Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Gan hùm mật gấu
Niên Tiểu Hoa
2024-01-18 17:18:41
Thẩm Dạng dừng lại biểu cảm, sau đó cười trong lòng. Nếu Sở Từ có thể
vẫn luôn nhẹ nhàng hiểu chuyện như vậy, y biết đâu thật sự sẽ tranh
giành với Từ Vân Liệt. Thật đáng tiếc, bây giờ giống như thỏ con, ngày
thường lại giống con cáo già. Lúc tức giận càng đáng sợ, quả thực là cọp cái.
Tính tình này y không chế phục được, cũng chỉ có Từ Vân Liệt không sợ bị phụ nữ cướp sự nổi bật mới lớn gan như vậy dám điều khiển con ngựa hoang thoát dây cương này.
Tiếp theo, Thẩm Dạng nói chi tiết bát tự. Ngoài ra còn lặp lại một lần thời gian và địa điểm trước lúc cô biến mất. Sở Từ kêu tiểu hòa thượng ngoan ngoãn nghe. Sau khi tiểu hòa thượng gật đầu nói có thể thì Sở Từ mới chuẩn bị nói ra.
Nhưng nàng không biết nhiều về địa lý thế giới này, bởi vậy chỉ nói: “Nhìn từ quẻ tượng, người này có lẽ ở hướng đông nam, nơi đó hơi nước nặng, hẳn có hồ to, hơn nữa là nơi có long khí. Nói cách khác nơi bà ở có lùm cây Đại hoàng đế. Khi anh đi cần thiết đi trước 8 giờ sáng, tìm một con hẻm nhỏ có mùi thơm và nhiều hộ gia đình, chỉ đi đường bên trái. Bất luận xuất hiện người hay vật thể nào tuyệt đối không thể né tránh, chỉ có thể đi về phía trước. Đôi tay còn phải cầm bình hoa. Khi bình hoa rơi xuống đất thì đó là cơ hội của anh. Nhưng anh nhất định phải tâm tư thành kính, cố gắng giữ cho bình hoa không rơi xuống đất. Nếu như trộn lẫn một chút tâm tư khác, mặc dù rơi xuống đất nhưng cũng không tìm thấy người.”
“Quẻ tượng? Em xem xong nhanh như vậy?” Thẩm Dạng hơi nghi ngờ.
Hơn nữa những lời Sở Từ nói cũng quá mơ hồ... Hướng đông nam, có một cái hồ lớn mọc ra cây Đại hoàng đế... Ly rượu trong tay Thẩm Dạng run lên, thật sự có nơi như vậy?
Sở Từ cũng rất tò mò, những chi tiết này tiểu hòa thượng xem ra như thế nào. Nhưng kỳ quái chính là tiểu hòa thượng chỉ biết xem, không biết giải thích, kỹ năng này hoàn toàn là trời sinh.
Nghĩ đến chỗ thần kỳ của mấy đại cao tăng đời trước, Sở Từ không có một chút nghi ngờ.
“Anh cứ làm theo lời em nói là được.” Vẻ mặt Sở Từ kiên định, nhưng đổi giọng lại nói: “Nhưng đừng trách em không nhắc nhở anh, người anh muốn tìm còn sống, nhưng cũng đã chết. Nói đơn giản, trình độ sức khỏe của người này rất kém. Nhưng có một điều may mắn là bà có quý nhân bên cạnh nên không đói rét, tình huống cũng không tệ.”
Thẩm Dạng nắm chặt tay, ước gì có thể chạy đi tìm người lập tức. Nhưng mấy tin tức này dù sao cũng là Sở Từ cho, y cũng không thể qua cầu rút ván.
“Thật ra... anh không tự mình bảo về em cũng được, chỉ cần tìm người không sợ gây chuyện...” Sở Từ ấp úng, cười nói.
“Hùng Xuân!” Đôi mắt Thẩm Dạng sáng ngời: “Anh gọi Hùng Xuân đến cho em, thằng nhóc kia có gan hùm mật gấu. Nếu không phải năm đó đi lính, bây giờ chắc chắn là tên lưu manh. Em yên tâm, người khác xuống tay không kiểm soát. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chỉ cần không phải chủ động, anh đều có thể nghĩ cách cho em!”
Sở Từ vừa nghe, trong chớp mắt cười như nở hoa.
Hùng Xuân được nha! Hơn nữa cũng quen với nàng, càng đối xử với nàng giống như em gái ruột. Nếu như thấy có người ra tay với nàng, vậy nhất định sẽ không tha dễ dàng.
“Được, vậy anh đi đi. Nhưng trước khi đi nhớ giải thích kỹ cho anh Hùng, anh hiểu không?” Sở Từ làm mặt quỷ, như có ý sâu xa.
Thẩm Dạng chỉ cảm thấy Sở Từ như kiêng kị cái gì, rõ ràng muốn cho y hoặc là Hùng Xuân làm nặng tay, lại không dám nhiều lời một câu. Loại thái độ này hơi không hợp với tính cách của nàng. Nhưng nếu không ai trêu chọc nàng, chắc chắn không thể gây ra nhiều chuyện. Nếu thật sự gây ra chết người thì chắc chắn là có người xứng đáng.
Tính tình này y không chế phục được, cũng chỉ có Từ Vân Liệt không sợ bị phụ nữ cướp sự nổi bật mới lớn gan như vậy dám điều khiển con ngựa hoang thoát dây cương này.
Tiếp theo, Thẩm Dạng nói chi tiết bát tự. Ngoài ra còn lặp lại một lần thời gian và địa điểm trước lúc cô biến mất. Sở Từ kêu tiểu hòa thượng ngoan ngoãn nghe. Sau khi tiểu hòa thượng gật đầu nói có thể thì Sở Từ mới chuẩn bị nói ra.
Nhưng nàng không biết nhiều về địa lý thế giới này, bởi vậy chỉ nói: “Nhìn từ quẻ tượng, người này có lẽ ở hướng đông nam, nơi đó hơi nước nặng, hẳn có hồ to, hơn nữa là nơi có long khí. Nói cách khác nơi bà ở có lùm cây Đại hoàng đế. Khi anh đi cần thiết đi trước 8 giờ sáng, tìm một con hẻm nhỏ có mùi thơm và nhiều hộ gia đình, chỉ đi đường bên trái. Bất luận xuất hiện người hay vật thể nào tuyệt đối không thể né tránh, chỉ có thể đi về phía trước. Đôi tay còn phải cầm bình hoa. Khi bình hoa rơi xuống đất thì đó là cơ hội của anh. Nhưng anh nhất định phải tâm tư thành kính, cố gắng giữ cho bình hoa không rơi xuống đất. Nếu như trộn lẫn một chút tâm tư khác, mặc dù rơi xuống đất nhưng cũng không tìm thấy người.”
“Quẻ tượng? Em xem xong nhanh như vậy?” Thẩm Dạng hơi nghi ngờ.
Hơn nữa những lời Sở Từ nói cũng quá mơ hồ... Hướng đông nam, có một cái hồ lớn mọc ra cây Đại hoàng đế... Ly rượu trong tay Thẩm Dạng run lên, thật sự có nơi như vậy?
Sở Từ cũng rất tò mò, những chi tiết này tiểu hòa thượng xem ra như thế nào. Nhưng kỳ quái chính là tiểu hòa thượng chỉ biết xem, không biết giải thích, kỹ năng này hoàn toàn là trời sinh.
Nghĩ đến chỗ thần kỳ của mấy đại cao tăng đời trước, Sở Từ không có một chút nghi ngờ.
“Anh cứ làm theo lời em nói là được.” Vẻ mặt Sở Từ kiên định, nhưng đổi giọng lại nói: “Nhưng đừng trách em không nhắc nhở anh, người anh muốn tìm còn sống, nhưng cũng đã chết. Nói đơn giản, trình độ sức khỏe của người này rất kém. Nhưng có một điều may mắn là bà có quý nhân bên cạnh nên không đói rét, tình huống cũng không tệ.”
Thẩm Dạng nắm chặt tay, ước gì có thể chạy đi tìm người lập tức. Nhưng mấy tin tức này dù sao cũng là Sở Từ cho, y cũng không thể qua cầu rút ván.
“Thật ra... anh không tự mình bảo về em cũng được, chỉ cần tìm người không sợ gây chuyện...” Sở Từ ấp úng, cười nói.
“Hùng Xuân!” Đôi mắt Thẩm Dạng sáng ngời: “Anh gọi Hùng Xuân đến cho em, thằng nhóc kia có gan hùm mật gấu. Nếu không phải năm đó đi lính, bây giờ chắc chắn là tên lưu manh. Em yên tâm, người khác xuống tay không kiểm soát. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chỉ cần không phải chủ động, anh đều có thể nghĩ cách cho em!”
Sở Từ vừa nghe, trong chớp mắt cười như nở hoa.
Hùng Xuân được nha! Hơn nữa cũng quen với nàng, càng đối xử với nàng giống như em gái ruột. Nếu như thấy có người ra tay với nàng, vậy nhất định sẽ không tha dễ dàng.
“Được, vậy anh đi đi. Nhưng trước khi đi nhớ giải thích kỹ cho anh Hùng, anh hiểu không?” Sở Từ làm mặt quỷ, như có ý sâu xa.
Thẩm Dạng chỉ cảm thấy Sở Từ như kiêng kị cái gì, rõ ràng muốn cho y hoặc là Hùng Xuân làm nặng tay, lại không dám nhiều lời một câu. Loại thái độ này hơi không hợp với tính cách của nàng. Nhưng nếu không ai trêu chọc nàng, chắc chắn không thể gây ra nhiều chuyện. Nếu thật sự gây ra chết người thì chắc chắn là có người xứng đáng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro