Chương 7
Viện Nghiên Cứu Thần Tiên
2024-01-30 00:40:28
7.
Hối hận, bản công chúa hiện tại chính là hối hận. Còn có thêm chứng sợ thiên lôi nghiêm trọng. Ban đầu ta rảnh rỗi dẫn thiên lôi làm cái gì không biết.
À, đúng rồi, để cứu chíp chíp.
Thiên Đạo giống như một tấm lưới dệt bí ẩn, chỉ chờ một phát tóm gọn chúng ta.
Tiểu Bát bị thương không nhẹ, ta vội vàng trở về Thiên giới, để phụ vương tìm chí bảo của Long tộc là Cửu chuyển hồi hồn đan, khó khăn lắm mới ổn định được nguyên thần của hắn.
Nhưng phụ vương xem mạch xong, sách mặt lại càng nghiêm trọng, dùng bí cảnh truyền âm lặng lẽ nói với ta, “Ra ngoài nói chuyện.”
Ra khỏi Càn Nguyên cung, phụ vương đi thẳng vào vấn đề, “Nguyên thần của Tiểu Truy chịu một kích của Thiên Đạo, có hiện tượng nứt vỡ.”
Bị nứt vỡ… ta hít một ngụm khí lạnh.
Thần tiên cũng không thể hưởng tiên phúc vĩnh viên, sẽ đến lúc tiên thọ đã tận, nhưng Long tộc ta trường thọ, cha ta sống vui vẻ đã vạn năm, Tiểu Bát mới chỉ có 300 tuổi, sao nguyên thần đã sắp nứt vỡ?
Ta gấp gáp bắt lấy tay phụ vương, “Cha, người không đùa với con chứ? Người học xem mạch có chính xác không đó?”
Phụ vương tức tới mức run cả râu, “Nói đùa, chính xác nhất trên trời dưới đất, không chuẩn không lấy tiền.”
Sắc mặt ta trắng bệch, nắm tay phụ vương chặt đến mức sắp trật khớp, “Có cách nào cứu chữa không?”
Phụ vương thở dài một hơi, “Trong mệnh có một kiếp này, Thiên Đạo khó tránh.”
Thiên Đạo, lại là Thiên Đạo ch//ết tiệt. Thiên Đạo tát ta một cái, lẽ nào ta cứ như vậy mà chịu đau ư?
Đầu ta đột nhiên nhảy số, nhớ ra trước đây khi vẫn còn là mảnh vỡ nguyên thần, hình như từng thắng được Thiên Đạo. Chỉ là chuyện sau khi Nhị Tráng nhập thế, ta lại không nhớ ra được.
Cha ta là lão già số một số hai Thiên đình, tiên thọ đến nay đã hơn chín nghìn tuổi. Hơn nữa còn nổi tiếng hay hóng chuyện.
Có lẽ, cha ta sẽ biết gì đó thì sao?
“Cha, người có biết Hi Hòa không?”
Phụ vương bị dọa tới mức nhảy giật lùi về phía sau, “Hi Quang, đừng hóng dám đánh chủ ý lên người hắn.”
Có! Chuyện! Gì! Đó!
Cha ta chắc chắn biết chút gì đó, ta nắm chặt tay áo của ông, nở nụ cười âm hiểm, “Người nói mau, không nói con liền cáo trạng với mẫu hậu, tháng trước người lại chuồn ra ngoài chơi đấu địa chủ với Nhị thúc, còn thua mất nửa tháng tiền lương.”
Sắc mặt phụ vương cứng đờ, cười mỉa sờ sờ mũi, “Con cái đồ phản bội, được rồi, con muốn biết cái gì, hỏi đi.”
“Hi Hòa thượng thần đã đi đâu? Tại sao con chưa từng gặp ngài ấy trên tiên giới?”
Phụ vương ném cho ta một ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, “Hi Hòa thượng thần sống rất tốt, ở ngay tại Quy Khư đó. Còn tại sao con chưa từng gặp, đừng nói đến con rồng nhãi nhép mới sống có 300 năm như con, đến con rồng già như ta còn chưa từng gặp.”
Cái gì? Hi Hòa vẫn đang sống rất tốt?
“Vậy tại sao Minh Vương kia luôn mồm nói muốn cướp long châu của con để hồi sinh Hi Hòa thượng thần chứ?”
Phụ vương ngửa mặt nhìn trời, nghiêm túc suy tư một lát, “Có lẽ, hắn có bệnh đi.”
Vậy vì sao, Tiểu Bát và Hi Hòa lại giống nhau y đúc.
“Không đúng lão rồng, vừa rồi nghe con nhắc tới Hi Hòa, sao người lại căng thẳng như thế?”
“Vì trên trời dưới đất, người có thể tu bổ nguyên thần, chỉ có mình hắn.”
!!!
Nói đi nói lại nửa ngày, hóa ra có thể tu bổ.
Phụ vương hậu tri hậu giác che miệng, “Hỏng rồi, hóa ra con không biết.”
Nhưng bây giờ ta đã biết rồi.
Ta quay về tẩm điện liền bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị đi Quy Khư. Phụ vương lại giống như kẹo dẻo, một bước không rời đi theo lải nhải.
“Nữ nhi ngoan, Quy Khư đó không đi được, con không nghe nói chưa từng có thần tiên nào nguyên vẹn đi vào toàn vẹn đi ra sao, đều là bị hủy diệt rồi mới đến đó, còn đừng có nghĩ quẩn.”
Thấy ta không để ý, phụ vương dứt khoát chơi trò vô lại, tùy tiện ngồi lên trên đống hành lý của ta, “Không được, dù thế nào cũng không được đi, nếu muốn đi, con đánh ch//ết ta trước đi.”
Ta ngồi xuống, hiếm khó khi đối diện với phụ vương mắt nhìn mùi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm.
“Cha, Tiểu Bát vì con mới biến thành như vậy, con không thể không cứu hắn.”
Ba trăm năm trước, khi trận chiến giữ Tiên giới và Minh giới nổ ra, phụ vương dù long gân bị chém đứt cũng chưa từng rơi nước mắt, vậy mà giờ đây trong phút chốc khóe mắt lại đỏ.
“Hi Quang, năm đó ta vì giữ được Thiên giới, Đại ca và Nhị tỷ của con… ngay cả căn long cũng chưa tìm lại được…”
Phụ vương cúi đầu, nụ cười mỉm quen thuộc xuất hiện trên khuôn mặt già nua, khó nén đau đớn, “Phụ vương không muốn lại một lần nữa tóc bạc tiễn tóc đen, phụ vương già rồi, không chịu nổi…”
Ngực ta nghẹn lại, nắm lấy tay phụ vương, sắc mặt lại kiên định chưa từng có, “Cha, người đừng sợ, con cũng vừa mới phát hiện ra long châu của con là bảo bối, có thể ngưng tụ nguyên thần.”
Phụ thân ngẩn ra, sắc mặt ngưng trọng cùng với phức tạp mà ta không hiểu được.
Sau một hồi lâu, phụ vương mới thở dài một hơi, đứng dậy chậm rì rì đi ra ngoài, “Thôi, con muốn làm gì thì làm đi, từ nhỏ đến lớn, con chưa từng chấp nhất với bất kỳ thứ gì, khó có một lần con có chấp niệm.”
Khi đi đến cửa, phụ vương đột nhiên khấu đầu, “Ngô Nhi, con phải nhớ kỹ, trong mệnh có thì nhất định sẽ có, trong mệnh không có thì tranh lấy!”
Mặc dù cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng có vẻ lại rất có đạo lý.
Trước khi xuất phát, ta đi thăm Tiểu Bát.
Tiểu Bát mặc dù hơi thở không ổn định, nhưng tinh thần coi như vẫn còn tốt, thấy ta đi vào liền cười, đôi mắt anh đào giống như suối nước tháng ba, sóng nước lóng lánh, sóng mắt lưu chuyển lúc sáng lúc tối, gãi từng cái vào tận đáy lòng người khác.
Lòng ta lộp bộp một tiếng, theo bản năng sờ sờ mũi.
Tiểu Bát duỗi cánh tay, ôm ta một cái thật chặt, ý cười nông sâu từ lồng ngực hắn tràn ra, cùng với nhiệt độ ấm áp của cơ thể, ấm đến mức đầu choáng mắt hoa.
Tiểu Bát cúi người, đôi môi có chút nóng ẩm ghé bên tai ta, mang theo hơi thở từng chút sát lại gần, giống như đáng trêu chọc người khác, “Hi Quang, tật háo sắc của nàng bao giờ mới có thể chữa khỏi đây?”
Ta xoay người đẩy hắn bổ nhào xuống gối tơ vàng, học theo dáng vẻ của hắn, vuốt ve chóp mũi cùng với khóe môi, “Không chữa được, vừa gặp ngươi liền tái phát nặng.”
“Vậy không chữa nữa.” Tiểu Bát hơi dùng sức, trong nháy mắt đảo khách thành chủ, lại lần nữa chiếm thế chủ động.
Mắt thấy đôi môi mỏng kia sắp hôn xuống, ta đột nhiên nhớ ra hắn là bệnh nhân, đỏ mặt giữ hắn lại, “Hiện giờ nguyên thần của ngươi không ổn định, ta như này có tính là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của không?”
Tiểu Bát hờn dỗi cười ra tiếng, mổ một cái lên môi ta như chuồn chuồn đạp nước, “Không tính, người động lòng trước là ta, động tay động chân trước cũng là ta.”
Ánh trăng trắng bạc, chiếu rọi Tiểu Bát tuấn mỹ vô cùng, mặt quan như ngọc. Tất cả đều rất hoàn mỹ, nếu như lúc này không có thiên lôi giáng xuống.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ở Trọ Cùng Nhà
2. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
3. Ma Thần Trời Sinh
4. Mùa Xuân Của Tiểu Đào
=====================================
Hôn ước chưa được hủy bỏ, thiên lôi chạy còn nhanh hơn cả đội paparazzi của Thiên đình. Môi vừa chạm, đến vị còn chưa cả cảm nhận được mà thiên lôi đã nhanh hơn một bước.
“Uỳnh!” Một tiếng kinh thiên vang dội, dọa tới mức ta sắp hấp hối cũng phải bật dậy.
Ta và Tiểu Bát mặt đối mặt, không khí có chút ngại ngùng.
“Lại nữa?”
Ta đỏ mặt, nghiêng đầu về phía trước.
Chạm, “Uỳnh!”
Chạm, “Uỳnh!”
Chạm, “Uỳnh!”
Đáng tiếc bây giờ không phải năm mới, nếu không có thể tiết kiệm được không ít tiền pháo hoa.
Ta chơi đến nghi/ện, đang muốn thử xem có thể tạo thành liên hoàn pháo hay không. Tiểu Bát đưa tay đè ta lại, “Dừng, còn nổ nữa ù tai mất.”
16.
Chíp chíp nghe nói ta muốn đi Quy Khư, liền tìm Chức Nữ muốn một miếng vân cẩm, cột vào trước ngực, bên trên bốn chữ to đùng phiêu dật.
“Quân sư quạt mo.”
Ta nhìn chíp chíp, trầm mặc một lát muốn nói lại thôi, “Miếng vải này…”
Chíp chíp cười đắc ý, “Thế nào có đẹp trai không, Tử Vi tinh quân tối qua đã bổ túc cho ta một đêm về binh pháp nhân gian, nói cho ngươi biết, ta là một thiên tài, chỉ có quân sư thông minh tuyệt đỉnh mới có thể có được danh hiệu này.”
Tử Vi tinh quân đúng thật là vuốt mông ngựa không chê lớn chuyện. Thôi được, hắn vui là được.
Ngay trước khi xuất phát, phụ vương hấp ta hấp tấp giống như con lốc xoáy nhỏ bay đến đưa tiễn, thần thần bí bí đưa tay ra, “Cầm lấy, đừng làm mất, đáng tiền đấy.”
Đội thân thích bằng hữu tặng trang bị đây rồi.
Mặc dù không biết tại sao, nhưng hình như chắc chắn có Đông Hải long châu +1.
Đẹp trai mê hoặc, “Cha, người đưa con cái này làm gì, không còn long châu, Đông Hải chúng ta làm sao trấn thủy?”
Phụ vương vuốt chòm râu không hề tồn tại, ra vẻ thâm trầm nói, “Cầm lấy, hữu dụng. Dù sao vốn dĩ ta cũng không dùng nó để trấn thủy.”
Vì thể hiện bản thân đạo hạnh cao thâm, ông còn âm thầm tạo cho bản thân một cơn gió, thổi vạt áo bay phấp phới.
“Đừng nói mấy thứ linh tinh ấy nữa, người nói mau, có tác dụng gì.”
“Chính là… để mở Quy Khư.”
Hả?
Ai ngày hôm qua nói với ta rằng, thần tiên toàn vẹn không thể đi vào Quy Khư hả?
Thấy ta làm bộ muốn trở mặt, phụ vương làm một cái thần long vẫy đuôi chạy ra tàn ảnh, còn không quên nói ra tình báo mấu chốt, “Quy Khư ở đáy của đáy của đáy… suối Vạn Nguyên.”
Mọi chuyện đều đã có chuẩn bị, chỉ thiếu bước làm sao để tránh Minh Vương.
Suối Vạn Nguyên ở nguồn của hoàng tuyền, nằm ngay trên đầu Minh Vương. Muốn âm thầm vào thành, không gây ra động tĩnh.
Khó, khó giống như viếng thăm mồ mả của Minh Vương tiền nhiệm.
Thấy ta ủ mặt chau mày, quân sư quạt mo nhích lại gần, “Ta có một diệu kế tuyệt hảo kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp đảm.”
Chíp chíp lật ngược lá cờ quân sư quạt mo, viết lên mặt sau bốn chữ, “Không đi Quy Khư.”
Hắn chống eo, nở nụ cười oai vệ hùng dũng, khí phách hiên ngang.
“Cái này gọi là kế nghi binh, Tử Vi nói rồi, nhà quân sự cao cấp nhất thường xuất hiện với hình tượng ngu ngốc nhất, dám trực tiếp nói cho đối thủ biết bản thân muốn làm gì.”
Đây không phải là lạy ông tôi ở bụi này à
Ta bụm mặt, trong lòng hỏi thăm cả nhà Tử Vi tinh quân ba trăm lần. Không hỏi thăm nhiều hơn nữa vì tình trạng của Tiểu Bát không ổn, có chút không chịu đựng được.
Hối hận, bản công chúa hiện tại chính là hối hận. Còn có thêm chứng sợ thiên lôi nghiêm trọng. Ban đầu ta rảnh rỗi dẫn thiên lôi làm cái gì không biết.
À, đúng rồi, để cứu chíp chíp.
Thiên Đạo giống như một tấm lưới dệt bí ẩn, chỉ chờ một phát tóm gọn chúng ta.
Tiểu Bát bị thương không nhẹ, ta vội vàng trở về Thiên giới, để phụ vương tìm chí bảo của Long tộc là Cửu chuyển hồi hồn đan, khó khăn lắm mới ổn định được nguyên thần của hắn.
Nhưng phụ vương xem mạch xong, sách mặt lại càng nghiêm trọng, dùng bí cảnh truyền âm lặng lẽ nói với ta, “Ra ngoài nói chuyện.”
Ra khỏi Càn Nguyên cung, phụ vương đi thẳng vào vấn đề, “Nguyên thần của Tiểu Truy chịu một kích của Thiên Đạo, có hiện tượng nứt vỡ.”
Bị nứt vỡ… ta hít một ngụm khí lạnh.
Thần tiên cũng không thể hưởng tiên phúc vĩnh viên, sẽ đến lúc tiên thọ đã tận, nhưng Long tộc ta trường thọ, cha ta sống vui vẻ đã vạn năm, Tiểu Bát mới chỉ có 300 tuổi, sao nguyên thần đã sắp nứt vỡ?
Ta gấp gáp bắt lấy tay phụ vương, “Cha, người không đùa với con chứ? Người học xem mạch có chính xác không đó?”
Phụ vương tức tới mức run cả râu, “Nói đùa, chính xác nhất trên trời dưới đất, không chuẩn không lấy tiền.”
Sắc mặt ta trắng bệch, nắm tay phụ vương chặt đến mức sắp trật khớp, “Có cách nào cứu chữa không?”
Phụ vương thở dài một hơi, “Trong mệnh có một kiếp này, Thiên Đạo khó tránh.”
Thiên Đạo, lại là Thiên Đạo ch//ết tiệt. Thiên Đạo tát ta một cái, lẽ nào ta cứ như vậy mà chịu đau ư?
Đầu ta đột nhiên nhảy số, nhớ ra trước đây khi vẫn còn là mảnh vỡ nguyên thần, hình như từng thắng được Thiên Đạo. Chỉ là chuyện sau khi Nhị Tráng nhập thế, ta lại không nhớ ra được.
Cha ta là lão già số một số hai Thiên đình, tiên thọ đến nay đã hơn chín nghìn tuổi. Hơn nữa còn nổi tiếng hay hóng chuyện.
Có lẽ, cha ta sẽ biết gì đó thì sao?
“Cha, người có biết Hi Hòa không?”
Phụ vương bị dọa tới mức nhảy giật lùi về phía sau, “Hi Quang, đừng hóng dám đánh chủ ý lên người hắn.”
Có! Chuyện! Gì! Đó!
Cha ta chắc chắn biết chút gì đó, ta nắm chặt tay áo của ông, nở nụ cười âm hiểm, “Người nói mau, không nói con liền cáo trạng với mẫu hậu, tháng trước người lại chuồn ra ngoài chơi đấu địa chủ với Nhị thúc, còn thua mất nửa tháng tiền lương.”
Sắc mặt phụ vương cứng đờ, cười mỉa sờ sờ mũi, “Con cái đồ phản bội, được rồi, con muốn biết cái gì, hỏi đi.”
“Hi Hòa thượng thần đã đi đâu? Tại sao con chưa từng gặp ngài ấy trên tiên giới?”
Phụ vương ném cho ta một ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, “Hi Hòa thượng thần sống rất tốt, ở ngay tại Quy Khư đó. Còn tại sao con chưa từng gặp, đừng nói đến con rồng nhãi nhép mới sống có 300 năm như con, đến con rồng già như ta còn chưa từng gặp.”
Cái gì? Hi Hòa vẫn đang sống rất tốt?
“Vậy tại sao Minh Vương kia luôn mồm nói muốn cướp long châu của con để hồi sinh Hi Hòa thượng thần chứ?”
Phụ vương ngửa mặt nhìn trời, nghiêm túc suy tư một lát, “Có lẽ, hắn có bệnh đi.”
Vậy vì sao, Tiểu Bát và Hi Hòa lại giống nhau y đúc.
“Không đúng lão rồng, vừa rồi nghe con nhắc tới Hi Hòa, sao người lại căng thẳng như thế?”
“Vì trên trời dưới đất, người có thể tu bổ nguyên thần, chỉ có mình hắn.”
!!!
Nói đi nói lại nửa ngày, hóa ra có thể tu bổ.
Phụ vương hậu tri hậu giác che miệng, “Hỏng rồi, hóa ra con không biết.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng bây giờ ta đã biết rồi.
Ta quay về tẩm điện liền bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị đi Quy Khư. Phụ vương lại giống như kẹo dẻo, một bước không rời đi theo lải nhải.
“Nữ nhi ngoan, Quy Khư đó không đi được, con không nghe nói chưa từng có thần tiên nào nguyên vẹn đi vào toàn vẹn đi ra sao, đều là bị hủy diệt rồi mới đến đó, còn đừng có nghĩ quẩn.”
Thấy ta không để ý, phụ vương dứt khoát chơi trò vô lại, tùy tiện ngồi lên trên đống hành lý của ta, “Không được, dù thế nào cũng không được đi, nếu muốn đi, con đánh ch//ết ta trước đi.”
Ta ngồi xuống, hiếm khó khi đối diện với phụ vương mắt nhìn mùi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm.
“Cha, Tiểu Bát vì con mới biến thành như vậy, con không thể không cứu hắn.”
Ba trăm năm trước, khi trận chiến giữ Tiên giới và Minh giới nổ ra, phụ vương dù long gân bị chém đứt cũng chưa từng rơi nước mắt, vậy mà giờ đây trong phút chốc khóe mắt lại đỏ.
“Hi Quang, năm đó ta vì giữ được Thiên giới, Đại ca và Nhị tỷ của con… ngay cả căn long cũng chưa tìm lại được…”
Phụ vương cúi đầu, nụ cười mỉm quen thuộc xuất hiện trên khuôn mặt già nua, khó nén đau đớn, “Phụ vương không muốn lại một lần nữa tóc bạc tiễn tóc đen, phụ vương già rồi, không chịu nổi…”
Ngực ta nghẹn lại, nắm lấy tay phụ vương, sắc mặt lại kiên định chưa từng có, “Cha, người đừng sợ, con cũng vừa mới phát hiện ra long châu của con là bảo bối, có thể ngưng tụ nguyên thần.”
Phụ thân ngẩn ra, sắc mặt ngưng trọng cùng với phức tạp mà ta không hiểu được.
Sau một hồi lâu, phụ vương mới thở dài một hơi, đứng dậy chậm rì rì đi ra ngoài, “Thôi, con muốn làm gì thì làm đi, từ nhỏ đến lớn, con chưa từng chấp nhất với bất kỳ thứ gì, khó có một lần con có chấp niệm.”
Khi đi đến cửa, phụ vương đột nhiên khấu đầu, “Ngô Nhi, con phải nhớ kỹ, trong mệnh có thì nhất định sẽ có, trong mệnh không có thì tranh lấy!”
Mặc dù cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng có vẻ lại rất có đạo lý.
Trước khi xuất phát, ta đi thăm Tiểu Bát.
Tiểu Bát mặc dù hơi thở không ổn định, nhưng tinh thần coi như vẫn còn tốt, thấy ta đi vào liền cười, đôi mắt anh đào giống như suối nước tháng ba, sóng nước lóng lánh, sóng mắt lưu chuyển lúc sáng lúc tối, gãi từng cái vào tận đáy lòng người khác.
Lòng ta lộp bộp một tiếng, theo bản năng sờ sờ mũi.
Tiểu Bát duỗi cánh tay, ôm ta một cái thật chặt, ý cười nông sâu từ lồng ngực hắn tràn ra, cùng với nhiệt độ ấm áp của cơ thể, ấm đến mức đầu choáng mắt hoa.
Tiểu Bát cúi người, đôi môi có chút nóng ẩm ghé bên tai ta, mang theo hơi thở từng chút sát lại gần, giống như đáng trêu chọc người khác, “Hi Quang, tật háo sắc của nàng bao giờ mới có thể chữa khỏi đây?”
Ta xoay người đẩy hắn bổ nhào xuống gối tơ vàng, học theo dáng vẻ của hắn, vuốt ve chóp mũi cùng với khóe môi, “Không chữa được, vừa gặp ngươi liền tái phát nặng.”
“Vậy không chữa nữa.” Tiểu Bát hơi dùng sức, trong nháy mắt đảo khách thành chủ, lại lần nữa chiếm thế chủ động.
Mắt thấy đôi môi mỏng kia sắp hôn xuống, ta đột nhiên nhớ ra hắn là bệnh nhân, đỏ mặt giữ hắn lại, “Hiện giờ nguyên thần của ngươi không ổn định, ta như này có tính là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của không?”
Tiểu Bát hờn dỗi cười ra tiếng, mổ một cái lên môi ta như chuồn chuồn đạp nước, “Không tính, người động lòng trước là ta, động tay động chân trước cũng là ta.”
Ánh trăng trắng bạc, chiếu rọi Tiểu Bát tuấn mỹ vô cùng, mặt quan như ngọc. Tất cả đều rất hoàn mỹ, nếu như lúc này không có thiên lôi giáng xuống.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ở Trọ Cùng Nhà
2. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
3. Ma Thần Trời Sinh
4. Mùa Xuân Của Tiểu Đào
=====================================
Hôn ước chưa được hủy bỏ, thiên lôi chạy còn nhanh hơn cả đội paparazzi của Thiên đình. Môi vừa chạm, đến vị còn chưa cả cảm nhận được mà thiên lôi đã nhanh hơn một bước.
“Uỳnh!” Một tiếng kinh thiên vang dội, dọa tới mức ta sắp hấp hối cũng phải bật dậy.
Ta và Tiểu Bát mặt đối mặt, không khí có chút ngại ngùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lại nữa?”
Ta đỏ mặt, nghiêng đầu về phía trước.
Chạm, “Uỳnh!”
Chạm, “Uỳnh!”
Chạm, “Uỳnh!”
Đáng tiếc bây giờ không phải năm mới, nếu không có thể tiết kiệm được không ít tiền pháo hoa.
Ta chơi đến nghi/ện, đang muốn thử xem có thể tạo thành liên hoàn pháo hay không. Tiểu Bát đưa tay đè ta lại, “Dừng, còn nổ nữa ù tai mất.”
16.
Chíp chíp nghe nói ta muốn đi Quy Khư, liền tìm Chức Nữ muốn một miếng vân cẩm, cột vào trước ngực, bên trên bốn chữ to đùng phiêu dật.
“Quân sư quạt mo.”
Ta nhìn chíp chíp, trầm mặc một lát muốn nói lại thôi, “Miếng vải này…”
Chíp chíp cười đắc ý, “Thế nào có đẹp trai không, Tử Vi tinh quân tối qua đã bổ túc cho ta một đêm về binh pháp nhân gian, nói cho ngươi biết, ta là một thiên tài, chỉ có quân sư thông minh tuyệt đỉnh mới có thể có được danh hiệu này.”
Tử Vi tinh quân đúng thật là vuốt mông ngựa không chê lớn chuyện. Thôi được, hắn vui là được.
Ngay trước khi xuất phát, phụ vương hấp ta hấp tấp giống như con lốc xoáy nhỏ bay đến đưa tiễn, thần thần bí bí đưa tay ra, “Cầm lấy, đừng làm mất, đáng tiền đấy.”
Đội thân thích bằng hữu tặng trang bị đây rồi.
Mặc dù không biết tại sao, nhưng hình như chắc chắn có Đông Hải long châu +1.
Đẹp trai mê hoặc, “Cha, người đưa con cái này làm gì, không còn long châu, Đông Hải chúng ta làm sao trấn thủy?”
Phụ vương vuốt chòm râu không hề tồn tại, ra vẻ thâm trầm nói, “Cầm lấy, hữu dụng. Dù sao vốn dĩ ta cũng không dùng nó để trấn thủy.”
Vì thể hiện bản thân đạo hạnh cao thâm, ông còn âm thầm tạo cho bản thân một cơn gió, thổi vạt áo bay phấp phới.
“Đừng nói mấy thứ linh tinh ấy nữa, người nói mau, có tác dụng gì.”
“Chính là… để mở Quy Khư.”
Hả?
Ai ngày hôm qua nói với ta rằng, thần tiên toàn vẹn không thể đi vào Quy Khư hả?
Thấy ta làm bộ muốn trở mặt, phụ vương làm một cái thần long vẫy đuôi chạy ra tàn ảnh, còn không quên nói ra tình báo mấu chốt, “Quy Khư ở đáy của đáy của đáy… suối Vạn Nguyên.”
Mọi chuyện đều đã có chuẩn bị, chỉ thiếu bước làm sao để tránh Minh Vương.
Suối Vạn Nguyên ở nguồn của hoàng tuyền, nằm ngay trên đầu Minh Vương. Muốn âm thầm vào thành, không gây ra động tĩnh.
Khó, khó giống như viếng thăm mồ mả của Minh Vương tiền nhiệm.
Thấy ta ủ mặt chau mày, quân sư quạt mo nhích lại gần, “Ta có một diệu kế tuyệt hảo kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp đảm.”
Chíp chíp lật ngược lá cờ quân sư quạt mo, viết lên mặt sau bốn chữ, “Không đi Quy Khư.”
Hắn chống eo, nở nụ cười oai vệ hùng dũng, khí phách hiên ngang.
“Cái này gọi là kế nghi binh, Tử Vi nói rồi, nhà quân sự cao cấp nhất thường xuất hiện với hình tượng ngu ngốc nhất, dám trực tiếp nói cho đối thủ biết bản thân muốn làm gì.”
Đây không phải là lạy ông tôi ở bụi này à
Ta bụm mặt, trong lòng hỏi thăm cả nhà Tử Vi tinh quân ba trăm lần. Không hỏi thăm nhiều hơn nữa vì tình trạng của Tiểu Bát không ổn, có chút không chịu đựng được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro