Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Tức chết rồi!
Niên Tiểu Hoa
2024-01-18 17:18:41
Editor: demcodon
Bốn người phụ nữ lại có thái độ coi đàn ông là trời. Loại uất ức này xứng đáng bị chồng xem như nô lệ sai khiến.
"Sở Từ, tao biết mày chán ghét bọn tao. Nhưng hôn nhân là chuyện lớn, một con bé như mày thì biết cái gì! Dù sao mày cũng biết tình huống của ba người này. Sau đó để cho ông ngoại mày tự chọn cho mày. Sau khi quyết định xong mày không gả cũng không được!" Vương thị hơi tức giận, bà nhẹ nhàng giúp đỡ Sở Từ đã là mức độ nhẫn nại lớn nhất. Nếu không phải nể tình chị em bọn nó còn có chút tác dụng. Cho dù đưa Sở Từ gả cho ông già 60 tuổi, bà cũng đều cảm thấy không xứng!
Rầm! Ngay khi giọng nói của Vương thị vừa dứt thì cửa lớn bị người đá văng. Chỉ thấy Từ Vân Liệt hùng hổ đi tới.
Vương thị nhìn thấy Từ Vân Liệt theo bản năng sợ hãi, cả người co rút về phía sau.
"Ai cho mấy người xen vào việc của người khác?" Từ Vân Liệt vừa đến trước mặt đã xoay người nhìn chằm chằm bốn người, sắc mặt âm u giống như muốn giết người.
"Cậu... cậu là ai..." Hai bà mợ khác không biết Từ Vân Liệt, nhưng bị khí thế của hắn sợ tới mức chột dạ, cà lăm hỏi.
"Tôi là ai mấy người cũng không biết mà dám giới thiệu đàn ông cho cô ấy? Nghe nói nhà mấy người có rất nhiều con trai phải không?" Từ Vân Liệt lạnh lùng nói.
"Có... có ý gì?" Hai bà mợ kia hơi hai sửng sốt, còn Vương thi bên cạnh sắc mặt trong chớp mắt thay đổi, giọng lập tức trở nên sắc nhọn lên: "Cậu đừng làm bậy, chúng tôi cũng không đồng ý cho tụi nó đi lính!"
Đi làm lính thật ra cũng không có gì. Nếu lăn lộn tốt, tương lai cả nhà cũng có thể cùng nhau vinh quang. Nhưng Từ Vân Liệt là một quan chức trong quân đội, ai biết được liệu hắn có thể dùng sức sau lưng đề cử con trai của mấy bà ra tiền tuyến đánh giặc hay không? Nếu thật sự trở thành binh lính ở biên giới, các bà còn không phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?
Vương thị vừa nói như vậy, bà lão và hai người khác cũng đều hiểu, trong lòng co rụt lại. Các bà đều có con trai. Mặc dù tuổi còn hơi nhỏ, nhưng cũng sẽ lớn lên. Hơn nữa cũng chỉ là thời gian mấy năm mà thôi.
"Anh Từ, anh có chút đạo đức nghề nghiệp được không? Theo em được biết, mấy đứa em họ kia đều là dưa cong táo nứt chất lượng kém, cũng xứng làm quân nhân à? Cho dù là hù dọa bọn họ cũng không nên xúc phạm nghề cũ của mình. Cho nên, em nghĩ không đáng cân nhắc bọn họ đưa người vào quân đội cũng rất phiền phức. Tốt hơn hết là đưa người đến trại giam trẻ vị thành niên để trải nghiệm cuộc sống. Dù sao mấy đứa em họ của em cũng không nghe lời, không biết khi nào thì bắt đầu phạm tội. Chi bằng trước tiên nhắc nhở bọn nó, đưa vào một thời gian lại đưa ra cũng dễ làm thôi, chuyện này cũng không phiền phức." Sở Từ cười hì hì nói.
Bà lão vừa nghe trợn trắng mắt, nhất thời hôn mê bất tỉnh.
Ba chị em dâu vừa thấy vội vàng đỡ mẹ chồng: "Sở Từ! Mày cũng dám chọc tức cho bà ngoại mày hôn mê! Mày đây là muốn là cho người lớn trong nhà đều tức chết sao?"
"Đây không phải còn chưa có chết sao? Nếu có thể đưa bọn họ sống sờ sờ tức chết đi, còn bớt việc." Sở Từ nói nhẹ nhàng một câu.
Trong lòng ba người đều phát nghẹn, không ngờ Sở Từ lại không kiêng kỵ như vậy. Hôm nay đến đây thật sự không muốn cãi nhau với Sở Từ. Dù sao bọn họ chọn cũng là đàn ông tốt. Một đứa con gái có danh tiếng hư hỏng như Sở Từ, dựa theo lẽ thường căn bản không có khả năng gả đến nhà trong sạch. Cho nên phải mang ơn các bà mới đúng. Nhưng không ngờ trái tim của nó được làm bằng tảng đá.
Đàn ông tốt như vậy cũng không cần, thật là ngớ ngẩn!
"Còn chưa cút?" Từ Vân Liệt lạnh lẽo hừ một tiếng, tiếp theo lại nói: "Nhà họ Sở, tôi nhớ kỹ rồi. Sau khi mấy người trở về sau thổi gió với người làm chủ trong nhà, cứ nói trong nhà nếu như xảy ra chuyện gì đừng trách người ngoài, cứ tìm nguyên nhân trên người mình là được!"
Bốn người phụ nữ lại có thái độ coi đàn ông là trời. Loại uất ức này xứng đáng bị chồng xem như nô lệ sai khiến.
"Sở Từ, tao biết mày chán ghét bọn tao. Nhưng hôn nhân là chuyện lớn, một con bé như mày thì biết cái gì! Dù sao mày cũng biết tình huống của ba người này. Sau đó để cho ông ngoại mày tự chọn cho mày. Sau khi quyết định xong mày không gả cũng không được!" Vương thị hơi tức giận, bà nhẹ nhàng giúp đỡ Sở Từ đã là mức độ nhẫn nại lớn nhất. Nếu không phải nể tình chị em bọn nó còn có chút tác dụng. Cho dù đưa Sở Từ gả cho ông già 60 tuổi, bà cũng đều cảm thấy không xứng!
Rầm! Ngay khi giọng nói của Vương thị vừa dứt thì cửa lớn bị người đá văng. Chỉ thấy Từ Vân Liệt hùng hổ đi tới.
Vương thị nhìn thấy Từ Vân Liệt theo bản năng sợ hãi, cả người co rút về phía sau.
"Ai cho mấy người xen vào việc của người khác?" Từ Vân Liệt vừa đến trước mặt đã xoay người nhìn chằm chằm bốn người, sắc mặt âm u giống như muốn giết người.
"Cậu... cậu là ai..." Hai bà mợ khác không biết Từ Vân Liệt, nhưng bị khí thế của hắn sợ tới mức chột dạ, cà lăm hỏi.
"Tôi là ai mấy người cũng không biết mà dám giới thiệu đàn ông cho cô ấy? Nghe nói nhà mấy người có rất nhiều con trai phải không?" Từ Vân Liệt lạnh lùng nói.
"Có... có ý gì?" Hai bà mợ kia hơi hai sửng sốt, còn Vương thi bên cạnh sắc mặt trong chớp mắt thay đổi, giọng lập tức trở nên sắc nhọn lên: "Cậu đừng làm bậy, chúng tôi cũng không đồng ý cho tụi nó đi lính!"
Đi làm lính thật ra cũng không có gì. Nếu lăn lộn tốt, tương lai cả nhà cũng có thể cùng nhau vinh quang. Nhưng Từ Vân Liệt là một quan chức trong quân đội, ai biết được liệu hắn có thể dùng sức sau lưng đề cử con trai của mấy bà ra tiền tuyến đánh giặc hay không? Nếu thật sự trở thành binh lính ở biên giới, các bà còn không phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?
Vương thị vừa nói như vậy, bà lão và hai người khác cũng đều hiểu, trong lòng co rụt lại. Các bà đều có con trai. Mặc dù tuổi còn hơi nhỏ, nhưng cũng sẽ lớn lên. Hơn nữa cũng chỉ là thời gian mấy năm mà thôi.
"Anh Từ, anh có chút đạo đức nghề nghiệp được không? Theo em được biết, mấy đứa em họ kia đều là dưa cong táo nứt chất lượng kém, cũng xứng làm quân nhân à? Cho dù là hù dọa bọn họ cũng không nên xúc phạm nghề cũ của mình. Cho nên, em nghĩ không đáng cân nhắc bọn họ đưa người vào quân đội cũng rất phiền phức. Tốt hơn hết là đưa người đến trại giam trẻ vị thành niên để trải nghiệm cuộc sống. Dù sao mấy đứa em họ của em cũng không nghe lời, không biết khi nào thì bắt đầu phạm tội. Chi bằng trước tiên nhắc nhở bọn nó, đưa vào một thời gian lại đưa ra cũng dễ làm thôi, chuyện này cũng không phiền phức." Sở Từ cười hì hì nói.
Bà lão vừa nghe trợn trắng mắt, nhất thời hôn mê bất tỉnh.
Ba chị em dâu vừa thấy vội vàng đỡ mẹ chồng: "Sở Từ! Mày cũng dám chọc tức cho bà ngoại mày hôn mê! Mày đây là muốn là cho người lớn trong nhà đều tức chết sao?"
"Đây không phải còn chưa có chết sao? Nếu có thể đưa bọn họ sống sờ sờ tức chết đi, còn bớt việc." Sở Từ nói nhẹ nhàng một câu.
Trong lòng ba người đều phát nghẹn, không ngờ Sở Từ lại không kiêng kỵ như vậy. Hôm nay đến đây thật sự không muốn cãi nhau với Sở Từ. Dù sao bọn họ chọn cũng là đàn ông tốt. Một đứa con gái có danh tiếng hư hỏng như Sở Từ, dựa theo lẽ thường căn bản không có khả năng gả đến nhà trong sạch. Cho nên phải mang ơn các bà mới đúng. Nhưng không ngờ trái tim của nó được làm bằng tảng đá.
Đàn ông tốt như vậy cũng không cần, thật là ngớ ngẩn!
"Còn chưa cút?" Từ Vân Liệt lạnh lẽo hừ một tiếng, tiếp theo lại nói: "Nhà họ Sở, tôi nhớ kỹ rồi. Sau khi mấy người trở về sau thổi gió với người làm chủ trong nhà, cứ nói trong nhà nếu như xảy ra chuyện gì đừng trách người ngoài, cứ tìm nguyên nhân trên người mình là được!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro