Sóng Gió Độc Thân Ở Tiệc Tất Niên
Chương 7
Chu Mẫn Bảo
2024-07-15 10:04:48
"Cút."
Thẩm Minh, người đang ngồi ở ghế lái, không trả lời câu hỏi nào. Một chữ "cút" đơn giản đã thể hiện rõ thái độ của anh ta. Mặt Trương Sâm tối sầm lại, tức giận đến đỏ bừng mặt, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Thẩm Minh nhìn Trương Sâm qua gương chiếu hậu, cười khẩy: "Nếu anh không muốn tôi báo cảnh sát, tôi sẽ đếm đến ba, mời anh cút xuống."
Phải nói là Thẩm Minh cũng lịch sự đấy chứ! Tôi ngồi im thin thít, còn Trương Sâm thì nhìn Thẩm Minh chằm chằm, cắn môi rồi lùi ra. Tôi đóng cửa xe, đang nghĩ xem nên khen ngợi Thẩm Minh thế nào cho bõ công anh ra tay nghĩa hiệp, thì Thẩm Minh lại hạ cửa kính xe xuống. Rồi anh thản nhiên ném cái ô mà Trương Sâm vừa tặng ra ngoài cửa sổ.
Cái ô rơi xuống ngay cạnh chân Trương Sâm, b.ắ.n lên một mảng nước mưa bẩn thỉu.
"Đừng có cái gì bẩn thỉu cũng vứt lên xe em gái tôi, tôi thấy xui xẻo."
Thẩm Minh nói xong, chẳng thèm ngoái lại, phóng xe đi, lại tạt thêm cho Trương Sâm một người toàn nước bẩn. Một loạt thao tác vừa rồi của anh ta phải nói là nhanh, gọn, dứt khoát, khiến tôi không khỏi há hốc mồm kinh ngạc. Tôi còn đang định lên tiếng thì Thẩm Minh đã liếc xéo tôi một cái rồi buông một câu: "Cô cũng ngu ngốc thật, loại rác rưởi như thế mà cũng coi là bảo bối đến tận mấy năm trời."
Tôi sững sờ, định cãi lại nhưng nghĩ mãi không ra câu nào để nói. Cuối cùng đành ngậm ngùi nuốt cục tức vào trong, cúi gằm mặt xuống không dám hé răng thêm lời nào nữa. Thẩm Minh nhìn thấy phản ứng của tôi qua gương chiếu hậu, khẽ tặc lưỡi một cái. Rồi tôi nghe thấy anh ta cố tình hạ giọng xuống nói: "Tôi không phải đang dạy dỗ cô."
"Tôi chỉ là... thôi bỏ đi, không sao, chia tay cũng tốt, anh ta không xứng với cô."
"Ừm." Tôi đáp lại một tiếng rồi cúi đầu mở điện thoại, kể cho Thẩm Vi vừa rồi anh trai cô ta đã tạt nước vào người Trương Sâm như thế nào.
[Trời ơi! Biết thế tôi đi cùng rồi, sao tôi lại phải đợi cô ở quán cà phê chứ! Tức c.h.ế.t đi được!]
Thẩm Vi tức giận gửi liên tiếp cả chục cái icon dậm chân. Chỉ cần nhìn ảnh thôi tôi cũng có thể tưởng tượng ra cảnh Thẩm Vi đang phồng má giận dỗi, tôi không nhịn được mà bật cười.Mải cười vui vẻ, tôi không hề để ý rằng nhất cử nhất động của mình đều lọt vào mắt Thẩm Minh.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, ánh mắt sâu thẳm khó đoán.
Tôi và Thẩm Vi gặp nhau ở quán cà phê gần công ty. Hai đứa tay trong tay cùng đi làm, còn Thẩm Minh thì tự mình đi gửi xe. Hôm nay Thẩm Vi có vẻ phấn khích hơi quá, cứ quấn lấy tôi bắt kể lại chuyện sáng nay thêm một lần nữa.
"Vừa nãy không phải đã nhắn tin kể cho cậu rồi sao?" Tôi vừa buồn cười vừa hỏi.
Thẩm Vi lắc lắc bộ móng tay xinh đẹp trước mặt tôi, hạ giọng nói: "Chữ viết làm sao bằng lời kể trực tiếp được, cậu kể lại cho tớ nghe anh tớ đã làm trò gì đi! Kể chi tiết vào nhé!"
Thẩm Minh, người đang ngồi ở ghế lái, không trả lời câu hỏi nào. Một chữ "cút" đơn giản đã thể hiện rõ thái độ của anh ta. Mặt Trương Sâm tối sầm lại, tức giận đến đỏ bừng mặt, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Thẩm Minh nhìn Trương Sâm qua gương chiếu hậu, cười khẩy: "Nếu anh không muốn tôi báo cảnh sát, tôi sẽ đếm đến ba, mời anh cút xuống."
Phải nói là Thẩm Minh cũng lịch sự đấy chứ! Tôi ngồi im thin thít, còn Trương Sâm thì nhìn Thẩm Minh chằm chằm, cắn môi rồi lùi ra. Tôi đóng cửa xe, đang nghĩ xem nên khen ngợi Thẩm Minh thế nào cho bõ công anh ra tay nghĩa hiệp, thì Thẩm Minh lại hạ cửa kính xe xuống. Rồi anh thản nhiên ném cái ô mà Trương Sâm vừa tặng ra ngoài cửa sổ.
Cái ô rơi xuống ngay cạnh chân Trương Sâm, b.ắ.n lên một mảng nước mưa bẩn thỉu.
"Đừng có cái gì bẩn thỉu cũng vứt lên xe em gái tôi, tôi thấy xui xẻo."
Thẩm Minh nói xong, chẳng thèm ngoái lại, phóng xe đi, lại tạt thêm cho Trương Sâm một người toàn nước bẩn. Một loạt thao tác vừa rồi của anh ta phải nói là nhanh, gọn, dứt khoát, khiến tôi không khỏi há hốc mồm kinh ngạc. Tôi còn đang định lên tiếng thì Thẩm Minh đã liếc xéo tôi một cái rồi buông một câu: "Cô cũng ngu ngốc thật, loại rác rưởi như thế mà cũng coi là bảo bối đến tận mấy năm trời."
Tôi sững sờ, định cãi lại nhưng nghĩ mãi không ra câu nào để nói. Cuối cùng đành ngậm ngùi nuốt cục tức vào trong, cúi gằm mặt xuống không dám hé răng thêm lời nào nữa. Thẩm Minh nhìn thấy phản ứng của tôi qua gương chiếu hậu, khẽ tặc lưỡi một cái. Rồi tôi nghe thấy anh ta cố tình hạ giọng xuống nói: "Tôi không phải đang dạy dỗ cô."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi chỉ là... thôi bỏ đi, không sao, chia tay cũng tốt, anh ta không xứng với cô."
"Ừm." Tôi đáp lại một tiếng rồi cúi đầu mở điện thoại, kể cho Thẩm Vi vừa rồi anh trai cô ta đã tạt nước vào người Trương Sâm như thế nào.
[Trời ơi! Biết thế tôi đi cùng rồi, sao tôi lại phải đợi cô ở quán cà phê chứ! Tức c.h.ế.t đi được!]
Thẩm Vi tức giận gửi liên tiếp cả chục cái icon dậm chân. Chỉ cần nhìn ảnh thôi tôi cũng có thể tưởng tượng ra cảnh Thẩm Vi đang phồng má giận dỗi, tôi không nhịn được mà bật cười.Mải cười vui vẻ, tôi không hề để ý rằng nhất cử nhất động của mình đều lọt vào mắt Thẩm Minh.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, ánh mắt sâu thẳm khó đoán.
Tôi và Thẩm Vi gặp nhau ở quán cà phê gần công ty. Hai đứa tay trong tay cùng đi làm, còn Thẩm Minh thì tự mình đi gửi xe. Hôm nay Thẩm Vi có vẻ phấn khích hơi quá, cứ quấn lấy tôi bắt kể lại chuyện sáng nay thêm một lần nữa.
"Vừa nãy không phải đã nhắn tin kể cho cậu rồi sao?" Tôi vừa buồn cười vừa hỏi.
Thẩm Vi lắc lắc bộ móng tay xinh đẹp trước mặt tôi, hạ giọng nói: "Chữ viết làm sao bằng lời kể trực tiếp được, cậu kể lại cho tớ nghe anh tớ đã làm trò gì đi! Kể chi tiết vào nhé!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro