Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Nói được thì làm được
Niên Tiểu Hoa
2024-01-18 17:18:41
Sau khi Sở Từ nói xong trực tiếp cho mọi người xem tờ giấy viết những dòng chữ khuôn sáo kia.
Mọi người vừa nhìn thấy thì tức giận đến mức không nói nên lời.
Những lời này đều là ba Võ muốn Sở Từ nói trước mặt bọn họ. Một số câu muốn Sở Từ mở miệng nói nhà họ Võ trên có già dưới có trẻ con. Sau khi bồi thường xong, cả nhà chỉ sợ sẽ không thể sống nổi, có câu còn muốn Sở Từ nhắc đến người ba đã mất của Hàn thị. Dù sao ông bác sĩ Hàn trước đây quả thật là người tốt. Ngoài ra còn hy vọng Sở Từ có thể biện minh cho kem giả trước mặt mọi người, vv...
Tóm lại, chỉ cần để cho một cô gái nhỏ như Sở Từ xuất hiện, nói giọng dịu dàng dễ nghe cầu xin bọn họ.
Thành thật mà nói, bọn họ không muốn nghe những lời ba Võ nói. Nhưng lời nói của Sở Từ, bọn họ có thể sẽ cho chút mặt mũi. Mặc dù tiền rất quan trọng, nhưng nếu không có kem dưỡng của Sở Từ thì bọn họ tổn thất không chỉ là tiền mà là cả đời của đứa con.
Bọn họ cũng tìm bác sĩ hỏi qua. Bác sĩ đều nói kem giả kia gây ngộ độc da, hơn nữa đây là lần đầu tiên xuất hiện loại bệnh này. Cho nên nếu không có kem dưỡng thật thì cho dù con gái của bọn họ có khỏi bệnh đi chăng nữa chỉ sợ cũng mất một thời gian dài.
Bọn họ thiếu Sở Từ một ân tình, mọi người đều không phải người không có lương tâm. Nếu nàng mở miệng đều sẽ trả.
"Ông Võ! Ông có phải là con người không? Đến lúc này ông còn tính kế bà chủ Sở người ta?" Mọi người trừng mắt nhìn chằm chằm ba Võ nói.
Trên tờ hợp đồng còn viết nếu Sở Từ cầm tiền đặt cọc mà không thương lượng với mọi người dựa theo những điều viết trên, không chỉ phải trả lại tiền đặt cọc 500 đồng mà còn bồi thường cho nhà họ Võ 500. Mặc dù chuyện này không nhất định phải làm theo, nhưng dù sao cũng đã ký tên trên giấy trắng mực đen.
"Đây là 500 đồng tôi vi phạm hợp đồng." Sở Từ mở ra một gói giấy khác trên bàn, bên trong chứa đầy tiền rác tán.
Hơn nữa cộng với số tiền đặt cọc thì trên bàn có tổng cộng 1000 đồng.
Ba Võ trừng mắt nhìn chằm chằm. Sở Từ rốt cuộc có phải đứa ngốc không? Làm ra loại chuyện không có ích lợi gì cho nàng? Chẳng lẽ vì làm cho ông bồi thường thêm tiền sao? Nhưng nàng đừng quên, 500 đồng của nàng cũng không còn!
Chỉ nhìn thấy một người ngồi bên cạnh cầm lấy 500 đồng mà Sở Từ mới giao ra qua, liếc nhìn mọi người nói: "Bà chủ Sở đã tốn nhiều công sức cho chuyện của mọi người chúng ta. Tôi cảm thấy số tiền này nên trả lại cho cô ấy..."
"Đúng vậy! Dù sao ông Võ cũng phải bồi thường tiền cho chúng ta, không bằng trước tiên trừ 1000 đồng này ra là được. Mọi người chúng ta cũng lấy ít đi 10 đồng, nhưng mặc dù là như vậy cũng nhiều hơn trước đó..." Lại có người nói.
Khi nhìn thấy Sở Từ tính toán như vậy bọn họ mới biết được cả nhà họ Võ này căn bản chỉ là giả nghèo thôi!
Đương nhiên, mọi người cũng đều biết căn nhà của nhà họ Võ có lẽ thật sự không có giá trị nhiều tiền như vậy, nhưng cũng tương đương bao nhiêu đó. Dù sao ba Võ cũng có hai cô con gái đã lấy chồng. Mặc kệ nói như thế nào, sau khi trừ 1000 trên bàn này, không phải là ông không thể lấy ra được 6000 đồng!
Vốn dĩ mọi người cũng không muốn ép buộc nhà họ Võ. Nhưng bây giờ trong lòng lại hận đến cực điểm. Làm sao có người có thể như vậy chứ? Làm kem giả cướp khách hàng của bà chủ Sở còn chưa tính, bây giờ còn bắt nạt cô gái trẻ người ta, muốn lừa nàng ra mặt nói tốt giúp ông!
Thật đáng xấu hổ!
Không thể không nói, Sở Từ còn trẻ, những người này lại có thiện cảm với nàng. Bởi vậy càng cảm thấy nàng bị uất ức lớn trong chuyện này.
"Cám ơn lòng tốt của mọi người. Nhưng nếu tôi không làm được chuyện đã đồng ý, tất nhiên phải bồi thường..." Sở Từ nhìn lòng tốt của mọi người mở miệng nói.
Mọi người vừa nhìn thấy thì tức giận đến mức không nói nên lời.
Những lời này đều là ba Võ muốn Sở Từ nói trước mặt bọn họ. Một số câu muốn Sở Từ mở miệng nói nhà họ Võ trên có già dưới có trẻ con. Sau khi bồi thường xong, cả nhà chỉ sợ sẽ không thể sống nổi, có câu còn muốn Sở Từ nhắc đến người ba đã mất của Hàn thị. Dù sao ông bác sĩ Hàn trước đây quả thật là người tốt. Ngoài ra còn hy vọng Sở Từ có thể biện minh cho kem giả trước mặt mọi người, vv...
Tóm lại, chỉ cần để cho một cô gái nhỏ như Sở Từ xuất hiện, nói giọng dịu dàng dễ nghe cầu xin bọn họ.
Thành thật mà nói, bọn họ không muốn nghe những lời ba Võ nói. Nhưng lời nói của Sở Từ, bọn họ có thể sẽ cho chút mặt mũi. Mặc dù tiền rất quan trọng, nhưng nếu không có kem dưỡng của Sở Từ thì bọn họ tổn thất không chỉ là tiền mà là cả đời của đứa con.
Bọn họ cũng tìm bác sĩ hỏi qua. Bác sĩ đều nói kem giả kia gây ngộ độc da, hơn nữa đây là lần đầu tiên xuất hiện loại bệnh này. Cho nên nếu không có kem dưỡng thật thì cho dù con gái của bọn họ có khỏi bệnh đi chăng nữa chỉ sợ cũng mất một thời gian dài.
Bọn họ thiếu Sở Từ một ân tình, mọi người đều không phải người không có lương tâm. Nếu nàng mở miệng đều sẽ trả.
"Ông Võ! Ông có phải là con người không? Đến lúc này ông còn tính kế bà chủ Sở người ta?" Mọi người trừng mắt nhìn chằm chằm ba Võ nói.
Trên tờ hợp đồng còn viết nếu Sở Từ cầm tiền đặt cọc mà không thương lượng với mọi người dựa theo những điều viết trên, không chỉ phải trả lại tiền đặt cọc 500 đồng mà còn bồi thường cho nhà họ Võ 500. Mặc dù chuyện này không nhất định phải làm theo, nhưng dù sao cũng đã ký tên trên giấy trắng mực đen.
"Đây là 500 đồng tôi vi phạm hợp đồng." Sở Từ mở ra một gói giấy khác trên bàn, bên trong chứa đầy tiền rác tán.
Hơn nữa cộng với số tiền đặt cọc thì trên bàn có tổng cộng 1000 đồng.
Ba Võ trừng mắt nhìn chằm chằm. Sở Từ rốt cuộc có phải đứa ngốc không? Làm ra loại chuyện không có ích lợi gì cho nàng? Chẳng lẽ vì làm cho ông bồi thường thêm tiền sao? Nhưng nàng đừng quên, 500 đồng của nàng cũng không còn!
Chỉ nhìn thấy một người ngồi bên cạnh cầm lấy 500 đồng mà Sở Từ mới giao ra qua, liếc nhìn mọi người nói: "Bà chủ Sở đã tốn nhiều công sức cho chuyện của mọi người chúng ta. Tôi cảm thấy số tiền này nên trả lại cho cô ấy..."
"Đúng vậy! Dù sao ông Võ cũng phải bồi thường tiền cho chúng ta, không bằng trước tiên trừ 1000 đồng này ra là được. Mọi người chúng ta cũng lấy ít đi 10 đồng, nhưng mặc dù là như vậy cũng nhiều hơn trước đó..." Lại có người nói.
Khi nhìn thấy Sở Từ tính toán như vậy bọn họ mới biết được cả nhà họ Võ này căn bản chỉ là giả nghèo thôi!
Đương nhiên, mọi người cũng đều biết căn nhà của nhà họ Võ có lẽ thật sự không có giá trị nhiều tiền như vậy, nhưng cũng tương đương bao nhiêu đó. Dù sao ba Võ cũng có hai cô con gái đã lấy chồng. Mặc kệ nói như thế nào, sau khi trừ 1000 trên bàn này, không phải là ông không thể lấy ra được 6000 đồng!
Vốn dĩ mọi người cũng không muốn ép buộc nhà họ Võ. Nhưng bây giờ trong lòng lại hận đến cực điểm. Làm sao có người có thể như vậy chứ? Làm kem giả cướp khách hàng của bà chủ Sở còn chưa tính, bây giờ còn bắt nạt cô gái trẻ người ta, muốn lừa nàng ra mặt nói tốt giúp ông!
Thật đáng xấu hổ!
Không thể không nói, Sở Từ còn trẻ, những người này lại có thiện cảm với nàng. Bởi vậy càng cảm thấy nàng bị uất ức lớn trong chuyện này.
"Cám ơn lòng tốt của mọi người. Nhưng nếu tôi không làm được chuyện đã đồng ý, tất nhiên phải bồi thường..." Sở Từ nhìn lòng tốt của mọi người mở miệng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro