối phương cứng rắn nhét vào tay mình, trong đầu chậm rãi hiện ra một dấu chấm hỏi.

A, cái này, Kiều Mạn Mạn thật sự cho rằng cô đang mượn tiền của cô ấy sao?

Cô ấy không có não sao?

Giang Vọng Hạ trầm mặc một chút, nói với cô ấy là không cần. Hơn nữa còn tỏ vẻ mấy năm trước mình đã nhận không ít tiền thưởng, trong tay còn có tiền tiêu vặt ba mẹ và ba nuôi cho.

Kiều Mạn Mạn thu ví tiền lại, kinh ngạc hỏi: “Thật sao?”

Giang Vọng Hạ gật đầu: “Thật mà.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trong mắt Kiều Mạn Mạn tràn đầy bội phục, xác nhận Tiểu Hạ thật sự đủ tiền tiêu vặt, mới bằng lòng rời đi.

Sau khi Kiều Mạn Mạn rời đi, Giang Vọng Hạ hiếm hoi chọc chọc Wechat của Kiều Tắc một lần.

Kiều Tắc:?

Kiều Tắc: Cuối cùng thì em cũng biết sinh nhật anh rồi?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lời này nhắc nhở cô, còn có một khoản “Tiền tiêu vặt” đang chờ cô nhập mã.

Vì thế, Giang Vọng Hạ hỏi Kiều Mạn Mạn trên Wechat: Sinh nhật anh trai là bao nhiêu vậy?

Kiều Mạn Mạn: 30 tháng 8.

Kiều Mạn Mạn: Trước kia anh trai thường trải qua sinh nhật trong đống bài tập đấy!

Kiều Mạn Mạn: Ha ha ha ha ha.

Kiều Mạn Mạn gửi một meme cười to.

Giang Vọng Hạ trả lời lại một cái meme, sau đó gửi tin nhắn cho Kiều Tắc: **0830.

Mật mã là sinh nhật của anh.

Kiều Tắc: [Chuyển khoản] Xin nhận tiền.

Giang Vọng Hạ nhận tiền, suy nghĩ một chút, lại đánh chữ gửi Kiều Tắc: Em cảm thấy mọi người có lẽ cần nhắc nhở Kiều Mạn Mạn nhiều chút.

Kiều Tắc:?

Kiều Tắc: Em ấy đã làm gì sao?

Giang Vọng Hạ nhìn chằm chằm vào hàng chữ Kiều Tắc gửi tới, như suy nghĩ gì đó, lời này nhìn qua giống như nói Kiều Mạn Mạn sẽ làm gì cô vậy.

Kiều Mạn Mạn có thể làm gì được cô chứ?

Cô trả lời: Không có gì, chỉ là cảm thấy cô ấy hơi mất não, dễ lừa, cho cô ấy học hỏi thêm vài thứ là được rồi.

Cô không có ý mắng người, nhưng lời nói ra thật sự có hơi giống như đang mắng người.

Kiều Tắc gửi một chuỗi dấu chấm thật dài qua.



Buổi tối đầu tiên Giang Vọng Hạ rời khỏi thành phố A, Trần Linh Vũ vẫn thường gửi tin nhắn cho cô, nhưng trong lòng cậu trống trải, cảm giác rất khác so với bình thường.

Nói như nào nhỉ?

Thời gian Giang Vọng Hạ chơi di động, phần lớn đều dành cho app cờ vây Yehu, đánh cờ cùng người khác, cho nên thường xuyên không trả lời tin nhắn.

Có khi là do đánh cờ không thể bị phân tâm, có khi là do quên trả lời, có khi lại là xem nhưng không muốn trả lời.

Nhưng gửi thêm vài tin nhắn nữa cho cô, cô thấy được sẽ trả lời.

Trần Linh Vũ đã dần quen thuộc đến chết lặng.

Không trả lời tin nhắn cũng không phải chuyện lớn gì, dù sao cũng cùng một trường học, cùng một tầng, cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, nếu thật sự có việc có thể gặp mặt nói.

Nhưng giờ thì khác.

Tiểu Hạ không ở thành phố A, cũng không học trường Nhất Trung thành phố A, họ cách nhau gần 400km.

Cậu không thể đi gặp cô.

Cô không trả lời tin nhắn, họ sẽ hoàn toàn mất liên lạc.

Trần Linh Vũ vô cùng đau xót biểu đạt lo lắng của cậu với Lương Thi Tình. Lương Thi Tình gửi cho cậu một chuỗi dấu chấm thật dài, nói nếu như ngày mai là tận thế, nhất định cậu sẽ cực kỳ an toàn.

Trần Linh Vũ: Tớ cảm thấy cậu đang mắng tớ.

Lương Thi Tình: Não yêu đương, xác sống cũng chẳng thèm!

Trần Linh Vũ: … Block đây.

Trần Linh Vũ lại nhìn thoáng qua di động, Tiểu Hạ vẫn không trả lời, cậu suy nghĩ một chút, gửi tới một đề trắc nghiệm vật lý.

Vậy mà một giây đã trả lời rồi.

Vẻ mặt của cậu kín đáo, nói ra lời chất vấn đến từ linh hồn: Tớ thua cả một đề trắc nghiệm Vật lý đúng không?

Giang Vọng Hạ:.

Sau đó cô lại không trả lời.

Tâm trạng của Trần Linh Vũ không tốt, hoàn toàn không thể bình tĩnh làm bài được. Không đọc vào đầu được một đề bài nào, cho dù có ngồi trước bàn sách, cả người đều nóng nảy.

Phiền phiền phiền phiền phiền.

Sao Tiểu Hạ lại không trả lời tin nhắn nữa rồi?

Cố ý, nhất định là cố ý!

Trần Linh Vũ cau mày, dứt khoát từ bỏ việc làm đề, định tắm rửa rồi đi ngủ.

Trước khi tắm, cậu nhìn di động một chút.

Cô không trả lời.

Tắm rửa xong đi ra, cậu nhìn Wechat một chút.

Cô không trả lời.

Cậu quyết định chờ, vì thế đánh hai trận “Vương Giả Vinh Diệu” (*), cầm hai MVP.

Cô vẫn không trả lời.

Trần Linh Vũ trầm mặc, nhìn chằm chằm vào tên ghi chú trên màn hình. Thật lâu sau mới bắt đầu động tay đánh chữ, viết một đoạn văn ngắn.

Giang Vọng Hạ:?

Giang Vọng Hạ: Tớ biết cậu rất gấp, nhưng cậu đừng gấp.

Giang Vọng Hạ: Vừa nãy có việc, ba mẹ ruột, anh ruột và em gái khác cha khác mẹ giống như hẹn nhau vậy. Lần lượt tới tìm tớ.

Trần Linh Vũ nhìn chằm chằm tin nhắn Giang Vọng Hạ gửi tới, miễn cưỡng tin, đánh chữ: Được rồi.

Tiểu Hạ đã trả lời cậu rồi, cậu còn có thể nói gì được nữa.

Cậu có rất nhiều lời muốn nói với Tiểu Hạ, nhưng đột nhiên không biết nói gì, đánh chữ rồi lại xóa đi, qua vài phút vẫn không gửi đi.

Giang Vọng Hạ không gửi tin nhắn cho cậu, đoán chừng là lại đang đánh cờ cùng người khác trên Yehu rồi.

Cuối cùng cậu cũng gửi tin nhắn đi.

Trần Linh Vũ: Tiểu Hạ, sau này có thể đừng đọc tin nhắn mà không trả lời được không?

Trần Linh Vũ: Không phải tớ tức giận đâu.

Trần Linh Vũ: Nhưng bây giờ cậu không học ở Nhất Trung, tớ không được gặp cậu.

Giang Vọng Hạ: Được.

Giang Vọng Hạ: Tớ thấy sẽ trả lời luôn.

Trần Linh Vũ thấy Giang Vọng Hạ đáp lại, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng ổn định lại, thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.

Cậu hoạt động lại rồi!

Bây giờ cậu có thể làm hẳn 10 đề thi Vật lý!!



Thành phố A và thành phố X cùng một bộ đề thi đại học, tiến độ dạy học sẽ không chênh lệch quá lớn, nhưng chương trình dạy của các trường khác nhau có thể sẽ khác nhau.

Kiều Tắc hỏi Giang Vọng Hạ, nghỉ hè có cần đi học thêm không.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh nói: “Nếu nghỉ hè em không có thời gian, có thể một tuần trước khi khai giảng gọi giáo viên đến nhà dạy bù cho em.”

Giang Vọng Hạ liếc mắt nhìn người đang dạy mèo nhào lộn ở cách đó không xa, cho rằng người cần học thêm không phải cô, mà là Kiều Mạn Mạn.

Giang Vọng Hạ: “Không cần, em theo kịp được.”

Kiều Tắc nghe xong, yên lặng giơ ngón tay cái trong lòng, thầm nói: Quả không hổ là con cháu nhà họ Kiều chúng ta, giọng điệu này còn ngông cuồng hơn cả anh.

Chẳng qua ngẫm lại thì, người ta là nữ chính tiểu thuyết, có tý bàn tay vàng thì đã làm sao?

Từ thứ hai đến thứ sáu Giang Vọng Hạ sẽ đến viện cờ. Thứ bảy chủ nhật đi luyện tập kỹ thuật nhảy cao, bình thường cũng sẽ huấn luyện thể lực, là bậc thầy quản lý thời gian vô cùng ưu tú.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mấy ngày vừa trở lại nhà họ Kiều, buổi sáng đều là Kiều Tắc đưa cô đến viện cờ hoặc sân huấn luyện, sau đó anh mới quay về công ty làm việc.

Chạng vạng tối, có lúc Kiều Tắc sẽ đón cô, có lúc Kiều Minh đón cô, cũng có lúc là tài xế tới đón cô trước, rồi đến phòng vẽ đón Kiều Mạn Mạn cùng về nhà.

Vài ngày sau, Kiều Tắc tan làm về nhà, thấy em gái không biết đang làm gì trong gara, bèn tiến về phía cô.

Giang Vọng Hạ nhìn thấy anh trai, chỉ chỉ vị trí bên cạnh xe anh: “Em muốn chỗ này.”

Kiều Tắc nhìn một chút, hỏi: “Em muốn để làm gì?”

Giang Vọng Hạ: “Đỗ xe.”

Kiều Tắc hơi bối rối, nghĩ em gái mới có 16 tuổi, chưa được cầm bằng lái xe, không được lái xe nha.

Giang Vọng Hạ giải thích: “Em tìm chỗ để xe đạp của em.”

Đúng, để bé cưng xe đạp đường dài của cô.

Vẻ mặt Kiều Tắc có vẻ một lời khó nói hết, cảm thấy một chiếc xe đạp đơn giản không cần chiếm chỗ trong gara của anh, nhưng yêu cầu của em gái thì phải tận lực đáp ứng, cho nên anh đồng ý rồi.

Ngày hôm sau, bé cưng xe đạp đường dài của Giang Vọng Hạ được gửi từ thành phố A qua.

Giang Vọng Hạ có thể tự đạp xe đến viện cờ.

Mấy người ở nhà họ Kiều không hiểu lắm, đặc biệt là Kiều Mạn Mạn. Có thể ngồi xe đến thì sao phải đạp xe? Cô không mệt sao?

Đạp xe đến đó, không phải sẽ mệt đến mức không có sức học tập luôn sao?

Mặt trời ngày hè nắng như vậy, không sợ bị nắng phơi đen luôn sao?

Không hiểu thì không hiểu vậy, Giang Vọng Hạ muốn tự đạp xe đến đó, họ cũng không thể ngăn cản được, chỉ có thể tôn trọng ý nghĩ của cô, cô muốn đạp xe thì để cho cô đạp xe đi.

Kỳ nghỉ hè của Kiều Mạn Mạn cũng không rảnh rỗi, phải đến phòng tranh.

Nhưng cô ấy không bận như Giang Vọng Hạ, chỉ cần ngồi khoảng 4 tiếng trong phòng vẽ là được về nhà rồi. Thời gian rảnh sẽ đi chơi cùng bạn bè, hoặc là về nhà dạy mèo nhào lộn tiếp.

Có khi, Kiều Mạn Mạn từ phòng vẽ về, sẽ đến nhà Kỳ Mộ trước, rồi mới về nhà họ Kiều.

Kiều Tắc về muộn, không hề biết em gái lại đi tìm Kỳ Mộ chơi.

Hôm nay, Giang Vọng Hạ đạp xe về từ viện cờ. Thời gian vẫn sớm, bèn đạp xe quanh Ngự viên Lan Đình, có đường thì đi, không nhớ biển chỉ dẫn.

Đi đâu thì kệ, dù sao cũng không cần về nhà vội.

Giang Vọng Hạ đạp xe từ Thanh Di Cư đến Lục Di Cư, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc lưng đeo bảng vẽ, đi bên cạnh một người đàn ông, cô ấy hơi ngửa đầu nói chuyện với người đàn ông, hai người vừa nói vừa cười.

Người đàn ông kia dường như nhận ra ánh mắt của cô, liếc mắt nhìn qua.

Giang Vọng Hạ không đạp xe qua, mà rẽ ở đoạn đường phía trước, đạp xe vòng qua, không ảnh hưởng đến họ.

Trong lòng cô lẩm bẩm.

Kiều Mạn Mạn nhìn qua là một đứa bé ngoan, không giống người sẽ yêu sớm nha.

Hơn nữa, đối tượng này có phải hơi lớn tuổi không?

Giang Vọng Hạ không vội về nhà, muốn đạp xe thêm một lát, vì thế đi vòng quanh đó. Cho đến khi Kiều Mạn Mạn tạm biệt người đàn ông chuẩn bị về nhà.

Cô đạp xe qua, còn huýt sáo một tiếng với bóng lưng Kiều Mạn Mạn.

Kiều Mạn Mạn quay đầu lại theo bản năng, thấy Giang Vọng Hạ thì sửng sốt, hỏi: “Tiểu Hạ, sao cậu lại ở đây?”

Xe của Giang Vọng Hạ dừng lại bên cạnh Kiều Mạn Mạn.

Cô hất cằm: “Tớ đạp xe quanh quanh qua đây, cậu thì sao? Nhà chúng ta cách đây rất xa, sao cậu lại tới đây?”

Trong khoảng thời gian ở chung này, Giang Vọng Hạ phát hiện Kiều Mạn Mạn là một người rất lười biếng, không thích vận động, đi thêm vài bước cũng sẽ kêu mệt, tố chất thân thể kém.

Từ nhà đến đây, đối với Kiều Mạn Mạn mà nói là một khoảng cách rất xa.

Giang Vọng Hạ có thể xác định, người đàn ông vừa rồi ở cùng Kiều Mạn Mạn biết cô chỉ ở ngay sau họ, thậm chí còn dùng khóe mắt liếc nhìn cô một cái.

Cô không thấy mặt người đàn ông, nhưng trực giác nói cô không thích anh ta, thậm chí còn vô thức có cảm giác chán ghét.

Cô cảm thấy anh ta rất nguy hiểm.

Cô không biết người đàn ông kia là ai, nhưng với trình độ không có não của Kiều Mạn Mạn, ở cùng một chỗ với anh ta sẽ không có ích gì.

Kiều Mạn Mạn há miệng, không biết nên trả lời như thế nào.

Giang Vọng Hạ nhìn cô chằm chằm, nhíu nhíu mày, hỏi: “Người kia là ai vậy?’

Vóc dáng Giang Vọng Hạ rất cao, đuôi mắt nhếch lên, cặp mắt tam bạch kia trời sinh đã có cảm giác áp bức. Lúc cô không cười, bày ra bộ mặt thối, tuyệt đối đạt trình độ có thể dọa khóc bạn nhỏ trong nhà trẻ.

Kiều Mạn Mạn hơi sửng sốt, chần chừ.

Cuối cùng, dưới ánh mắt áp bức của Giang Vọng Hạ, Kiều Mạn Mạn trả lời: “Là một người bạn rất tốt rất tốt của tớ.”

Cô ấy chậm rãi hỏi: “Tiểu Hạ, cậu có thể đừng nói với anh trai không?”

Giang Vọng Hạ nhíu mày, không nói gì.

Kiều Tắc biết, nhưng không được để Kiều Tắc biết?

Tình huống gì vậy?

Giang Vọng Hạ không đồng ý.

Kiều Mạn Mạn thấy cô không nói câu nào, trong lòng thấp thỏm, lừa mình dối người cho rằng đây là Tiểu Hạ đang ngầm đồng ý, sau đó hơi thở phào nhẹ nhõm.

Giang Vọng Hạ xuống xe, dắt xe, về nhà cùng Kiều Mạn Mạn.



Tối hôm đó, Giang Vọng Hạ phá lệ chủ động tìm Kiều Tắc, không phải tìm trên Wechat, mà là đi tìm Kiều Tắc.

Kiều Tắc đẩy cửa sổ ra, nhìn bên ngoài xem có đổ mưa không.

Giang Vọng Hạ không để ý đến hành vi cử chỉ quái gở của Kiều Tắc, mà tiến lại gần anh, vẻ mặt thần bí nói: “Anh, hôm nay em đạp xe đến chỗ Lục Di Cư.”

“Anh đoán xem, em thấy gì?”

Kiều Tắc bị cô gợi lên sự tò mò, hỏi: “Thế em nhìn thấy gì?”

Giang Vọng Hạ: “Crazy Thursday của KFC, chuyển em 50, em sẽ nói hết những gì em nhìn thấy cho anh!”

Kiều Tắc:??

Kiều Tắc mặt không biểu cảm: “... Giang Vọng Hạ, rõ ràng em có thể trực tiếp đòi tiền anh, lại còn bịa chuyện xưa gì chứ. Nhân vật Trung Quốc gây xúc động nhất năm không có em anh không phục.”



(*) Vương Giả Vinh Diệu: Game MOBA sản xuất bởi Tencent, bản gốc của Liên Quân Mobile.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sốc! Thật Ra Em Gái Tôi Là Thiên Kim Giả!

Số ký tự: 0