Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Dụ dỗ
Niên Tiểu Hoa
2024-01-18 17:18:41
Dịch Tình bị ánh mắt nghi ngờ và ngạc nhiên của Sở Từ chằm chằm, trên
mặt hiện lên vẻ cứng đờ. Gương mặt xinh đẹp này trông chật vật giống như con sư tử cái.
Đúng lúc này có một người từ bên ngoài bước vào, chỉ nhìn thấy Thẩm Dạng đang đi thong thả đến từ sân vắng. Sau khi nhìn thấy Sở Từ, thả đồ trong tay đến trước mặt Sở Từ. Lúc này mới nói: “Anh là người giới thiệu Tình đến, xem như cho anh chút thể diện, để cho cô ấy ở chỗ em một thời gian, được không?”
“Thể diện của anh rất đáng giá sao?” Sở Từ không nói nên lời, nàng không nhớ rõ quan hệ giữa Thẩm Dạng và Dịch Tình tốt thế nào. Trước đây khi ở huyện Y Thủy, Thẩm Dạng cũng không có chăm sóc đặc biệt với Dịch Tình. Chẳng lẽ đột nhiên thay đổi khẩu vị hả?
Khóe miệng Thẩm Dạng co giật, liếc nhìn Dịch Tình. Sau đó trực tiếp nói thẳng: “Em à, em không biết quan hệ giữa mẹ anh và mẹ của Tình, hai người khi còn trẻ chính là bạn thân. Tình trong khoảng thời gian này... nói như thế nào nhỉ... Xem như mọi chuyện đều không như ý đi. Dì Dịch lo lắng tương lai cô ấy sẽ xảy ra vấn đề gì, cảm thấy té ngã chỗ nào thì nên đứng lên ở chỗ đó. Cho nên cầu xin mẹ anh, hy vọng có thể nói chuyện với em.”
Thẩm Dạng cũng hơi bất lực, nhưng dù sao y và Dịch Tình cũng xem như cùng nhau lớn lên. Cho dù y không tính cách của cô, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn cô đi lạc đường, đúng không? Hơn nữa, Sư đoàn trưởng Dịch chỉ có một đứa con gái. Nếu bởi vì Sở Từ thật sự xảy ra vấn đề gì, tương lai dù Sư đoàn trưởng Dịch có rộng lượng như thế nào, chỉ sợ quan hệ với Từ Vân Liệt cũng sẽ không thể tốt hơn.
Hơn nữa, mặc dù Dịch Tình quả thực có tật xấu, nhưng cũng không đến mức tội ác tày trời. Cô từ nhỏ đã được chiều hư, làm người rất sĩ diện, nhất định phải có được thứ mình thích, khó tránh khỏi cũng hơi kiêu căng. Hơn nữa cô đi học sớm, đi làm cũng sớm. Bởi vậy từ nhỏ đã biết ngụy trang cho bản thân, biết dịu dàng và đáng yêu mới có thể làm cho những người xung quanh thích và hài lòng, dần dần trở nên hơi dối trá. Trong lời nói cũng rất thích tính kế, nhưng những tính kế đó ai có đầu óc cũng đều có thể nghe hiểu. Chẳng hạn như y hiểu biết cô, càng không thể dễ bị lừa dối bởi những ý nghĩa xuyên tạc trong lời nói của cô.
“Nhắc mớ nhớ... em và nhà họ Thẩm cũng không than thiết như vậy, đúng không?” Sở Từ nhướng mày rồi nói.
Thẩm Dạng nheo mắt: “Em đừng nói như vậy, ba mẹ anh đều muốn xem em như con gái ruột. Ngay cả ông nội lánh đời của nhà anh cũng mang ơn với em. Nếu như nghe thấy em nói như vậy, còn không đau lòng đến chết sao? Hơn nữa, không nể mặt Tăng cũng phải nể mặt Phật. Anh và Vân Liệt là anh em nhiều năm, cậu ấy còn là nửa con trai của ba mẹ anh đó!”
Sở Từ xoa trán, nàng chỉ muốn tìm một nhân viên có năng lực mà thôi, cũng không phải muốn tìm vị Phật về...
Lúc này Dịch Tình bị Thẩm Dạng nói mà đỏ mặt. Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình lại bị ghét bỏ như vậy. Bản thân cô ra mặt đẩy mạnh tiêu thụ rất nhiều. Ngay cả Thẩm Dạng cũng cố gắng giải thích giúp cô. Cô giống như một quả bóng phế thải không ai muốn. Nhưng đây là chủ ý của chính cô, thậm chí cô không có khả năng mở miệng cãi cho bản thân.
Thẩm Dạng cũng cố ý, quen biết Dịch Tình hơn 20 năm. Y còn không biết tính cách của cô bé này sao. Cho nên cũng muốn nhân lúc này chèn ép trước một chút, nhìn xem cô rốt cuộc có sức chịu đừng và sức chấp nhận hay không. Phải biết rằng, người ở bên cạnh Sở Từ có thể chịu kích thích càng lớn hơn nữa. Đừng không cẩn thận mà phát điên.
“Em à, nếu em đồng ý nhận cô ấy vào làm. Hôm nào anh sẽ đích thân đến biên giới chọn cho em mấy con Hãn huyết mã (ngựa Akhal-Teke)... ” Thẩm Dạng ngập ngừng nói.
Làm người truyền tin hai năm qua, y đại khái có thể hiểu được sở thích của Sở Từ. Tóm lại không giống người bình thường là được.
Đúng lúc này có một người từ bên ngoài bước vào, chỉ nhìn thấy Thẩm Dạng đang đi thong thả đến từ sân vắng. Sau khi nhìn thấy Sở Từ, thả đồ trong tay đến trước mặt Sở Từ. Lúc này mới nói: “Anh là người giới thiệu Tình đến, xem như cho anh chút thể diện, để cho cô ấy ở chỗ em một thời gian, được không?”
“Thể diện của anh rất đáng giá sao?” Sở Từ không nói nên lời, nàng không nhớ rõ quan hệ giữa Thẩm Dạng và Dịch Tình tốt thế nào. Trước đây khi ở huyện Y Thủy, Thẩm Dạng cũng không có chăm sóc đặc biệt với Dịch Tình. Chẳng lẽ đột nhiên thay đổi khẩu vị hả?
Khóe miệng Thẩm Dạng co giật, liếc nhìn Dịch Tình. Sau đó trực tiếp nói thẳng: “Em à, em không biết quan hệ giữa mẹ anh và mẹ của Tình, hai người khi còn trẻ chính là bạn thân. Tình trong khoảng thời gian này... nói như thế nào nhỉ... Xem như mọi chuyện đều không như ý đi. Dì Dịch lo lắng tương lai cô ấy sẽ xảy ra vấn đề gì, cảm thấy té ngã chỗ nào thì nên đứng lên ở chỗ đó. Cho nên cầu xin mẹ anh, hy vọng có thể nói chuyện với em.”
Thẩm Dạng cũng hơi bất lực, nhưng dù sao y và Dịch Tình cũng xem như cùng nhau lớn lên. Cho dù y không tính cách của cô, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn cô đi lạc đường, đúng không? Hơn nữa, Sư đoàn trưởng Dịch chỉ có một đứa con gái. Nếu bởi vì Sở Từ thật sự xảy ra vấn đề gì, tương lai dù Sư đoàn trưởng Dịch có rộng lượng như thế nào, chỉ sợ quan hệ với Từ Vân Liệt cũng sẽ không thể tốt hơn.
Hơn nữa, mặc dù Dịch Tình quả thực có tật xấu, nhưng cũng không đến mức tội ác tày trời. Cô từ nhỏ đã được chiều hư, làm người rất sĩ diện, nhất định phải có được thứ mình thích, khó tránh khỏi cũng hơi kiêu căng. Hơn nữa cô đi học sớm, đi làm cũng sớm. Bởi vậy từ nhỏ đã biết ngụy trang cho bản thân, biết dịu dàng và đáng yêu mới có thể làm cho những người xung quanh thích và hài lòng, dần dần trở nên hơi dối trá. Trong lời nói cũng rất thích tính kế, nhưng những tính kế đó ai có đầu óc cũng đều có thể nghe hiểu. Chẳng hạn như y hiểu biết cô, càng không thể dễ bị lừa dối bởi những ý nghĩa xuyên tạc trong lời nói của cô.
“Nhắc mớ nhớ... em và nhà họ Thẩm cũng không than thiết như vậy, đúng không?” Sở Từ nhướng mày rồi nói.
Thẩm Dạng nheo mắt: “Em đừng nói như vậy, ba mẹ anh đều muốn xem em như con gái ruột. Ngay cả ông nội lánh đời của nhà anh cũng mang ơn với em. Nếu như nghe thấy em nói như vậy, còn không đau lòng đến chết sao? Hơn nữa, không nể mặt Tăng cũng phải nể mặt Phật. Anh và Vân Liệt là anh em nhiều năm, cậu ấy còn là nửa con trai của ba mẹ anh đó!”
Sở Từ xoa trán, nàng chỉ muốn tìm một nhân viên có năng lực mà thôi, cũng không phải muốn tìm vị Phật về...
Lúc này Dịch Tình bị Thẩm Dạng nói mà đỏ mặt. Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình lại bị ghét bỏ như vậy. Bản thân cô ra mặt đẩy mạnh tiêu thụ rất nhiều. Ngay cả Thẩm Dạng cũng cố gắng giải thích giúp cô. Cô giống như một quả bóng phế thải không ai muốn. Nhưng đây là chủ ý của chính cô, thậm chí cô không có khả năng mở miệng cãi cho bản thân.
Thẩm Dạng cũng cố ý, quen biết Dịch Tình hơn 20 năm. Y còn không biết tính cách của cô bé này sao. Cho nên cũng muốn nhân lúc này chèn ép trước một chút, nhìn xem cô rốt cuộc có sức chịu đừng và sức chấp nhận hay không. Phải biết rằng, người ở bên cạnh Sở Từ có thể chịu kích thích càng lớn hơn nữa. Đừng không cẩn thận mà phát điên.
“Em à, nếu em đồng ý nhận cô ấy vào làm. Hôm nào anh sẽ đích thân đến biên giới chọn cho em mấy con Hãn huyết mã (ngựa Akhal-Teke)... ” Thẩm Dạng ngập ngừng nói.
Làm người truyền tin hai năm qua, y đại khái có thể hiểu được sở thích của Sở Từ. Tóm lại không giống người bình thường là được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro