Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Có thể nghe được?
Niên Tiểu Hoa
2024-01-18 17:18:41
Đống hộp rơi xuống đất phát ra tiếng chói tai làm cho khu vực xung quanh bỗng nhiên im lặng, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Hàn thị trừng mắt đôi mắt đỏ ngầu, lập tức chạy đến. Nhưng vẫn chưa chạy đến trước mặt nàng, ngay sau đó Sở Từ lại cầm ghế đập vào chỗ khác để kem dưỡng.
"Sở Từ! Mày điên rồi hả? Mày không được đập nữa!" Hàn thị cũng không quan tâm đến mảnh vỡ dưới chân, lập tức nhào qua.
Võ Thuận vừa thấy vội vàng túm lấy tay bà, đau lòng hét lên.
"Hôm nay trước mặt mọi người, tôi sẽ nói những lời ngắn gọn ở đây trước. Mấy người làm kem giả tôi không xen vào, nhưng ai dám dùng danh tiếng xưởng Thiên Trì của tôi để làm loạn vậy thì đừng trách tôi ra tay đập hàng. Hôm nay đập là hàng, nhưng sau này nếu chết cũng không hối cải thì đập chính là người!" Sở Từ lên giọng nói lạnh lùng, nói xong dùng sức ném cái ghế trong tay đập vào mấy hộp kem đặt trên tủ kính trong quầy.
Lập tức nhìn thấy tủ kính thật dày toàn bộ bị phá hủy một nửa.
Hàn thị vừa thấy như một con sư tử nổi điên, giương nanh múa vuốt, ước gì cắn đứt cổ Sở Từ.
Những người bên ngoài âm thầm kêu sướng, thậm chí có hai người đàn ông cũng xông vào: "Đập thật tốt! Con gái xinh đẹp của chúng tôi bị bà hại làm người không nhận ra. Sau này nếu phòng khám của bà tiếp tục mở thì gương mặt của con gái tôi không phải hy sinh vô ích sao? Trước đây trình độ chữa bệnh của bà cũng không tốt, nhưng khi đó mọi người đều bỏ qua, cũng so đo mất mặt. Nhưng bây giờ chúng tôi không thể nuốt xuống cục tức này được!"
Nói xong, hai người đàn ông bắt đầu đập phá những chỗ khác. Mà những người khác vừa nghe cũng bị khơi lên cơn lửa giận, như ong vỡ tổ xông vào. Ngay cả cục gạch cũng không chừa.
Sở Từ nhếch miệng cười khẽ ném cái ghế xuống, vừa nhấc chân trực tiếp đi ra ngoài.
Chuyện của nàng đã giải quyết xong, phần còn lại tự nhiên để cho người khác làm.
Trong huyện này có rất nhiều cô gái đã đến phòng khám Di Khang để mua kem dưỡng, nhưng hầu hết đều ở khu vực xung quanh. Bởi vì khoảng cách gần nên hầu như tất cả những người gần đó đều biết phòng khám của Hàn thị. Bây giờ vừa xảy ra chuyện thì Hàn thị được hàng xóm 'chăm sóc'.
Sở Từ đập chính là kem giả, xem như theo lẽ thường phải làm. Mà những người khác vì trút hận sẽ thay nàng đập những chỗ khác không còn một mảnh.
Cái thiệt này, Hàn thị chỉ có thể tự mình nuốt.
Sở Từ khẽ nhếch khóe miệng, nhưng cảm giác trên mặt hơi đau. Nàng sờ lên mới phát hiện có một vết máu, có lẽ vừa rồi lúc đập hủ kem không cẩn thận bị mảnh thủy tinh vỡ đâm trúng, cũng may sờ lên miệng vết thương không sâu. Có lẽ qua mấy ngày sẽ lành.
Mà lúc này, phòng khám Di Khang trở thành một đống hỗn loạn. Cả nhà Hàn thị làm sao có thể ngăn được người nhiều như vậy. Ngay cả tiếng kêu rên cũng bị chìm trong đám đông.
* * *
"Em dẫn người đi gây chuyện à?" Vừa trở lại quán ăn thì Sở Từ nhìn thấy Từ Vân Liệt, chỉ thấy hắn mở miệng hỏi.
Sở Từ nhếch miệng cười: "Anh nghe nói? Thật ra cũng không phải gây chuyện, em chỉ dùng miệng nói chuyện mà thôi, có người khác ra mặt."
Từ Vân Liệt duỗi tay xoa mặt nàng một cái, thở dài. Bằng chứng vẫn còn ở trên mặt còn nói mình chỉ dùng miệng nói chuyện? Tính tình của nàng quá bạo lực. Nếu không có hắn ở bên cạnh cũng không biết có thể gặp phải chuyện gì không.
"Em đi với anh đến thủ đô nha?" Từ Vân Liệt đột nhiên nói.
Sở Từ hơi sửng sốt.
"Có ý gì? Đi thủ đô? Anh..." Sở Từ dừng lại, ngược lại ánh mắt sáng lên: "Anh có phải đã có thể nghe được rồi đúng không?"
Hàn thị trừng mắt đôi mắt đỏ ngầu, lập tức chạy đến. Nhưng vẫn chưa chạy đến trước mặt nàng, ngay sau đó Sở Từ lại cầm ghế đập vào chỗ khác để kem dưỡng.
"Sở Từ! Mày điên rồi hả? Mày không được đập nữa!" Hàn thị cũng không quan tâm đến mảnh vỡ dưới chân, lập tức nhào qua.
Võ Thuận vừa thấy vội vàng túm lấy tay bà, đau lòng hét lên.
"Hôm nay trước mặt mọi người, tôi sẽ nói những lời ngắn gọn ở đây trước. Mấy người làm kem giả tôi không xen vào, nhưng ai dám dùng danh tiếng xưởng Thiên Trì của tôi để làm loạn vậy thì đừng trách tôi ra tay đập hàng. Hôm nay đập là hàng, nhưng sau này nếu chết cũng không hối cải thì đập chính là người!" Sở Từ lên giọng nói lạnh lùng, nói xong dùng sức ném cái ghế trong tay đập vào mấy hộp kem đặt trên tủ kính trong quầy.
Lập tức nhìn thấy tủ kính thật dày toàn bộ bị phá hủy một nửa.
Hàn thị vừa thấy như một con sư tử nổi điên, giương nanh múa vuốt, ước gì cắn đứt cổ Sở Từ.
Những người bên ngoài âm thầm kêu sướng, thậm chí có hai người đàn ông cũng xông vào: "Đập thật tốt! Con gái xinh đẹp của chúng tôi bị bà hại làm người không nhận ra. Sau này nếu phòng khám của bà tiếp tục mở thì gương mặt của con gái tôi không phải hy sinh vô ích sao? Trước đây trình độ chữa bệnh của bà cũng không tốt, nhưng khi đó mọi người đều bỏ qua, cũng so đo mất mặt. Nhưng bây giờ chúng tôi không thể nuốt xuống cục tức này được!"
Nói xong, hai người đàn ông bắt đầu đập phá những chỗ khác. Mà những người khác vừa nghe cũng bị khơi lên cơn lửa giận, như ong vỡ tổ xông vào. Ngay cả cục gạch cũng không chừa.
Sở Từ nhếch miệng cười khẽ ném cái ghế xuống, vừa nhấc chân trực tiếp đi ra ngoài.
Chuyện của nàng đã giải quyết xong, phần còn lại tự nhiên để cho người khác làm.
Trong huyện này có rất nhiều cô gái đã đến phòng khám Di Khang để mua kem dưỡng, nhưng hầu hết đều ở khu vực xung quanh. Bởi vì khoảng cách gần nên hầu như tất cả những người gần đó đều biết phòng khám của Hàn thị. Bây giờ vừa xảy ra chuyện thì Hàn thị được hàng xóm 'chăm sóc'.
Sở Từ đập chính là kem giả, xem như theo lẽ thường phải làm. Mà những người khác vì trút hận sẽ thay nàng đập những chỗ khác không còn một mảnh.
Cái thiệt này, Hàn thị chỉ có thể tự mình nuốt.
Sở Từ khẽ nhếch khóe miệng, nhưng cảm giác trên mặt hơi đau. Nàng sờ lên mới phát hiện có một vết máu, có lẽ vừa rồi lúc đập hủ kem không cẩn thận bị mảnh thủy tinh vỡ đâm trúng, cũng may sờ lên miệng vết thương không sâu. Có lẽ qua mấy ngày sẽ lành.
Mà lúc này, phòng khám Di Khang trở thành một đống hỗn loạn. Cả nhà Hàn thị làm sao có thể ngăn được người nhiều như vậy. Ngay cả tiếng kêu rên cũng bị chìm trong đám đông.
* * *
"Em dẫn người đi gây chuyện à?" Vừa trở lại quán ăn thì Sở Từ nhìn thấy Từ Vân Liệt, chỉ thấy hắn mở miệng hỏi.
Sở Từ nhếch miệng cười: "Anh nghe nói? Thật ra cũng không phải gây chuyện, em chỉ dùng miệng nói chuyện mà thôi, có người khác ra mặt."
Từ Vân Liệt duỗi tay xoa mặt nàng một cái, thở dài. Bằng chứng vẫn còn ở trên mặt còn nói mình chỉ dùng miệng nói chuyện? Tính tình của nàng quá bạo lực. Nếu không có hắn ở bên cạnh cũng không biết có thể gặp phải chuyện gì không.
"Em đi với anh đến thủ đô nha?" Từ Vân Liệt đột nhiên nói.
Sở Từ hơi sửng sốt.
"Có ý gì? Đi thủ đô? Anh..." Sở Từ dừng lại, ngược lại ánh mắt sáng lên: "Anh có phải đã có thể nghe được rồi đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro