Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Người theo đuổi (2)
Niên Tiểu Hoa
2024-01-18 17:18:41
Editor: demcodon
Võ Thuận ngượng ngùng nhìn Sở Từ, dưới ánh mắt của nàng, vốn dĩ nmuốn bước chân vào cửa lại xấu hổ rụt chân về, cười gượng mấy tiếng, trong lòng suy nghĩ mấy chuyện lộn xộn.
Gã đang sốt ruột, đầu bù tóc rối, mắt kính có lẽ cũng bị lệch. Lúc ra ngoài không nên mặc chiếc áo bông to này. Gã nên thay bộ áo kiểu Tôn Trung Sơn.
Sở Từ chỉ cảm thấy ánh mắt người này lấp lánh, cũng không biết có phải không có ý tốt hay không. Nhưng người đến là khách, còn chưa biết tình huống cụ thể của người này, nàng sốt ruột đuổi người ta đi cũng không tốt. Hơn nữa, từ phản ứng của dì, người này cũng có những thứ cơ bản nhất.
"Vào đi." Sở Từ nói một câu làm cho Võ Thuận như được tha tội.
Chỉ mới 1-2 phút mà đã khẩn trương đến mức toát mồ hôi, nụ cười trên mặt cũng không còn tùy ý và hào phóng như trước nữa. Sở Từ nhìn người này hơi keo kiệt, ấn tượng giảm xuống thành hàng ngang. Tất nhiên, nguyên nhân chính vẫn là gia đình Võ Thuận. Cho dù Võ Thuận thích Thôi Hương Như, gia đình có thể đồng ý à? Nhìn gã còn trẻ như vậy cũng không có khả năng cũng là tái hôn chứ?
Đều nói tướng sinh từ tâm, nhìn dáng vẻ của gã hơi do dự cũng khó trách nàng hoài nghi nguyên tắc sống của gã.
"Cám... cám ơn." Võ Thuận lắp bắp sợ hãi nói một câu, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Về Sở Từ, gã đã hỏi thăm qua rất nhiều. Nhưng có rất nhiều ý kiến khác nhau.
Ở bên xưởng của Sở Từ: các công nhân tự nhiên đều khen ngợi ca tụng nàng, nói nàng còn trẻ tuổi đã rất có năng lực, nói nàng tính tình lương thiện rộng lượng hào phóng, còn nói ngoại hình nàng xuất sắc xinh đẹp là người tốt, vv... Tóm lại, Sở Từ trong mắt bọn họ quả thật là thần tiên xuống trần. Nhưng dù sao Sở Từ trả tiền công cho mấy cô dì cũng cao, khen ngợi nàng như vậy về tình cảm có thể tha thứ.
Mà lướt qua những người công nhân, ý kiến của hàng xóm càng phức tạp. Một số người nói nàng kiên cường hiểu chuyện, nhưng cũng có người nói nàng là đứa con hoang không có lý tưởng. Một số người nói nàng xinh đẹp, nhưng cũng có người nói nàng xấu xí quấy rối hại người. Một số người nói nàng rất lịch sự với hàng xóm, nhưng cũng có người nói nàng ác độc.
Điều này cũng làm cho gã có ấn tượng phức tạp và đáng sợ với Sở Từ, đều cảm thấy người trong miệng hàng xóm láng giềng nói nhất định không cùng một người.
Cho nên hiện tại vừa thấy Sở Từ, trong lòng gã dâng lên một loại cảm giác khó tả.
Sở Từ cũng không xấu, thậm chí có thể nói là rất xinh đẹp. Dáng vẻ này có thể nói là hoa khôi trong thôn, cũng không hiểu tại sao có người nói nàng vừa mập vừa xấu. Về phần tính cách... không thấy được nhiều, chỉ cảm thấy tạo cho gã rất nhiều áp lực. Đặc biệt là lúc bị nàng nhìn chằm chằm, giống như tất cả suy nghĩ trong lòng mình đều hiện ra trước mắt nàng. Loại cảm giác khẩn trương này làm cho chính gã cũng không biết tại sao.
Người trong thôn rất quen thuộc với Võ Thuận. Hơn nữa xưởng của Sở Từ để cho Thôi Hương Nhu quản lý. Cho nên Võ Thuận và Thôi Hương Như có lui tới cũng không làm cho người ta cảm thấy ngạc nhiên, không giống như Từ Vân Liệt, một khi vào của nhà của Sở Từ bị người nhìn thấy sau đó sẽ có tin đồn nhảm nhí.
Lúc này, sau khi Võ Thuận vào cửa đã đặt pháo hoa trong sân đã nhìn xung quanh, đáng tiếc vẫn không nhìn thấy Thôi Hương Như, trên mặt lộ ra một tia thất vọng. Chỉ là vừa đối mặt với Sở Từ thì trong nháy mắt giống như con nhím xù lông, lập tức cảnh giác cẩn thận.
"Hương Như đi đâu rồi? Anh còn một chút chuyện trong xưởng muốn nói với cô ấy... Đúng rồi, anh còn chưa kịp hỏi, hai người ở bên ngoài kia là ai vậy?" Võ Thuận cẩn thận hỏi.
Trong lòng nghĩ đến người đàn ông cao to nhìn rất khí thế, sợ đối phương có quan hệ gì với Thôi Hương Như. Về phần một người trẻ tuổi trẻ hơn, vừa thấy đã biết là em trai của Sở Từ. Dáng vẻ của hai người rất giống, đều lông mày dài nhỏ và đôi mắt sáng đẹp.
Sở Từ liếc mắt đã biết đối phương đang suy nghĩ gì nên nói thẳng: "Chuyện trong xưởng anh có thể nói với tôi là được. Đúng lúc tôi vừa trở về, cũng nên hiểu biết một chút tình hình nơi đó."
Võ Thuận ngượng ngùng nhìn Sở Từ, dưới ánh mắt của nàng, vốn dĩ nmuốn bước chân vào cửa lại xấu hổ rụt chân về, cười gượng mấy tiếng, trong lòng suy nghĩ mấy chuyện lộn xộn.
Gã đang sốt ruột, đầu bù tóc rối, mắt kính có lẽ cũng bị lệch. Lúc ra ngoài không nên mặc chiếc áo bông to này. Gã nên thay bộ áo kiểu Tôn Trung Sơn.
Sở Từ chỉ cảm thấy ánh mắt người này lấp lánh, cũng không biết có phải không có ý tốt hay không. Nhưng người đến là khách, còn chưa biết tình huống cụ thể của người này, nàng sốt ruột đuổi người ta đi cũng không tốt. Hơn nữa, từ phản ứng của dì, người này cũng có những thứ cơ bản nhất.
"Vào đi." Sở Từ nói một câu làm cho Võ Thuận như được tha tội.
Chỉ mới 1-2 phút mà đã khẩn trương đến mức toát mồ hôi, nụ cười trên mặt cũng không còn tùy ý và hào phóng như trước nữa. Sở Từ nhìn người này hơi keo kiệt, ấn tượng giảm xuống thành hàng ngang. Tất nhiên, nguyên nhân chính vẫn là gia đình Võ Thuận. Cho dù Võ Thuận thích Thôi Hương Như, gia đình có thể đồng ý à? Nhìn gã còn trẻ như vậy cũng không có khả năng cũng là tái hôn chứ?
Đều nói tướng sinh từ tâm, nhìn dáng vẻ của gã hơi do dự cũng khó trách nàng hoài nghi nguyên tắc sống của gã.
"Cám... cám ơn." Võ Thuận lắp bắp sợ hãi nói một câu, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Về Sở Từ, gã đã hỏi thăm qua rất nhiều. Nhưng có rất nhiều ý kiến khác nhau.
Ở bên xưởng của Sở Từ: các công nhân tự nhiên đều khen ngợi ca tụng nàng, nói nàng còn trẻ tuổi đã rất có năng lực, nói nàng tính tình lương thiện rộng lượng hào phóng, còn nói ngoại hình nàng xuất sắc xinh đẹp là người tốt, vv... Tóm lại, Sở Từ trong mắt bọn họ quả thật là thần tiên xuống trần. Nhưng dù sao Sở Từ trả tiền công cho mấy cô dì cũng cao, khen ngợi nàng như vậy về tình cảm có thể tha thứ.
Mà lướt qua những người công nhân, ý kiến của hàng xóm càng phức tạp. Một số người nói nàng kiên cường hiểu chuyện, nhưng cũng có người nói nàng là đứa con hoang không có lý tưởng. Một số người nói nàng xinh đẹp, nhưng cũng có người nói nàng xấu xí quấy rối hại người. Một số người nói nàng rất lịch sự với hàng xóm, nhưng cũng có người nói nàng ác độc.
Điều này cũng làm cho gã có ấn tượng phức tạp và đáng sợ với Sở Từ, đều cảm thấy người trong miệng hàng xóm láng giềng nói nhất định không cùng một người.
Cho nên hiện tại vừa thấy Sở Từ, trong lòng gã dâng lên một loại cảm giác khó tả.
Sở Từ cũng không xấu, thậm chí có thể nói là rất xinh đẹp. Dáng vẻ này có thể nói là hoa khôi trong thôn, cũng không hiểu tại sao có người nói nàng vừa mập vừa xấu. Về phần tính cách... không thấy được nhiều, chỉ cảm thấy tạo cho gã rất nhiều áp lực. Đặc biệt là lúc bị nàng nhìn chằm chằm, giống như tất cả suy nghĩ trong lòng mình đều hiện ra trước mắt nàng. Loại cảm giác khẩn trương này làm cho chính gã cũng không biết tại sao.
Người trong thôn rất quen thuộc với Võ Thuận. Hơn nữa xưởng của Sở Từ để cho Thôi Hương Nhu quản lý. Cho nên Võ Thuận và Thôi Hương Như có lui tới cũng không làm cho người ta cảm thấy ngạc nhiên, không giống như Từ Vân Liệt, một khi vào của nhà của Sở Từ bị người nhìn thấy sau đó sẽ có tin đồn nhảm nhí.
Lúc này, sau khi Võ Thuận vào cửa đã đặt pháo hoa trong sân đã nhìn xung quanh, đáng tiếc vẫn không nhìn thấy Thôi Hương Như, trên mặt lộ ra một tia thất vọng. Chỉ là vừa đối mặt với Sở Từ thì trong nháy mắt giống như con nhím xù lông, lập tức cảnh giác cẩn thận.
"Hương Như đi đâu rồi? Anh còn một chút chuyện trong xưởng muốn nói với cô ấy... Đúng rồi, anh còn chưa kịp hỏi, hai người ở bên ngoài kia là ai vậy?" Võ Thuận cẩn thận hỏi.
Trong lòng nghĩ đến người đàn ông cao to nhìn rất khí thế, sợ đối phương có quan hệ gì với Thôi Hương Như. Về phần một người trẻ tuổi trẻ hơn, vừa thấy đã biết là em trai của Sở Từ. Dáng vẻ của hai người rất giống, đều lông mày dài nhỏ và đôi mắt sáng đẹp.
Sở Từ liếc mắt đã biết đối phương đang suy nghĩ gì nên nói thẳng: "Chuyện trong xưởng anh có thể nói với tôi là được. Đúng lúc tôi vừa trở về, cũng nên hiểu biết một chút tình hình nơi đó."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro