Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Trở về quê cũ
Niên Tiểu Hoa
2024-01-18 17:18:41
Editor: demcodon
Dịch Tình thở dài: “Được, em đã biết. Sở Từ, cô yên tâm đi, tôi sẽ không tranh với cô. Tôi không thích người đàn ông đã có một đời vợ.”
“Cô tranh không lại tôi.” Sở Từ không chút do dự đáp lại một câu.
Dịch Tình nhếch khóe miệng: “Anh ấy chỉ hợp với cô, cũng không phải tôi tệ! Tôi còn muốn tiếp tục làm việc tại bệnh viện của cô, đừng nghĩ kêu tôi cút đi!”
“Vậy tùy cô, chỉ cần cô tuân thủ quy tắc được.” Sở Từ thuận miệng nói.
Dịch Tình vui mừng trong lòng, chỗ Sở Từ có rất nhiều thứ tốt. Một tuần gần đây cô học được rất nhiều thứ hơn năm trước. Không thể không nói y thuật của Sở Từ quả thực rất xuất sắc, điều này có lợi cho bản thân cô. Hơn nữa, sống trong nhà Sở Từ, đồ ăn cũng tương đối tốt. Mỗi ngày vận động nhiều như vậy, ngược lại còn nuôi cô hơi mập.
Nhìn dáng vẻ vui vẻ hài lòng của Dịch Tình, Sở Từ đều cảm thấy cô gái này là kẻ thích chịu ngược đãi. Gần nhất lượng công việc lớn như vậy, cô còn cảm thấy vui vẻ như vậy, thực sự không giống như khi cô mới đến.
Nhưng cô không thích đi cũng tốt. Dù sao vai trò của cô gái này quả thực khá lớn.
Sở Từ vẫn đi làm như bình thường. Từ Vân Liệt và cô đã đã lâu không gặp, lại khó có được kỳ nghỉ nên đã đi khám bệnh tại nhà với cô. Mặc dù Từ Vân Liệt là người đàn ông, nhưng có khả năng làm một số việc vừa nặng vừa dơ. Nhưng dáng vẻ nghiêm túc kia làm cho Dịch Tình cảm thấy hơi khó xử. Đột nhiên cảm thấy mình dường như hơi dư thừa khi đi chung với hai vợ chồng.
Sau nhiều ngày làm việc với áp lực cao, bệnh viện Phúc Duyên lại có mấy bác sĩ và y tá đến xin việc. Hai người trong số đó là sinh viên có năng lực cao từ nước ngoài trở về. Sở Từ cảm thấy kỳ lạ, khi hỏi mới biết được người này do ông Đường giới thiệu. Sở Từ cũng đã kiểm tra, quả thực có thực lực. Hơn nữa nhìn cũng rất kỷ luật.
Ngoài những người này ra, xung quanh cũng có gia đình tìm đến Sở Từ, ý là muốn giới thiệu con nhỏ của bọn họ đến học nghề, đi theo Sở Từ học tập y học cổ truyền. Y học cổ truyền khác với Tây y, truyền thừa từ thầy rất quan trọng. Sau khi Sở Từ suy xét cảm thấy được không, nhưng lại không muốn tùy ý quá mức. Bởi vậy sau khi cẩn thận sàng lọc, chọn hai người khoảng mười mấy tuổi. Hơn nữa đều là con gái, hoàn cảnh gia đình tương đối nhấp nhô, cũng xem như làm việc tốt.
Bệnh viện của Sở Từ dần dần được nhiều người biết đến. Số lượng bác sĩ đến từ các bệnh viện khác, thậm chí là thực tập sinh mới tốt nghiệp cũng chậm rãi tăng dần.
--- ---
Nhưng có người vui mừng, có người lo lắng, cuộc sống của hai mẹ con bị Đại tướng Bạch đưa đi thôn Thiên Trì không dễ chịu lắm. Khi ông cụ vừa định đưa người trở về thì hai đứa con trai khác của bà cụ cũng nghe được tiếng gió. Nhưng mà trước tiên tỏ rõ với bà cụ là tuyệt đối không về quê.
Bọn họ cũng không ngu ngốc, lúc nhà họ Từ rời đi 20 năm trước cũng không nói với bất kỳ ai. Trong đó bao gồm người có ân với nhà họ Từ. Hành động lấy oán trả ơn như vậy, bây giờ nếu trở về, có thể sẽ bị khinh thường khắp nơi không?
Bà cụ vốn định có gia đình của hai đứa con trai nhỏ đi theo, sau này cuộc sống cũng sẽ không quá khổ sở. Ai biết, hai đứa con trai lại lấy danh nghĩa đã ra riêng trực tiếp từ chối. Quả thực làm bà tan nát cõi lòng.
Người của Đại tướng Bạch đến thúc giục, bà cụ và mấy đứa con trai cũng không có thời gian tranh cãi đã bị đóng gói tiễn về quê.
Trên người có một số tiền không nhỏ, mấy nghìn đồng vẫn phải có. Dù sao Đại tướng Bạch cũng không phải người nhẫn tâm như vậy.
Nhưng mà nhà cũ của nhà họ Từ đã bỏ hoang 20 năm, đã sớm không thể ở, trong phòng không có gì, mọi thứ đều phải đặt mua. Thôn trưởng chán ghét Từ Phú Niên. Mặc dù không gây khó dễ gì, nhưng làm việc cũng không siêng năng. Người dân thôn Thiên Trì có nhiều người làm việc cho Sở Từ, tự nhiên cũng xem thường Từ Phú Niên. Bởi vậy lúc ông bỏ tiền xây nhà, thậm chí không tìm được ai giúp đỡ.
Dịch Tình thở dài: “Được, em đã biết. Sở Từ, cô yên tâm đi, tôi sẽ không tranh với cô. Tôi không thích người đàn ông đã có một đời vợ.”
“Cô tranh không lại tôi.” Sở Từ không chút do dự đáp lại một câu.
Dịch Tình nhếch khóe miệng: “Anh ấy chỉ hợp với cô, cũng không phải tôi tệ! Tôi còn muốn tiếp tục làm việc tại bệnh viện của cô, đừng nghĩ kêu tôi cút đi!”
“Vậy tùy cô, chỉ cần cô tuân thủ quy tắc được.” Sở Từ thuận miệng nói.
Dịch Tình vui mừng trong lòng, chỗ Sở Từ có rất nhiều thứ tốt. Một tuần gần đây cô học được rất nhiều thứ hơn năm trước. Không thể không nói y thuật của Sở Từ quả thực rất xuất sắc, điều này có lợi cho bản thân cô. Hơn nữa, sống trong nhà Sở Từ, đồ ăn cũng tương đối tốt. Mỗi ngày vận động nhiều như vậy, ngược lại còn nuôi cô hơi mập.
Nhìn dáng vẻ vui vẻ hài lòng của Dịch Tình, Sở Từ đều cảm thấy cô gái này là kẻ thích chịu ngược đãi. Gần nhất lượng công việc lớn như vậy, cô còn cảm thấy vui vẻ như vậy, thực sự không giống như khi cô mới đến.
Nhưng cô không thích đi cũng tốt. Dù sao vai trò của cô gái này quả thực khá lớn.
Sở Từ vẫn đi làm như bình thường. Từ Vân Liệt và cô đã đã lâu không gặp, lại khó có được kỳ nghỉ nên đã đi khám bệnh tại nhà với cô. Mặc dù Từ Vân Liệt là người đàn ông, nhưng có khả năng làm một số việc vừa nặng vừa dơ. Nhưng dáng vẻ nghiêm túc kia làm cho Dịch Tình cảm thấy hơi khó xử. Đột nhiên cảm thấy mình dường như hơi dư thừa khi đi chung với hai vợ chồng.
Sau nhiều ngày làm việc với áp lực cao, bệnh viện Phúc Duyên lại có mấy bác sĩ và y tá đến xin việc. Hai người trong số đó là sinh viên có năng lực cao từ nước ngoài trở về. Sở Từ cảm thấy kỳ lạ, khi hỏi mới biết được người này do ông Đường giới thiệu. Sở Từ cũng đã kiểm tra, quả thực có thực lực. Hơn nữa nhìn cũng rất kỷ luật.
Ngoài những người này ra, xung quanh cũng có gia đình tìm đến Sở Từ, ý là muốn giới thiệu con nhỏ của bọn họ đến học nghề, đi theo Sở Từ học tập y học cổ truyền. Y học cổ truyền khác với Tây y, truyền thừa từ thầy rất quan trọng. Sau khi Sở Từ suy xét cảm thấy được không, nhưng lại không muốn tùy ý quá mức. Bởi vậy sau khi cẩn thận sàng lọc, chọn hai người khoảng mười mấy tuổi. Hơn nữa đều là con gái, hoàn cảnh gia đình tương đối nhấp nhô, cũng xem như làm việc tốt.
Bệnh viện của Sở Từ dần dần được nhiều người biết đến. Số lượng bác sĩ đến từ các bệnh viện khác, thậm chí là thực tập sinh mới tốt nghiệp cũng chậm rãi tăng dần.
--- ---
Nhưng có người vui mừng, có người lo lắng, cuộc sống của hai mẹ con bị Đại tướng Bạch đưa đi thôn Thiên Trì không dễ chịu lắm. Khi ông cụ vừa định đưa người trở về thì hai đứa con trai khác của bà cụ cũng nghe được tiếng gió. Nhưng mà trước tiên tỏ rõ với bà cụ là tuyệt đối không về quê.
Bọn họ cũng không ngu ngốc, lúc nhà họ Từ rời đi 20 năm trước cũng không nói với bất kỳ ai. Trong đó bao gồm người có ân với nhà họ Từ. Hành động lấy oán trả ơn như vậy, bây giờ nếu trở về, có thể sẽ bị khinh thường khắp nơi không?
Bà cụ vốn định có gia đình của hai đứa con trai nhỏ đi theo, sau này cuộc sống cũng sẽ không quá khổ sở. Ai biết, hai đứa con trai lại lấy danh nghĩa đã ra riêng trực tiếp từ chối. Quả thực làm bà tan nát cõi lòng.
Người của Đại tướng Bạch đến thúc giục, bà cụ và mấy đứa con trai cũng không có thời gian tranh cãi đã bị đóng gói tiễn về quê.
Trên người có một số tiền không nhỏ, mấy nghìn đồng vẫn phải có. Dù sao Đại tướng Bạch cũng không phải người nhẫn tâm như vậy.
Nhưng mà nhà cũ của nhà họ Từ đã bỏ hoang 20 năm, đã sớm không thể ở, trong phòng không có gì, mọi thứ đều phải đặt mua. Thôn trưởng chán ghét Từ Phú Niên. Mặc dù không gây khó dễ gì, nhưng làm việc cũng không siêng năng. Người dân thôn Thiên Trì có nhiều người làm việc cho Sở Từ, tự nhiên cũng xem thường Từ Phú Niên. Bởi vậy lúc ông bỏ tiền xây nhà, thậm chí không tìm được ai giúp đỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro