Chương 19
Lại Mân Côi
2024-10-02 22:43:01
Ốc cay này khá giàu protein, vitamin với axit amin và chất dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể, đặc biệt là nhiều protein, ít chất béo, là đồ ăn giàu canxi bảo vệ sức khoẻ, còn giúp không làm khô miệng, tăng hiệu quả thèm ăn, đến mùa hè mà nấu cùng với cháo thì còn gì bằng nữa.
Nàng không muốn ngày nào cũng phải đối diện với khuôn mặt nhu cương kia của Hồ Thị, cứ như là ai thiếu nợ mình mấy trăm vạn không bằng, húp một ít cháo hạt kê đó xong cũng không thể nào no bụng nổi, cho nên cần đẩy nhanh tốc độ để bọn họ sớm được ra ở riêng mới tốt.
Buổi tối không rời bến cho nên người Trần gia đều ở đây, sau khi ăn xong bữa cơm chiều thì mọi người trở về phòng.
Mấy ngày gần đây, đây là lần đầu tiên Trần Ngư nhìn kỹ mặt phụ thân đời này của mình, chính là Trần Đông Sinh.
Sau khi nhìn kỹ Trần Đông Sinh xong, Trần Ngư mới phát hiện, hoá ra Lâm Thị tương đối cao, dựa theo cái nhìn của nàng thì Lâm Thị phải cao tầm một mét sáu tám, mà Trần Đông Sinh chỉ cao hơn một mét bảy một chút, cho nên nhìn hai người không cách biệt về chiều cao là bao.
“Ngư nhi, đầu còn thấy đau không?” Thấy con gái vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, Trần Đông Sinh liền có hơi buồn cười nên mới ôn nhu hỏi, duỗi tay tóm lấy nàng ôm vào lòng.
“Hừ!” Trần Ngư căn bản không muốn nói chuyện với hắn, cho nên chỉ nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng rồi hừ một tiếng.
“Hừm, Ngư nhi con đang tức giận gì phụ thân sao?” Trần Đông Sinh chẳng những không cảm thấy bộ dạng này của nàng làm cho người ta tức giận, trái lại còn thấy khả ái, cười hì hì chọc vào lỗ mũi nàng.
“Ngư nhi, không được hỗn hào với phụ thân con!” Lâm Thị vừa thấy bộ dạng không phép tắc của nàng thì liếc nàng một cái nhằm để giáo huấn.
“Nương.” Trần Ngư nhìn nương với vẻ chững chạc mà nói: “Ta đang rất giận phụ thân, nhưng không phải bởi vì Ngư nhi bị thương, mà là thời điểm gia gia đánh nương, rõ ràng là sai nhưng tại sao phụ thân lại không dám đứng ra ngăn cản?” Ai u, nàng đang đau lòng thay cho Lâm Thị đó, cũng bởi vì nương chỉ sinh được một người con trai nên luôn phải khép nép hơn những người khác.
Ở kiếp trước, cũng vì nàng là thân phận nữ nhi nên luôn bị phụ mẫu thân của mình chán ghét. Còn kiếp này, tuy rằng Lâm Thị chịu bị uỷ khuất, nhưng tình cảm giữa anh em và mẫu thân rất tốt nên nàng mới đau lòng thay cho họ.
Trần Ngư vừa nói ra, người trong gian phòng đều có hơi sửng sốt một chút, nhất là Lâm Thị, hốc mắt đều đỏ lên, cúi đầu không nói một tiếng nào.
Sau khi Trần Đông Sinh nghe lời nàng nói, dừng lại một lát rồi mới cười khổ nói: “Ngư nhi, phụ thân biết nương con phải chịu uỷ khuất, nhưng lời nương con nói giỡn, nãi nãi nghe được lại tưởng là thật, cái đó thì cha không thể đứng ra giúp đỡ nương con được, nếu cha nói nhiều thêm một câu, nãi nãi con sẽ càng chán ghét nương con hơn nữa, nương con sẽ phải chịu nhiều uỷ khuất hơn, con có hiểu điều đó không?”
Sau khi Trần Ngư nghe được câu trả lời của Trần Đông Sinh, biết được phụ thân mình không phải là người ngu ngốc, hắn biết rõ ràng nương mình là người không bình thường, chí ít còn có thể có thể cứu chữa.
Trong lòng vốn vẫn cảm thấy uỷ khuất, nhưng sau khi nghe được lời nam nhân của mình nói, Lâm Thị bỗng dưng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nàng không muốn ngày nào cũng phải đối diện với khuôn mặt nhu cương kia của Hồ Thị, cứ như là ai thiếu nợ mình mấy trăm vạn không bằng, húp một ít cháo hạt kê đó xong cũng không thể nào no bụng nổi, cho nên cần đẩy nhanh tốc độ để bọn họ sớm được ra ở riêng mới tốt.
Buổi tối không rời bến cho nên người Trần gia đều ở đây, sau khi ăn xong bữa cơm chiều thì mọi người trở về phòng.
Mấy ngày gần đây, đây là lần đầu tiên Trần Ngư nhìn kỹ mặt phụ thân đời này của mình, chính là Trần Đông Sinh.
Sau khi nhìn kỹ Trần Đông Sinh xong, Trần Ngư mới phát hiện, hoá ra Lâm Thị tương đối cao, dựa theo cái nhìn của nàng thì Lâm Thị phải cao tầm một mét sáu tám, mà Trần Đông Sinh chỉ cao hơn một mét bảy một chút, cho nên nhìn hai người không cách biệt về chiều cao là bao.
“Ngư nhi, đầu còn thấy đau không?” Thấy con gái vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, Trần Đông Sinh liền có hơi buồn cười nên mới ôn nhu hỏi, duỗi tay tóm lấy nàng ôm vào lòng.
“Hừ!” Trần Ngư căn bản không muốn nói chuyện với hắn, cho nên chỉ nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng rồi hừ một tiếng.
“Hừm, Ngư nhi con đang tức giận gì phụ thân sao?” Trần Đông Sinh chẳng những không cảm thấy bộ dạng này của nàng làm cho người ta tức giận, trái lại còn thấy khả ái, cười hì hì chọc vào lỗ mũi nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngư nhi, không được hỗn hào với phụ thân con!” Lâm Thị vừa thấy bộ dạng không phép tắc của nàng thì liếc nàng một cái nhằm để giáo huấn.
“Nương.” Trần Ngư nhìn nương với vẻ chững chạc mà nói: “Ta đang rất giận phụ thân, nhưng không phải bởi vì Ngư nhi bị thương, mà là thời điểm gia gia đánh nương, rõ ràng là sai nhưng tại sao phụ thân lại không dám đứng ra ngăn cản?” Ai u, nàng đang đau lòng thay cho Lâm Thị đó, cũng bởi vì nương chỉ sinh được một người con trai nên luôn phải khép nép hơn những người khác.
Ở kiếp trước, cũng vì nàng là thân phận nữ nhi nên luôn bị phụ mẫu thân của mình chán ghét. Còn kiếp này, tuy rằng Lâm Thị chịu bị uỷ khuất, nhưng tình cảm giữa anh em và mẫu thân rất tốt nên nàng mới đau lòng thay cho họ.
Trần Ngư vừa nói ra, người trong gian phòng đều có hơi sửng sốt một chút, nhất là Lâm Thị, hốc mắt đều đỏ lên, cúi đầu không nói một tiếng nào.
Sau khi Trần Đông Sinh nghe lời nàng nói, dừng lại một lát rồi mới cười khổ nói: “Ngư nhi, phụ thân biết nương con phải chịu uỷ khuất, nhưng lời nương con nói giỡn, nãi nãi nghe được lại tưởng là thật, cái đó thì cha không thể đứng ra giúp đỡ nương con được, nếu cha nói nhiều thêm một câu, nãi nãi con sẽ càng chán ghét nương con hơn nữa, nương con sẽ phải chịu nhiều uỷ khuất hơn, con có hiểu điều đó không?”
Sau khi Trần Ngư nghe được câu trả lời của Trần Đông Sinh, biết được phụ thân mình không phải là người ngu ngốc, hắn biết rõ ràng nương mình là người không bình thường, chí ít còn có thể có thể cứu chữa.
Trong lòng vốn vẫn cảm thấy uỷ khuất, nhưng sau khi nghe được lời nam nhân của mình nói, Lâm Thị bỗng dưng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro