Chờ Ngày Gặp Lạ...
2024-11-22 14:41:30
Mãi sau khi bình tĩnh lại, y mới nghĩ thông suốt. Ở nơi lưu đày này, có biết bao người muốn thoát ra, một đứa ất ơ nào đó mà đến Bác Vọng Lâu nhờ đi ké một đoạn đường mà Bác Vọng Lâu lại chịu giúp đỡ mới là lạ. Đừng nói là người ta không đồng ý, có lẽ họ thậm chí còn chẳng buồn đáp lại.
Sau khi hiểu ra điều này, y không nhịn được cười, dù y và Sư Xuân đều lo lắng về bối cảnh của Thân Vưu Côn, lại không ngờ Sư Xuân đã sớm chuẩn bị sẵn phương án đối phó, chỉ có điều phương án đó khá là buồn cười.
Nhớ lại chuyện Sư Xuân theo đuổi Miêu cô nương kia, y càng cảm thấy buồn cười hơn, cười sảng khoái: “Sao không nói sớm, ta còn tưởng thật sự ngươi thích Miêu cô nương chứ.”
“Thích là thật, Miêu cô nương xinh đẹp, lại tốt bụng, thích người ta chẳng phải là bình thường sao? Vấn đề là thích cũng chẳng có ích gì, người ta dù tốt đến đâu, cũng chỉ là lễ nghĩa vẻ ngoài, thâm tâm không để ý đến những kẻ như chúng ta. Có ở bên nhau cũng không quen với lối sống của chúng ta, sao phải làm khó Miêu cô nương như vậy.” Sư Xuân tự giễu, rồi đưa tay ướt sũng vỗ nhẹ vào mặt Ngô Cân Lượng: “Chúng ta mạng hèn, quan trọng là sống sót, đừng nghĩ nhiều.”
Nói xong hắn lại nhắm mắt, miệng nhắc đến Miêu cô nương, nhưng trong tâm trí lại hiện lên bóng dáng của một nữ nhân khác, vẻ đẹp thoáng qua ấy mãi mãi khắc sâu trong trí nhớ của hắn.
Đó là một cuộc gặp gỡ từ thời niên thiếu. Lần đầu tiên nữ nhân ấy xuất hiện ở Đông Cửu Nguyên, hắn đã trốn trong góc tối để lén nhìn, đó cũng là lúc hắn đối mặt với nguy hiểm. Lúc ấy, hắn chỉ cảm thấy nàng là một nữ nhân trẻ đẹp, mang cho hắn cảm giác rất dễ chịu, lại còn có một nét quyến rũ khó tả.
Khi nữ nhân đó nắm lấy bàn tay đang cầm cành cây của hắn, cầm tay hắn viết lên mặt đất chữ “Sư” đầu tiên, cảm nhận hơi ấm của người ấy, ngửi thấy hương thơm trên cơ thể nàng ấy, trái tim hắn đập loạn nhịp, khoảnh khắc đó tựa như vĩnh hằng.
Khi hai người ngồi trên vách núi, chân đong đưa nhìn hoàng hôn, hắn cảm thấy bồn chồn. Ngày mai hắn phải tham gia một trận chiến, hắn lo lắng mình sẽ không sống sót đến tuổi trưởng thành, giống như phần lớn dân bản địa ở đây, lo sợ cho số phận đầy khó khăn chưa biết trước. Nữ nhân đó đã dạy cho hắn một đạo lý: "Ta chính là số phận, số phận không thể chế ngự ta."
Trong ánh hoàng hôn, dáng vẻ của nàng với mái tóc dài tung bay và khẽ cười thật đẹp, chàng thiếu niên thỉnh thoảng lại len lén nhìn.
Khi cơn bão cát đến, mọi người đều tìm chỗ trú ẩn, nhưng nữ nhân đó lại như một kẻ điên, cười lớn lao vào cơn bão cát, mặc dù cuối cùng không tránh khỏi cảnh lấm lem, nhưng nàng ấy vẫn muốn múa trong gió cát.
Đôi khi nàng ấy như một lãng khách, gõ đá làm nhạc, hay nhổ một cọng cỏ cài lên tai, hỏi mọi người xem ‘có đẹp không’ với thần thái rất phong tình.
Nàng ấy rất thích tắm, khi hắn canh gác, nàng ấy còn hét lên trong hang, hỏi hắn có muốn nhìn lén không.
Rõ ràng tu vi đã bị phế, nhưng nàng vẫn sống tự do hết mình. Với khí chất ung dung thoát tục, với trí tuệ không bị nghịch cảnh trói buộc, lúc đó hắn đã biết nàng ấy chắc chắn không phải người tầm thường.
Sau này hắn đã gặp nhiều nữ nhân khác, thượng vàng hạ cám, bao gồm cả Miêu cô nương tốt bụng, nhưng không ai có sức quyến rũ như nàng ấy.
Nàng tỏa sáng rực rỡ mà không hề tự cao tự đại, có thể hòa mình vào cuộc sống bình dị, cúi mình trước đất cát, nằm nghiêng trên cát, chống tay nhìn hắn với ánh mắt tinh nghịch.
Nàng ấy đã làm rực rỡ tuổi thanh xuân của hắn, đồng thời cho hắn một mục tiêu để theo đuổi những điều tốt đẹp.
Rồi một ngày nọ, nữ nhân đó cứ thế mà đi, không ai có thể níu kéo nàng, nàng đến một cách âm thầm, và rồi rời đi mà không hề lưu luyến. Cho đến khi nàng ấy rời đi, không ai biết tên thật của nàng ấy. Và rồi, trong tên của thiếu niên, chữ “Sư” của người chỉ dạy hắn đã trở thành họ của hắn.
Kể từ đó, thiếu niên họ Sư không còn sợ hãi số phận, dũng cảm tiến lên, dần dần trở thành đại đương gia của Đông Cửu Nguyên, nhưng đó không phải là điểm cuối cùng trong hành trình của hắn.
Hắn hy vọng rằng một ngày nào đó khi biết nữ nhân đó là ai, hắn sẽ có đủ thực lực và tư cách đứng trước mặt nàng, để có thể thẳng thắn nói với nàng rằng, thiếu niên năm xưa đã từng ngưỡng mộ nàng biết bao, đến nay vẫn chưa thay đổi.
Hắn không muốn khi gặp lại nàng, vì sự tầm thường của mình mà không dám hoặc không cần thiết để bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình.
Hắn tin rằng một nữ nhân như vậy sẽ không phải là hạng vô danh, không cần phải cố tìm kiếm, chỉ cần hắn có thực lực thực sự thì tự nhiên sẽ có cơ hội gặp lại.
Sau khi hiểu ra điều này, y không nhịn được cười, dù y và Sư Xuân đều lo lắng về bối cảnh của Thân Vưu Côn, lại không ngờ Sư Xuân đã sớm chuẩn bị sẵn phương án đối phó, chỉ có điều phương án đó khá là buồn cười.
Nhớ lại chuyện Sư Xuân theo đuổi Miêu cô nương kia, y càng cảm thấy buồn cười hơn, cười sảng khoái: “Sao không nói sớm, ta còn tưởng thật sự ngươi thích Miêu cô nương chứ.”
“Thích là thật, Miêu cô nương xinh đẹp, lại tốt bụng, thích người ta chẳng phải là bình thường sao? Vấn đề là thích cũng chẳng có ích gì, người ta dù tốt đến đâu, cũng chỉ là lễ nghĩa vẻ ngoài, thâm tâm không để ý đến những kẻ như chúng ta. Có ở bên nhau cũng không quen với lối sống của chúng ta, sao phải làm khó Miêu cô nương như vậy.” Sư Xuân tự giễu, rồi đưa tay ướt sũng vỗ nhẹ vào mặt Ngô Cân Lượng: “Chúng ta mạng hèn, quan trọng là sống sót, đừng nghĩ nhiều.”
Nói xong hắn lại nhắm mắt, miệng nhắc đến Miêu cô nương, nhưng trong tâm trí lại hiện lên bóng dáng của một nữ nhân khác, vẻ đẹp thoáng qua ấy mãi mãi khắc sâu trong trí nhớ của hắn.
Đó là một cuộc gặp gỡ từ thời niên thiếu. Lần đầu tiên nữ nhân ấy xuất hiện ở Đông Cửu Nguyên, hắn đã trốn trong góc tối để lén nhìn, đó cũng là lúc hắn đối mặt với nguy hiểm. Lúc ấy, hắn chỉ cảm thấy nàng là một nữ nhân trẻ đẹp, mang cho hắn cảm giác rất dễ chịu, lại còn có một nét quyến rũ khó tả.
Khi nữ nhân đó nắm lấy bàn tay đang cầm cành cây của hắn, cầm tay hắn viết lên mặt đất chữ “Sư” đầu tiên, cảm nhận hơi ấm của người ấy, ngửi thấy hương thơm trên cơ thể nàng ấy, trái tim hắn đập loạn nhịp, khoảnh khắc đó tựa như vĩnh hằng.
Khi hai người ngồi trên vách núi, chân đong đưa nhìn hoàng hôn, hắn cảm thấy bồn chồn. Ngày mai hắn phải tham gia một trận chiến, hắn lo lắng mình sẽ không sống sót đến tuổi trưởng thành, giống như phần lớn dân bản địa ở đây, lo sợ cho số phận đầy khó khăn chưa biết trước. Nữ nhân đó đã dạy cho hắn một đạo lý: "Ta chính là số phận, số phận không thể chế ngự ta."
Trong ánh hoàng hôn, dáng vẻ của nàng với mái tóc dài tung bay và khẽ cười thật đẹp, chàng thiếu niên thỉnh thoảng lại len lén nhìn.
Khi cơn bão cát đến, mọi người đều tìm chỗ trú ẩn, nhưng nữ nhân đó lại như một kẻ điên, cười lớn lao vào cơn bão cát, mặc dù cuối cùng không tránh khỏi cảnh lấm lem, nhưng nàng ấy vẫn muốn múa trong gió cát.
Đôi khi nàng ấy như một lãng khách, gõ đá làm nhạc, hay nhổ một cọng cỏ cài lên tai, hỏi mọi người xem ‘có đẹp không’ với thần thái rất phong tình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng ấy rất thích tắm, khi hắn canh gác, nàng ấy còn hét lên trong hang, hỏi hắn có muốn nhìn lén không.
Rõ ràng tu vi đã bị phế, nhưng nàng vẫn sống tự do hết mình. Với khí chất ung dung thoát tục, với trí tuệ không bị nghịch cảnh trói buộc, lúc đó hắn đã biết nàng ấy chắc chắn không phải người tầm thường.
Sau này hắn đã gặp nhiều nữ nhân khác, thượng vàng hạ cám, bao gồm cả Miêu cô nương tốt bụng, nhưng không ai có sức quyến rũ như nàng ấy.
Nàng tỏa sáng rực rỡ mà không hề tự cao tự đại, có thể hòa mình vào cuộc sống bình dị, cúi mình trước đất cát, nằm nghiêng trên cát, chống tay nhìn hắn với ánh mắt tinh nghịch.
Nàng ấy đã làm rực rỡ tuổi thanh xuân của hắn, đồng thời cho hắn một mục tiêu để theo đuổi những điều tốt đẹp.
Rồi một ngày nọ, nữ nhân đó cứ thế mà đi, không ai có thể níu kéo nàng, nàng đến một cách âm thầm, và rồi rời đi mà không hề lưu luyến. Cho đến khi nàng ấy rời đi, không ai biết tên thật của nàng ấy. Và rồi, trong tên của thiếu niên, chữ “Sư” của người chỉ dạy hắn đã trở thành họ của hắn.
Kể từ đó, thiếu niên họ Sư không còn sợ hãi số phận, dũng cảm tiến lên, dần dần trở thành đại đương gia của Đông Cửu Nguyên, nhưng đó không phải là điểm cuối cùng trong hành trình của hắn.
Hắn hy vọng rằng một ngày nào đó khi biết nữ nhân đó là ai, hắn sẽ có đủ thực lực và tư cách đứng trước mặt nàng, để có thể thẳng thắn nói với nàng rằng, thiếu niên năm xưa đã từng ngưỡng mộ nàng biết bao, đến nay vẫn chưa thay đổi.
Hắn không muốn khi gặp lại nàng, vì sự tầm thường của mình mà không dám hoặc không cần thiết để bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình.
Hắn tin rằng một nữ nhân như vậy sẽ không phải là hạng vô danh, không cần phải cố tìm kiếm, chỉ cần hắn có thực lực thực sự thì tự nhiên sẽ có cơ hội gặp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro