Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Trồng thuốc
Niên Tiểu Hoa
2024-01-18 17:18:41
Editor: demcodon
Sở Từ nghe được lời hắn nói ánh mắt sáng ngời. Nhưng đảo mắt rút lại. Mặc dù nàng thật sự cảm thấy hứng thú với súng và đạn pháo hiện đại, nhưng làm nữ quân nhân là không có khả năng. Kỹ năng sách Phúc Duyên trong tay nàng đều có liên quan đến cuộc sống. Thậm chí ngay cả võ thuật hạng nhất này cũng không có, hiển nhiên vì tránh cho nàng đi lại đường xưa kiếp trước. Hơn nữa ngày đầu tiên mượn xác sống lại tiểu hòa thượng đã nói rõ ràng với nàng, đến thế giới này chủ yếu là để cho nàng cải tạo, tôi luyện cơ thể và hoá giải sát khí trên người, mới tăng thêm phúc cho cha mẹ và em trai kiếp trước. Nếu thật sự làm lính, khẳng định linh thụ sẽ không kết ra quả nữa. Vậy cũng không sống được mấy tháng.
Mặc dù không thể đi lính nhưng có nhờ người thân là Từ Đại này. Tương lai cũng có thể chạm vào súng cho đã nghiền, cũng coi như không tệ.
Thời gian ăn cơm hai người tâm sự không ít, mắt thấy sắc trời ngày càng tối. Từ Vân Liệt cũng không ở lại. Sau khi giúp đỡ Sở Từ rửa chén đũa xong sảng khoái ra cửa.
Chỉ là lúc này, trên đường nhỏ xa xa đã có đôi mắt nhìn chằm chằm về phía từ đường, hai mắt toát ra ý hận.
--- ---
Ngày hôm sau, lúc Sở Từ đến ruộng thì Từ Vân Liệt đã làm không ít việc. Nếu không phải hố này đào thẳng tắp, nàng sẽ nhịn không được hoài nghi người đàn ông này có phải một đêm không ngủ hay không.
Hai đêm nay Từ Vân Liệt tạm chấp nhật ngủ trong đống cỏ khô gần đó, cũng không xuất hiện trước mặt người khác. Ngay cả người nhà họ Từ đều cho rằng hắn đến khách sạn ở huyện ở, căn bản không nghĩ tới hắn ở hai đem gần từ đường. Hoàn cảnh bên ngoài mặc dù không tốt, nhưng Từ Vân Liệt đã quen. 5-6 năm đi lính đã chịu đựng vô số khó khăn. Huống chi hai năm nay còn luôn đánh giặc ở biên giới, có thể giữ được mạng đã là chuyện cực kỳ may mắn. Sao có thể bắt bẻ chỗ ở chứ?
Trong một ngày này, Sở Từ gieo hết tất cả hạt giống trong bảy mẫu, tất cả đều là cây chàm. Nàng đặc biệt tìm đến một quyển hướng dẫn thu mua thảo dược xem qua. Thân và rễ của cây chàm (bản lam căn) này đưa đến trạm thu mua dược liệu mỗi ký có thể được 7 hào, khoảng sáu tháng có thể thu hoạch. Trước khi thu hoạch hết cây, cách hai tháng có thể thu hoạch lá (đại thanh diệp) một lần. Sau khi phơi nắng mỗi ký được thêm 2 hào, sản lượng mỗi mẫu cũng không thấp, sản lượng rễ đại khái là 300 ký, lá đại khái là 200 ký. Bảy mẫu này cuối cùng đại khái có thể bán ra rễ gần 3000 đồng, lá 5-600 đồng.
Đương nhiên, gieo trồng dược liệu này cũng phải lo lắng, phân bón và nước cũng không thể thiếu; còn phải đi trừ phí tổn, cũng may hạt giống này nàng đã dùng lá linh thụ xử lý qua, có thể tiết kiệm không ít tiền.
Ngoại trừ rễ cây chàm, trạm thu mua còn thường xuyên thu mua các dược liệu khác. Ví dụ như: rễ cỏ tranh, rễ sơn đậu, rễ cây ma hoàng hoặc là đảng sâm, cây bối mẫu, vv... Thậm chí ngoại trừ những thực vật này còn có: giun đất, xương hổ, xạ hương. Trong đó xạ hương này đắc nhất. Mặc dù là một túi nho nhỏ cũng có thể giá trị mấy trăm đồng. Nhưng bên thôn Thiên Trì này cũng không hươu xạ. Bởi vậy căn bản không có người có thể tìm được thứ này.
Sở Từ nhìn bảy mẫu ruộng tốt này tâm tư bắt đầu lung lay. Dược liệu chính là thứ tốt, trồng lên mặc dù cần kỹ thuật. Nhưng nàng có sự tiện lợi trong mặt này, lấy rễ cây chàm làm ví dụ: lá cây nó sinh ra có thể bán cũng có thể dùng để cho gia súc và gia cầm ăn. Những gia súc này nếu thường ăn thứ này lớn lên cũng rất khó sinh bệnh. Cho dù là người lúc cảm mạo ngao nước uống mấy cũng có thể khỏe.
Nếu dược liệu là thứ tốt, chỉ trồng bao nhiêu đây dường như hơi ít. Chờ đầu xuân có thể lại tìm thôn trưởng nhận thầu thêm chút ruộng trống, trồng nhiều chủng loại khác một chút; tốt nhất có thể bao hết ngọn núi này nuôi thả một ít gà vịt dê bò, lại trồng lên một số cây ăn quả. Cuộc sống có thể càng rực rỡ hơn.
Sở Từ nghe được lời hắn nói ánh mắt sáng ngời. Nhưng đảo mắt rút lại. Mặc dù nàng thật sự cảm thấy hứng thú với súng và đạn pháo hiện đại, nhưng làm nữ quân nhân là không có khả năng. Kỹ năng sách Phúc Duyên trong tay nàng đều có liên quan đến cuộc sống. Thậm chí ngay cả võ thuật hạng nhất này cũng không có, hiển nhiên vì tránh cho nàng đi lại đường xưa kiếp trước. Hơn nữa ngày đầu tiên mượn xác sống lại tiểu hòa thượng đã nói rõ ràng với nàng, đến thế giới này chủ yếu là để cho nàng cải tạo, tôi luyện cơ thể và hoá giải sát khí trên người, mới tăng thêm phúc cho cha mẹ và em trai kiếp trước. Nếu thật sự làm lính, khẳng định linh thụ sẽ không kết ra quả nữa. Vậy cũng không sống được mấy tháng.
Mặc dù không thể đi lính nhưng có nhờ người thân là Từ Đại này. Tương lai cũng có thể chạm vào súng cho đã nghiền, cũng coi như không tệ.
Thời gian ăn cơm hai người tâm sự không ít, mắt thấy sắc trời ngày càng tối. Từ Vân Liệt cũng không ở lại. Sau khi giúp đỡ Sở Từ rửa chén đũa xong sảng khoái ra cửa.
Chỉ là lúc này, trên đường nhỏ xa xa đã có đôi mắt nhìn chằm chằm về phía từ đường, hai mắt toát ra ý hận.
--- ---
Ngày hôm sau, lúc Sở Từ đến ruộng thì Từ Vân Liệt đã làm không ít việc. Nếu không phải hố này đào thẳng tắp, nàng sẽ nhịn không được hoài nghi người đàn ông này có phải một đêm không ngủ hay không.
Hai đêm nay Từ Vân Liệt tạm chấp nhật ngủ trong đống cỏ khô gần đó, cũng không xuất hiện trước mặt người khác. Ngay cả người nhà họ Từ đều cho rằng hắn đến khách sạn ở huyện ở, căn bản không nghĩ tới hắn ở hai đem gần từ đường. Hoàn cảnh bên ngoài mặc dù không tốt, nhưng Từ Vân Liệt đã quen. 5-6 năm đi lính đã chịu đựng vô số khó khăn. Huống chi hai năm nay còn luôn đánh giặc ở biên giới, có thể giữ được mạng đã là chuyện cực kỳ may mắn. Sao có thể bắt bẻ chỗ ở chứ?
Trong một ngày này, Sở Từ gieo hết tất cả hạt giống trong bảy mẫu, tất cả đều là cây chàm. Nàng đặc biệt tìm đến một quyển hướng dẫn thu mua thảo dược xem qua. Thân và rễ của cây chàm (bản lam căn) này đưa đến trạm thu mua dược liệu mỗi ký có thể được 7 hào, khoảng sáu tháng có thể thu hoạch. Trước khi thu hoạch hết cây, cách hai tháng có thể thu hoạch lá (đại thanh diệp) một lần. Sau khi phơi nắng mỗi ký được thêm 2 hào, sản lượng mỗi mẫu cũng không thấp, sản lượng rễ đại khái là 300 ký, lá đại khái là 200 ký. Bảy mẫu này cuối cùng đại khái có thể bán ra rễ gần 3000 đồng, lá 5-600 đồng.
Đương nhiên, gieo trồng dược liệu này cũng phải lo lắng, phân bón và nước cũng không thể thiếu; còn phải đi trừ phí tổn, cũng may hạt giống này nàng đã dùng lá linh thụ xử lý qua, có thể tiết kiệm không ít tiền.
Ngoại trừ rễ cây chàm, trạm thu mua còn thường xuyên thu mua các dược liệu khác. Ví dụ như: rễ cỏ tranh, rễ sơn đậu, rễ cây ma hoàng hoặc là đảng sâm, cây bối mẫu, vv... Thậm chí ngoại trừ những thực vật này còn có: giun đất, xương hổ, xạ hương. Trong đó xạ hương này đắc nhất. Mặc dù là một túi nho nhỏ cũng có thể giá trị mấy trăm đồng. Nhưng bên thôn Thiên Trì này cũng không hươu xạ. Bởi vậy căn bản không có người có thể tìm được thứ này.
Sở Từ nhìn bảy mẫu ruộng tốt này tâm tư bắt đầu lung lay. Dược liệu chính là thứ tốt, trồng lên mặc dù cần kỹ thuật. Nhưng nàng có sự tiện lợi trong mặt này, lấy rễ cây chàm làm ví dụ: lá cây nó sinh ra có thể bán cũng có thể dùng để cho gia súc và gia cầm ăn. Những gia súc này nếu thường ăn thứ này lớn lên cũng rất khó sinh bệnh. Cho dù là người lúc cảm mạo ngao nước uống mấy cũng có thể khỏe.
Nếu dược liệu là thứ tốt, chỉ trồng bao nhiêu đây dường như hơi ít. Chờ đầu xuân có thể lại tìm thôn trưởng nhận thầu thêm chút ruộng trống, trồng nhiều chủng loại khác một chút; tốt nhất có thể bao hết ngọn núi này nuôi thả một ít gà vịt dê bò, lại trồng lên một số cây ăn quả. Cuộc sống có thể càng rực rỡ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro