Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Giở trò quỷ
Niên Tiểu Hoa
2024-01-18 17:18:41
Lòng bàn tay của Bạch Phụ Bình ướt đẫm mồ hôi... nghĩ lại những ngày tháng ở nông thôn càng không muốn đối mặt với nó.
Khi đó giàu sang đến quá đột nhiên, làm cho cả nhà bọn họ đều căng thẳng không dám truyền ra ngoài. Thứ nhất là sợ người khác sau khi biết bọn họ một bước lên trời thì đến nhờ vả. Thứ hai là lo lắng gia đình vợ tương lai của ông rao giá trên trời một lần nữa. Thứ ba... là muốn xóa sạch mọi quá khứ.
Một nhà năm người đã rời đi suốt đêm, cả đoạn đường được người hộ tống đến thủ đô to lớn này.
Khi đó thủ đô cũng không khá hơn nông thôn là bao. Nhưng Bạch Chấn Thăng có bối cảnh, tiền tài và thực lực. Lời nói của ông cụ có thể miễn cho bọn họ rất nhiều phiền phức.
Mẹ già và em trai em gái của ông cùng sống ở bên ngoài. Mà mẹ cảm thấy Bạch Chấn Thăng không có con cái nên chắp tay đưa ông qua và trở thành con trai của nhà họ Bạch.
Trên thực tế Đại tá Bạch vốn dĩ có một đứa con trai, thậm chí bằng tuổi với ông. Hơn nữa là một nhân tài nghiên cứu khoa học rất giỏi. Nhưng đúng lúc chính là con trai ruột 'Bạch Phụ Bình' của ông cụ đột ngột qua đời. Bạch Chấn Thăng vẫn luôn kín tiếng về chuyện cá nhân của mình nên ít người biết đến. Hơn nữa vốn dĩ công việc của 'Bạch Phụ Bình' tương đối bí mật. Bên quân đội cũng không ai gặp qua y, nên ông thay thế cũng không ai hoài nghi.
Ngoài người trong gia đình và một số quan chức cấp cao thì ít ai biết rằng ông cũng không phải con trai ruột của Bạch Chấn Thăng.
Những năm gần đây, ông đã quen với thân phận của mình. Dù sao nhờ cái họ này ông mới có thể cưới được một cô gái quý tộc như Bùi Phương. Phải biết rằng, ba của Bùi Phương chính là một giáo sư đại học, một gia đình tri thức.
Mà không phải giống ông năm đó từng là... nghĩ đến đây, Bạch Phụ Bình sững sờ một lúc.
Ông là Bạch Phụ Bình, không phải Từ Phú Niên, có một số người đã từ lâu không còn liên quan gì đến ông. Huống hồ, mấy năm trước ông còn cho người trở về quê cũ tặng tiền, nên bồi thường đều đã bồi thường rồi!
Chỉ là bây giờ phải làm sao đây? Mặc dù Đại tá Bạch nể mặt chú sẽ không thực sự vạch rõ giới hạn với ông. Nhưng ông trước giờ là một đứa con trai phỉ nhổ. Nếu đã nói ông không thể thăng chức, vậy sau này ông muốn tiến thêm một bước tuyệt đối sẽ khó hơn!
* * *
Đâu chỉ là không thể thăng chức được nữa. Ngày hôm sau, Đại tá Bạch trực tiếp ra lệnh phê bình một số người đã giúp Bạch Phụ Bình lừa dối năm đó, nên ghi tội thì ghi tội, nên giáng chức thì giáng chức, có vết nhơ này tương lai còn muốn thăng chức gần như không có khả năng.
Ngay cả bản thân Bạch Phụ Bình cũng bị thông báo phê bình nặng nề, ầm ĩ đến mức mọi người đều biết. Thậm chí còn đặc biệt cảnh cáo mọi người. Mặc dù ông là con trai của Đại tá Bạch, nhưng tuyệt đối không có bất cứ đặc quyền gì!
Lúc này, Từ Vân Liệt đã về đơn vị. Sau khi nghe thấy tin tức này cũng không khỏi hơi bất ngờ. Nhưng sảng khoái là nhiều hơn.
Khi Bạch Phụ Bình không dám gặp ai thì Từ Vân Liệt và Sở Từ đang phát kẹo mừng, mỗi người một phần. Thậm chí cùng ngày Sở Từ đã đặc biệt trở về nhà một chuyến để lấy bức tranh, trực tiếp đến nhà Đại tá Bạch tặng đồ cho ông cụ.
“Đại tá Bạch, bức tranh phong thuỷ này có cách cục rất hợp với khí chất của ngài, thứ này để trong nhà tôi cũng vô ích, chi bằng tặng cho người thích nó thì tốt hơn.” Sở Từ nói thẳng.
Đồ vật đáng giá 4-500.000 cứ tặng cho người như vậy? Nếu không phải ánh mắt của con bé này quá chân thành thì ông ta cũng cảm thấy đây là hối lộ.
“Nếu cháu bỏ được thứ yêu thích, như vậy đi, sau đó tôi sẽ chuyển cho cháu 500.000. Cháu bán bức tranh này cho tôi, cũng tránh khỏi người khác đàm tiếu. Nhưng nếu cháu thực sự nghiêm túc, sau này thường xuyên đến chơi, con bé cháu chơi cờ giỏi, nấu cơm lại rất ngon, rất giỏi nha!” Đại tá Bạch nói.
Từ Vân Liệt đứng ở cửa phòng như một cây tùng bách. Mà trong phòng khách, mặc dù Bạch Phụ Bình không nghe thấy một già một trẻ nói cái gì. Nhưng cũng hiểu trong chuyện này là hai vợ chồng này giở trò quỷ.
Khi đó giàu sang đến quá đột nhiên, làm cho cả nhà bọn họ đều căng thẳng không dám truyền ra ngoài. Thứ nhất là sợ người khác sau khi biết bọn họ một bước lên trời thì đến nhờ vả. Thứ hai là lo lắng gia đình vợ tương lai của ông rao giá trên trời một lần nữa. Thứ ba... là muốn xóa sạch mọi quá khứ.
Một nhà năm người đã rời đi suốt đêm, cả đoạn đường được người hộ tống đến thủ đô to lớn này.
Khi đó thủ đô cũng không khá hơn nông thôn là bao. Nhưng Bạch Chấn Thăng có bối cảnh, tiền tài và thực lực. Lời nói của ông cụ có thể miễn cho bọn họ rất nhiều phiền phức.
Mẹ già và em trai em gái của ông cùng sống ở bên ngoài. Mà mẹ cảm thấy Bạch Chấn Thăng không có con cái nên chắp tay đưa ông qua và trở thành con trai của nhà họ Bạch.
Trên thực tế Đại tá Bạch vốn dĩ có một đứa con trai, thậm chí bằng tuổi với ông. Hơn nữa là một nhân tài nghiên cứu khoa học rất giỏi. Nhưng đúng lúc chính là con trai ruột 'Bạch Phụ Bình' của ông cụ đột ngột qua đời. Bạch Chấn Thăng vẫn luôn kín tiếng về chuyện cá nhân của mình nên ít người biết đến. Hơn nữa vốn dĩ công việc của 'Bạch Phụ Bình' tương đối bí mật. Bên quân đội cũng không ai gặp qua y, nên ông thay thế cũng không ai hoài nghi.
Ngoài người trong gia đình và một số quan chức cấp cao thì ít ai biết rằng ông cũng không phải con trai ruột của Bạch Chấn Thăng.
Những năm gần đây, ông đã quen với thân phận của mình. Dù sao nhờ cái họ này ông mới có thể cưới được một cô gái quý tộc như Bùi Phương. Phải biết rằng, ba của Bùi Phương chính là một giáo sư đại học, một gia đình tri thức.
Mà không phải giống ông năm đó từng là... nghĩ đến đây, Bạch Phụ Bình sững sờ một lúc.
Ông là Bạch Phụ Bình, không phải Từ Phú Niên, có một số người đã từ lâu không còn liên quan gì đến ông. Huống hồ, mấy năm trước ông còn cho người trở về quê cũ tặng tiền, nên bồi thường đều đã bồi thường rồi!
Chỉ là bây giờ phải làm sao đây? Mặc dù Đại tá Bạch nể mặt chú sẽ không thực sự vạch rõ giới hạn với ông. Nhưng ông trước giờ là một đứa con trai phỉ nhổ. Nếu đã nói ông không thể thăng chức, vậy sau này ông muốn tiến thêm một bước tuyệt đối sẽ khó hơn!
* * *
Đâu chỉ là không thể thăng chức được nữa. Ngày hôm sau, Đại tá Bạch trực tiếp ra lệnh phê bình một số người đã giúp Bạch Phụ Bình lừa dối năm đó, nên ghi tội thì ghi tội, nên giáng chức thì giáng chức, có vết nhơ này tương lai còn muốn thăng chức gần như không có khả năng.
Ngay cả bản thân Bạch Phụ Bình cũng bị thông báo phê bình nặng nề, ầm ĩ đến mức mọi người đều biết. Thậm chí còn đặc biệt cảnh cáo mọi người. Mặc dù ông là con trai của Đại tá Bạch, nhưng tuyệt đối không có bất cứ đặc quyền gì!
Lúc này, Từ Vân Liệt đã về đơn vị. Sau khi nghe thấy tin tức này cũng không khỏi hơi bất ngờ. Nhưng sảng khoái là nhiều hơn.
Khi Bạch Phụ Bình không dám gặp ai thì Từ Vân Liệt và Sở Từ đang phát kẹo mừng, mỗi người một phần. Thậm chí cùng ngày Sở Từ đã đặc biệt trở về nhà một chuyến để lấy bức tranh, trực tiếp đến nhà Đại tá Bạch tặng đồ cho ông cụ.
“Đại tá Bạch, bức tranh phong thuỷ này có cách cục rất hợp với khí chất của ngài, thứ này để trong nhà tôi cũng vô ích, chi bằng tặng cho người thích nó thì tốt hơn.” Sở Từ nói thẳng.
Đồ vật đáng giá 4-500.000 cứ tặng cho người như vậy? Nếu không phải ánh mắt của con bé này quá chân thành thì ông ta cũng cảm thấy đây là hối lộ.
“Nếu cháu bỏ được thứ yêu thích, như vậy đi, sau đó tôi sẽ chuyển cho cháu 500.000. Cháu bán bức tranh này cho tôi, cũng tránh khỏi người khác đàm tiếu. Nhưng nếu cháu thực sự nghiêm túc, sau này thường xuyên đến chơi, con bé cháu chơi cờ giỏi, nấu cơm lại rất ngon, rất giỏi nha!” Đại tá Bạch nói.
Từ Vân Liệt đứng ở cửa phòng như một cây tùng bách. Mà trong phòng khách, mặc dù Bạch Phụ Bình không nghe thấy một già một trẻ nói cái gì. Nhưng cũng hiểu trong chuyện này là hai vợ chồng này giở trò quỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro