Chương 23
Lại Mân Côi
2024-10-02 22:43:01
“Không đáp ứng thì cũng phải đáp ứng, nhìn xem hôm nay mấy người bên ngoài kia nói gì đi, hừ, chỉ cần lộ ầm ĩ ra ngoài, người ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ vào nhà để bàn tán, với tính tình vô cùng để ý mặt mũi của nương ngươi, chỉ nhiều lời vài hôm là sẽ không thể nào chịu nổi, cam đoan sẽ chủ động nhắc tới ra riêng ngay thôi!” Trong lòng Trương Thị đã có quyết định khác.
“Nếu như nhà này mà phân gia thì thuyền đánh cá cũng không tới lượt chúng ta hưởng đâu.” Không phải là hắn không nghĩ tới, đùi mình đang lành lặn mà lại bị nương đánh gãy, trở thành người tàn tật, trong lòng rất oán hận, nhưng hắn lại không có gì trong tay cả, tất cả bạc đều do nương nắm giữ, hắn chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.
Bây giờ thực sự ra ở riêng thì phải nghĩ tới chuyện lập nghiệp gì đó.
Trương Thị thấy hắn nói như vậy thì lại nhớ đến lúc ở sân sau có nghe được mấy lời nói của tụi nhỏ bên Tam phòng, liền nói ra hết những lời mình nghe được, cười khổ: “Phụ mẫu vẫn cảm thấy xấu hổ vì đã đối xử như vậy với chúng ta, bằng không mỗi một lần ngươi giả bộ bệnh, bọn họ đều không chèn ép nữa, cho nên nếu thực sự ở riêng thì nhà chúng ta phải tranh giành cho bằng được cái thuyền đánh cá đó, còn phải để cho phụ thân giúp chúng ta, nếu không thì nhà mình sẽ không đủ người…”
“Vậy nhà Đại ca thì sao?” Nói thì dễ vậy đó, nhưng không phải chuyện gì cũng đều thuận theo ý bọn họ.
“Nhà Đại ca thì có ba đứa nhỏ đều đã lớn rồi, cứ để cho họ tự làm một cái thuyền đánh cá là được.”
“Này…” Rốt cuộc Trần Thu Sinh cũng im lặng, tính toán vậy cũng được, chí ít là nhà hắn sẽ không phải chịu thiệt.
Nếu như Trần Ngư biết được quyết định của bọn họ, nàng sẽ buồn bực đến chết mất thôi.
Đối với nàng mà nói, một chiếc thuyền đánh cá này căn bản không kiếm được bạc gì. Dựa theo số tiền buôn bán của ngày hôm nay, tuy rằng một ngày kiếm được hơn một lượng bạc, nhưng mà nhìn xem, đó là công của cả gia đình, cho dù chỉ dựa vào phần bốn nam nhân thì chia ra một người sẽ kiếm được hơn hai trăm văn, à không, là một nhà lao động một ngày kiếm được hơn hai trăm văn, chẳng lẽ con cái không đi hỗ trợ nhiều sao?
May là hôm nay thời tiết khá tốt, nếu như có gió, có mưa thì sẽ không thể bán được cá, ấy vậy lấy đâu ra một lượng bạc đó, thậm chí một văn tiền còn không có, nhưng trong nhà mỗi ngày đều phải sử dụng đến củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm, trà, chẳng lẽ bảy thứ đó không cần dùng tiền để mua sao?
Còn nữa, tu bổ lưới đánh cá, thuyền đánh cá cũng phải dùng đến bạc, cho nên mới phải sống tằn tiện qua ngày như vậy.
Chung quy là từng ấy số tiền đánh đổi với công sức là không thoả đáng!
...
Các phòng có quyết định của các phòng, chỉ là không cùng đi chung một con đường. Trần Ngư nghĩ để cho Trương Thị làm bia đỡ đạn nên mỗi một lần đều sẽ không cẩn thận mà nói ra một chút, cũng để Lâm Thị yếu thế trước mặt bọn họ, tỷ như việc cần một vài lao động thì sẽ mong cầu Đại phòng và Nhị phòng giúp đỡ, cuối cùng phải bức bọn họ đến cùng thì chuyện ra riêng này mới dễ giải quyết được.
Bình thường mỗi lần đi đánh bắt cá là sẽ do bốn nam nhân cùng đi, phân chia rất công bằng. Nhưng chờ đến khi thuyền đánh cá trở về, người làm chính sẽ do mấy đứa nhỏ lớn hơn đảm nhận, cho nên người nhà Tam phòng là thư thái nhất, còn có thể đi dạo bờ biển để chơi đùa nữa….
“Nếu như nhà này mà phân gia thì thuyền đánh cá cũng không tới lượt chúng ta hưởng đâu.” Không phải là hắn không nghĩ tới, đùi mình đang lành lặn mà lại bị nương đánh gãy, trở thành người tàn tật, trong lòng rất oán hận, nhưng hắn lại không có gì trong tay cả, tất cả bạc đều do nương nắm giữ, hắn chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.
Bây giờ thực sự ra ở riêng thì phải nghĩ tới chuyện lập nghiệp gì đó.
Trương Thị thấy hắn nói như vậy thì lại nhớ đến lúc ở sân sau có nghe được mấy lời nói của tụi nhỏ bên Tam phòng, liền nói ra hết những lời mình nghe được, cười khổ: “Phụ mẫu vẫn cảm thấy xấu hổ vì đã đối xử như vậy với chúng ta, bằng không mỗi một lần ngươi giả bộ bệnh, bọn họ đều không chèn ép nữa, cho nên nếu thực sự ở riêng thì nhà chúng ta phải tranh giành cho bằng được cái thuyền đánh cá đó, còn phải để cho phụ thân giúp chúng ta, nếu không thì nhà mình sẽ không đủ người…”
“Vậy nhà Đại ca thì sao?” Nói thì dễ vậy đó, nhưng không phải chuyện gì cũng đều thuận theo ý bọn họ.
“Nhà Đại ca thì có ba đứa nhỏ đều đã lớn rồi, cứ để cho họ tự làm một cái thuyền đánh cá là được.”
“Này…” Rốt cuộc Trần Thu Sinh cũng im lặng, tính toán vậy cũng được, chí ít là nhà hắn sẽ không phải chịu thiệt.
Nếu như Trần Ngư biết được quyết định của bọn họ, nàng sẽ buồn bực đến chết mất thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đối với nàng mà nói, một chiếc thuyền đánh cá này căn bản không kiếm được bạc gì. Dựa theo số tiền buôn bán của ngày hôm nay, tuy rằng một ngày kiếm được hơn một lượng bạc, nhưng mà nhìn xem, đó là công của cả gia đình, cho dù chỉ dựa vào phần bốn nam nhân thì chia ra một người sẽ kiếm được hơn hai trăm văn, à không, là một nhà lao động một ngày kiếm được hơn hai trăm văn, chẳng lẽ con cái không đi hỗ trợ nhiều sao?
May là hôm nay thời tiết khá tốt, nếu như có gió, có mưa thì sẽ không thể bán được cá, ấy vậy lấy đâu ra một lượng bạc đó, thậm chí một văn tiền còn không có, nhưng trong nhà mỗi ngày đều phải sử dụng đến củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm, trà, chẳng lẽ bảy thứ đó không cần dùng tiền để mua sao?
Còn nữa, tu bổ lưới đánh cá, thuyền đánh cá cũng phải dùng đến bạc, cho nên mới phải sống tằn tiện qua ngày như vậy.
Chung quy là từng ấy số tiền đánh đổi với công sức là không thoả đáng!
...
Các phòng có quyết định của các phòng, chỉ là không cùng đi chung một con đường. Trần Ngư nghĩ để cho Trương Thị làm bia đỡ đạn nên mỗi một lần đều sẽ không cẩn thận mà nói ra một chút, cũng để Lâm Thị yếu thế trước mặt bọn họ, tỷ như việc cần một vài lao động thì sẽ mong cầu Đại phòng và Nhị phòng giúp đỡ, cuối cùng phải bức bọn họ đến cùng thì chuyện ra riêng này mới dễ giải quyết được.
Bình thường mỗi lần đi đánh bắt cá là sẽ do bốn nam nhân cùng đi, phân chia rất công bằng. Nhưng chờ đến khi thuyền đánh cá trở về, người làm chính sẽ do mấy đứa nhỏ lớn hơn đảm nhận, cho nên người nhà Tam phòng là thư thái nhất, còn có thể đi dạo bờ biển để chơi đùa nữa….
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro