Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Bàn bạc thu mua ổn thỏa
Niên Tiểu Hoa
2024-01-18 17:18:41
Editor: demcodon
Mỗi người cầm một tô đồ ăn hầm mang theo lớp váng dầu, những người nhộn nhịp đến xem thịt đều hâm mộ. Đặc biệt là một số thợ xây trong đó được Sở Từ mời đến giúp đỡ nhưng lại từ chối. Trong lòng càng hối hận, sớm biết rằng Sở Từ hào phóng như vậy bọn họ cũng không đến mức tính toán chi li với một con bé như cô. Mặt mũi gì cũng không cần nến được ăn mấy bữa ngon!
Mùi thơm của thịt tràn ngập vào chóp mũi mỗi người. Một số đứa trẻ gia đình ở gần đều bị hấp dẫn đi đến, nước miếng thèm ăn đều chảy ra.
Nhưng mấy đứa trẻ này cũng hiểu chuyện. Mặc dù có muốn ăn cũng biết đó là người lớn làm việc mới có ăn. Cho nên cũng không có ai đến xin ăn.
"Sở Từ, tay nghề của cháu cũng thật sự tốt nha, còn giỏi hơn bà nhà bọn chú nhiều!" Chú Trương Ngũ cười nói.
"Còn phải nói? Thịt bên trong nhiều như vậy có thể so với thức ăn chay nhà mấy người sao?" Người đàn ông bên cạnh cũng cười khoa trương, ánh mắt nhìn Sở Từ cũng đều tử tế hơn nhiều.
Mặc dù nói như vậy, nhưng mọi người thật sự cảm thấy tay nghề của Sở Từ tốt. Hơn nữa mặc dù nấu nồi to đồ ăn, nhưng gia vị bên trong hẳn là cũng bỏ không ít. Ớt đỏ tươi, nước tương màu hồng nâu, ngửi lên đều làm cho người ta tràn ngập cảm giác thèm ăn. Lúc tết nhất lễ lạc mọi người cũng hầm thịt qua, nhưng lại không bằng một phần mười của Sở Từ.
Sở Từ cũng không có nhiều độ công nhận với tay nghề nấu nướng của bản thân. Mỗi lần nấu cơm nấu ăn đều phải học theo từng bước trong sách Phúc Duyên. Dựa theo số lượng sách Phúc Duyên yêu cầu, miễn cho lại làm ra hương vị người khác ngạc nhiên. Nhưng trải qua ba tháng này nghiêm túc, trước mắt nàng đối với một số món ăn gia đình cũng có thể dễ như trở bàn tay.
Tất nhiên, nguyên nhân hương vị thịt hầm này ngon như vậy chính là bí quyết. Sách Phúc Duyên bảo bối như vậy, tự nhiên sẽ không tạo ra những kỹ năng đường phố tồi tệ. Những món ăn nấu như vậy đều yêu cầu rất cao, thậm chí cần một số nước sốt bí mật. Mấy thứ này nàng đã thử làm ở trong không gian 1-2 tháng trước. Chỉ vì ít khi ăn thịt, nàng cũng không có quá nhiều thời gian. Cho nên nước sốt không có nhiều lắm, nhưng miễn cưỡng cũng đủ dùng mấy ngày nay.
Nhìn những người này ăn thơm ngon, tâm tình của Sở Từ cũng không tệ.
Mà lúc này chồng của Trương Quế Vân đi tới, xem ra là muốn bàn bạc chuyện thuốc mỡ và thu mua dược liệu cô đã nói trước đó.
Chồng của Trương Quế Vân có gương mặt đen nhưng rất sạch sẽ, râu cạo gọn gàng, quần áo chỉnh tề, hơi khác với những đàn ông lôi thôi lếch thếch trong thôn này. Sở Từ bị ông mời sang một bên im lặng nghe ông mở miệng.
"Trước đó chuyện cháu nói với vợ chú, chú đã suy nghĩ xong. Bây giờ chú đến tìm cháu là có hai việc: một là muốn lấy thuốc trị cháy nắng và thuốc trị thắt lưng của chú. Thứ hai chính là hỏi cháu một chút chủ yếu muốn mua dược liệu gì, số lượng có hạn chế gì không." Ba Xuyên Tử mở miệng nói.
"Thuốc cháu chuẩn bị xong, chờ lúc trở về cháu lấy cho chú. Về phần dược liệu này... chủ yếu là thu mua những loại trong thôn chúng ta không có. Cho dù là một số cây non vô dụng cũng được, tốt nhất là hạt giống có thể trồng. Cháu không cần quá nhiều, dù sao xe đạp của chú cũng không chở được nhiều, vẫn lấy thuận tiện là chính. Về phần giá cả dựa theo giá của trạm thu mua, nhiều nhất đắc hơn 10%. Chú Trương bình thường giao dịch với người khác nhiều, hẳn là cũng biết trả giá, lấy năng lực của chú có thể tự kiếm tiền bằng giá chênh lệch. Cháu vẫn trả phí cho chú chạy thu mua, chú thấy ổn không?" Sở Từ nói.
Nếu như thu mua dược liệu giá trị 10 đồng, mà người đàn ông này lại dùng 9 đồng. Vậy là có thể kiếm trên tay nàng 1 đồng. Số tiền này cũng không khó kiếm. Dù sao dược thảo và dược liệu có thể bán cho ông khẳng định đều cầm bán ở trạm thu mua không đáng giá. Thậm chí rất có khả năng đều là một số đứa trẻ hái được, bàn giá với bọn nó cũng dễ dàng.
Chú Trương vừa nghe quả nhiên tinh thần tỉnh táo, vội vàng trả lời: "Được! Cháu yên tâm, chất lượng dược liệu này chú khẳng định kiểm tra thật kỹ. Chú cũng muốn buôn bán có thể dài lâu, sẽ không lừa cháu."
Sở Từ cười cười, thật là người thông minh. Các điều kiện nàng đưa ra rất tốt, chủ yếu có ý cảnh cáo. Nếu những thứ ông thu không phù hợp với giá cả, vậy thì khẳng định sẽ không có cơ hội hợp tác lần sau rồi.
Mỗi người cầm một tô đồ ăn hầm mang theo lớp váng dầu, những người nhộn nhịp đến xem thịt đều hâm mộ. Đặc biệt là một số thợ xây trong đó được Sở Từ mời đến giúp đỡ nhưng lại từ chối. Trong lòng càng hối hận, sớm biết rằng Sở Từ hào phóng như vậy bọn họ cũng không đến mức tính toán chi li với một con bé như cô. Mặt mũi gì cũng không cần nến được ăn mấy bữa ngon!
Mùi thơm của thịt tràn ngập vào chóp mũi mỗi người. Một số đứa trẻ gia đình ở gần đều bị hấp dẫn đi đến, nước miếng thèm ăn đều chảy ra.
Nhưng mấy đứa trẻ này cũng hiểu chuyện. Mặc dù có muốn ăn cũng biết đó là người lớn làm việc mới có ăn. Cho nên cũng không có ai đến xin ăn.
"Sở Từ, tay nghề của cháu cũng thật sự tốt nha, còn giỏi hơn bà nhà bọn chú nhiều!" Chú Trương Ngũ cười nói.
"Còn phải nói? Thịt bên trong nhiều như vậy có thể so với thức ăn chay nhà mấy người sao?" Người đàn ông bên cạnh cũng cười khoa trương, ánh mắt nhìn Sở Từ cũng đều tử tế hơn nhiều.
Mặc dù nói như vậy, nhưng mọi người thật sự cảm thấy tay nghề của Sở Từ tốt. Hơn nữa mặc dù nấu nồi to đồ ăn, nhưng gia vị bên trong hẳn là cũng bỏ không ít. Ớt đỏ tươi, nước tương màu hồng nâu, ngửi lên đều làm cho người ta tràn ngập cảm giác thèm ăn. Lúc tết nhất lễ lạc mọi người cũng hầm thịt qua, nhưng lại không bằng một phần mười của Sở Từ.
Sở Từ cũng không có nhiều độ công nhận với tay nghề nấu nướng của bản thân. Mỗi lần nấu cơm nấu ăn đều phải học theo từng bước trong sách Phúc Duyên. Dựa theo số lượng sách Phúc Duyên yêu cầu, miễn cho lại làm ra hương vị người khác ngạc nhiên. Nhưng trải qua ba tháng này nghiêm túc, trước mắt nàng đối với một số món ăn gia đình cũng có thể dễ như trở bàn tay.
Tất nhiên, nguyên nhân hương vị thịt hầm này ngon như vậy chính là bí quyết. Sách Phúc Duyên bảo bối như vậy, tự nhiên sẽ không tạo ra những kỹ năng đường phố tồi tệ. Những món ăn nấu như vậy đều yêu cầu rất cao, thậm chí cần một số nước sốt bí mật. Mấy thứ này nàng đã thử làm ở trong không gian 1-2 tháng trước. Chỉ vì ít khi ăn thịt, nàng cũng không có quá nhiều thời gian. Cho nên nước sốt không có nhiều lắm, nhưng miễn cưỡng cũng đủ dùng mấy ngày nay.
Nhìn những người này ăn thơm ngon, tâm tình của Sở Từ cũng không tệ.
Mà lúc này chồng của Trương Quế Vân đi tới, xem ra là muốn bàn bạc chuyện thuốc mỡ và thu mua dược liệu cô đã nói trước đó.
Chồng của Trương Quế Vân có gương mặt đen nhưng rất sạch sẽ, râu cạo gọn gàng, quần áo chỉnh tề, hơi khác với những đàn ông lôi thôi lếch thếch trong thôn này. Sở Từ bị ông mời sang một bên im lặng nghe ông mở miệng.
"Trước đó chuyện cháu nói với vợ chú, chú đã suy nghĩ xong. Bây giờ chú đến tìm cháu là có hai việc: một là muốn lấy thuốc trị cháy nắng và thuốc trị thắt lưng của chú. Thứ hai chính là hỏi cháu một chút chủ yếu muốn mua dược liệu gì, số lượng có hạn chế gì không." Ba Xuyên Tử mở miệng nói.
"Thuốc cháu chuẩn bị xong, chờ lúc trở về cháu lấy cho chú. Về phần dược liệu này... chủ yếu là thu mua những loại trong thôn chúng ta không có. Cho dù là một số cây non vô dụng cũng được, tốt nhất là hạt giống có thể trồng. Cháu không cần quá nhiều, dù sao xe đạp của chú cũng không chở được nhiều, vẫn lấy thuận tiện là chính. Về phần giá cả dựa theo giá của trạm thu mua, nhiều nhất đắc hơn 10%. Chú Trương bình thường giao dịch với người khác nhiều, hẳn là cũng biết trả giá, lấy năng lực của chú có thể tự kiếm tiền bằng giá chênh lệch. Cháu vẫn trả phí cho chú chạy thu mua, chú thấy ổn không?" Sở Từ nói.
Nếu như thu mua dược liệu giá trị 10 đồng, mà người đàn ông này lại dùng 9 đồng. Vậy là có thể kiếm trên tay nàng 1 đồng. Số tiền này cũng không khó kiếm. Dù sao dược thảo và dược liệu có thể bán cho ông khẳng định đều cầm bán ở trạm thu mua không đáng giá. Thậm chí rất có khả năng đều là một số đứa trẻ hái được, bàn giá với bọn nó cũng dễ dàng.
Chú Trương vừa nghe quả nhiên tinh thần tỉnh táo, vội vàng trả lời: "Được! Cháu yên tâm, chất lượng dược liệu này chú khẳng định kiểm tra thật kỹ. Chú cũng muốn buôn bán có thể dài lâu, sẽ không lừa cháu."
Sở Từ cười cười, thật là người thông minh. Các điều kiện nàng đưa ra rất tốt, chủ yếu có ý cảnh cáo. Nếu những thứ ông thu không phù hợp với giá cả, vậy thì khẳng định sẽ không có cơ hội hợp tác lần sau rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro