Chương 10
Liễu Thủy Tình
2024-07-15 03:12:36
10.
Sự việc đến nỗi không kịp đáp ứng tin đồn, một loạt ảnh bộ “Áp thảo đê” mà Phương Hoa và Đinh Lan chụp lan truyền ra ngoài.
Quốc Phú hoảng hốt không thành lời trong điện thoại: “Tôi thề có trời sét đánh tôi nếu như tôi phản bội cậu! Tôi không chết tử tế!”
Về sau kiểm tra chính xác là máy tính của Quốc Phú đã bị tin tặc xâm nhập, cài virus.
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ, tin tặc xâm nhập vào máy tính người khác không phải để đánh cắp mật khẩu hay tiền bạc, mà là để lục lọi ảnh trong máy à?
Cuộc sống của Đinh Lan có một vài thay đổi. Dễ nhận thấy nhất là, đến bất kỳ đâu cũng có người đi theo cô, nhìn cô. Người có ánh mắt tò mò, kẻ có ánh mắt căm hận.
Đồng nghiệp trong công ty tất nhiên cũng đều biết chuyện này, nhưng không ai hỏi thẳng cô.
Cô cũng quyết tâm không để ý, chỉ làm theo lời Phương Hoa dặn, mọi thứ như cũ.
Công ty Phương Hoa nhanh chóng đưa ra tuyên bố thừa nhận mối quan hệ của hai người, và thông báo hợp đồng của Phương Hoa sắp hết hạn, anh sẽ rời công ty. Gần đây sẽ tổ chức concert cuối cùng của UNIT, sau đó nhóm sẽ giải tán. Một loạt động thái làm dư luận sôi sục, không ít fan trung thành của Phương Hoa đã rời bỏ, thậm chí phủ định anh. Thông tin cá nhân của Đinh Lan cũng bị phát tán khắp nơi.
Ngoài ra, Đinh Lan còn nhận thêm rất nhiều thư và bưu kiện. Một số được để ở chỗ bảo vệ chung cư, có lẽ muốn gửi tới nhà cô nhưng bị chặn lại. Một số để trực tiếp bên ngoài công ty. Ban đầu cô thực sự sẽ nhặt lên. Nhưng mở ra xem, hoặc là thư đầy máu và lời lẽ rủa sả, hoặc là búp bê không đầu đầy màu sơn đỏ, hoặc là chuột chết gián khô... Dần dần cô không còn nhận bưu kiện hay thư nữa, mà ném thẳng vào thùng rác. Tất nhiên những chuyện này cô cũng không nói với Phương Hoa, anh đã vất vả lắm rồi.
Tuy nhiên cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Hôm đó cô đi làm như bình thường, thì có hai cô gái cứ bám theo. Cô tưởng là phóng viên hoặc khán giả tò mò nên không để ý.
Hai người đi theo cô đến tận công ty. Đúng lúc cô chuẩn bị bước vào tòa nhà thì bị họ gọi lại.
“Khoan đã. Xin hỏi cô là Đinh Lan phải không?”
Cô chớp mắt, gật gật đầu: “Các cô...”
Chưa dứt lời, hai cô gái đối diện bất ngờ phát cuồng, hét lên “Đồ con đĩ!” rồi xông tới, “Mày chết đi!”
Cô không kịp tránh, bị chộp lấy cánh tay kéo ngã xuống đất một cách thô bạo.
Cô đứng gần rìa vỉa hè sát đường, ngã xuống, mắt cá chân bị trật, nửa người rơi xuống lòng đường. Một xe máy suýt nữa thì đâm vào đầu cô, tiếng còi inh ỏi. Mắt cô hoa lên, cố bò dậy nhưng chân quá đau, thử vài lần vẫn không được. May mắn bây giờ là thời điểm đi làm nên có vài đồng nghiệp nhìn thấy, vội vàng chạy tới đỡ cô đứng dậy. Nhìn lại thì hai cô gái xô ngã cô đã biến mất tăm, cô không thể tiếp tục đi làm nữa, mà phải đến bệnh viện kiểm tra.
Ban đầu cô không định nói với Phương Hoa, nhưng hôm đó có nhiều người chứng kiến cô bị ngã, còn có người chụp ảnh đăng lên mạng. Trong ảnh cô nằm sóng soài trên đường, cố gắng bò dậy.
Còn một vài bức ảnh đồng nghiệp đi cùng cô tới bệnh viện, vài bức cô đi khập khiễng với cái nạng trong tay.
Lần này Phương Hoa nhìn thấy tất cả.
Đinh Lan đang ăn tối ở nhà thì Phương Hoa gọi điện tới.
Giọng anh mệt mỏi, nửa ngày không lên tiếng, Đinh Lan còn tưởng bên kia ngắt máy rồi.
“A lô? Phương Hoa à?”
“Chân em đỡ chưa?”
“Anh biết rồi à? Ổn rồi, chỉ là tạm thời vẫn phải dùng nạng thôi.”
“Đinh Lan, chúng ta ly hôn đi.”
Đinh Lan im lặng một lúc, rồi thở dài.
“Anh muốn nói chuyện quan trọng như vậy với em qua điện thoại à?”
“Anh...”
“Anh mệt rồi đấy, anh nghỉ ngơi đi. Em ở nhà chờ anh, về nói tiếp.”
Đinh Lan liền cúp máy.
Phương Hoa ngoan ngoãn mấy ngày, không nhắc lại chuyện này với cô.
Sau khi chuyện Phương Hoa đã kết hôn bị phanh phui, danh tiếng anh liên tục sụt giảm, nhiều fan tẩy chay các hợp đồng quảng cáo của anh, nhiều sự kiện công khai của anh cũng bị hủy. Ban đầu công ty không muốn anh chấm dứt hợp đồng, giờ thì họ rất mong anh đi cho sớm, thủ tục của anh cũng được xử lý rất nhanh. Chưa đầy một tháng, anh gần như bị cô lập hoàn toàn.
Không lâu sau anh trở về nhà.
Chân Đinh Lan đã đi lại được, cô mua rất nhiều món Phương Hoa thích ăn, chờ anh ở nhà.
Lần này khi anh về, không còn trợ lý hay quản lý theo sau. Anh về một mình, tự kéo vali. Thậm chí anh không gõ cửa, mà lấy chìa khóa dưới đáy vali mở cửa lặng lẽ vào nhà.
Đinh Lan nhìn anh ủ rũ, có chút đau lòng.
Hai người im lặng ăn cơm. Phương Hoa không nói gì, Đinh Lan cũng không nói gì.
Sau khi ăn xong, Phương Hoa định dọn bát đũa, Đinh Lan bảo: “Để em dọn“.
Phương Hoa cúi đầu nói: “Chúng ta sắp ly hôn rồi, em không cần tốt với anh như vậy đâu.”
Cô đặt xuống việc đang làm, nói: “Tại sao chúng ta phải ly hôn? Người nói muốn kết hôn là anh kia mo, bây giờ người nói muốn ly hôn cũng là anh. Hôn nhân chỉ là chuyện của riêng anh à?”
Phương Hoa hơi bối rối, Đinh Lan chưa bao giờ nói chuyện với anh như vậy.
“Lần này bị trật cổ chân không nói với anh thực sự là lỗi của em, nhưng cũng chưa đến mức phải ly hôn chứ.”
“Em biết không phải vì chuyện đó.”
“Vậy là vì điều gì?”
“Anh không thể che chở cho em.” Phương Hoa hít sâu, nói khó khăn. “Mấy ngày nay anh cứ nghĩ, lúc trước kết hôn với em có phải là sai lầm không. Lúc đó anh nghĩ, chúng ta kết hôn, thì anh có thể cho em cuộc sống tốt hơn, còn có thể yêu em một cách công khai. Nhưng bây giờ nhìn lại, anh không những không cho em cuộc sống tốt hơn, mà còn kéo em xuống nước.”
“Phương Hoa, em chưa bao giờ cần anh che chở cho em. Chuyện lần này cũng không phải lỗi của anh.”
“Sau này có thể còn có những chuyện tương tự...”
“Em chưa bao giờ sợ những chuyện đó. Khi kết hôn với anh, em đã nghĩ đến những chuyện này rồi. Lần trước anh hỏi tại sao em lại đồng ý kết hôn với anh, em đã nói gì, anh còn nhớ không.”
Phương Hoa ngẩng đầu nhìn cô.
“Em yêu anh,” Đinh Lan nói, “Em đã nói em sẽ rất dũng cảm, đó là lời hứa. Dù gặp phải chuyện gì, em cũng sẽ đối mặt với tư cách là vợ của anh, cùng anh gánh vác, giống như lời thề ước trong lễ cưới đã nói, dù nghèo khổ hay giàu sang.”
Mắt Phương Hoa hơi đỏ, “Bây giờ có rất nhiều nhãn hàng hủy hợp đồng với anh, có thể phải bồi thường rất nhiều tiền.”
“Bao nhiêu tiền?”
Phương Hoa nói ra một con số.
“Đủ mà, đừng lo.”
Phương Hoa ngạc nhiên hỏi, “Đủ sao?”
Đinh Lan cười, “Anh có bao nhiêu tiền mà anh không biết à? Không sợ em ôm tiền bỏ trốn sao?” Nói rồi cô mở máy tính trên điện thoại, vừa tính vừa nói, “Trước đây anh cho em con số này... Rồi em giúp anh đầu tư một ít cổ phiếu, lời khoảng con số này... Em còn giúp anh mua một ít trái phiếu và quỹ, giờ gần bằng con số này... Lần trước em có quen một người bạn, cô ấy định làm chút kinh doanh nhỏ, em cũng góp một ít vốn, giờ lời khoảng con số này...”
Đinh Lan tính toán trên máy tính rất nhanh, Phương Hoa nghe một cách mơ hồ, cho đến khi cô ấn con số cuối cùng, quay màn hình điện thoại về phía Phương Hoa.
Phương Hoa nhìn con số mà hơi ngẩn ra, lúc trước anh giao toàn bộ số tiền trong tay cho cô cũng không có ý này. Nhưng quả thực cô khiến người ta bất ngờ.
Anh nghĩ đi nghĩ lại rồi mới lắp bắp: “Em không tiêu số tiền anh đưa sao?”
Đinh Lan nói: “Em có tiền xài rồi, tạm thời không cần dùng.”
Phương Hoa đã chuẩn bị sẵn một bụng lý lẽ để thuyết phục Đinh Lan ly hôn, nhưng nghe câu này anh cảm thấy ngọn lửa trong lòng bị thổi tắt ngúm, ấp úng: “Có thể tương lai anh không thể làm idol nữa. Nhưng anh có thể đi làm giáo viên dạy vũ đạo. Hồi đi học anh đã thi lấy chứng chỉ đứng lớp rồi, đừng lo, nhất định sẽ có cách...”
“Phương Hoa, em còn một chuyện chưa nói với anh. Em được thăng chức rồi.”
“Hả?” Phương Hoa không hiểu, sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện thăng chức.
“Trước đó giám đốc Lưu từ chức, công ty gặp khó khăn. Em đã cùng công ty vượt qua thời điểm đó, bây giờ em đã là phó tổng giám đốc. Lương cũng tăng thêm một chút. Mặc dù không giàu sang gì nhưng nuôi anh vẫn dư dả. Trả xong tiền bồi thường cho anh, chúng ta vẫn còn một ít tiền tiết kiệm, chi tiêu tiết kiệm thì cuộc sống vẫn ổn.” Đinh Lan nói.
“Em...nuôi anh sao?” Phương Hoa hơi sốc.
“Trước khi gặp anh, em chưa bao giờ nghĩ tới chuyện kết hôn. Chỉ nghĩ sau này có tiền sẽ bao nuôi một nhân tình trẻ trung đẹp trai. Em đi làm nuôi gia đình, còn anh ở nhà giặt đồ nấu cơm dọn dẹp lo cho con cái...”
Nói đến đây cả hai cùng phá lên cười, cười đến rưng rưng nước mắt. Một lúc lâu sau mới ngồi dậy tiếp tục nói.
“Hơn nữa ly hôn không thể giải quyết vấn đề gì cả. Em chỉ cho anh cơ hội đề nghị ly hôn một lần thôi, anh đã dùng rồi.” Đinh Lan nghiêm túc nói.
“Vâng, cảm ơn phó tổng giám đốc Tạ.” Phương Hoa cúi chào cô.
Từ khi cha qua đời, Phương Hoa chưa bao giờ có ngày tháng nhàn rỗi như thế này. Anh cảm giác mình đã có chỗ dựa vững chắc cả đời, trong lòng tràn ngập hạnh phúc, thậm chí cả sự nghiệp gặp rắc rối, anh cũng không còn sợ hãi. Và kể từ khi ra mắt, anh cũng chưa có thời gian rảnh rỗi như thế này. Anh có thể ngắm trần nhà trong phòng ngủ mà trầm tư, điện thoại cũng không réo liên tục nữa. Anh muốn làm gì thì làm, cũng chẳng ai quản, nhàn cực kỳ.
Hiện tại bên ngoài có rất nhiều lời đồn đoán anh, các fan hâm mộ rời bỏ liên tục. Những người hâm mộ đã rời bỏ kêu gọi tẩy chay các sản phẩm quảng cáo và phim ảnh mà anh tham gia, các nhãn hàng liên tiếp hủy hợp đồng. Anh không có công ty quản lý, giờ đây hoàn toàn biến mất khỏi công chúng. Nếu còn muốn theo đuổi làng giải trí, đáng lẽ anh phải tích cực tìm kiếm công ty quản lý, tranh thủ thời gian trở lại, nhưng một mặt anh không biết có thể tiếp tục con đường này hay không, mặt khác muốn nghỉ ngơi một thời gian ở nhà. Vì vậy anh chăm chỉ ăn bám vợ, giặt đồ nấu cơm lau nhà rửa bát.
Chỉ là việc đòi “lương” rất tích cực. Đinh Lan ban ngày đi làm, tối về còn phải đối phó với anh. Cuối cùng đành phải đe dọa sẽ cho anh ngủ riêng, anh mới chịu ngoan ngoãn đôi chút.
Anh thật sự đã suy nghĩ đi làm giáo viên múa, cũng tích cực tìm kiếm công việc trực tuyến.
Đinh Lan hỏi anh: “Giữa nghề giáo viên nhảy và diễn viên, anh thích cái nào hơn?”
Phương Hoa đáp: “Dĩ nhiên là diễn viên rồi.”
Đinh Lan nói, “Vậy lúc rảnh rỗi như thế này, anh hãy đi học diễn xuất đi. Vì không thực sự muốn làm giáo viên múa, nên đừng dành thời gian cho việc này nữa. Gia đình chúng ta hiện tại không thiếu những khoản tiền đó. Này, em còn vài ngày nghỉ phép, anh có muốn về nhà với em không?”
“A?” Phương Hoa sững người. Nói ra thì anh vẫn chưa từng đi cùng Đinh Lan về thăm nhà vợ. ba mẹ vợ anh cũng chỉ gặp qua video.
Đinh Lan nhanh chóng xin nghỉ phép, mua vé máy bay về nhà.
Phương Hoa căng thẳng không thể tả. Dù biết rằng một ngày nào đó sẽ phải đến, nhưng bây giờ anh là kẻ thất nghiệp, hình ảnh không mấy tốt đẹp. Anh chuẩn bị rất nhiều quà cáp, nhiều đến mức hai người gần như không thể mang hết.
Quê nhà của Đinh Lan, thành phố Y, sân bay mới xây cách đây khoảng hai năm, không lớn lắm, người qua lại cũng không nhiều. Bên trong vẫn còn khá nhiều phụ huynh dắt theo con nhỏ đến xem máy bay. Nói đến chuyện này, trước đây mỗi lần đến sân bay, anh luôn được hộ tống ra vào, cần người mở đường mới có thể di chuyển. Lần này hai vợ chồng về nhà không ai biết trước, sân bay không có fan chờ đợi, cũng chẳng thấy phóng viên, cảm giác hơi lạ lẫm.
ba mẹ Đinh Lan lái xe sớm đến sân bay đón họ. Sợ bị nhận ra, Phương Hoa đeo kính râm lớn, khẩu trang, còn đội mũ.
Quà cáp chất đầy cả cốp xe. Sợ bị người khác nhìn thấy, Đinh Lan liếc trái liếc phải, thấy hành lý gần như xếp xong bảo Phương Hoa lên xe nhanh.
Vừa lên xe, ba Đinh Lan liền hừ mũi một tiếng, “Giống như đi ăn trộm vậy.”
Mẹ Đinh Lan ngồi bên cạnh huých anh một cái.
ba Đinh Lan mím môi lái xe.
Mới cưới vợ mà đã bắt đầu lo sợ thì có vẻ hơi muộn.
ba Đinh Lan là giáo viên trung học, Phương Hoa nhìn thấy ông cảm thấy mình lại hóa thành học sinh, một đứa học sinh thường xuyên bị phê bình. May mắn là anh có nhiều kinh nghiệm làm học sinh cá biệt, da mặt dày, chịu được ánh mắt không mấy thân thiện của ba vợ, vẫn có thể trả lời trôi chảy dù tự tin không cao.
Tuy nhiên, Phương Hoa thông minh ở chỗ sớm chiếm lòng mẹ vợ.
“Phương Hoa, ba nghe nói con hiện đang thất nghiệp phải không?” ba Đinh Lan nói trong lúc lái xe.
Vừa nói ra, mẹ Đinh Lan đã cau mày.
“Thưa ba, con vừa mới từ chức. Con định lợi dụng thời gian rảnh này đi học thêm, tin rằng sau này sẽ có bước tiến lớn hơn.” Phương Hoa nói.
“Ừm, thanh niên không thể lêu lổng được đâu. Cứ tìm việc làm chân chính đi. Dù hiện tại chưa có công việc tốt, cũng không được buông thả bản thân. Con vốn tốt nghiệp đại học chính quy mà, sao không thử đi thi công chức...”
Đinh Lan không nhịn được cười khúc khích.
“Vâng, thưa ba. Con sẽ thử xem.” Phương Hoa cung kính đáp.
“Gần đây ba vừa xem tin tức, những thanh niên trẻ trong giới giải trí của các con, xa xỉ phù phiếm. Phong cách sống cũng không tốt. Bỏ việc cũng được, đừng để bị đồng hóa với họ.” ba Đinh Lan hài lòng.
“Ba à, con mới gặp thầy Vương Binh vài hôm trước, thầy ấy cũng nói với con như vậy. Thầy bảo con phải giữ mình trong sạch, cảnh giác với phong cách sống không lành mạnh trong giới giải trí.” Phương Hoa nói.
Vương Binh là diễn viên cũ mà ba Đinh Lan rất kính trọng. Chỉ cần nhắc đến, sắc mặt ba vợ đã thay đổi.
“Ồ? Bây giờ ông ấy vẫn còn diễn à?”
“Vâng ạ. Hai chúng con lúc đó đang hợp tác trong một bộ phim chống tội phạm đen. Thầy Vương đóng vai một cụ già công an.”
Đinh Lan lén giơ ngón cái lên với anh.
“Ừm, với tính cách chính trực của ông ấy, vai diễn đó rất phù hợp...”
Hai người con rể và ba vợ mở ra cuộc trò chuyện không dứt, Phương Hoa trước đó đã tìm hiểu kỹ sở thích của ba vợ, chuẩn bị đầy đủ, vừa nói chuyện với ba vợ vừa gật gù, thậm chí còn trò chuyện rất vui vẻ.
Nói chuyện mãi cũng tới nhà.
Phòng của Đinh Lan không lớn lắm, dọn dẹp rất gọn gàng, toàn bộ phong cách của Đinh Lan. Bàn học dán sticker hồng, đèn bàn thiết kế tối giản màu trắng. Trên bàn còn để một lọ những vì sao nhỏ được gấp lại. Trên tường dán một tấm bản đồ thế giới đã ố vàng.
Giường là mới mua - nhà họ Tạ không có người cao lớn như Phương Hoa, giường cũ chỉ 1m8, Phương Hoa chắc phải nằm co chân, nên mẹ Đinh Lan vội vàng mua giường mới cho anh.
Nhưng ga gối nệm vẫn là của Đinh Lan dùng trước đây, ga gấm thêu hình thỏ con và chăn ấm in hình gấu nhỏ.
Đang vào tháng Chín, buổi chiều. Nhà họ Tạ rất gần trường học nên thoáng nghe thấy chuông báo giờ tan lớp. Bên ngoài cửa sổ cây đa to đùng thỉnh thoảng vang lên một hai tiếng chim hót.
Phương Hoa đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhìn cờ tung bay trên sân trường xa xa, không biết đang nghĩ gì.
Rõ ràng là khung cảnh quen thuộc đã nhìn đi nhìn lại bao nhiêu năm nay, nhưng phòng đã thêm một người khác, mọi thứ dường như không còn như xưa. Trái tim Đinh Lan đập nhanh. Anh như đã bước vào cuộc đời cô từ lâu lắm rồi, dù trên thực tế mới chỉ là thời gian ngắn ngủi. Trước đây cô chưa hề nghĩ tới, đưa anh về nhà có nghĩa là gì. Điều đó có nghĩa là anh sẽ nhìn thấy khung cảnh quen thuộc mà cô vẫn trông ngóng bấy lâu, bước vào quá khứ của cô.
Phương Hoa bất chợt quay đầu lại, khoái chí cười nhìn Đinh Lan.
“Sao thế?” Đinh Lan không hiểu.
Phương Hoa tiến lại ôm cô ngồi lên bàn học, chôn mặt vào cổ cô hít sâu một hơi.
Đinh Lan giật bắn mình, thét lên một tiếng.
Cô cứng đờ vươn tay đẩy anh ra: “Anh...để em xuống. Ba mẹ em còn trong phòng kìa, nhìn thấy không được đâu.”
“Vợ.”
“Gì cơ?” Đinh Lan run run.
“Anh thực sự rất vui. Trước đây anh chỉ có thể tưởng tượng em là người thế nào, ở đâu đó đọc những câu chuyện nhỏ. Sau này chúng ta kết hôn. Em luôn như một câu đố, vĩnh viễn giữ khoảng cách với anh. Còn nơi này, là bí mật cuối cùng của em. Trong quá khứ anh không thể tham gia vào cuộc sống của em, tương lai anh muốn để lại dấu vết của mình trong tất cả ký ức của em.”
Đinh Lan bỗng cảm thấy rất nóng. Cô nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Phương Hoa.
Phương Hoa chưa ngoan ngoãn được bao lâu, bỗng nhiên thì thầm bên tai cô: “Anh vừa nghĩ đến một chuyện.”
“Ừm?” Đinh Lan không hiểu.
“Anh cảm thấy ở độ cao này thật thích hợp để làm một số việc.”
Cô thì thầm: “Cút đi.”
Phương Hoa cười khẽ.
Lần trước khi đến nhà Phương Hoa, anh sợ Đinh Lan không thoải mái nên cố ý tránh mọi người thân. Lần này họ về thăm thoải mái, dự định ở lại 4-5 ngày. Vì vậy, các họ hàng của Đinh Lan, dù từng gặp hay chưa từng gặp, nghe nói nhà Đinh Lan có một ngôi sao lớn, đều ùa đến. Ồn ào như họp báo, còn có một đám trẻ con chạy nhảy khắp phòng khách. Đinh Lan thích yên tĩnh nên những ngày qua cô đau đầu lắm. Phương Hoa lại quen với những dịp như vậy, có thể trò chuyện với ai cũng được. Tuy nhiên, ba Tạ rõ ràng hài lòng với con rể này hơn nhiều.
Các họ hàng bàn tán sôi nổi, có người nói Phương Hoa thật sự phong độ, có người nói Phương Hoa vì Đinh Lan mà dám công khai mối quan hệ, có tình có nghĩa. Còn có người xem phim và nghe nhạc của Phương Hoa, đến xin chữ ký.
Nhà họ Tạ chưa bao giờ náo nhiệt đến thế.
ba Tạ đi đâu cũng có người hỏi về con gái và con rể, ông đi đâu cũng cười tươi tắn.
Đinh Lan về nhà chỉ tiếp khách đã hết 2 ngày. Cô quyết định hôm sau dẫn Phương Hoa đi trốn một chút.
Sáng sớm hôm sau, Đinh Lan đánh thức Phương Hoa, lén lút ra ngoài. Cô móc ra một bộ quần áo chống nắng, mặc cho Phương Hoa, che kín cho anh. Rồi kéo ra một chiếc xe máy điện nhỏ nói sẽ đưa cậu đi dạo.
Phương Hoa ngơ ngác: “Chúng ta cưỡi cái này đi dạo... à?”
Đinh Lan tưởng anh sợ, vỗ vỗ yên sau nói: “Yên tâm, em lái xe giỏi lắm.”
Phương Hoa lại ngạc nhiên: “Em... sẽ chở anh à?”
“Đúng rồi, anh không biết đường mà.”
Phương Hoa vừa ngồi lên, chiếc xe máy điện hạ xuống hai phân tâm có thể thấy. Đinh Lan nói đúng, cô lái xe thật giỏi. Chiếc xe máy điện lao đi như gió. Cô chạy qua phố xá, chở Phương Hoa phi nhanh, liên tục vượt xe. Phương Hoa còn phát hiện một điều kinh khủng: có vẻ như phanh xe này không được tốt. Đáng sợ hơn, Đinh Lan gần như không dùng phanh.
Họ phi nhanh, càng đi càng xa. Xe tải trên đường càng lúc càng nhiều, bụi đường bay mù mịt, có xe chở đá, chỉ cần đi qua trong vòng 5 mét là người và súc vật khó phân biệt.
Đinh Lan chở anh vào làng.
Họ đi qua những cánh đồng xanh mướt, men theo dòng nước, đến bờ hồ chứa nước. Đinh Lan dừng xe, nhìn mặt hồ rộng lớn, hít một hơi thật sâu và nói: “Đến nơi rồi.”
Phía xa hồ có gò đồi nhỏ, có người câu cá, có những chú chim nước tung tăng. Không khí ẩm ướt và trong lành.
Phương Hoa nhìn quanh và nói: “Phong cảnh đẹp thật đấy.”
“Trước đây em thường tới đây, đứng một lúc là quên đi những chuyện phiền lòng. Hơn hai năm trước con đường làng chưa đổ bê tông, hệ thống thoát nước cũng chỉ vừa mới sửa chữa hai năm trước. Tất cả đều do chính phủ và bà con làng xóm góp tiền xây dựng. Anh xem, bên đó còn có tấm bia ghi tên những người quyên góp.”
Họ tiến lại gần tấm bia xem danh sách tên người. Phương Hoa nhanh chóng tìm thấy tên Đinh Lan, phía sau là số tiền 500.
“Con đường này là chính phủ đóng một nửa, làng đóng một nửa. Lúc đó bộ phận chúng em quản lý hợp tác giúp làng thoát nghèo. Kêu gọi họ quyên góp cũng khó lắm đấy. Có người cứ nói thẳng luôn, nhà tôi không có ô tô không có xe máy, đường các anh làm chúng tôi không đi, tôi không đóng góp. Chúng em phải đi từng nhà thuyết phục, miệng láu cá đến nỗi sắp bong tróc da rồi.” Đinh Lan cười nói.
“Em còn từng giúp thoát nghèo à?” Phương Hoa ngạc nhiên.
“Anh xem bầy vịt kia kìa. Người nuôi vịt là hộ nghèo mà em phụ trách trước đây. Em giới thiệu họ nuôi vịt, dần dà họ tích lũy thêm kinh nghiệm, nghe nói năm nay còn về làng truyền đạt kinh nghiệm chăn nuôi. Hộ đó em chỉ đỡ đầu một năm là thoát nghèo rồi. Ừm nói tới cậu con trai cả nhà họ năm nay sắp thi đại học rồi...”
Nói xong, một phụ nữ trung niên chạy xe đạp vội vã đi ngang qua dừng ở bên họ, nhìn Đinh Lan: “Cô Tạ à! Cô về rồi sao?!”
Đinh Lan nhìn kỹ, cười nói: “Chị Trương. Em về thăm nhà chứ. Mọi người vẫn ổn phải không?”
“Vị này là...” Thấy Phương Hoa từ đầu đến chân đều bị che kín, chị Trương sửng sốt.
“Anh họ em, hôm trước đi chơi bị phỏng nắng, em che giúp anh ấy.” Đinh Lan giải thích.
“Ồ! Vào nhà chị ngồi chơi đi! Hôm nay chị nấu canh gà đấy!” Chị Trương vừa nói vừa nắm tay cô kéo, bảo anh bà con cũng đi cùng. “Nhà chị giàu có rồi, nhà xây thêm hai tầng nữa, đổ luôn sàn gạch men láng. Cái ghế cũ cô từng ngồi xéo chân ấy thay hết rồi. Ghế da mới, ngồi êm lắm...”
Đinh Lan cười nói, “Chúc mừng cô đấy, Trương chị. Hôm nay em không đi nữa đâu, anh họ em sức khỏe không được tốt lắm, chúng em đi loanh quanh một vòng rồi về thôi. “
Trương chị tiếc nuối nói, “Thế thì thật không may. Tôi luôn muốn cảm ơn em thật tử tế. Trước kia thực sự quá nghèo, không dám chiêu đãi em. Bây giờ điều kiện tốt hơn rồi, em lại không làm việc ở địa phương nữa. Nói ra thì gia đình chúng tôi phải cảm ơn em mới thoát nghèo được. Hồi đó các anh chị làm công tác giảm nghèo cũng vất vả lắm, ngày nào cũng đi sớm về khuya, từng nhà một xóm một đi thăm hỏi, giúp chúng tôi tìm việc làm, tìm cách thoát nghèo...”
Nói đến chỗ cảm động, mắt chị Trương đã bắt đầu long lanh nước mắt.
“Việc các cô thoát nghèo là nhờ nỗ lực của bản thân và chính sách của nhà nước. Cuộc sống của các cô tốt lên, tôi vui hơn bất kỳ bữa tiệc nào. Này, con trai cô bây giờ làm việc ở đâu?”
............
Hai người trò chuyện về gia đình, công việc, chuyện trên trời dưới đất nửa tiếng đồng hồ. Nói những câu chuyện dài ngắn về công tác giảm nghèo ở cơ sở mà Phương Hoa chỉ đọc qua trên báo, nói về quá khứ của Đinh Lan mà anh không biết. Cách cư xử bình tĩnh, tự tin của cô, sự dịu dàng và can đảm, dường như tất cả đều tìm thấy nguồn gốc.
Chị Trương mời mọc họ nhiều lần, thành ý khó từ chối, Phương Hoa đành phải dùng khả năng diễn xuất chuyên nghiệp của mình, nói anh thực sự không khỏe, yếu ớt dựa vào “em họ” giả vờ như sắp ngất xỉu, mới thoát thân được.
Đinh Lan nhìn theo bóng dáng chị Trương, thở dài nhẹ nhõm, vỗ vỗ yên sau xe máy điện, “Lên xe đi, anh họ, em chở anh đi dạo, em quen chỗ này lắm.”
“Nói tôi bệnh là được rồi, còn bảo tôi là anh họ của em? Em định bồi thường thế nào cho tôi đây?” Phương Hoa véo một cái lên mặt cô.
“Tối nay em mời anh ăn cơm.”
“Được, tôi muốn ăn ngon nhé, đừng có xỏ xiên tôi đấy.” Phương Hoa cười hơi quái dị.
Xe máy điện chạy chậm trong làng. Đinh Lan cũng lâu lắm rồi không về, nhiều nhà dân trong làng đều thay đổi từ trời xanh. Những ngôi nhà cũ từ đất sét, nhà dột nát cơ bản đều bị phá bỏ hoặc cải tạo thành chuồng lợn. Thay vào đó, xây những ngôi nhà mới đẹp. Trường tiểu học trong làng cũng xây sân tập mới, nhìn từ cổng vào, các em học sinh chạy nhảy hồn nhiên trên sân.
Đinh Lan cười nói “Trước đây trường tiểu học cũ nát và nhỏ quá, các em nghèo đến nỗi gần như không có cơm ăn. Sau này làm bữa ăn dinh dưỡng, các em khỏe hẳn ra. Trên núi còn có một trường tiểu học nữa đấy, tổng cộng 6 học sinh, 2 thầy cô. Chính phủ cũng làm nhiều việc lắm, đưa người trên núi xuống, sáp nhập trường tiểu học.”
Họ lại đi ngang qua trụ sở ủy ban làng, tường trắng mái đen. Trước trụ sở xây sân khấu mới tinh. Đinh Lan sợ gặp người quen, chạy nhanh. Hai người họ chuyện ồn ào thế kia, may mắn là tin tức trong làng tương đối bế tắc, Phương Hoa cũng chưa nổi tiếng đến mức toàn dân, nếu không hơi rắc rối.
Họ đi xem nhanh vòng quanh làng, vừa đi Đinh Lan vừa kể cho anh nghe những câu chuyện thú vị hồi cô còn làm việc ở đây, rất nhanh đã đến giờ ăn cơm.
Hai người ra ngoài chơi từ sáng sớm, những người thân muốn ghé thăm đều hụt, nhà Tạ yên tĩnh hơn nhiều. Sau khi ăn trưa, Đinh Lan hỏi Phương Hoa, “Chiều muốn làm gì? Em đưa anh đi dạo phố nhé?”
Phương Hoa nhướn mày, “Chúng ta đi dạo phố trước, rồi đi đón một người bạn.”
Đinh Lan ngạc nhiên hỏi, “Anh còn bạn bè khác ở đây nữa à?”
“Không, bạn anh đến đây chơi.” Phương Hoa cho cô xem tin nhắn trò chuyện.
Cái tên trong danh bạ là “Triêu Đê“.
Đinh Lan cảm thấy trên đầu mình bay qua một đàn quạ.
“Anh ta lén lút tới à?” Đinh Lan nuốt nước bọt.
“Làm sao có thể, chuyện này quản lý không biết thì trợ lý cũng phải biết. Yên tâm đi, những ngày này anh ấy chỉ ở khách sạn thôi, cho dù ra ngoài cũng không cần chúng ta lo lắng.”
Không hiểu sao sáng nay lại nói chuyện mời khách tối nay, Phương Hoa cười có vẻ quái dị thế, ra là thật sự có âm mưu.
“Vậy em có thể đưa một người bạn đi gặp anh ấy không?” Đinh Lan hỏi.
“Được chứ, tùy em.” Phương Hoa đáp.
Đinh Lan gọi điện cho Điểm Điểm.
Vài ngày đầu sau khi hai người trở về nhà, nhà cửa lộn xộn, phải tiếp đón khách, Điểm điểm chạy tới chạy lui muốn gặp họ, Đinh Lan đều từ chối. Lúc này cô có chút cảm thấy có lỗi.
“Xin lỗi, tối nay mời cậu ăn một bữa lớn.”
“Chỉ cậu và tớ à?”
“Còn có Phương Hoa nữa.”
“Vậy thì được rồi.”
“Còn có Triệu Đê nữa.”
Điểm điểm dừng lại một chút, run rẩy hỏi: “Ai cơ?”
“Tối nay ở khách sạn Kim Điển, đúng giờ đến nhé, nếu không đừng trách tớ không có ý tốt.” Đinh Lan cúp máy.
Sự việc đến nỗi không kịp đáp ứng tin đồn, một loạt ảnh bộ “Áp thảo đê” mà Phương Hoa và Đinh Lan chụp lan truyền ra ngoài.
Quốc Phú hoảng hốt không thành lời trong điện thoại: “Tôi thề có trời sét đánh tôi nếu như tôi phản bội cậu! Tôi không chết tử tế!”
Về sau kiểm tra chính xác là máy tính của Quốc Phú đã bị tin tặc xâm nhập, cài virus.
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ, tin tặc xâm nhập vào máy tính người khác không phải để đánh cắp mật khẩu hay tiền bạc, mà là để lục lọi ảnh trong máy à?
Cuộc sống của Đinh Lan có một vài thay đổi. Dễ nhận thấy nhất là, đến bất kỳ đâu cũng có người đi theo cô, nhìn cô. Người có ánh mắt tò mò, kẻ có ánh mắt căm hận.
Đồng nghiệp trong công ty tất nhiên cũng đều biết chuyện này, nhưng không ai hỏi thẳng cô.
Cô cũng quyết tâm không để ý, chỉ làm theo lời Phương Hoa dặn, mọi thứ như cũ.
Công ty Phương Hoa nhanh chóng đưa ra tuyên bố thừa nhận mối quan hệ của hai người, và thông báo hợp đồng của Phương Hoa sắp hết hạn, anh sẽ rời công ty. Gần đây sẽ tổ chức concert cuối cùng của UNIT, sau đó nhóm sẽ giải tán. Một loạt động thái làm dư luận sôi sục, không ít fan trung thành của Phương Hoa đã rời bỏ, thậm chí phủ định anh. Thông tin cá nhân của Đinh Lan cũng bị phát tán khắp nơi.
Ngoài ra, Đinh Lan còn nhận thêm rất nhiều thư và bưu kiện. Một số được để ở chỗ bảo vệ chung cư, có lẽ muốn gửi tới nhà cô nhưng bị chặn lại. Một số để trực tiếp bên ngoài công ty. Ban đầu cô thực sự sẽ nhặt lên. Nhưng mở ra xem, hoặc là thư đầy máu và lời lẽ rủa sả, hoặc là búp bê không đầu đầy màu sơn đỏ, hoặc là chuột chết gián khô... Dần dần cô không còn nhận bưu kiện hay thư nữa, mà ném thẳng vào thùng rác. Tất nhiên những chuyện này cô cũng không nói với Phương Hoa, anh đã vất vả lắm rồi.
Tuy nhiên cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Hôm đó cô đi làm như bình thường, thì có hai cô gái cứ bám theo. Cô tưởng là phóng viên hoặc khán giả tò mò nên không để ý.
Hai người đi theo cô đến tận công ty. Đúng lúc cô chuẩn bị bước vào tòa nhà thì bị họ gọi lại.
“Khoan đã. Xin hỏi cô là Đinh Lan phải không?”
Cô chớp mắt, gật gật đầu: “Các cô...”
Chưa dứt lời, hai cô gái đối diện bất ngờ phát cuồng, hét lên “Đồ con đĩ!” rồi xông tới, “Mày chết đi!”
Cô không kịp tránh, bị chộp lấy cánh tay kéo ngã xuống đất một cách thô bạo.
Cô đứng gần rìa vỉa hè sát đường, ngã xuống, mắt cá chân bị trật, nửa người rơi xuống lòng đường. Một xe máy suýt nữa thì đâm vào đầu cô, tiếng còi inh ỏi. Mắt cô hoa lên, cố bò dậy nhưng chân quá đau, thử vài lần vẫn không được. May mắn bây giờ là thời điểm đi làm nên có vài đồng nghiệp nhìn thấy, vội vàng chạy tới đỡ cô đứng dậy. Nhìn lại thì hai cô gái xô ngã cô đã biến mất tăm, cô không thể tiếp tục đi làm nữa, mà phải đến bệnh viện kiểm tra.
Ban đầu cô không định nói với Phương Hoa, nhưng hôm đó có nhiều người chứng kiến cô bị ngã, còn có người chụp ảnh đăng lên mạng. Trong ảnh cô nằm sóng soài trên đường, cố gắng bò dậy.
Còn một vài bức ảnh đồng nghiệp đi cùng cô tới bệnh viện, vài bức cô đi khập khiễng với cái nạng trong tay.
Lần này Phương Hoa nhìn thấy tất cả.
Đinh Lan đang ăn tối ở nhà thì Phương Hoa gọi điện tới.
Giọng anh mệt mỏi, nửa ngày không lên tiếng, Đinh Lan còn tưởng bên kia ngắt máy rồi.
“A lô? Phương Hoa à?”
“Chân em đỡ chưa?”
“Anh biết rồi à? Ổn rồi, chỉ là tạm thời vẫn phải dùng nạng thôi.”
“Đinh Lan, chúng ta ly hôn đi.”
Đinh Lan im lặng một lúc, rồi thở dài.
“Anh muốn nói chuyện quan trọng như vậy với em qua điện thoại à?”
“Anh...”
“Anh mệt rồi đấy, anh nghỉ ngơi đi. Em ở nhà chờ anh, về nói tiếp.”
Đinh Lan liền cúp máy.
Phương Hoa ngoan ngoãn mấy ngày, không nhắc lại chuyện này với cô.
Sau khi chuyện Phương Hoa đã kết hôn bị phanh phui, danh tiếng anh liên tục sụt giảm, nhiều fan tẩy chay các hợp đồng quảng cáo của anh, nhiều sự kiện công khai của anh cũng bị hủy. Ban đầu công ty không muốn anh chấm dứt hợp đồng, giờ thì họ rất mong anh đi cho sớm, thủ tục của anh cũng được xử lý rất nhanh. Chưa đầy một tháng, anh gần như bị cô lập hoàn toàn.
Không lâu sau anh trở về nhà.
Chân Đinh Lan đã đi lại được, cô mua rất nhiều món Phương Hoa thích ăn, chờ anh ở nhà.
Lần này khi anh về, không còn trợ lý hay quản lý theo sau. Anh về một mình, tự kéo vali. Thậm chí anh không gõ cửa, mà lấy chìa khóa dưới đáy vali mở cửa lặng lẽ vào nhà.
Đinh Lan nhìn anh ủ rũ, có chút đau lòng.
Hai người im lặng ăn cơm. Phương Hoa không nói gì, Đinh Lan cũng không nói gì.
Sau khi ăn xong, Phương Hoa định dọn bát đũa, Đinh Lan bảo: “Để em dọn“.
Phương Hoa cúi đầu nói: “Chúng ta sắp ly hôn rồi, em không cần tốt với anh như vậy đâu.”
Cô đặt xuống việc đang làm, nói: “Tại sao chúng ta phải ly hôn? Người nói muốn kết hôn là anh kia mo, bây giờ người nói muốn ly hôn cũng là anh. Hôn nhân chỉ là chuyện của riêng anh à?”
Phương Hoa hơi bối rối, Đinh Lan chưa bao giờ nói chuyện với anh như vậy.
“Lần này bị trật cổ chân không nói với anh thực sự là lỗi của em, nhưng cũng chưa đến mức phải ly hôn chứ.”
“Em biết không phải vì chuyện đó.”
“Vậy là vì điều gì?”
“Anh không thể che chở cho em.” Phương Hoa hít sâu, nói khó khăn. “Mấy ngày nay anh cứ nghĩ, lúc trước kết hôn với em có phải là sai lầm không. Lúc đó anh nghĩ, chúng ta kết hôn, thì anh có thể cho em cuộc sống tốt hơn, còn có thể yêu em một cách công khai. Nhưng bây giờ nhìn lại, anh không những không cho em cuộc sống tốt hơn, mà còn kéo em xuống nước.”
“Phương Hoa, em chưa bao giờ cần anh che chở cho em. Chuyện lần này cũng không phải lỗi của anh.”
“Sau này có thể còn có những chuyện tương tự...”
“Em chưa bao giờ sợ những chuyện đó. Khi kết hôn với anh, em đã nghĩ đến những chuyện này rồi. Lần trước anh hỏi tại sao em lại đồng ý kết hôn với anh, em đã nói gì, anh còn nhớ không.”
Phương Hoa ngẩng đầu nhìn cô.
“Em yêu anh,” Đinh Lan nói, “Em đã nói em sẽ rất dũng cảm, đó là lời hứa. Dù gặp phải chuyện gì, em cũng sẽ đối mặt với tư cách là vợ của anh, cùng anh gánh vác, giống như lời thề ước trong lễ cưới đã nói, dù nghèo khổ hay giàu sang.”
Mắt Phương Hoa hơi đỏ, “Bây giờ có rất nhiều nhãn hàng hủy hợp đồng với anh, có thể phải bồi thường rất nhiều tiền.”
“Bao nhiêu tiền?”
Phương Hoa nói ra một con số.
“Đủ mà, đừng lo.”
Phương Hoa ngạc nhiên hỏi, “Đủ sao?”
Đinh Lan cười, “Anh có bao nhiêu tiền mà anh không biết à? Không sợ em ôm tiền bỏ trốn sao?” Nói rồi cô mở máy tính trên điện thoại, vừa tính vừa nói, “Trước đây anh cho em con số này... Rồi em giúp anh đầu tư một ít cổ phiếu, lời khoảng con số này... Em còn giúp anh mua một ít trái phiếu và quỹ, giờ gần bằng con số này... Lần trước em có quen một người bạn, cô ấy định làm chút kinh doanh nhỏ, em cũng góp một ít vốn, giờ lời khoảng con số này...”
Đinh Lan tính toán trên máy tính rất nhanh, Phương Hoa nghe một cách mơ hồ, cho đến khi cô ấn con số cuối cùng, quay màn hình điện thoại về phía Phương Hoa.
Phương Hoa nhìn con số mà hơi ngẩn ra, lúc trước anh giao toàn bộ số tiền trong tay cho cô cũng không có ý này. Nhưng quả thực cô khiến người ta bất ngờ.
Anh nghĩ đi nghĩ lại rồi mới lắp bắp: “Em không tiêu số tiền anh đưa sao?”
Đinh Lan nói: “Em có tiền xài rồi, tạm thời không cần dùng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Hoa đã chuẩn bị sẵn một bụng lý lẽ để thuyết phục Đinh Lan ly hôn, nhưng nghe câu này anh cảm thấy ngọn lửa trong lòng bị thổi tắt ngúm, ấp úng: “Có thể tương lai anh không thể làm idol nữa. Nhưng anh có thể đi làm giáo viên dạy vũ đạo. Hồi đi học anh đã thi lấy chứng chỉ đứng lớp rồi, đừng lo, nhất định sẽ có cách...”
“Phương Hoa, em còn một chuyện chưa nói với anh. Em được thăng chức rồi.”
“Hả?” Phương Hoa không hiểu, sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện thăng chức.
“Trước đó giám đốc Lưu từ chức, công ty gặp khó khăn. Em đã cùng công ty vượt qua thời điểm đó, bây giờ em đã là phó tổng giám đốc. Lương cũng tăng thêm một chút. Mặc dù không giàu sang gì nhưng nuôi anh vẫn dư dả. Trả xong tiền bồi thường cho anh, chúng ta vẫn còn một ít tiền tiết kiệm, chi tiêu tiết kiệm thì cuộc sống vẫn ổn.” Đinh Lan nói.
“Em...nuôi anh sao?” Phương Hoa hơi sốc.
“Trước khi gặp anh, em chưa bao giờ nghĩ tới chuyện kết hôn. Chỉ nghĩ sau này có tiền sẽ bao nuôi một nhân tình trẻ trung đẹp trai. Em đi làm nuôi gia đình, còn anh ở nhà giặt đồ nấu cơm dọn dẹp lo cho con cái...”
Nói đến đây cả hai cùng phá lên cười, cười đến rưng rưng nước mắt. Một lúc lâu sau mới ngồi dậy tiếp tục nói.
“Hơn nữa ly hôn không thể giải quyết vấn đề gì cả. Em chỉ cho anh cơ hội đề nghị ly hôn một lần thôi, anh đã dùng rồi.” Đinh Lan nghiêm túc nói.
“Vâng, cảm ơn phó tổng giám đốc Tạ.” Phương Hoa cúi chào cô.
Từ khi cha qua đời, Phương Hoa chưa bao giờ có ngày tháng nhàn rỗi như thế này. Anh cảm giác mình đã có chỗ dựa vững chắc cả đời, trong lòng tràn ngập hạnh phúc, thậm chí cả sự nghiệp gặp rắc rối, anh cũng không còn sợ hãi. Và kể từ khi ra mắt, anh cũng chưa có thời gian rảnh rỗi như thế này. Anh có thể ngắm trần nhà trong phòng ngủ mà trầm tư, điện thoại cũng không réo liên tục nữa. Anh muốn làm gì thì làm, cũng chẳng ai quản, nhàn cực kỳ.
Hiện tại bên ngoài có rất nhiều lời đồn đoán anh, các fan hâm mộ rời bỏ liên tục. Những người hâm mộ đã rời bỏ kêu gọi tẩy chay các sản phẩm quảng cáo và phim ảnh mà anh tham gia, các nhãn hàng liên tiếp hủy hợp đồng. Anh không có công ty quản lý, giờ đây hoàn toàn biến mất khỏi công chúng. Nếu còn muốn theo đuổi làng giải trí, đáng lẽ anh phải tích cực tìm kiếm công ty quản lý, tranh thủ thời gian trở lại, nhưng một mặt anh không biết có thể tiếp tục con đường này hay không, mặt khác muốn nghỉ ngơi một thời gian ở nhà. Vì vậy anh chăm chỉ ăn bám vợ, giặt đồ nấu cơm lau nhà rửa bát.
Chỉ là việc đòi “lương” rất tích cực. Đinh Lan ban ngày đi làm, tối về còn phải đối phó với anh. Cuối cùng đành phải đe dọa sẽ cho anh ngủ riêng, anh mới chịu ngoan ngoãn đôi chút.
Anh thật sự đã suy nghĩ đi làm giáo viên múa, cũng tích cực tìm kiếm công việc trực tuyến.
Đinh Lan hỏi anh: “Giữa nghề giáo viên nhảy và diễn viên, anh thích cái nào hơn?”
Phương Hoa đáp: “Dĩ nhiên là diễn viên rồi.”
Đinh Lan nói, “Vậy lúc rảnh rỗi như thế này, anh hãy đi học diễn xuất đi. Vì không thực sự muốn làm giáo viên múa, nên đừng dành thời gian cho việc này nữa. Gia đình chúng ta hiện tại không thiếu những khoản tiền đó. Này, em còn vài ngày nghỉ phép, anh có muốn về nhà với em không?”
“A?” Phương Hoa sững người. Nói ra thì anh vẫn chưa từng đi cùng Đinh Lan về thăm nhà vợ. ba mẹ vợ anh cũng chỉ gặp qua video.
Đinh Lan nhanh chóng xin nghỉ phép, mua vé máy bay về nhà.
Phương Hoa căng thẳng không thể tả. Dù biết rằng một ngày nào đó sẽ phải đến, nhưng bây giờ anh là kẻ thất nghiệp, hình ảnh không mấy tốt đẹp. Anh chuẩn bị rất nhiều quà cáp, nhiều đến mức hai người gần như không thể mang hết.
Quê nhà của Đinh Lan, thành phố Y, sân bay mới xây cách đây khoảng hai năm, không lớn lắm, người qua lại cũng không nhiều. Bên trong vẫn còn khá nhiều phụ huynh dắt theo con nhỏ đến xem máy bay. Nói đến chuyện này, trước đây mỗi lần đến sân bay, anh luôn được hộ tống ra vào, cần người mở đường mới có thể di chuyển. Lần này hai vợ chồng về nhà không ai biết trước, sân bay không có fan chờ đợi, cũng chẳng thấy phóng viên, cảm giác hơi lạ lẫm.
ba mẹ Đinh Lan lái xe sớm đến sân bay đón họ. Sợ bị nhận ra, Phương Hoa đeo kính râm lớn, khẩu trang, còn đội mũ.
Quà cáp chất đầy cả cốp xe. Sợ bị người khác nhìn thấy, Đinh Lan liếc trái liếc phải, thấy hành lý gần như xếp xong bảo Phương Hoa lên xe nhanh.
Vừa lên xe, ba Đinh Lan liền hừ mũi một tiếng, “Giống như đi ăn trộm vậy.”
Mẹ Đinh Lan ngồi bên cạnh huých anh một cái.
ba Đinh Lan mím môi lái xe.
Mới cưới vợ mà đã bắt đầu lo sợ thì có vẻ hơi muộn.
ba Đinh Lan là giáo viên trung học, Phương Hoa nhìn thấy ông cảm thấy mình lại hóa thành học sinh, một đứa học sinh thường xuyên bị phê bình. May mắn là anh có nhiều kinh nghiệm làm học sinh cá biệt, da mặt dày, chịu được ánh mắt không mấy thân thiện của ba vợ, vẫn có thể trả lời trôi chảy dù tự tin không cao.
Tuy nhiên, Phương Hoa thông minh ở chỗ sớm chiếm lòng mẹ vợ.
“Phương Hoa, ba nghe nói con hiện đang thất nghiệp phải không?” ba Đinh Lan nói trong lúc lái xe.
Vừa nói ra, mẹ Đinh Lan đã cau mày.
“Thưa ba, con vừa mới từ chức. Con định lợi dụng thời gian rảnh này đi học thêm, tin rằng sau này sẽ có bước tiến lớn hơn.” Phương Hoa nói.
“Ừm, thanh niên không thể lêu lổng được đâu. Cứ tìm việc làm chân chính đi. Dù hiện tại chưa có công việc tốt, cũng không được buông thả bản thân. Con vốn tốt nghiệp đại học chính quy mà, sao không thử đi thi công chức...”
Đinh Lan không nhịn được cười khúc khích.
“Vâng, thưa ba. Con sẽ thử xem.” Phương Hoa cung kính đáp.
“Gần đây ba vừa xem tin tức, những thanh niên trẻ trong giới giải trí của các con, xa xỉ phù phiếm. Phong cách sống cũng không tốt. Bỏ việc cũng được, đừng để bị đồng hóa với họ.” ba Đinh Lan hài lòng.
“Ba à, con mới gặp thầy Vương Binh vài hôm trước, thầy ấy cũng nói với con như vậy. Thầy bảo con phải giữ mình trong sạch, cảnh giác với phong cách sống không lành mạnh trong giới giải trí.” Phương Hoa nói.
Vương Binh là diễn viên cũ mà ba Đinh Lan rất kính trọng. Chỉ cần nhắc đến, sắc mặt ba vợ đã thay đổi.
“Ồ? Bây giờ ông ấy vẫn còn diễn à?”
“Vâng ạ. Hai chúng con lúc đó đang hợp tác trong một bộ phim chống tội phạm đen. Thầy Vương đóng vai một cụ già công an.”
Đinh Lan lén giơ ngón cái lên với anh.
“Ừm, với tính cách chính trực của ông ấy, vai diễn đó rất phù hợp...”
Hai người con rể và ba vợ mở ra cuộc trò chuyện không dứt, Phương Hoa trước đó đã tìm hiểu kỹ sở thích của ba vợ, chuẩn bị đầy đủ, vừa nói chuyện với ba vợ vừa gật gù, thậm chí còn trò chuyện rất vui vẻ.
Nói chuyện mãi cũng tới nhà.
Phòng của Đinh Lan không lớn lắm, dọn dẹp rất gọn gàng, toàn bộ phong cách của Đinh Lan. Bàn học dán sticker hồng, đèn bàn thiết kế tối giản màu trắng. Trên bàn còn để một lọ những vì sao nhỏ được gấp lại. Trên tường dán một tấm bản đồ thế giới đã ố vàng.
Giường là mới mua - nhà họ Tạ không có người cao lớn như Phương Hoa, giường cũ chỉ 1m8, Phương Hoa chắc phải nằm co chân, nên mẹ Đinh Lan vội vàng mua giường mới cho anh.
Nhưng ga gối nệm vẫn là của Đinh Lan dùng trước đây, ga gấm thêu hình thỏ con và chăn ấm in hình gấu nhỏ.
Đang vào tháng Chín, buổi chiều. Nhà họ Tạ rất gần trường học nên thoáng nghe thấy chuông báo giờ tan lớp. Bên ngoài cửa sổ cây đa to đùng thỉnh thoảng vang lên một hai tiếng chim hót.
Phương Hoa đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhìn cờ tung bay trên sân trường xa xa, không biết đang nghĩ gì.
Rõ ràng là khung cảnh quen thuộc đã nhìn đi nhìn lại bao nhiêu năm nay, nhưng phòng đã thêm một người khác, mọi thứ dường như không còn như xưa. Trái tim Đinh Lan đập nhanh. Anh như đã bước vào cuộc đời cô từ lâu lắm rồi, dù trên thực tế mới chỉ là thời gian ngắn ngủi. Trước đây cô chưa hề nghĩ tới, đưa anh về nhà có nghĩa là gì. Điều đó có nghĩa là anh sẽ nhìn thấy khung cảnh quen thuộc mà cô vẫn trông ngóng bấy lâu, bước vào quá khứ của cô.
Phương Hoa bất chợt quay đầu lại, khoái chí cười nhìn Đinh Lan.
“Sao thế?” Đinh Lan không hiểu.
Phương Hoa tiến lại ôm cô ngồi lên bàn học, chôn mặt vào cổ cô hít sâu một hơi.
Đinh Lan giật bắn mình, thét lên một tiếng.
Cô cứng đờ vươn tay đẩy anh ra: “Anh...để em xuống. Ba mẹ em còn trong phòng kìa, nhìn thấy không được đâu.”
“Vợ.”
“Gì cơ?” Đinh Lan run run.
“Anh thực sự rất vui. Trước đây anh chỉ có thể tưởng tượng em là người thế nào, ở đâu đó đọc những câu chuyện nhỏ. Sau này chúng ta kết hôn. Em luôn như một câu đố, vĩnh viễn giữ khoảng cách với anh. Còn nơi này, là bí mật cuối cùng của em. Trong quá khứ anh không thể tham gia vào cuộc sống của em, tương lai anh muốn để lại dấu vết của mình trong tất cả ký ức của em.”
Đinh Lan bỗng cảm thấy rất nóng. Cô nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Phương Hoa.
Phương Hoa chưa ngoan ngoãn được bao lâu, bỗng nhiên thì thầm bên tai cô: “Anh vừa nghĩ đến một chuyện.”
“Ừm?” Đinh Lan không hiểu.
“Anh cảm thấy ở độ cao này thật thích hợp để làm một số việc.”
Cô thì thầm: “Cút đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Hoa cười khẽ.
Lần trước khi đến nhà Phương Hoa, anh sợ Đinh Lan không thoải mái nên cố ý tránh mọi người thân. Lần này họ về thăm thoải mái, dự định ở lại 4-5 ngày. Vì vậy, các họ hàng của Đinh Lan, dù từng gặp hay chưa từng gặp, nghe nói nhà Đinh Lan có một ngôi sao lớn, đều ùa đến. Ồn ào như họp báo, còn có một đám trẻ con chạy nhảy khắp phòng khách. Đinh Lan thích yên tĩnh nên những ngày qua cô đau đầu lắm. Phương Hoa lại quen với những dịp như vậy, có thể trò chuyện với ai cũng được. Tuy nhiên, ba Tạ rõ ràng hài lòng với con rể này hơn nhiều.
Các họ hàng bàn tán sôi nổi, có người nói Phương Hoa thật sự phong độ, có người nói Phương Hoa vì Đinh Lan mà dám công khai mối quan hệ, có tình có nghĩa. Còn có người xem phim và nghe nhạc của Phương Hoa, đến xin chữ ký.
Nhà họ Tạ chưa bao giờ náo nhiệt đến thế.
ba Tạ đi đâu cũng có người hỏi về con gái và con rể, ông đi đâu cũng cười tươi tắn.
Đinh Lan về nhà chỉ tiếp khách đã hết 2 ngày. Cô quyết định hôm sau dẫn Phương Hoa đi trốn một chút.
Sáng sớm hôm sau, Đinh Lan đánh thức Phương Hoa, lén lút ra ngoài. Cô móc ra một bộ quần áo chống nắng, mặc cho Phương Hoa, che kín cho anh. Rồi kéo ra một chiếc xe máy điện nhỏ nói sẽ đưa cậu đi dạo.
Phương Hoa ngơ ngác: “Chúng ta cưỡi cái này đi dạo... à?”
Đinh Lan tưởng anh sợ, vỗ vỗ yên sau nói: “Yên tâm, em lái xe giỏi lắm.”
Phương Hoa lại ngạc nhiên: “Em... sẽ chở anh à?”
“Đúng rồi, anh không biết đường mà.”
Phương Hoa vừa ngồi lên, chiếc xe máy điện hạ xuống hai phân tâm có thể thấy. Đinh Lan nói đúng, cô lái xe thật giỏi. Chiếc xe máy điện lao đi như gió. Cô chạy qua phố xá, chở Phương Hoa phi nhanh, liên tục vượt xe. Phương Hoa còn phát hiện một điều kinh khủng: có vẻ như phanh xe này không được tốt. Đáng sợ hơn, Đinh Lan gần như không dùng phanh.
Họ phi nhanh, càng đi càng xa. Xe tải trên đường càng lúc càng nhiều, bụi đường bay mù mịt, có xe chở đá, chỉ cần đi qua trong vòng 5 mét là người và súc vật khó phân biệt.
Đinh Lan chở anh vào làng.
Họ đi qua những cánh đồng xanh mướt, men theo dòng nước, đến bờ hồ chứa nước. Đinh Lan dừng xe, nhìn mặt hồ rộng lớn, hít một hơi thật sâu và nói: “Đến nơi rồi.”
Phía xa hồ có gò đồi nhỏ, có người câu cá, có những chú chim nước tung tăng. Không khí ẩm ướt và trong lành.
Phương Hoa nhìn quanh và nói: “Phong cảnh đẹp thật đấy.”
“Trước đây em thường tới đây, đứng một lúc là quên đi những chuyện phiền lòng. Hơn hai năm trước con đường làng chưa đổ bê tông, hệ thống thoát nước cũng chỉ vừa mới sửa chữa hai năm trước. Tất cả đều do chính phủ và bà con làng xóm góp tiền xây dựng. Anh xem, bên đó còn có tấm bia ghi tên những người quyên góp.”
Họ tiến lại gần tấm bia xem danh sách tên người. Phương Hoa nhanh chóng tìm thấy tên Đinh Lan, phía sau là số tiền 500.
“Con đường này là chính phủ đóng một nửa, làng đóng một nửa. Lúc đó bộ phận chúng em quản lý hợp tác giúp làng thoát nghèo. Kêu gọi họ quyên góp cũng khó lắm đấy. Có người cứ nói thẳng luôn, nhà tôi không có ô tô không có xe máy, đường các anh làm chúng tôi không đi, tôi không đóng góp. Chúng em phải đi từng nhà thuyết phục, miệng láu cá đến nỗi sắp bong tróc da rồi.” Đinh Lan cười nói.
“Em còn từng giúp thoát nghèo à?” Phương Hoa ngạc nhiên.
“Anh xem bầy vịt kia kìa. Người nuôi vịt là hộ nghèo mà em phụ trách trước đây. Em giới thiệu họ nuôi vịt, dần dà họ tích lũy thêm kinh nghiệm, nghe nói năm nay còn về làng truyền đạt kinh nghiệm chăn nuôi. Hộ đó em chỉ đỡ đầu một năm là thoát nghèo rồi. Ừm nói tới cậu con trai cả nhà họ năm nay sắp thi đại học rồi...”
Nói xong, một phụ nữ trung niên chạy xe đạp vội vã đi ngang qua dừng ở bên họ, nhìn Đinh Lan: “Cô Tạ à! Cô về rồi sao?!”
Đinh Lan nhìn kỹ, cười nói: “Chị Trương. Em về thăm nhà chứ. Mọi người vẫn ổn phải không?”
“Vị này là...” Thấy Phương Hoa từ đầu đến chân đều bị che kín, chị Trương sửng sốt.
“Anh họ em, hôm trước đi chơi bị phỏng nắng, em che giúp anh ấy.” Đinh Lan giải thích.
“Ồ! Vào nhà chị ngồi chơi đi! Hôm nay chị nấu canh gà đấy!” Chị Trương vừa nói vừa nắm tay cô kéo, bảo anh bà con cũng đi cùng. “Nhà chị giàu có rồi, nhà xây thêm hai tầng nữa, đổ luôn sàn gạch men láng. Cái ghế cũ cô từng ngồi xéo chân ấy thay hết rồi. Ghế da mới, ngồi êm lắm...”
Đinh Lan cười nói, “Chúc mừng cô đấy, Trương chị. Hôm nay em không đi nữa đâu, anh họ em sức khỏe không được tốt lắm, chúng em đi loanh quanh một vòng rồi về thôi. “
Trương chị tiếc nuối nói, “Thế thì thật không may. Tôi luôn muốn cảm ơn em thật tử tế. Trước kia thực sự quá nghèo, không dám chiêu đãi em. Bây giờ điều kiện tốt hơn rồi, em lại không làm việc ở địa phương nữa. Nói ra thì gia đình chúng tôi phải cảm ơn em mới thoát nghèo được. Hồi đó các anh chị làm công tác giảm nghèo cũng vất vả lắm, ngày nào cũng đi sớm về khuya, từng nhà một xóm một đi thăm hỏi, giúp chúng tôi tìm việc làm, tìm cách thoát nghèo...”
Nói đến chỗ cảm động, mắt chị Trương đã bắt đầu long lanh nước mắt.
“Việc các cô thoát nghèo là nhờ nỗ lực của bản thân và chính sách của nhà nước. Cuộc sống của các cô tốt lên, tôi vui hơn bất kỳ bữa tiệc nào. Này, con trai cô bây giờ làm việc ở đâu?”
............
Hai người trò chuyện về gia đình, công việc, chuyện trên trời dưới đất nửa tiếng đồng hồ. Nói những câu chuyện dài ngắn về công tác giảm nghèo ở cơ sở mà Phương Hoa chỉ đọc qua trên báo, nói về quá khứ của Đinh Lan mà anh không biết. Cách cư xử bình tĩnh, tự tin của cô, sự dịu dàng và can đảm, dường như tất cả đều tìm thấy nguồn gốc.
Chị Trương mời mọc họ nhiều lần, thành ý khó từ chối, Phương Hoa đành phải dùng khả năng diễn xuất chuyên nghiệp của mình, nói anh thực sự không khỏe, yếu ớt dựa vào “em họ” giả vờ như sắp ngất xỉu, mới thoát thân được.
Đinh Lan nhìn theo bóng dáng chị Trương, thở dài nhẹ nhõm, vỗ vỗ yên sau xe máy điện, “Lên xe đi, anh họ, em chở anh đi dạo, em quen chỗ này lắm.”
“Nói tôi bệnh là được rồi, còn bảo tôi là anh họ của em? Em định bồi thường thế nào cho tôi đây?” Phương Hoa véo một cái lên mặt cô.
“Tối nay em mời anh ăn cơm.”
“Được, tôi muốn ăn ngon nhé, đừng có xỏ xiên tôi đấy.” Phương Hoa cười hơi quái dị.
Xe máy điện chạy chậm trong làng. Đinh Lan cũng lâu lắm rồi không về, nhiều nhà dân trong làng đều thay đổi từ trời xanh. Những ngôi nhà cũ từ đất sét, nhà dột nát cơ bản đều bị phá bỏ hoặc cải tạo thành chuồng lợn. Thay vào đó, xây những ngôi nhà mới đẹp. Trường tiểu học trong làng cũng xây sân tập mới, nhìn từ cổng vào, các em học sinh chạy nhảy hồn nhiên trên sân.
Đinh Lan cười nói “Trước đây trường tiểu học cũ nát và nhỏ quá, các em nghèo đến nỗi gần như không có cơm ăn. Sau này làm bữa ăn dinh dưỡng, các em khỏe hẳn ra. Trên núi còn có một trường tiểu học nữa đấy, tổng cộng 6 học sinh, 2 thầy cô. Chính phủ cũng làm nhiều việc lắm, đưa người trên núi xuống, sáp nhập trường tiểu học.”
Họ lại đi ngang qua trụ sở ủy ban làng, tường trắng mái đen. Trước trụ sở xây sân khấu mới tinh. Đinh Lan sợ gặp người quen, chạy nhanh. Hai người họ chuyện ồn ào thế kia, may mắn là tin tức trong làng tương đối bế tắc, Phương Hoa cũng chưa nổi tiếng đến mức toàn dân, nếu không hơi rắc rối.
Họ đi xem nhanh vòng quanh làng, vừa đi Đinh Lan vừa kể cho anh nghe những câu chuyện thú vị hồi cô còn làm việc ở đây, rất nhanh đã đến giờ ăn cơm.
Hai người ra ngoài chơi từ sáng sớm, những người thân muốn ghé thăm đều hụt, nhà Tạ yên tĩnh hơn nhiều. Sau khi ăn trưa, Đinh Lan hỏi Phương Hoa, “Chiều muốn làm gì? Em đưa anh đi dạo phố nhé?”
Phương Hoa nhướn mày, “Chúng ta đi dạo phố trước, rồi đi đón một người bạn.”
Đinh Lan ngạc nhiên hỏi, “Anh còn bạn bè khác ở đây nữa à?”
“Không, bạn anh đến đây chơi.” Phương Hoa cho cô xem tin nhắn trò chuyện.
Cái tên trong danh bạ là “Triêu Đê“.
Đinh Lan cảm thấy trên đầu mình bay qua một đàn quạ.
“Anh ta lén lút tới à?” Đinh Lan nuốt nước bọt.
“Làm sao có thể, chuyện này quản lý không biết thì trợ lý cũng phải biết. Yên tâm đi, những ngày này anh ấy chỉ ở khách sạn thôi, cho dù ra ngoài cũng không cần chúng ta lo lắng.”
Không hiểu sao sáng nay lại nói chuyện mời khách tối nay, Phương Hoa cười có vẻ quái dị thế, ra là thật sự có âm mưu.
“Vậy em có thể đưa một người bạn đi gặp anh ấy không?” Đinh Lan hỏi.
“Được chứ, tùy em.” Phương Hoa đáp.
Đinh Lan gọi điện cho Điểm Điểm.
Vài ngày đầu sau khi hai người trở về nhà, nhà cửa lộn xộn, phải tiếp đón khách, Điểm điểm chạy tới chạy lui muốn gặp họ, Đinh Lan đều từ chối. Lúc này cô có chút cảm thấy có lỗi.
“Xin lỗi, tối nay mời cậu ăn một bữa lớn.”
“Chỉ cậu và tớ à?”
“Còn có Phương Hoa nữa.”
“Vậy thì được rồi.”
“Còn có Triệu Đê nữa.”
Điểm điểm dừng lại một chút, run rẩy hỏi: “Ai cơ?”
“Tối nay ở khách sạn Kim Điển, đúng giờ đến nhé, nếu không đừng trách tớ không có ý tốt.” Đinh Lan cúp máy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro