Chương 6
Liễu Thủy Tình
2024-07-15 03:12:36
6.
Nói đến thì đây là lần đầu họ có cơ hội bên nhau như thế này. Phương Hoa lần đầu nhìn rõ cách Đinh Lan sống trong ngày.
Cô nghỉ việc nhưng vẫn nhận điện thoại liên tục, sếp cứ hỏi han bao giờ cô có thể đi làm trở lại.
Ở nhà cô cũng bận rộn không kém. Cô đang học thi chứng chỉ gì đó, cả ngày chỉ nghe bài và làm đề. Phương Hoa ngồi bên chơi game, trước khi chơi cô đã ở bàn học, chơi xong cô vẫn còn đó.
Phương Hoa cảm thấy cô không dính mình như các cô gái khác, cũng tốt, nhưng dần càng thấy ủ dột, không còn tâm trí chơi game, muốn cô dành chút thời gian cho mình.
Khóa học nhàm chán, toàn công thức và bảng biểu, nghe giảng buồn ngủ nhưng cô xem say mê.
Lúc này anh vô cảm bóp tay Đinh Lan chơi, cô đành bấm tạm dừng, quay lại hỏi, “Anh không chơi game nữa à?”
“Ừ, chơi lâu mỏi mắt quá, buồn ngủ muốn ngủ một chút.”
“Vậy ngủ đi.” Đinh Lan giật tay mình ra, không nhúc nhích.
Phương Hoa thảm thiết, mi dài chớp chớp, “Đi cùng anh nào.”
Đinh Lan lần nữa nhượng bộ, đi ngủ cùng anh.
Phương Hoa nói buồn ngủ chứ không thật sự buồn ngủ, không những không buồn còn nghịch ngợm. Đinh Lan mệt nhoài ngủ thiếp đi, tỉnh dậy trời đã tối.
Cô tức giận mà không dám nói, đau đớn tự nhủ, không được, phải kiếm việc cho anh làm.
Đến giờ ăn tối, Đinh Lan vài lần định nói nhưng thôi. Phương Hoa đoán ra, hỏi, “Sao thế?”
“Hợp đồng của anh sắp hết hạn phải không?”
“Ừ, còn chưa tới một năm.”
“Anh có định gia hạn không?”
“Chưa biết. Nếu có cơ hội tốt hơn, có lẽ không gia hạn.”
“Vậy nếu không đổi công ty, anh vẫn tiếp tục trong nhóm chứ?”
“Anh không quyết định được. Những thành viên còn lại cũng có suy nghĩ riêng.”
Có vẻ tin đồn là thật.
Đinh Lan suy nghĩ, hơi lo lắng, “Các anh cũng không còn trẻ, showbiz luôn có người mới, liệu có thể làm thần tượng cả đời được không?”
Phương Hoa nghe “không còn trẻ” liền nghiến răng.
“Giả sử nhóm không thể tiếp tục, anh có thích diễn xuất hay ca hát hơn?”
“Cũng thích diễn xuất hơn.” Phương Hoa nghĩ ngợi.
Đinh Lan đã có kế hoạch.
Mỗi tối Đinh Lan lén quan sát Phương Hoa, thấy anh chuẩn bị tới, cô tắt phần học đi, mở đoạn phim cùng một cảnh. Mấy lần liên tiếp như vậy, cuối cùng Phương Hoa không nhịn được, hỏi, “Em xem gì đấy?”
Đinh Lan nhẹ nhõm, vội nói, “Anh xem, có cuộc thi lồng tiếng trên mạng, em định tham gia đấy.”
Phương Hoa tới xem.
Đúng là cuộc thi lồng tiếng do nền tảng trực tuyến tổ chức, đã gửi lời mời tới các người dẫn chương trình nổi tiếng, trong đó có cô. Có thể tham gia cá nhân hoặc theo nhóm. Danh sách đăng ký đã có khá nhiều tác phẩm.
“Vừa hay em thiếu giọng nam, anh có muốn tham gia không?”
Phương Hoa ngạc nhiên, hiểu ra. Cười đáp, “Anh sao? Đừng đùa, anh kém lắm.”
“Đây là cơ hội mà, không thử xem sao? So với em thì anh phải giỏi hơn chứ, anh là diễn viên cơ mà.”
“Anh...”
“Hừm... tài khoản chính của anh không tiện dùng, còn tài khoản phụ không?” Đinh Lam vội nói tiếp.
“Em...” Phương Hoa mỉm cười đáp.
“Sao vậy?” Đinh Lan hơi căng thẳng.
“Em rất đáng yêu. Cảm ơn em.” Phương Hoa cười, nháy mắt.
Đinh Lan sững sờ khi Phương Hoa đăng nhập tài khoản phụ của mình.
“Tự cường bất tức là của anh à? Trước đó tặng quà cho em là anh?”
“Ừ, anh là fan của em mà.”
“Tại sao lại đặt tên đó?”
“Cái này... là bí mật - Mình sẽ lồng đoạn nào đây?” Phương Hoa đánh trống lãng.
“Hay là cùng làm quen trước nhé? Thử đoạn phim 'Hạ chí'?”
Đinh Lan mở một cảnh phim, là cảnh hai nhân vật chia tay trong phim.
Đoạn này 5 phút, từ khi Hoa Tiểu Điềm mang bánh gatô tới gặp Phương Hoa, đến lúc anh đòi chia tay, cuối cùng hét lên câu “Vì anh không còn yêu em!“.
Hai người xem lướt qua bản gốc, rồi Đinh Lan tắt âm thanh, bật micro.
“Bắt đầu nhé?”
Phương Hoa hơi căng thẳng, hít sâu một hơi, “Được.”
Trong phim, Hoa cầm chiếc bánh nho nhỏ, miễn cưỡng cười, “Em... mua bánh trà xanh anh thích ăn nhất đây. Anh thử đi, em xếp hàng lâu lắm mới mua được...”
Giọng Đinh Lan run run.
“Chúng ta chia tay đi.” Phương Hoa căng thẳng, giọng cũng run, nói khô khốc.
Đinh Lan bấm tạm dừng, “Hơi căng à?”
Phương Hoa xấu hổ cười, “Cũng giống hồi học sinh, cô giáo gọi tên là anh hồi hộp rồi.”
“Không sao, tìm cảm xúc trước đã. Hiện em đang diễn lại cảnh phim một lần nữa.”
Đoạn phim chạy lại từ đầu. Lần này Phương Hoa tĩnh tâm, tìm cảm xúc diễn xuất.
“Chúng ta chia tay đi.” Giọng Phương Hoa trầm xuống.
“Anh... anh nói gì?” Đinh Lan lắp bắp.
“Chúng ta chia tay đi.” Giọng Phương Hoa tăng lên.
“Tại sao?”
“Vì anh không còn yêu em! Không yêu em nữa! Không yêu em nữa!”
Đinh Lan tạm dừng, im lặng giây lát, không biết phải nói sao.
Phương Hoa lo lắng hơn.
“Trước đây anh có học qua lớp thoại không?”
“Vừa rồi anh làm tệ lắm sao?”
“Cũng... cũng không. Chỉ là giọng không có cảm xúc, hơi khó nghe, giống đọc kịch bản. Lời đầu nuốt chữ, cuối bị vỡ giọng. Nhịp thì hơi nhanh...”
Phương Hoa thất vọng gục xuống, “Vô dụng quá.”
“Cũng... cũng không mà. Giọng anh ổn, hơi thở tốt. “
Phương Hoa biết ý nhìn cô, Đinh Lan không nói nổi nữa, phì cười, “Thôi thật sự anh đã học lớp thoại bao giờ chưa?”
“Hồi học có chọn, nhưng ra đời bận rộn quá không theo học nữa. Công ty có sắp xếp một hai lớp nhưng không có thời gian luyện tập. Họ muốn anh theo hướng ca sĩ, ngôi sao nhạc pop nên không chú trọng lồng tiếng, có thể thuê người khác.
“Vậy lớp tự chọn kia anh có học không?” Đinh Lan tò mò.
Phương Hoa ngượng ngùng ho một tiếng, “Anh không đi thi.”
Luyện lồng tiếng đòi hỏi quá trình, không thể nhanh chóng. Đinh Lan cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp, nên lục tìm trong ổ cứng mấy video bài giảng công khai của các nghệ sĩ lồng tiếng, cùng mấy cuốn sách điện tử liên quan chuyên ngành, gửi cho Phương Hoa.
Hai người mất 3-4 ngày lồng một đoạn phim 5 phút, cuối cùng cũng có bản thỏa mãn.
“Lần này rất hay. “ Đinh Lan nghe kỹ một lượt.
“Vậy có thưởng gì cho anh không?” Phương Hoa ghé sát bên tai thì thầm.
Đinh Lan suy nghĩ, rồi hôn nhẹ lên môi anh. Nhưng Phương Hoa không hài lòng, giữ đầu cô, trao nụ hôn say đắm.
Đinh Lan mềm người ra, suýt chạm vào chân anh, giật bắn người, đẩy mạnh anh ra.
Mặc dù Phương Hoa không nói, nhưng chắc chắn chân rất đau. Ban đêm anh còn mất ngủ. Bác sĩ nhắc nhở phải nghỉ ngơi nhiều.
Phương Hoa để ý sự căng thẳng của cô, xoa đầu cô, “Anh không sao. Giờ mình bắt đầu thi lồng tiếng chính thức được chứ?”
Đinh Lan bấm vào trang thi. Có 10 đoạn phim giới hạn để lựa chọn. Cuộc thi yêu cầu lồng một trong mười cảnh đó.
“Hồi ức gia tộc Trần, Đóa hoa nở rực rỡ, Mây đen bao phủ, còn... Dòng suối chảy êm đềm? Sao lại có phim nước ngoài?” Phương Hoa cúi xuống đọc.
“Vì nhiều người thích phim này.” Đinh Lan giải thích.
Thực ra vì nam chính và nam phụ trong phim đẹp trai, là đề tài nóng trong giới fan, còn nữ chính thì như cục đá ngáng đường.
“Anh có ý định lồng đoạn nào đó?”
“Cái này.” Phương Hoa không do dự chọn duy nhất phim nước ngoài.
“Hay anh cân nhắc...”
“Em muốn lồng phiên bản tiếng Anh.” Phương Hoa nói thêm.
“...xem thêm các đoạn khác.” Đinh Lan nói tiếp nhưng đã mở to mắt nhìn anh.
“Dù sao cũng bắt đầu rồi, thử thách lớn xem sao.” Phương Hoa xoa cổ ấm hơi.
Anh tự chuốc thất bại cũng kiên quyết thật.
Đinh Lan từng nghe anh nói tiếng Anh trên show, chất giọng lạ tai. Mặc dù cô lo lắng, vẫn quyết định thử xem.
“Trình độ tiếng Anh anh thế nào? Đạt bậc 4 chưa?” Đinh Lan hỏi.
Phương Hoa gãi gãi đầu, lẩm bẩm, “Thiếu một tí...”
“Hả?”
“Thiếu một tí, đi thi...” Phương Hoa vội bổ sung. “Tại từ vựng không nhớ nổi, đêm hôm trước chuẩn bị ôn cật lực, kết quả sáng ngủ quên. Sau ra đời càng không để ý đến nữa.”
Đinh Lan thở dài.
“Hay anh đọc lướt kịch bản trước đi?”
Phương Hoa nhìn trang giấy đầy tiếng Anh, suy nghĩ. Khổ thân, toàn từ ngữ khó, trên ba chữ cái anh cũng không biết. Thế là lại xem lại video ngắn, vừa xem vừa ghi phiên âm tiếng Trung đơn giản lên giấy.
Mất cả tiếng đồng hồ anh mới đọc xong. Đọc xong, anh liếc nhìn Đinh Lan.
Cô bóp trán, “Bây giờ anh chỉ muốn hoàn thành bản lồng này thôi, hay muốn học đúng cách?”
“Có gì khác nhau?”
“Nếu chỉ làm cho xong, anh chỉ cần bắt chước người diễn là được. Đó là thế mạnh của anh, cố gắng chút là ổn. Còn nếu học thì phải bắt đầu từ phát âm, không thể trong một hai ngày.”
“Vậy đạt mục tiêu thứ nhất trước đã, từ từ học thêm.” Phương Hoa đáp.
“Thực ra... tiếng Anh kém của anh cũng không sao. Đóng phim không đòi hỏi bằng cấp.”
“Chính anh không chịu nổi. Anh hoàn toàn có thể làm tốt hơn, tại sao lại đại khái qua loa?” Phương Hoa nói.
Đinh Lan ngạc nhiên, cười đáp, “Được rồi, cố lên nhé, ngôi sao lớn.”
Một chớp mắt, lại ba ngày trôi qua. Tác phẩm lồng tiếng của họ cuối cùng cũng hoàn thành. Phương Hoa lo lắng nghe lại lần nữa, hỏi, “Thật sự ổn chứ?”
“Khá lắm, dù cuộc thi có nhiều cao thủ, có thể không đoạt giải nhưng cũng xếp hạng cao. Nền tảng này phần lớn khán giả là nữ, nên cảnh tình cảm nam nữ không được ưa chuộng lắm, nếu lồng đoạn hai người đàn ông thì có lẽ sẽ thành công hơn.” Tạ Đinh Lan nói rồi up sản phẩm lên.
Phương Hoa nói: “Ngày mai anh phải ra ngoài cả ngày, đừng đợi ăn tối.”
“Đi đâu vậy?”
“Anh nghỉ gần nửa tháng rồi, phải đi làm rồi.”
Đinh Lan mở to mắt, “Anh còn phải dùng nạng, ngồi xe lăn kia mà, vậy cũng đi làm à? Công ty anh không có luật lao động à?”
Phương Hoa cười, “Không phải vậy. Nếu anh không xuất hiện nữa, fan sẽ quên mất anh mất. Hơn nữa, show diễn kỷ niệm 4 năm thành lập nhóm sắp tới, anh cần tập luyện.”
“Chân như thế kia, anh vẫn nhảy được à?”
“Nhảy không được, nhưng vũ đạo phía trên vẫn có thể luyện.”
“Vậy... học tiếng Anh thì thôi đi, có dịp sau...” Đinh Lam cúi mặt.
Phương Hoa cười hỏi, “Lo cho anh à? Thật mà, ngoài chân tạm thời không cử động, còn lại vẫn tốt, muốn thử không?”
Đinh Lam hoảng sợ nhắm miệng lại.
Tháng này cô đi làm muộn một ngày nên mất thưởng toàn năng.
Lý do là đã lâu cô ám ảnh cơ bụng của Phương Hoa, muốn sờ thử cảm giác. Tình cờ hôm đó thức sớm, thấy anh ngủ say nên muốn lén vén chăn sờ một cái. Thực tế cảm giác rất tuyệt, cô không nhịn được sờ thêm vài lần. Không ngờ Phương Hoa thức giấc, lật người đè cô xuống, nghiến răng tức giận sáng sớm “xử lý” cô.
“Sáng sớm sờ soạng làm gì thế? Sao không cho tay trượt xuống dưới nữa nhỉ?” Phương Hoa hung dữ nói, vừa nói vừa cắn cô.
Đinh Lan hoảng hốt xin lỗi, “Em... em sai rồi, em sẽ đi làm muộn...”
“Đừng đi nữa!”
“Không được... tiền thưởng của em...”
Phương Hoa ra tay nặng hơn, lẩm bẩm “Anh bù cho em!”
Không thể phản đối.
Thế là cô đi làm muộn nửa tiếng, không kịp ăn sáng.
Phương Hoa về nhà hơn một tuần, hai người suýt nữa mất kiểm soát nhiều lần, tuy anh khăng khăng chối nhưng vẫn cố nhịn. Có lúc Đinh Lan lo anh bị bệnh vì khổ sở quá. Không phải không muốn mà sợ chạm vào chân anh.
“Không đùa em nữa, chúng ta còn nhiều thời gian.” Phương Hoa hài lòng vuốt đầu cô.
Sau khi đi làm, dù Phương Hoa vẫn về nhà mỗi tối nhưng lúc về thì Đinh Lan đã ngủ say. Sáng anh không dậy nổi, cô đã đi làm, cả tuần không nói được vài câu, chỉ gặp nhau cuối tuần thôi. Cô thỉnh thoảng biết anh về liền tỉnh dậy vài phút nói chuyện. Thấy vậy Phương Hoa đành dọn ra phòng khác ngủ.
May là tiến độ tập luyện tốt, hôm đó xin nghỉ sớm về nhà. Anh khẽ mở cửa, nghe thấy nhạc vang lên, là một bài nhạc dance nổi tiếng.
Âm lượng khá lớn, anh vào tận phòng vẫn không bị phát hiện. Tạ Đinh Lan đang hỗn loạn làm gì đó... hát à?
Phương Hoa yên lặng đứng xem một lúc. Đinh Lan giữ điện thoại trên bàn, màn hình hiện người hướng dẫn đếm nhịp.
“Giơ tay lên... một hai ba bốn, bước chân ra phía trước, hai hai ba bốn... Tốt, nhanh lên chút nữa...”
Lúc đầu cô còn theo kịp. Nhạc vang lên, cô hỗn loạn theo dõi hình ảnh, lo lắng kêu nhỏ “Á á“. Cuối cùng suýt ngã, thất bại ngồi phịch xuống thở dốc.
“Haha... haha...”
Phương Hoa không nhịn được cười lớn.
Đinh Lan giật nảy mình, quay lại đấm anh.
“Úi, xin lỗi, không cố ý xem trộm đâu, anh... haha... đi tới không để ý... nào thôi không cười em nữa... haha...”
“Thật sự là tệ lắm.” Đinh Lan buồn rầu.
“Em đang làm gì vậy?”
“Tiệc cuối năm công ty, phòng chúng em biểu diễn nhảy. Chọn bài này. Em học mấy ngày rồi mà cứ không được, còn mọi người đã xong.”
“Ừ, thực sự rất khó. Nhưng may là em có gia sư riêng.” Phương Hoa thở ra, nói đùa.
Đinh Lan do dự, “Anh à?”
“Không tin tài năng của anh sao? Anh là ngôi sao nhạc pop đấy.”
“Chân anh...”
“Không sao, vẫn có thể hướng dẫn em.”
Cô thực sự không tự tin. Cô chẳng có chút khả năng vận động nào. Từ bé đến lớn, môn thể dục đều qua sổ, còn bị điểm kém vài lần. Đại học không còn lớp nào rồi nên chỉ có thể chọn thái cực. Cô thi tới 4 lần, cả khóa ai cũng đậu cả nhưng cô phải nhờ sự từ bi của thầy mới qua.
Chỉ mới học đoạn 1, Phương Hoa đã dạy đi dạy lại cô 5 lần. Cả tối chỉ xong có 3 đoạn.
“Em phải tỏ ra dữ dằn chút, đây là đoạn rap, phải có sức mạnh, khí thế. Nhìn vào khán giả, giống như nhìn kẻ thù vậy.” Phương Hoa chỉ dẫn.
“Hung dữ à?”
“Em xem anh này.” Phương Hoa chân không đi lại được, ngồi ghế làm động tác sơ lược.
“Đá đá đá, rầm! Tôi tự chủ!” Phương Hoa vũ đạo sạch sẽ, mắt hung ác.
“Nhớ chưa?”
Tạ Đinh Lan nhìn chằm chằm.
“Trước giờ anh từng học vũ đạo này à?”
“Hả? Không, chỉ xem sơ qua.”
“Vậy sao học nhanh thế?”
“Anh học múa 10 năm rồi, dạng girlgroup dễ thôi.”
“Ồ...” Tạ Đinh Lan cố làm vẻ mặt hung tợn.
Phương Hoa lại cười khúc khích.
“Cười cái gì nữa?”
“Ha ha ha, không sao đâu, dễ thương lắm mà.”
Tạ Đinh Lan tức giận cắn răng lại.
Nhưng Phương giáo viên rất tự giác, cười xong lại tập trung giúp cô luyện động tác.
Nhảy múa thực sự rất mệt, chỉ tập động tác chi tiết một lúc thôi mà Tạ Đinh Lan cảm thấy cơ thể như không còn là của mình nữa.
Phương Hoa ngồi trên ghế bất lực nói: “Sao các em lại chọn nhảy điệu nhóm nhanh thế này, không chọn một điệu múa dân tộc chậm rãi hơn sao?”
“Điệu nhảy này năm nay rất hot, mọi người đều nghĩ học được sẽ đạt điểm cao. Nhóm nào điểm cao còn có quà thưởng tốt nữa.” Tạ Đinh Lan mệt đến ướt đẫm mồ hôi, ngồi phịch xuống sàn thở hổn hển.
“Em phải tập thể dục nhiều hơn đi, sao chỉ nhảy vài đoạn ngắn đã mệt thế. Từ ngày mai bắt đầu chạy bộ nhé, em biết cách dùng máy chạy bộ của anh không?”
“Không có thời gian đâu.” Tạ Đinh Lan lắc đầu.
“Sức khỏe mới là vốn cách mạng, chuyện này không thể thương lượng. Mỗi ngày chạy 1 cây số, anh sẽ kiểm tra. Kiên trì một tuần, anh sẽ thưởng em một phần thưởng nhỏ. “
“Thưởng gì vậy?”
“Bí mật. Tuy nhiên, anh nghĩ em sẽ thích.” Phương Hoa cười nói.
Mặc dù rất bận, Phương Hoa vẫn cố gắng về sớm mỗi ngày để dạy cô một chút. Đã hứa chạy bộ, cô cũng ngoan ngoãn làm theo. Ban đầu, chạy 1 cây số phải nghỉ 5 lần, chạy xong suýt ngất xỉu. Sau đó càng ngày càng tốt hơn, cơ bản chỉ cần nghỉ 4 lần là chạy xong. Phương Hoa cũng thực sự kiểm tra mỗi ngày xem cô có chạy không, nếu nghe lời sẽ được khen ngợi.
Một tuần trôi qua nhanh chóng, Tạ Đinh Lan biểu diễn nhảy xong, còn đoạt giải nhất. Chân của Phương Hoa cuối cùng cũng được tháo bột, có thể vận động tự do.
Công ty phát lì xì cho mỗi nhân viên. Tối hôm đó, cô vui vẻ ôm lì xì và bó hoa về nhà.
“Thầy Phương vất vả mấy ngày nay, tiền trong phong bao lì xì này, em mua quà tặng anh nhé.” Tạ Đinh Lan nói.
Phương Hoa thầm cười trong lòng, “Được.”
Tạ Đinh Lan mở phong bao đếm, đúng 666 nghìn đồng.
Cô vui mừng đếm lại thêm lần nữa.
“Vui thế à? Tiểu tiên nữ bé nhỏ.” Phương Hoa cười nói.
“Chà, nhảy múa cũng mệt quá, thật là làm khổ anh rồi.” Tạ Đinh Lan thốt lên.
“Cô Tạ thời gian qua cũng rất ngoan, thầy cũng nên thực hiện phần thưởng.”
“Thật có phần thưởng à? Là gì vậy?” Tạ Đinh Lan hồi hộp nhìn anh.
Phương Hoa lấy cây đàn ghi-ta của mình, điều chỉnh âm thanh.
Tạ Đinh Lan ngạc nhiên nhìn anh, “Anh biết đánh đàn ghi-ta à?”
Phương Hoa bất lực nói, “Sao? Hình ảnh lãng mạn của anh đã ăn sâu vào lòng mọi người rồi sao?”
Tạ Đinh Lan cười nói, “Em sai rồi.”
Phương Hoa hắng giọng, hát:
“Anh gặp em ở vương quốc băng tuyết xa xôi
Trong gió vang lên khúc ca ngàn năm trước
Những bông tuyết trắng tinh khôi đóng băng thần thánh
Ngồi trên ngai vàng, không đau khổ cũng chẳng vui”
Anh vượt qua núi non và đại dương để ôm em
Gió lạnh từng chút một đóng băng lòng can đảm của anh
Mặt hồ yên tĩnh phản chiếu mơ hồ
Một em xa vời vợi
Anh đã quen với cô đơn từ lâu
Bước đi trên con đường gai góc
Vui buồn bắt đầu rồi kết thúc
Cuộc đời dài lắm nhưng ngắn ngủi
Tại sao em lại đến bên anh
Mang theo ánh nắng trên vai?
Anh gặp em bên bờ sông đầy hoa thơm
Trong gió thoang thoảng hương cỏ cây
Những giọt mưa lưng chừng, nụ cười em
Mọi điều tốt đẹp may mắn đều nắm trong tay
Anh vượt qua núi non và đại dương để gặp em
Lá vàng rơi đầy dưới gốc cây quê nhà
Điệu dân ca, hạt thông trên tay
Có thể đổi lấy nụ cười của em?
Nắm tay anh nhé
Cây non trong rừng mới đâm chồi
Anh muốn đưa em ngắm hoàng hôn trên đồi
Nghe tiếng ve kêu, ngủ dưới trời sao cùng nhau
Ở bên anh nhé
Từ giờ khỏi lo sợ
Dưới ánh nắng mọi băng tuyết sẽ tan
Mùa xuân đã về, đừng nhớ tuyết nữa
Anh đã quen với cô đơn từ lâu
Bước đi trên con đường gai góc
Vui buồn bắt đầu rồi kết thúc
Cuộc đời dài lắm nhưng ngắn ngủi
Cho đến khi em đến bên anh
Mang theo ánh nắng trên vai
Để mùa xuân dừng chân nơi đây
Kẻ lang thang tìm thấy quê hương
Ah~
Nắm tay anh nhé
Cây non trong rừng mới đâm chồi
Anh muốn đưa em ngắm hoàng hôn trên đồi
Nghe tiếng ve kêu, ngủ dưới trời sao cùng nhau
Ở bên anh nhé
Từ giờ khỏi lo sợ
Dưới ánh nắng mọi băng tuyết sẽ tan
Mùa xuân đã về, đừng nhớ tuyết nữa
Ở bên anh nhé
Anh muốn -
Trồng hoa em thích ngoài cửa sổ
Pha cho em một tách sữa nóng ngọt ngào
Hôn lên má em hồng hào trong ánh bình minh
Vậy nên, ở bên anh nhé
Giọng hát ấm áp, dịu dàng của Phương Hoa gần như khiến người ta say mê, chìm đắm.
Anh sinh ra đã là một ngôi sao. Cầm guitar hát, dường như thực sự tỏa sáng, anh như một hố đen thu hút mọi ánh nhìn.
Tạ Đinh Lan gần như chết trong sự dịu dàng đó. Cô không nghe thấy tiếng động nào khác, cũng không nhìn thấy thứ gì khác. Trong giây phút ấy cô có chút hoang mang. Cô như đang mơ một giấc mơ lúc này cô mới vừa nhận ra mình đang ở trong giấc mơ của người khác và đó là người yêu của cô.
Phương Hoa đặt đàn xuống, cười nhìn cô.
“Sao lại khóc vậy?”
Tạ Đinh Lan hoàn toàn không nhận ra mình đang khóc. Cô không nói nên lời, chỉ có thể chôn mình trong vòng tay Phương Hoa.
“Hả? Phản ứng này là thích hay không thích vậy?” Phương Hoa vỗ nhẹ lưng cô.
Tạ Đinh Lan nức nở gật đầu, “Rất thích.”
“Thích thì tốt. Không uổng công anh viết bài hát này lâu như vậy.”
“Anh viết à?” Tạ Đinh Lan mở to mắt.
“Ừ. Viết lâu lắm rồi, muốn bẫy một chú sóc.” Phương Hoa nói.
Mặt Tạ Đinh Lan đỏ bừng lên. Buổi livestream đêm đó anh nghe hết à, thậm chí còn hiểu hết nữa.
“Em... xin lỗi...” Tạ Đinh Lan nói, “Em chỉ hơi sợ thôi.”
“Nói lại xem, em cưới anh vì sao nhỉ?” Phương Hoa dỗ dành hỏi, “Lần trước em nói là...”
“Vì em yêu anh.” Tạ Đinh Lan nói ngay không do dự.
“Hửm?” Phương Hoa ngạc nhiên một chút, lần trước cô nói là “em thích anh“. Đây giống như anh đang chờ đợi một điều gì đó lâu rồi, kết quả nhận được phần thưởng gấp đôi.
“Em yêu anh. Sau này em sẽ rất can đảm. Sẽ mãi ở bên anh.” Tạ Đinh Lan nói rất nghiêm túc. Đó giống như một lời hứa dài hạn.
Phương Hoa thấy mũi chua xót.
Cuối cùng anh cũng đã dụ con thỏ nhỏ của mình ra khỏi hang.
Nói đến thì đây là lần đầu họ có cơ hội bên nhau như thế này. Phương Hoa lần đầu nhìn rõ cách Đinh Lan sống trong ngày.
Cô nghỉ việc nhưng vẫn nhận điện thoại liên tục, sếp cứ hỏi han bao giờ cô có thể đi làm trở lại.
Ở nhà cô cũng bận rộn không kém. Cô đang học thi chứng chỉ gì đó, cả ngày chỉ nghe bài và làm đề. Phương Hoa ngồi bên chơi game, trước khi chơi cô đã ở bàn học, chơi xong cô vẫn còn đó.
Phương Hoa cảm thấy cô không dính mình như các cô gái khác, cũng tốt, nhưng dần càng thấy ủ dột, không còn tâm trí chơi game, muốn cô dành chút thời gian cho mình.
Khóa học nhàm chán, toàn công thức và bảng biểu, nghe giảng buồn ngủ nhưng cô xem say mê.
Lúc này anh vô cảm bóp tay Đinh Lan chơi, cô đành bấm tạm dừng, quay lại hỏi, “Anh không chơi game nữa à?”
“Ừ, chơi lâu mỏi mắt quá, buồn ngủ muốn ngủ một chút.”
“Vậy ngủ đi.” Đinh Lan giật tay mình ra, không nhúc nhích.
Phương Hoa thảm thiết, mi dài chớp chớp, “Đi cùng anh nào.”
Đinh Lan lần nữa nhượng bộ, đi ngủ cùng anh.
Phương Hoa nói buồn ngủ chứ không thật sự buồn ngủ, không những không buồn còn nghịch ngợm. Đinh Lan mệt nhoài ngủ thiếp đi, tỉnh dậy trời đã tối.
Cô tức giận mà không dám nói, đau đớn tự nhủ, không được, phải kiếm việc cho anh làm.
Đến giờ ăn tối, Đinh Lan vài lần định nói nhưng thôi. Phương Hoa đoán ra, hỏi, “Sao thế?”
“Hợp đồng của anh sắp hết hạn phải không?”
“Ừ, còn chưa tới một năm.”
“Anh có định gia hạn không?”
“Chưa biết. Nếu có cơ hội tốt hơn, có lẽ không gia hạn.”
“Vậy nếu không đổi công ty, anh vẫn tiếp tục trong nhóm chứ?”
“Anh không quyết định được. Những thành viên còn lại cũng có suy nghĩ riêng.”
Có vẻ tin đồn là thật.
Đinh Lan suy nghĩ, hơi lo lắng, “Các anh cũng không còn trẻ, showbiz luôn có người mới, liệu có thể làm thần tượng cả đời được không?”
Phương Hoa nghe “không còn trẻ” liền nghiến răng.
“Giả sử nhóm không thể tiếp tục, anh có thích diễn xuất hay ca hát hơn?”
“Cũng thích diễn xuất hơn.” Phương Hoa nghĩ ngợi.
Đinh Lan đã có kế hoạch.
Mỗi tối Đinh Lan lén quan sát Phương Hoa, thấy anh chuẩn bị tới, cô tắt phần học đi, mở đoạn phim cùng một cảnh. Mấy lần liên tiếp như vậy, cuối cùng Phương Hoa không nhịn được, hỏi, “Em xem gì đấy?”
Đinh Lan nhẹ nhõm, vội nói, “Anh xem, có cuộc thi lồng tiếng trên mạng, em định tham gia đấy.”
Phương Hoa tới xem.
Đúng là cuộc thi lồng tiếng do nền tảng trực tuyến tổ chức, đã gửi lời mời tới các người dẫn chương trình nổi tiếng, trong đó có cô. Có thể tham gia cá nhân hoặc theo nhóm. Danh sách đăng ký đã có khá nhiều tác phẩm.
“Vừa hay em thiếu giọng nam, anh có muốn tham gia không?”
Phương Hoa ngạc nhiên, hiểu ra. Cười đáp, “Anh sao? Đừng đùa, anh kém lắm.”
“Đây là cơ hội mà, không thử xem sao? So với em thì anh phải giỏi hơn chứ, anh là diễn viên cơ mà.”
“Anh...”
“Hừm... tài khoản chính của anh không tiện dùng, còn tài khoản phụ không?” Đinh Lam vội nói tiếp.
“Em...” Phương Hoa mỉm cười đáp.
“Sao vậy?” Đinh Lan hơi căng thẳng.
“Em rất đáng yêu. Cảm ơn em.” Phương Hoa cười, nháy mắt.
Đinh Lan sững sờ khi Phương Hoa đăng nhập tài khoản phụ của mình.
“Tự cường bất tức là của anh à? Trước đó tặng quà cho em là anh?”
“Ừ, anh là fan của em mà.”
“Tại sao lại đặt tên đó?”
“Cái này... là bí mật - Mình sẽ lồng đoạn nào đây?” Phương Hoa đánh trống lãng.
“Hay là cùng làm quen trước nhé? Thử đoạn phim 'Hạ chí'?”
Đinh Lan mở một cảnh phim, là cảnh hai nhân vật chia tay trong phim.
Đoạn này 5 phút, từ khi Hoa Tiểu Điềm mang bánh gatô tới gặp Phương Hoa, đến lúc anh đòi chia tay, cuối cùng hét lên câu “Vì anh không còn yêu em!“.
Hai người xem lướt qua bản gốc, rồi Đinh Lan tắt âm thanh, bật micro.
“Bắt đầu nhé?”
Phương Hoa hơi căng thẳng, hít sâu một hơi, “Được.”
Trong phim, Hoa cầm chiếc bánh nho nhỏ, miễn cưỡng cười, “Em... mua bánh trà xanh anh thích ăn nhất đây. Anh thử đi, em xếp hàng lâu lắm mới mua được...”
Giọng Đinh Lan run run.
“Chúng ta chia tay đi.” Phương Hoa căng thẳng, giọng cũng run, nói khô khốc.
Đinh Lan bấm tạm dừng, “Hơi căng à?”
Phương Hoa xấu hổ cười, “Cũng giống hồi học sinh, cô giáo gọi tên là anh hồi hộp rồi.”
“Không sao, tìm cảm xúc trước đã. Hiện em đang diễn lại cảnh phim một lần nữa.”
Đoạn phim chạy lại từ đầu. Lần này Phương Hoa tĩnh tâm, tìm cảm xúc diễn xuất.
“Chúng ta chia tay đi.” Giọng Phương Hoa trầm xuống.
“Anh... anh nói gì?” Đinh Lan lắp bắp.
“Chúng ta chia tay đi.” Giọng Phương Hoa tăng lên.
“Tại sao?”
“Vì anh không còn yêu em! Không yêu em nữa! Không yêu em nữa!”
Đinh Lan tạm dừng, im lặng giây lát, không biết phải nói sao.
Phương Hoa lo lắng hơn.
“Trước đây anh có học qua lớp thoại không?”
“Vừa rồi anh làm tệ lắm sao?”
“Cũng... cũng không. Chỉ là giọng không có cảm xúc, hơi khó nghe, giống đọc kịch bản. Lời đầu nuốt chữ, cuối bị vỡ giọng. Nhịp thì hơi nhanh...”
Phương Hoa thất vọng gục xuống, “Vô dụng quá.”
“Cũng... cũng không mà. Giọng anh ổn, hơi thở tốt. “
Phương Hoa biết ý nhìn cô, Đinh Lan không nói nổi nữa, phì cười, “Thôi thật sự anh đã học lớp thoại bao giờ chưa?”
“Hồi học có chọn, nhưng ra đời bận rộn quá không theo học nữa. Công ty có sắp xếp một hai lớp nhưng không có thời gian luyện tập. Họ muốn anh theo hướng ca sĩ, ngôi sao nhạc pop nên không chú trọng lồng tiếng, có thể thuê người khác.
“Vậy lớp tự chọn kia anh có học không?” Đinh Lan tò mò.
Phương Hoa ngượng ngùng ho một tiếng, “Anh không đi thi.”
Luyện lồng tiếng đòi hỏi quá trình, không thể nhanh chóng. Đinh Lan cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp, nên lục tìm trong ổ cứng mấy video bài giảng công khai của các nghệ sĩ lồng tiếng, cùng mấy cuốn sách điện tử liên quan chuyên ngành, gửi cho Phương Hoa.
Hai người mất 3-4 ngày lồng một đoạn phim 5 phút, cuối cùng cũng có bản thỏa mãn.
“Lần này rất hay. “ Đinh Lan nghe kỹ một lượt.
“Vậy có thưởng gì cho anh không?” Phương Hoa ghé sát bên tai thì thầm.
Đinh Lan suy nghĩ, rồi hôn nhẹ lên môi anh. Nhưng Phương Hoa không hài lòng, giữ đầu cô, trao nụ hôn say đắm.
Đinh Lan mềm người ra, suýt chạm vào chân anh, giật bắn người, đẩy mạnh anh ra.
Mặc dù Phương Hoa không nói, nhưng chắc chắn chân rất đau. Ban đêm anh còn mất ngủ. Bác sĩ nhắc nhở phải nghỉ ngơi nhiều.
Phương Hoa để ý sự căng thẳng của cô, xoa đầu cô, “Anh không sao. Giờ mình bắt đầu thi lồng tiếng chính thức được chứ?”
Đinh Lan bấm vào trang thi. Có 10 đoạn phim giới hạn để lựa chọn. Cuộc thi yêu cầu lồng một trong mười cảnh đó.
“Hồi ức gia tộc Trần, Đóa hoa nở rực rỡ, Mây đen bao phủ, còn... Dòng suối chảy êm đềm? Sao lại có phim nước ngoài?” Phương Hoa cúi xuống đọc.
“Vì nhiều người thích phim này.” Đinh Lan giải thích.
Thực ra vì nam chính và nam phụ trong phim đẹp trai, là đề tài nóng trong giới fan, còn nữ chính thì như cục đá ngáng đường.
“Anh có ý định lồng đoạn nào đó?”
“Cái này.” Phương Hoa không do dự chọn duy nhất phim nước ngoài.
“Hay anh cân nhắc...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em muốn lồng phiên bản tiếng Anh.” Phương Hoa nói thêm.
“...xem thêm các đoạn khác.” Đinh Lan nói tiếp nhưng đã mở to mắt nhìn anh.
“Dù sao cũng bắt đầu rồi, thử thách lớn xem sao.” Phương Hoa xoa cổ ấm hơi.
Anh tự chuốc thất bại cũng kiên quyết thật.
Đinh Lan từng nghe anh nói tiếng Anh trên show, chất giọng lạ tai. Mặc dù cô lo lắng, vẫn quyết định thử xem.
“Trình độ tiếng Anh anh thế nào? Đạt bậc 4 chưa?” Đinh Lan hỏi.
Phương Hoa gãi gãi đầu, lẩm bẩm, “Thiếu một tí...”
“Hả?”
“Thiếu một tí, đi thi...” Phương Hoa vội bổ sung. “Tại từ vựng không nhớ nổi, đêm hôm trước chuẩn bị ôn cật lực, kết quả sáng ngủ quên. Sau ra đời càng không để ý đến nữa.”
Đinh Lan thở dài.
“Hay anh đọc lướt kịch bản trước đi?”
Phương Hoa nhìn trang giấy đầy tiếng Anh, suy nghĩ. Khổ thân, toàn từ ngữ khó, trên ba chữ cái anh cũng không biết. Thế là lại xem lại video ngắn, vừa xem vừa ghi phiên âm tiếng Trung đơn giản lên giấy.
Mất cả tiếng đồng hồ anh mới đọc xong. Đọc xong, anh liếc nhìn Đinh Lan.
Cô bóp trán, “Bây giờ anh chỉ muốn hoàn thành bản lồng này thôi, hay muốn học đúng cách?”
“Có gì khác nhau?”
“Nếu chỉ làm cho xong, anh chỉ cần bắt chước người diễn là được. Đó là thế mạnh của anh, cố gắng chút là ổn. Còn nếu học thì phải bắt đầu từ phát âm, không thể trong một hai ngày.”
“Vậy đạt mục tiêu thứ nhất trước đã, từ từ học thêm.” Phương Hoa đáp.
“Thực ra... tiếng Anh kém của anh cũng không sao. Đóng phim không đòi hỏi bằng cấp.”
“Chính anh không chịu nổi. Anh hoàn toàn có thể làm tốt hơn, tại sao lại đại khái qua loa?” Phương Hoa nói.
Đinh Lan ngạc nhiên, cười đáp, “Được rồi, cố lên nhé, ngôi sao lớn.”
Một chớp mắt, lại ba ngày trôi qua. Tác phẩm lồng tiếng của họ cuối cùng cũng hoàn thành. Phương Hoa lo lắng nghe lại lần nữa, hỏi, “Thật sự ổn chứ?”
“Khá lắm, dù cuộc thi có nhiều cao thủ, có thể không đoạt giải nhưng cũng xếp hạng cao. Nền tảng này phần lớn khán giả là nữ, nên cảnh tình cảm nam nữ không được ưa chuộng lắm, nếu lồng đoạn hai người đàn ông thì có lẽ sẽ thành công hơn.” Tạ Đinh Lan nói rồi up sản phẩm lên.
Phương Hoa nói: “Ngày mai anh phải ra ngoài cả ngày, đừng đợi ăn tối.”
“Đi đâu vậy?”
“Anh nghỉ gần nửa tháng rồi, phải đi làm rồi.”
Đinh Lan mở to mắt, “Anh còn phải dùng nạng, ngồi xe lăn kia mà, vậy cũng đi làm à? Công ty anh không có luật lao động à?”
Phương Hoa cười, “Không phải vậy. Nếu anh không xuất hiện nữa, fan sẽ quên mất anh mất. Hơn nữa, show diễn kỷ niệm 4 năm thành lập nhóm sắp tới, anh cần tập luyện.”
“Chân như thế kia, anh vẫn nhảy được à?”
“Nhảy không được, nhưng vũ đạo phía trên vẫn có thể luyện.”
“Vậy... học tiếng Anh thì thôi đi, có dịp sau...” Đinh Lam cúi mặt.
Phương Hoa cười hỏi, “Lo cho anh à? Thật mà, ngoài chân tạm thời không cử động, còn lại vẫn tốt, muốn thử không?”
Đinh Lam hoảng sợ nhắm miệng lại.
Tháng này cô đi làm muộn một ngày nên mất thưởng toàn năng.
Lý do là đã lâu cô ám ảnh cơ bụng của Phương Hoa, muốn sờ thử cảm giác. Tình cờ hôm đó thức sớm, thấy anh ngủ say nên muốn lén vén chăn sờ một cái. Thực tế cảm giác rất tuyệt, cô không nhịn được sờ thêm vài lần. Không ngờ Phương Hoa thức giấc, lật người đè cô xuống, nghiến răng tức giận sáng sớm “xử lý” cô.
“Sáng sớm sờ soạng làm gì thế? Sao không cho tay trượt xuống dưới nữa nhỉ?” Phương Hoa hung dữ nói, vừa nói vừa cắn cô.
Đinh Lan hoảng hốt xin lỗi, “Em... em sai rồi, em sẽ đi làm muộn...”
“Đừng đi nữa!”
“Không được... tiền thưởng của em...”
Phương Hoa ra tay nặng hơn, lẩm bẩm “Anh bù cho em!”
Không thể phản đối.
Thế là cô đi làm muộn nửa tiếng, không kịp ăn sáng.
Phương Hoa về nhà hơn một tuần, hai người suýt nữa mất kiểm soát nhiều lần, tuy anh khăng khăng chối nhưng vẫn cố nhịn. Có lúc Đinh Lan lo anh bị bệnh vì khổ sở quá. Không phải không muốn mà sợ chạm vào chân anh.
“Không đùa em nữa, chúng ta còn nhiều thời gian.” Phương Hoa hài lòng vuốt đầu cô.
Sau khi đi làm, dù Phương Hoa vẫn về nhà mỗi tối nhưng lúc về thì Đinh Lan đã ngủ say. Sáng anh không dậy nổi, cô đã đi làm, cả tuần không nói được vài câu, chỉ gặp nhau cuối tuần thôi. Cô thỉnh thoảng biết anh về liền tỉnh dậy vài phút nói chuyện. Thấy vậy Phương Hoa đành dọn ra phòng khác ngủ.
May là tiến độ tập luyện tốt, hôm đó xin nghỉ sớm về nhà. Anh khẽ mở cửa, nghe thấy nhạc vang lên, là một bài nhạc dance nổi tiếng.
Âm lượng khá lớn, anh vào tận phòng vẫn không bị phát hiện. Tạ Đinh Lan đang hỗn loạn làm gì đó... hát à?
Phương Hoa yên lặng đứng xem một lúc. Đinh Lan giữ điện thoại trên bàn, màn hình hiện người hướng dẫn đếm nhịp.
“Giơ tay lên... một hai ba bốn, bước chân ra phía trước, hai hai ba bốn... Tốt, nhanh lên chút nữa...”
Lúc đầu cô còn theo kịp. Nhạc vang lên, cô hỗn loạn theo dõi hình ảnh, lo lắng kêu nhỏ “Á á“. Cuối cùng suýt ngã, thất bại ngồi phịch xuống thở dốc.
“Haha... haha...”
Phương Hoa không nhịn được cười lớn.
Đinh Lan giật nảy mình, quay lại đấm anh.
“Úi, xin lỗi, không cố ý xem trộm đâu, anh... haha... đi tới không để ý... nào thôi không cười em nữa... haha...”
“Thật sự là tệ lắm.” Đinh Lan buồn rầu.
“Em đang làm gì vậy?”
“Tiệc cuối năm công ty, phòng chúng em biểu diễn nhảy. Chọn bài này. Em học mấy ngày rồi mà cứ không được, còn mọi người đã xong.”
“Ừ, thực sự rất khó. Nhưng may là em có gia sư riêng.” Phương Hoa thở ra, nói đùa.
Đinh Lan do dự, “Anh à?”
“Không tin tài năng của anh sao? Anh là ngôi sao nhạc pop đấy.”
“Chân anh...”
“Không sao, vẫn có thể hướng dẫn em.”
Cô thực sự không tự tin. Cô chẳng có chút khả năng vận động nào. Từ bé đến lớn, môn thể dục đều qua sổ, còn bị điểm kém vài lần. Đại học không còn lớp nào rồi nên chỉ có thể chọn thái cực. Cô thi tới 4 lần, cả khóa ai cũng đậu cả nhưng cô phải nhờ sự từ bi của thầy mới qua.
Chỉ mới học đoạn 1, Phương Hoa đã dạy đi dạy lại cô 5 lần. Cả tối chỉ xong có 3 đoạn.
“Em phải tỏ ra dữ dằn chút, đây là đoạn rap, phải có sức mạnh, khí thế. Nhìn vào khán giả, giống như nhìn kẻ thù vậy.” Phương Hoa chỉ dẫn.
“Hung dữ à?”
“Em xem anh này.” Phương Hoa chân không đi lại được, ngồi ghế làm động tác sơ lược.
“Đá đá đá, rầm! Tôi tự chủ!” Phương Hoa vũ đạo sạch sẽ, mắt hung ác.
“Nhớ chưa?”
Tạ Đinh Lan nhìn chằm chằm.
“Trước giờ anh từng học vũ đạo này à?”
“Hả? Không, chỉ xem sơ qua.”
“Vậy sao học nhanh thế?”
“Anh học múa 10 năm rồi, dạng girlgroup dễ thôi.”
“Ồ...” Tạ Đinh Lan cố làm vẻ mặt hung tợn.
Phương Hoa lại cười khúc khích.
“Cười cái gì nữa?”
“Ha ha ha, không sao đâu, dễ thương lắm mà.”
Tạ Đinh Lan tức giận cắn răng lại.
Nhưng Phương giáo viên rất tự giác, cười xong lại tập trung giúp cô luyện động tác.
Nhảy múa thực sự rất mệt, chỉ tập động tác chi tiết một lúc thôi mà Tạ Đinh Lan cảm thấy cơ thể như không còn là của mình nữa.
Phương Hoa ngồi trên ghế bất lực nói: “Sao các em lại chọn nhảy điệu nhóm nhanh thế này, không chọn một điệu múa dân tộc chậm rãi hơn sao?”
“Điệu nhảy này năm nay rất hot, mọi người đều nghĩ học được sẽ đạt điểm cao. Nhóm nào điểm cao còn có quà thưởng tốt nữa.” Tạ Đinh Lan mệt đến ướt đẫm mồ hôi, ngồi phịch xuống sàn thở hổn hển.
“Em phải tập thể dục nhiều hơn đi, sao chỉ nhảy vài đoạn ngắn đã mệt thế. Từ ngày mai bắt đầu chạy bộ nhé, em biết cách dùng máy chạy bộ của anh không?”
“Không có thời gian đâu.” Tạ Đinh Lan lắc đầu.
“Sức khỏe mới là vốn cách mạng, chuyện này không thể thương lượng. Mỗi ngày chạy 1 cây số, anh sẽ kiểm tra. Kiên trì một tuần, anh sẽ thưởng em một phần thưởng nhỏ. “
“Thưởng gì vậy?”
“Bí mật. Tuy nhiên, anh nghĩ em sẽ thích.” Phương Hoa cười nói.
Mặc dù rất bận, Phương Hoa vẫn cố gắng về sớm mỗi ngày để dạy cô một chút. Đã hứa chạy bộ, cô cũng ngoan ngoãn làm theo. Ban đầu, chạy 1 cây số phải nghỉ 5 lần, chạy xong suýt ngất xỉu. Sau đó càng ngày càng tốt hơn, cơ bản chỉ cần nghỉ 4 lần là chạy xong. Phương Hoa cũng thực sự kiểm tra mỗi ngày xem cô có chạy không, nếu nghe lời sẽ được khen ngợi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một tuần trôi qua nhanh chóng, Tạ Đinh Lan biểu diễn nhảy xong, còn đoạt giải nhất. Chân của Phương Hoa cuối cùng cũng được tháo bột, có thể vận động tự do.
Công ty phát lì xì cho mỗi nhân viên. Tối hôm đó, cô vui vẻ ôm lì xì và bó hoa về nhà.
“Thầy Phương vất vả mấy ngày nay, tiền trong phong bao lì xì này, em mua quà tặng anh nhé.” Tạ Đinh Lan nói.
Phương Hoa thầm cười trong lòng, “Được.”
Tạ Đinh Lan mở phong bao đếm, đúng 666 nghìn đồng.
Cô vui mừng đếm lại thêm lần nữa.
“Vui thế à? Tiểu tiên nữ bé nhỏ.” Phương Hoa cười nói.
“Chà, nhảy múa cũng mệt quá, thật là làm khổ anh rồi.” Tạ Đinh Lan thốt lên.
“Cô Tạ thời gian qua cũng rất ngoan, thầy cũng nên thực hiện phần thưởng.”
“Thật có phần thưởng à? Là gì vậy?” Tạ Đinh Lan hồi hộp nhìn anh.
Phương Hoa lấy cây đàn ghi-ta của mình, điều chỉnh âm thanh.
Tạ Đinh Lan ngạc nhiên nhìn anh, “Anh biết đánh đàn ghi-ta à?”
Phương Hoa bất lực nói, “Sao? Hình ảnh lãng mạn của anh đã ăn sâu vào lòng mọi người rồi sao?”
Tạ Đinh Lan cười nói, “Em sai rồi.”
Phương Hoa hắng giọng, hát:
“Anh gặp em ở vương quốc băng tuyết xa xôi
Trong gió vang lên khúc ca ngàn năm trước
Những bông tuyết trắng tinh khôi đóng băng thần thánh
Ngồi trên ngai vàng, không đau khổ cũng chẳng vui”
Anh vượt qua núi non và đại dương để ôm em
Gió lạnh từng chút một đóng băng lòng can đảm của anh
Mặt hồ yên tĩnh phản chiếu mơ hồ
Một em xa vời vợi
Anh đã quen với cô đơn từ lâu
Bước đi trên con đường gai góc
Vui buồn bắt đầu rồi kết thúc
Cuộc đời dài lắm nhưng ngắn ngủi
Tại sao em lại đến bên anh
Mang theo ánh nắng trên vai?
Anh gặp em bên bờ sông đầy hoa thơm
Trong gió thoang thoảng hương cỏ cây
Những giọt mưa lưng chừng, nụ cười em
Mọi điều tốt đẹp may mắn đều nắm trong tay
Anh vượt qua núi non và đại dương để gặp em
Lá vàng rơi đầy dưới gốc cây quê nhà
Điệu dân ca, hạt thông trên tay
Có thể đổi lấy nụ cười của em?
Nắm tay anh nhé
Cây non trong rừng mới đâm chồi
Anh muốn đưa em ngắm hoàng hôn trên đồi
Nghe tiếng ve kêu, ngủ dưới trời sao cùng nhau
Ở bên anh nhé
Từ giờ khỏi lo sợ
Dưới ánh nắng mọi băng tuyết sẽ tan
Mùa xuân đã về, đừng nhớ tuyết nữa
Anh đã quen với cô đơn từ lâu
Bước đi trên con đường gai góc
Vui buồn bắt đầu rồi kết thúc
Cuộc đời dài lắm nhưng ngắn ngủi
Cho đến khi em đến bên anh
Mang theo ánh nắng trên vai
Để mùa xuân dừng chân nơi đây
Kẻ lang thang tìm thấy quê hương
Ah~
Nắm tay anh nhé
Cây non trong rừng mới đâm chồi
Anh muốn đưa em ngắm hoàng hôn trên đồi
Nghe tiếng ve kêu, ngủ dưới trời sao cùng nhau
Ở bên anh nhé
Từ giờ khỏi lo sợ
Dưới ánh nắng mọi băng tuyết sẽ tan
Mùa xuân đã về, đừng nhớ tuyết nữa
Ở bên anh nhé
Anh muốn -
Trồng hoa em thích ngoài cửa sổ
Pha cho em một tách sữa nóng ngọt ngào
Hôn lên má em hồng hào trong ánh bình minh
Vậy nên, ở bên anh nhé
Giọng hát ấm áp, dịu dàng của Phương Hoa gần như khiến người ta say mê, chìm đắm.
Anh sinh ra đã là một ngôi sao. Cầm guitar hát, dường như thực sự tỏa sáng, anh như một hố đen thu hút mọi ánh nhìn.
Tạ Đinh Lan gần như chết trong sự dịu dàng đó. Cô không nghe thấy tiếng động nào khác, cũng không nhìn thấy thứ gì khác. Trong giây phút ấy cô có chút hoang mang. Cô như đang mơ một giấc mơ lúc này cô mới vừa nhận ra mình đang ở trong giấc mơ của người khác và đó là người yêu của cô.
Phương Hoa đặt đàn xuống, cười nhìn cô.
“Sao lại khóc vậy?”
Tạ Đinh Lan hoàn toàn không nhận ra mình đang khóc. Cô không nói nên lời, chỉ có thể chôn mình trong vòng tay Phương Hoa.
“Hả? Phản ứng này là thích hay không thích vậy?” Phương Hoa vỗ nhẹ lưng cô.
Tạ Đinh Lan nức nở gật đầu, “Rất thích.”
“Thích thì tốt. Không uổng công anh viết bài hát này lâu như vậy.”
“Anh viết à?” Tạ Đinh Lan mở to mắt.
“Ừ. Viết lâu lắm rồi, muốn bẫy một chú sóc.” Phương Hoa nói.
Mặt Tạ Đinh Lan đỏ bừng lên. Buổi livestream đêm đó anh nghe hết à, thậm chí còn hiểu hết nữa.
“Em... xin lỗi...” Tạ Đinh Lan nói, “Em chỉ hơi sợ thôi.”
“Nói lại xem, em cưới anh vì sao nhỉ?” Phương Hoa dỗ dành hỏi, “Lần trước em nói là...”
“Vì em yêu anh.” Tạ Đinh Lan nói ngay không do dự.
“Hửm?” Phương Hoa ngạc nhiên một chút, lần trước cô nói là “em thích anh“. Đây giống như anh đang chờ đợi một điều gì đó lâu rồi, kết quả nhận được phần thưởng gấp đôi.
“Em yêu anh. Sau này em sẽ rất can đảm. Sẽ mãi ở bên anh.” Tạ Đinh Lan nói rất nghiêm túc. Đó giống như một lời hứa dài hạn.
Phương Hoa thấy mũi chua xót.
Cuối cùng anh cũng đã dụ con thỏ nhỏ của mình ra khỏi hang.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro