Sóng Gió Độc Thân Ở Tiệc Tất Niên
Chương 12
Chu Mẫn Bảo
2024-07-15 10:04:48
Thẩm Minh nhìn về phía nhân sự, nhíu mày nói: "Gọi bảo vệ." Nhân sự lúc này mới sực tỉnh, vội vàng gọi bảo vệ đến lôi hắn ta ra. Trương Sâm không chịu đi, bị bốn năm bảo vệ khiêng, trực tiếp quẳng ra ngoài!
Anh ta quay lại trước cửa công ty, cố chấp đòi vào: "Tôi là nhân viên của công ty, lí do gì đuổi tôi ra ngoài? Tại sao không cho tôi vào?"
Thẩm Minh đứng ngay cửa, lạnh lùng nhìn hắn ta nói: "Ngay ngày đầu tiên đi làm anh đã phá hoại tài sản công, quấy rối đồng nghiệp nữ, còn định dùng nước sôi hắt vào mặt người ta để hủy hoại nhan sắc của cô ấy, anh nói xem tại sao?"
"Tôi còn chưa báo cảnh sát bắt anh, anh nên quỳ xuống cảm ơn tôi đi."
Trương Sâm đỏ mặt tía tai, còn định nói gì đó nhưng Thẩm Minh không muốn nghe nữa. Anh ấy không có gì để nói với loại người này, chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu: "Anh cứ tiếp tục làm loạn đi, đến lúc đó chúng ta sẽ không gặp nhau trong hoàn cảnh bình thường như thế này nữa đâu."
Đây là một lời đe dọa rõ ràng. Trương Sâm nghe hiểu, anh ta đứng ở cửa công ty rất lâu, cuối cùng cũng không dám làm loạn nữa. Tôi không biết anh ta rời đi lúc nào, dù sao thì khi Thẩm Minh đưa chúng tôi ra ngoài, cũng không thấy anh ta đâu nữa.
Thẩm Minh định cho tôi nghỉ phép vì sợ tôi bị ám ảnh. Thẩm Vi chen vào: "Tên tâm thần kia sau khi chia tay với Thư Thư, còn chuyển đến ở ngay đối diện nhà Thư Thư nữa chứ!"
Sắc mặt Thẩm Minh biến đổi, nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu. "Em không sao đâu, em có học võ phòng thân mà!" Tôi yếu ớt giơ tay. "Không được!" Thẩm Minh lập tức phản đối, "Không thể để em ở một mình như vậy được! Hai người từng sống chung, làm sao em biết được hắn ta có làm thêm chìa khóa hay không? Lỡ như hắn ta nhân lúc em ngủ mà lẻn vào trả thù thì sao?"
Giọng Thẩm Minh nghiêm nghị khiến tôi khựng lại, rồi cũng bắt đầu suy nghĩ về khả năng đó.
Hôm nay Trương Sâm còn dám hắt nước sôi vào tôi. Lúc này anh ta hận tôi thấu xương. Rất khó nói trước anh ta có làm ra chuyện gì để trả thù tôi hay không. Thấy tôi đã hiểu, Thẩm Minh thở dài một hơi rồi dịu giọng: "Hay em qua chỗ bọn anh ở một thời gian?"
"Nhà cũng rộng, Vi Vi có thể ở cùng em."
Tôi ngẩn người, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt Thẩm Minh có chút lấp lánh.
Tôi được phép đến ở nhà Thẩm Minh. Thẩm Vi chắc chắn sẽ đồng ý hai tay hai chân. Cô ấy thậm chí còn không đợi tôi trả lời đã sắp xếp cho tôi ở phòng khách bên cạnh phòng cô ấy.
Thẩm Minh lấy chìa khóa nhà tôi, lập tức sai người đến dọn đồ. Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, chỉ trong một buổi chiều, những món đồ giá trị trong phòng tôi đã được chuyển hết sang nhà họ Thẩm.
Tôi gần như mơ màng được Thẩm Vi dắt tay về nhà. Rồi cứ thế mơ màng mà ở lại nhà họ Thẩm. Đã ở lại rồi, tôi cũng không khách sáo nữa. Cuối tuần tôi cũng xuống bếp nấu cơm cho Thẩm Vi và Thẩm Minh.
Anh ta quay lại trước cửa công ty, cố chấp đòi vào: "Tôi là nhân viên của công ty, lí do gì đuổi tôi ra ngoài? Tại sao không cho tôi vào?"
Thẩm Minh đứng ngay cửa, lạnh lùng nhìn hắn ta nói: "Ngay ngày đầu tiên đi làm anh đã phá hoại tài sản công, quấy rối đồng nghiệp nữ, còn định dùng nước sôi hắt vào mặt người ta để hủy hoại nhan sắc của cô ấy, anh nói xem tại sao?"
"Tôi còn chưa báo cảnh sát bắt anh, anh nên quỳ xuống cảm ơn tôi đi."
Trương Sâm đỏ mặt tía tai, còn định nói gì đó nhưng Thẩm Minh không muốn nghe nữa. Anh ấy không có gì để nói với loại người này, chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu: "Anh cứ tiếp tục làm loạn đi, đến lúc đó chúng ta sẽ không gặp nhau trong hoàn cảnh bình thường như thế này nữa đâu."
Đây là một lời đe dọa rõ ràng. Trương Sâm nghe hiểu, anh ta đứng ở cửa công ty rất lâu, cuối cùng cũng không dám làm loạn nữa. Tôi không biết anh ta rời đi lúc nào, dù sao thì khi Thẩm Minh đưa chúng tôi ra ngoài, cũng không thấy anh ta đâu nữa.
Thẩm Minh định cho tôi nghỉ phép vì sợ tôi bị ám ảnh. Thẩm Vi chen vào: "Tên tâm thần kia sau khi chia tay với Thư Thư, còn chuyển đến ở ngay đối diện nhà Thư Thư nữa chứ!"
Sắc mặt Thẩm Minh biến đổi, nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu. "Em không sao đâu, em có học võ phòng thân mà!" Tôi yếu ớt giơ tay. "Không được!" Thẩm Minh lập tức phản đối, "Không thể để em ở một mình như vậy được! Hai người từng sống chung, làm sao em biết được hắn ta có làm thêm chìa khóa hay không? Lỡ như hắn ta nhân lúc em ngủ mà lẻn vào trả thù thì sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng Thẩm Minh nghiêm nghị khiến tôi khựng lại, rồi cũng bắt đầu suy nghĩ về khả năng đó.
Hôm nay Trương Sâm còn dám hắt nước sôi vào tôi. Lúc này anh ta hận tôi thấu xương. Rất khó nói trước anh ta có làm ra chuyện gì để trả thù tôi hay không. Thấy tôi đã hiểu, Thẩm Minh thở dài một hơi rồi dịu giọng: "Hay em qua chỗ bọn anh ở một thời gian?"
"Nhà cũng rộng, Vi Vi có thể ở cùng em."
Tôi ngẩn người, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt Thẩm Minh có chút lấp lánh.
Tôi được phép đến ở nhà Thẩm Minh. Thẩm Vi chắc chắn sẽ đồng ý hai tay hai chân. Cô ấy thậm chí còn không đợi tôi trả lời đã sắp xếp cho tôi ở phòng khách bên cạnh phòng cô ấy.
Thẩm Minh lấy chìa khóa nhà tôi, lập tức sai người đến dọn đồ. Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, chỉ trong một buổi chiều, những món đồ giá trị trong phòng tôi đã được chuyển hết sang nhà họ Thẩm.
Tôi gần như mơ màng được Thẩm Vi dắt tay về nhà. Rồi cứ thế mơ màng mà ở lại nhà họ Thẩm. Đã ở lại rồi, tôi cũng không khách sáo nữa. Cuối tuần tôi cũng xuống bếp nấu cơm cho Thẩm Vi và Thẩm Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro