Sơn Hải Đề Đăng

Cô Nương Không...

2024-11-22 14:41:30

Bà thật không hiểu nổi, đến đứa ngốc cũng nhận ra đây là trò bấu víu quan hệ, có gì là thật lòng đâu, mặt dày mày dạn bấu víu quan hệ kiểu này thì có ý nghĩa gì chứ?

Rồi gần đây, bà cũng không biết đám thuộc hạ lại rảnh rỗi đến mức nào, khi gửi hàng ra ngoài, còn đặc biệt báo cáo cho bà về tình hình của nhóm người Sư Xuân. Nói rằng nhóm Đông Cửu Nguyên đã thu được một lượng lớn vật tư, tất cả bọn họ đều có đủ điều kiện để thoát khỏi nơi lưu đày, một lúc đã có hơn một trăm người ra ngoài.

Nhiều người đồng thời thoát khỏi vùng đất lưu đày, đây chắc chắn không phải hiện tượng bình thường, bà ta nghe thế cũng tò mò, chuyện gì đang xảy ra?

Vì vậy, bà đã tìm hai người nhanh nhẹn từ nhóm Đông Cửu Nguyên vừa ra ngoài, nói rằng muốn giới thiệu hai người vào làm việc ở Bác Vọng Lâu, hỏi họ có muốn không.

Đây là nói đến Bác Vọng Lâu ở thế giới bên ngoài, Bác Vọng Lâu trong giới tu hành có rất nhiều tài nguyên, còn Lan Xảo Nhan chỉ chịu trách nhiệm mua bán ở nơi lưu đày.

Đối với người vừa thoát khỏi nơi lưu đày, được vào Bác Vọng Lâu là cơ hội lớn, ai mà không muốn, hỏi bao nhiêu lần cũng đều đáp đồng ý.

Nhưng trên đời này làm gì có bữa cơm miễn phí, đương nhiên là có điều kiện, kết quả là hai người này lập tức bán đứng Sư Xuân và đồng bọn, kể lại toàn bộ quá trình họ có được lô hàng đó, hơn nữa để làm thân, họ còn kể thêm nhiều chuyện khác, gần xa đều nói hết.

Trong đó, họ nói rằng Ngô Cân Lượng đã gọi nhiều nữ nhân là mẹ.

Gọi là mẹ thì cũng là chuyện nhỏ, vấn đề là những nữ nhân bị Ngô Cân Lượng gọi là mẹ hầu hết đều gặp phải kết cục không tốt, thậm chí còn có những người bị chính Ngô Cân Lượng ra tay giết chết.

Trước mặt thì gọi mẹ, sau lưng thì đâm lén, làm ra những chuyện thế này thì xứng đáng gọi là người sao?

Giờ lại dám chạy đến trước mặt Lan Xảo Nhan gọi mẹ, bà ta không giận mới là lạ, bà chỉ có thể tự an ủi rằng ở trong thành Chấp Từ không thể dùng vũ lực.

May mà tính khí của bà có vẻ vẫn khá tốt, sau khi trút giận lên Ngô Cân Lượng đang ngơ ngác, ánh mắt bà lại rơi xuống người Sư Xuân, giọng điệu có vẻ bình thường hơn một chút: "Sắp ra ngoài à?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bà thấy Sư Xuân trông khác hẳn thường ngày, lại thêm Ngô Cân Lượng đang mang bọc hành lý trên người.

Sư Xuân khẽ gật đầu, cố gắng bày ra vẻ mặt nhã nhặn mà nói: "Đúng vậy."

Đáp lại vẻ nhã nhặn của hắn, Lan Xảo Nhan cười nhạt, kiểu cười giả trân không thật lòng. Họ Sư cứ mãi quấn lấy nữ nhi của bà, làm sao bà có thể không hiểu chút gì về cái tên đại đương gia Đông Cửu Nguyên này. Từ khi tên này nắm quyền ở Đông Cửu Nguyên, danh tiếng đáng sợ của hắn không phải là nhờ giả vờ lịch sự mà có, đó là nhờ máu tươi mà xây dựng nên, không biết trên tay tên này đã nhuốm bao nhiêu máu, đúng là một kẻ giết người không chớp mắt.

Bà vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình thản mà nói: "Ra ngoài cũng tốt, nhưng quy tắc bên ngoài khác với quy tắc ở đây, ngoài đó không thể tự do đánh giết đâu, hãy cẩn thận."

"Vâng." Sư Xuân lại cúi đầu cảm ơn, rồi tiện miệng hỏi: "Bà chủ, Miêu cô nương đâu rồi?"

Câu hỏi này khiến Lan Xảo Nhan có chút bất đắc dĩ, bà cũng không biết chuyện này là thế nào, chẳng lẽ là nghiệt duyên sao?

Bà cho nữ nhi đi chạy vòng quanh 12 thành của Sinh Ngục để ghi sổ sách là muốn nữ nhi học hỏi, rèn luyện tay nghề, sau này muốn làm việc ở Bác Vọng Lâu, không biết ghi sổ thì sao được. Bà cũng không định để nữ nhi sống cả đời ở cái nơi hoang vu này, hơn nữa, cái tên lắm mưu nhiều kế trước mắt cứ mãi quấn lấy, bà cũng sợ rằng nữ nhi nhà mình bị quấy rối trong thời gian dài như thế sẽ không chịu nổi. Không phải là do coi trọng hay không coi trọng, mà là vì thân phận và địa vị của hai người quá chênh lệch, thực sự không phù hợp.

Vì vậy, ba tháng trước, cũng là lần cuối nữ nhi của bà đến đây ghi sổ, bà đã đưa nữ nhi ra ngoài, kiếm cho nàng một công việc ở Bác Vọng Lâu bên ngoài.

Thế mà, quay đi quay lại, tên này đã giải quyết xong vấn đề của đám Đông Cửu Nguyên, chính hắn cũng sắp ra ngoài, đây không phải là trùng hợp quá mức sao? Làm bà cảm thấy hình như chính mình đang đẩy nữ nhi vào tay giặc.

Vấn đề là Bác Vọng Lâu không phải là nơi để đùa giỡn, cũng không phải là chỗ mà bà có thể dễ dàng điều nữ nhi trở về hay đổi sang chỗ khác một cách dễ dàng trơn tru. Nếu muốn thuyên chuyển nhân sự thì cũng không khó, chỉ là điều đi điều lại thì không hợp lý, nữ nhi mới vừa điều đến đó được bao lâu chứ? Nơi đã hình thành thế lực thì có quy tắc riêng, làm việc cần phải có nguyên tắc, toàn bộ Bác Vọng Lâu cũng không phải do một mình bà quyết định.

Vì vậy bà không muốn nói cho đối phương biết nữ nhi mình đang ở đâu, nên đành viện cớ: "Có việc, lần này không đến để kiểm sổ sách."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sơn Hải Đề Đăng

Số ký tự: 0