Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Trông nom cô ấy
Niên Tiểu Hoa
2024-01-18 17:18:41
Editor: demcodon
Sở Đường vừa cúp điện thoại từ huyện Y Thủy đã lập tức chạy về nhà. Nam nữ sinh trong trường học nhìn mà ngơ ngác.
Sở Đường chính là nhân vật quan trọng trong trường học của bọn họ. Lúc trước khi mới đến trường, ai cũng nghĩ rằng học sinh mũi nhọn là đồ quê mùa. Nhưng sau khi so sánh, bọn họ lại phát hiện Sở Đường bí ẩn hơn rất nhiều học sinh có tiền có thế, cũng không thấy cậu không có tiền trả hay bắt nạt người khác, vẫn luôn xung phong đi trước người khác, là mục tiêu của sự hâm mộ và ghen tỵ của mọi người.
Cũng là một người trẻ tuổi, Sở Đường người ta có thái độ bình tĩnh và điềm đạm khác với những người khác. Dường như chuyện lớn cũng không thể làm cho người này lo lắng sốt ruột vậy.
Nhưng gần đây cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Đàn anh Sở Đường này lại xin nghỉ một lần ba ngày. Mặc dù cậu xin nghỉ vẫn đạt thành tích xuất sắc, nhưng buổi tối cũng không trở về ký túc xá ngủ quả thực làm cho người không thể chấp nhận được, rất nhiều đàn em gái đều đang nghi ngờ chàng trai xuất sắc này đang yêu đương. Thực sự có rất nhiều cô gái thầm khóc chết đi sống lại.
Cũng chỉ có mấy người bạn ít ỏi biết Sở Đường suốt ngày chạy về nhà, không phải vì người khác, mà hoàn toàn là vì chị ruột của mình.
Trước giờ chưa thấy người nào bám chị gái như vậy!
Nói kỹ hơn, thực ra là chưa thấy người nào bám cháu trai như vậy... còn chưa chào đời nữa đã suốt ngày lải nhải ngoài bụng. Sau khi sinh ra còn không biết sẽ thế nào.
“Anh rể! Chị của em đâu? Có phải còn ở bệnh viện chưa về không?” Sở Đường vừa về nhà đã nhìn thấy anh rể Từ Vân Liệt đang ngồi trong sân với vẻ mặt ủ rũ cái, giống như tảng đá ngóng vợ vô cùng buồn bã.
“Em đi trông nom chị em đi!” Từ Vân Liệt nghẹn ra một câu.
“Nhưng đó là vợ của anh mà? Sao anh không quan tâm?” Sở Đường trợn mắt: “Anh rể, địa vị của phụ nữ trong nhà chúng ta có phải quá cao hay không? Anh xem một người rồi hai người, ai cũng không về nhà. Lời nói của em cũng không có tác dụng...”
Người số một không về nhà chính là chị cậu, đi theo chị cậu chính là Tần Trường Tố và cùng Dịch Tình. Dịch Tình dù sao cũng đã ở nhà bọn họ khá lâu rồi, nên lời này cậu cũng không nói quá đáng. Thậm chí gạt hai người này sang một bên, hai cô bé trong nhà là Sở Ninh và Hoắc Hạnh Quả đều nói một không hai.
Cậu nhớ rõ Sở Ninh trước đây còn không có dũng cảm nói ra suy nghĩ của mình, cũng không biết bây giờ tại sao lại thay đổi nhiều như vậy; còn trẻ mà dám đến một nhà hàng món tây hiếm hoi mới mở ở thủ đô để ăn cắp nghề.
Từ Vân Liệt nhìn cậu một cái, đột nhiên đổi giọng nói: “Tiểu Từ làm chuyện này anh luôn ủng hộ. Địa vị của em không cao, nhưng anh khác với em. Hơn nữa phụ nữ nhà chúng ta cũng không tầm thường, không giống với người ngoài.”
“Hả?” Sở Đường sửng sốt, anh rể đột nhiên nói những lời này... chẳng lẽ là... Sở Đường vội vàng quay đầu lại, quả nhiên Sở Từ không biết khi nào đã đi tới cửa, cộng thêm mấy người khác, bước đi cũng không có tiếng động. Thật hù chết người mà!
“Chị... chị đã về rồi?” Sở Đường xấu hổ tiến lên, động tác như muốn nâng bụng cô: “Thế nào? Chị có mệt không?”
Từ Vân Liệt cũng đi tới, ánh mắt đều chăm chú vào Sở Từ, vẫn không nhúc nhích. Giây tiếp theo, hắn móc ra mô hình khẩu súng từ trong túi, biểu cảm dịu dàng: “Đây là anh mua từ nước ngoài mang về, mô hình không khác gì với súng thật. Khẩu này tầm bắn xa, thích hợp với con gái. Em quen rồi thì tùy tiện chơi.”
Ánh mắt Sở Từ sáng ngời, tâm trạng rất tốt.
“Đúng rồi, vừa rồi hai người đang nói gì về địa vị, rồi phụ nữ vậy?” Sở Từ cầm lấy món đồ, thản nhiên nói.
“À, em trai nói em mang thai thì cứ ở nhà, nó sẽ chăm sóc em.” Sở Đường còn chưa kịp nói thì Từ Vân Liệt đã cất giọng nói trước.
Sở Đường trợn to đôi mắt, cũng không dám tin anh Từ thật thà và trung thực của cậu sẽ nói ra những lời như vậy. Quá xấu rồi! Đây rõ ràng là ý của anh ấy, vậy mà đẩy nó cho cậu. Mặc dù cậu cũng đồng ý, nhưng ít nhất cũng nên chia ngọt sẻ bùi chứ.
Sở Đường vừa cúp điện thoại từ huyện Y Thủy đã lập tức chạy về nhà. Nam nữ sinh trong trường học nhìn mà ngơ ngác.
Sở Đường chính là nhân vật quan trọng trong trường học của bọn họ. Lúc trước khi mới đến trường, ai cũng nghĩ rằng học sinh mũi nhọn là đồ quê mùa. Nhưng sau khi so sánh, bọn họ lại phát hiện Sở Đường bí ẩn hơn rất nhiều học sinh có tiền có thế, cũng không thấy cậu không có tiền trả hay bắt nạt người khác, vẫn luôn xung phong đi trước người khác, là mục tiêu của sự hâm mộ và ghen tỵ của mọi người.
Cũng là một người trẻ tuổi, Sở Đường người ta có thái độ bình tĩnh và điềm đạm khác với những người khác. Dường như chuyện lớn cũng không thể làm cho người này lo lắng sốt ruột vậy.
Nhưng gần đây cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Đàn anh Sở Đường này lại xin nghỉ một lần ba ngày. Mặc dù cậu xin nghỉ vẫn đạt thành tích xuất sắc, nhưng buổi tối cũng không trở về ký túc xá ngủ quả thực làm cho người không thể chấp nhận được, rất nhiều đàn em gái đều đang nghi ngờ chàng trai xuất sắc này đang yêu đương. Thực sự có rất nhiều cô gái thầm khóc chết đi sống lại.
Cũng chỉ có mấy người bạn ít ỏi biết Sở Đường suốt ngày chạy về nhà, không phải vì người khác, mà hoàn toàn là vì chị ruột của mình.
Trước giờ chưa thấy người nào bám chị gái như vậy!
Nói kỹ hơn, thực ra là chưa thấy người nào bám cháu trai như vậy... còn chưa chào đời nữa đã suốt ngày lải nhải ngoài bụng. Sau khi sinh ra còn không biết sẽ thế nào.
“Anh rể! Chị của em đâu? Có phải còn ở bệnh viện chưa về không?” Sở Đường vừa về nhà đã nhìn thấy anh rể Từ Vân Liệt đang ngồi trong sân với vẻ mặt ủ rũ cái, giống như tảng đá ngóng vợ vô cùng buồn bã.
“Em đi trông nom chị em đi!” Từ Vân Liệt nghẹn ra một câu.
“Nhưng đó là vợ của anh mà? Sao anh không quan tâm?” Sở Đường trợn mắt: “Anh rể, địa vị của phụ nữ trong nhà chúng ta có phải quá cao hay không? Anh xem một người rồi hai người, ai cũng không về nhà. Lời nói của em cũng không có tác dụng...”
Người số một không về nhà chính là chị cậu, đi theo chị cậu chính là Tần Trường Tố và cùng Dịch Tình. Dịch Tình dù sao cũng đã ở nhà bọn họ khá lâu rồi, nên lời này cậu cũng không nói quá đáng. Thậm chí gạt hai người này sang một bên, hai cô bé trong nhà là Sở Ninh và Hoắc Hạnh Quả đều nói một không hai.
Cậu nhớ rõ Sở Ninh trước đây còn không có dũng cảm nói ra suy nghĩ của mình, cũng không biết bây giờ tại sao lại thay đổi nhiều như vậy; còn trẻ mà dám đến một nhà hàng món tây hiếm hoi mới mở ở thủ đô để ăn cắp nghề.
Từ Vân Liệt nhìn cậu một cái, đột nhiên đổi giọng nói: “Tiểu Từ làm chuyện này anh luôn ủng hộ. Địa vị của em không cao, nhưng anh khác với em. Hơn nữa phụ nữ nhà chúng ta cũng không tầm thường, không giống với người ngoài.”
“Hả?” Sở Đường sửng sốt, anh rể đột nhiên nói những lời này... chẳng lẽ là... Sở Đường vội vàng quay đầu lại, quả nhiên Sở Từ không biết khi nào đã đi tới cửa, cộng thêm mấy người khác, bước đi cũng không có tiếng động. Thật hù chết người mà!
“Chị... chị đã về rồi?” Sở Đường xấu hổ tiến lên, động tác như muốn nâng bụng cô: “Thế nào? Chị có mệt không?”
Từ Vân Liệt cũng đi tới, ánh mắt đều chăm chú vào Sở Từ, vẫn không nhúc nhích. Giây tiếp theo, hắn móc ra mô hình khẩu súng từ trong túi, biểu cảm dịu dàng: “Đây là anh mua từ nước ngoài mang về, mô hình không khác gì với súng thật. Khẩu này tầm bắn xa, thích hợp với con gái. Em quen rồi thì tùy tiện chơi.”
Ánh mắt Sở Từ sáng ngời, tâm trạng rất tốt.
“Đúng rồi, vừa rồi hai người đang nói gì về địa vị, rồi phụ nữ vậy?” Sở Từ cầm lấy món đồ, thản nhiên nói.
“À, em trai nói em mang thai thì cứ ở nhà, nó sẽ chăm sóc em.” Sở Đường còn chưa kịp nói thì Từ Vân Liệt đã cất giọng nói trước.
Sở Đường trợn to đôi mắt, cũng không dám tin anh Từ thật thà và trung thực của cậu sẽ nói ra những lời như vậy. Quá xấu rồi! Đây rõ ràng là ý của anh ấy, vậy mà đẩy nó cho cậu. Mặc dù cậu cũng đồng ý, nhưng ít nhất cũng nên chia ngọt sẻ bùi chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro