Xuân (2)
2024-11-22 14:41:30
Hai người trẻ tuổi theo sau nhìn nhau, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm, người cao lớn còn vô thức vỗ ngực, cảm thấy bản thân thật may mắn.
Núi không có cây cỏ, nên không vững chắc.
Thân Vưu Côn đang leo lên núi, dưới chân gã không ngừng có đá sỏi lăn xuống, khi leo đến bên cạnh chiếc ghế nằm cô độc, gã đã thở hổn hển.
“Cữu cữu à, sao ngài lại lên đỉnh núi hóng gió? Cữu cữu mới bị phế bỏ tu vi, cơ thể vẫn còn rất yếu, gió độc dễ xâm nhập, ngài nên dưỡng sức nhiều hơn.”
Gã thở hổn hển, không khác gì cữu cữu của mình, cũng là bị phế bỏ tu vi rồi bị đuổi đến nơi lưu đày này để tự sinh tự diệt, chỉ khác là gã đến trước cữu cữu vài năm mà thôi.
Cữu cữu tên là Kỳ Tự Như, mắt nhìn vào chân trời nơi ánh hoàng hôn cuối cùng còn le lói, ngẩn ngơ, như đang nói mớ, “Ngươi nói rằng phải dọn sạch Đông Cửu Nguyên này rồi mới hành sự, người đã dọn sạch chưa?”
Thân Vưu Côn vốn định đáp “tất cả đã xong xuôi”, nhưng chợt nhận ra trong lời nói của cữu cữu có hàm ý sâu xa, gã liếc nhìn xuống núi nơi đã khai thác và bận rộn nhiều ngày rồi, lời nói đến miệng lại nuốt xuống, ậm ừ đáp: “Cũng gần xong rồi.”
Kỳ Tự Như tỏ ra thờ ơ: "Trước đây là ngươi nói rằng những người ở Đông Cửu Nguyên rất khó đối phó, không dọn sạch thì khó mà giữ được bí mật để hành động. Ngươi nói cần đủ tài nguyên để dọn sạch nơi này, ngươi cũng biết việc đưa đồ vào chốn lưu đày này khó khăn đến mức nào, đến cả một tờ giấy cũng khó mà mang vào được, nhưng ta vẫn cố gắng hết sức giúp ngươi tuồn tài nguyên vào đây. Bây giờ ngươi đã bắt đầu khai thác, nhưng lại nói với ta rằng đã dọn sạch gần xong, vậy cái 'gần xong' đó là còn bao nhiêu?"
Thân Vưu Côn cúi đầu, ngập ngừng nói: "Cơ bản đã dọn sạch, chỉ còn lại hai người."
Sau đó ngẩng đầu lên nói tiếp: "Chỉ là hai người, không đáng lo."
Kỳ Tự Như vẫn nhìn chằm chằm vào chân trời, vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ với mọi thứ: "Chỉ là? Ngươi có trong tay bao nhiêu người, mà lại không thể dọn sạch chỉ hai người còn lại, ta muốn biết cái 'chỉ là' hai người đó là như thế nào."
Thân Vưu Côn có chút lúng túng, nói đến mức này rồi, gã cũng không dám giấu giếm, thành thật thừa nhận: "Một người là Đại đương gia của Đông Cửu Nguyên, gọi là Sư Xuân, một người nữa là tùy tùng thân tín của hắn, họ tên Ngô Cân Lượng. Hơn một trăm người của Đông Cửu Nguyên đã nằm trong kế hoạch của ta và bị đưa vào thành. Giờ đây, toàn bộ Đông Cửu Nguyên chỉ còn lại hai người bọn chúng. Mất đi tai mắt, trên một vùng rộng lớn như vậy, chỉ có hai người bọn chúng thì không thể phát hiện ra bí mật ở đây."
Kỳ Tự Như từ từ nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn gã: "Vậy nghĩa là những người chưa bị dọn sạch chính là hai thủ lĩnh quan trọng nhất của Đông Cửu Nguyên. Hai người này có lai lịch gì?"
Thân Vưu Côn khinh miệt cười nhạo: "Bọn chúng là dân bản địa, lai lịch của tổ tiên đã không thể tra cứu được nữa. Cha mẹ của chúng đã chết trong những cuộc đấu đá để tranh giành nguồn nước. Hai người này lớn lên nhờ vào sự cưu mang của dân làng Đông Cửu Nguyên, chỉ là lũ ăn mày hạ đẳng, không chết đói cũng coi như mạng lớn."
Trong giọng nói của gã ẩn chứa ác ý muốn giẫm nát hai người kia thành bùn nhão.
Kỳ Tự Như hơi nhướng mày, nhận ra rằng sau khi thằng cháu ngoại bị đày đến đây, có lẽ giữa người cháu này và tên đại đương gia kia đã xảy ra một mối hận thù nào đó khó nói.
Người cháu không muốn nói thêm, và ông ta cũng chẳng còn sức để gặng hỏi thêm nữa, nhưng ông ta vẫn có nhận định riêng về những thông tin đã được kể.
Mặc dù là lần đầu tiên đến chốn lưu đày này, nhưng ông ta đã sớm có hiểu biết về hoàn cảnh ở đây, biết rõ ý nghĩa của cái gọi là dân bản địa.
Đó là những người có thể sống sót ở đây, hoặc là bị lưu đày tới, hoặc là con cháu của những người bị lưu đày.
Những người phạm tội bị lưu đày đến đây, tất nhiên có cả nam lẫn nữ, và khi có sự hiện diện của nam và nữ, thì theo lẽ tự nhiên, không thể tránh khỏi việc có con cháu. Những thế hệ mới sinh ra ở nơi này chính là cái gọi là dân bản địa.
Nơi này vô cùng khan hiếm tài nguyên, cho dù là người bị lưu đày hay người bản địa, vấn đề lớn nhất vẫn là sinh tồn. Để tranh giành thức ăn, nước uống, chẳng hạn như nguồn nước, người ta thường xuyên phải giết chóc, không thể tránh khỏi. Đôi khi thậm chí có thể đánh nhau vì một cành cây.
Bất kỳ thứ gì có thể đưa vào thành để đổi lấy "tiền" đều dễ dàng gây ra tranh giành.
Việc chặt phá rừng bừa bãi, khai thác điên cuồng dẫn đến hậu quả là hệ sinh thái bị tàn phá nghiêm trọng, khiến cho những nhu cầu sống cơ bản không còn khả năng tái tạo, từ đó dẫn đến vòng luẩn quẩn trong cuộc cạnh tranh sinh tồn.
Núi không có cây cỏ, nên không vững chắc.
Thân Vưu Côn đang leo lên núi, dưới chân gã không ngừng có đá sỏi lăn xuống, khi leo đến bên cạnh chiếc ghế nằm cô độc, gã đã thở hổn hển.
“Cữu cữu à, sao ngài lại lên đỉnh núi hóng gió? Cữu cữu mới bị phế bỏ tu vi, cơ thể vẫn còn rất yếu, gió độc dễ xâm nhập, ngài nên dưỡng sức nhiều hơn.”
Gã thở hổn hển, không khác gì cữu cữu của mình, cũng là bị phế bỏ tu vi rồi bị đuổi đến nơi lưu đày này để tự sinh tự diệt, chỉ khác là gã đến trước cữu cữu vài năm mà thôi.
Cữu cữu tên là Kỳ Tự Như, mắt nhìn vào chân trời nơi ánh hoàng hôn cuối cùng còn le lói, ngẩn ngơ, như đang nói mớ, “Ngươi nói rằng phải dọn sạch Đông Cửu Nguyên này rồi mới hành sự, người đã dọn sạch chưa?”
Thân Vưu Côn vốn định đáp “tất cả đã xong xuôi”, nhưng chợt nhận ra trong lời nói của cữu cữu có hàm ý sâu xa, gã liếc nhìn xuống núi nơi đã khai thác và bận rộn nhiều ngày rồi, lời nói đến miệng lại nuốt xuống, ậm ừ đáp: “Cũng gần xong rồi.”
Kỳ Tự Như tỏ ra thờ ơ: "Trước đây là ngươi nói rằng những người ở Đông Cửu Nguyên rất khó đối phó, không dọn sạch thì khó mà giữ được bí mật để hành động. Ngươi nói cần đủ tài nguyên để dọn sạch nơi này, ngươi cũng biết việc đưa đồ vào chốn lưu đày này khó khăn đến mức nào, đến cả một tờ giấy cũng khó mà mang vào được, nhưng ta vẫn cố gắng hết sức giúp ngươi tuồn tài nguyên vào đây. Bây giờ ngươi đã bắt đầu khai thác, nhưng lại nói với ta rằng đã dọn sạch gần xong, vậy cái 'gần xong' đó là còn bao nhiêu?"
Thân Vưu Côn cúi đầu, ngập ngừng nói: "Cơ bản đã dọn sạch, chỉ còn lại hai người."
Sau đó ngẩng đầu lên nói tiếp: "Chỉ là hai người, không đáng lo."
Kỳ Tự Như vẫn nhìn chằm chằm vào chân trời, vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ với mọi thứ: "Chỉ là? Ngươi có trong tay bao nhiêu người, mà lại không thể dọn sạch chỉ hai người còn lại, ta muốn biết cái 'chỉ là' hai người đó là như thế nào."
Thân Vưu Côn có chút lúng túng, nói đến mức này rồi, gã cũng không dám giấu giếm, thành thật thừa nhận: "Một người là Đại đương gia của Đông Cửu Nguyên, gọi là Sư Xuân, một người nữa là tùy tùng thân tín của hắn, họ tên Ngô Cân Lượng. Hơn một trăm người của Đông Cửu Nguyên đã nằm trong kế hoạch của ta và bị đưa vào thành. Giờ đây, toàn bộ Đông Cửu Nguyên chỉ còn lại hai người bọn chúng. Mất đi tai mắt, trên một vùng rộng lớn như vậy, chỉ có hai người bọn chúng thì không thể phát hiện ra bí mật ở đây."
Kỳ Tự Như từ từ nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn gã: "Vậy nghĩa là những người chưa bị dọn sạch chính là hai thủ lĩnh quan trọng nhất của Đông Cửu Nguyên. Hai người này có lai lịch gì?"
Thân Vưu Côn khinh miệt cười nhạo: "Bọn chúng là dân bản địa, lai lịch của tổ tiên đã không thể tra cứu được nữa. Cha mẹ của chúng đã chết trong những cuộc đấu đá để tranh giành nguồn nước. Hai người này lớn lên nhờ vào sự cưu mang của dân làng Đông Cửu Nguyên, chỉ là lũ ăn mày hạ đẳng, không chết đói cũng coi như mạng lớn."
Trong giọng nói của gã ẩn chứa ác ý muốn giẫm nát hai người kia thành bùn nhão.
Kỳ Tự Như hơi nhướng mày, nhận ra rằng sau khi thằng cháu ngoại bị đày đến đây, có lẽ giữa người cháu này và tên đại đương gia kia đã xảy ra một mối hận thù nào đó khó nói.
Người cháu không muốn nói thêm, và ông ta cũng chẳng còn sức để gặng hỏi thêm nữa, nhưng ông ta vẫn có nhận định riêng về những thông tin đã được kể.
Mặc dù là lần đầu tiên đến chốn lưu đày này, nhưng ông ta đã sớm có hiểu biết về hoàn cảnh ở đây, biết rõ ý nghĩa của cái gọi là dân bản địa.
Đó là những người có thể sống sót ở đây, hoặc là bị lưu đày tới, hoặc là con cháu của những người bị lưu đày.
Những người phạm tội bị lưu đày đến đây, tất nhiên có cả nam lẫn nữ, và khi có sự hiện diện của nam và nữ, thì theo lẽ tự nhiên, không thể tránh khỏi việc có con cháu. Những thế hệ mới sinh ra ở nơi này chính là cái gọi là dân bản địa.
Nơi này vô cùng khan hiếm tài nguyên, cho dù là người bị lưu đày hay người bản địa, vấn đề lớn nhất vẫn là sinh tồn. Để tranh giành thức ăn, nước uống, chẳng hạn như nguồn nước, người ta thường xuyên phải giết chóc, không thể tránh khỏi. Đôi khi thậm chí có thể đánh nhau vì một cành cây.
Bất kỳ thứ gì có thể đưa vào thành để đổi lấy "tiền" đều dễ dàng gây ra tranh giành.
Việc chặt phá rừng bừa bãi, khai thác điên cuồng dẫn đến hậu quả là hệ sinh thái bị tàn phá nghiêm trọng, khiến cho những nhu cầu sống cơ bản không còn khả năng tái tạo, từ đó dẫn đến vòng luẩn quẩn trong cuộc cạnh tranh sinh tồn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro