Anh Có Siêu Năn...
Cẩu Trứ Đích Cẩu
2024-08-07 00:45:22
Người đàn ông đi đầu chắc là đại ca, chải mái tóc bết dầu hất ra sau, đeo kính gọng đen trên sống mũi, cổ đeo sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay cái, tay cầm điếu xì gà, trông rất khí phái.
Khi nhìn thấy bến tàu đã bị hai vợ chồng Đinh Mộ dọn sạch, tay anh ta run lên, điếu xì gà rơi xuống đất, anh ta gầm lên với đám tay chân phía sau: “Vương Ma Tử nói hàng vừa dỡ xuống ở đây? Hàng đâu?”
Từng tên đàn em cúi đầu rụt cổ như chim sẻ, không dám hó hé.
Một tên nhanh nhạy lập tức rút điện thoại ra gọi cho người bên kia, giọng nói của Vương Ma Tử vừa vang lên ở đầu bên kia điện thoại, thì gã đầu hói bóng dầu giật lấy điện thoại nói: “Vương Ma Tử, mày định làm gì? Tao đã trả tiền cho mày rồi, mày dám lừa tao à? Tao đang ở bến tàu Ngư Nhân! Cái gì? Mắt tao không tốt, vậy mười mấy tên đàn em của tao đều mù à? Tao không nói nhảm với mày nữa, mau đến đây!” “
Trong lúc gã đầu hói nói chuyện, mười mấy tên đàn em cầm đèn pin rọi sáng tỏa ra khắp nơi, lục tung xung quanh bến tàu.
Mai Ngạn Quân kéo Đinh Mộ lén lút di chuyển vào sâu trong bụi cây, khi bọn họ đến trên đường, có người hét lên: “Phát hiện dấu chân ở đây, có người từng đi ngang qua chỗ này.”
Nhóm người đang tìm kiếm ở khu vực đó lập tức đi về phía đó, Đinh Mộ thấy nguy hiểm đã qua, cô thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy cô đã ra hiệu cho Mai Ngạn Quân trốn vào không gian, nhưng Mai Ngạn Quân bảo cô đợi thêm.
Lúc này, nhóm người dỡ hàng đầu tiên cũng đến, bọn họ xuống xe ở ngã tư, hai bên nhanh chóng đối đầu với nhau, cách hơi xa cho nên cô không nghe rõ họ nói gì, chỉ thấy bọn họ đang cãi nhau, có vẻ như không thỏa thuận được, có người bắt đầu cởi cúc áo xắn tay áo, có người rút dao găm, có người lấy mã tấu ra từ trên xe, mắt thấy một lời không hợp là lao vào đánh nhau.
Đang xem hăng say, Mai Ngạn Quân bỗng dưng kéo cô một cái, cô nhìn theo hướng anh ra hiệu, một mảng đen kịt không thấy thứ gì cả.
Thấy Đinh Mộ không hiểu, Mai Ngạn Quân hạ giọng nói: “Có tay súng bắn tỉa ở đằng kia! Người của cảnh sát đến rồi.”
Đinh Mộ sợ hãi đến run rẩy, cô vừa định kéo Mai Ngạn Quân vào không gian thì chỉ thấy trước mắt có gì đó lóe lên, mở mắt ra đã thấy mình đang đứng trước cửa tiểu khu.
Cô ngạc nhiên nhìn Mai Ngạn Quân, Mai Ngạn Quân lại kéo cô đi thẳng về nhà.
“Về nhà nói chuyện.”
Về đến nhà, cởi áo mưa treo lên hiên nhà để phơi khô, trong lòng Đinh Mộ đầy tò mò, cô nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ.
Cô nằm trên giường không đợi lâu, Mai Ngạn Quân cũng tắm xong.
Chuyện vừa xảy ra quá kỳ diệu, bọn họ còn đang ở bến tàu, trước mắt lóe lên một cái đã đến cửa tiểu khu, Đinh Mộ nhịn không được hỏi thẳng: “Chúng ta về nhà bằng cách nào? Em chỉ thấy trước mắt lóe lên.”
“Là anh đưa em về.” Mai Ngạn Quân vừa lau tóc vừa nói.
“Anh có siêu năng lực à? Từ khi nào thé? Trước đây đã có chưa? Hay là sau khi trọng sinh mới có giống em?” Đinh Mộ liên tục đặt câu hỏi.
Khi nhìn thấy bến tàu đã bị hai vợ chồng Đinh Mộ dọn sạch, tay anh ta run lên, điếu xì gà rơi xuống đất, anh ta gầm lên với đám tay chân phía sau: “Vương Ma Tử nói hàng vừa dỡ xuống ở đây? Hàng đâu?”
Từng tên đàn em cúi đầu rụt cổ như chim sẻ, không dám hó hé.
Một tên nhanh nhạy lập tức rút điện thoại ra gọi cho người bên kia, giọng nói của Vương Ma Tử vừa vang lên ở đầu bên kia điện thoại, thì gã đầu hói bóng dầu giật lấy điện thoại nói: “Vương Ma Tử, mày định làm gì? Tao đã trả tiền cho mày rồi, mày dám lừa tao à? Tao đang ở bến tàu Ngư Nhân! Cái gì? Mắt tao không tốt, vậy mười mấy tên đàn em của tao đều mù à? Tao không nói nhảm với mày nữa, mau đến đây!” “
Trong lúc gã đầu hói nói chuyện, mười mấy tên đàn em cầm đèn pin rọi sáng tỏa ra khắp nơi, lục tung xung quanh bến tàu.
Mai Ngạn Quân kéo Đinh Mộ lén lút di chuyển vào sâu trong bụi cây, khi bọn họ đến trên đường, có người hét lên: “Phát hiện dấu chân ở đây, có người từng đi ngang qua chỗ này.”
Nhóm người đang tìm kiếm ở khu vực đó lập tức đi về phía đó, Đinh Mộ thấy nguy hiểm đã qua, cô thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy cô đã ra hiệu cho Mai Ngạn Quân trốn vào không gian, nhưng Mai Ngạn Quân bảo cô đợi thêm.
Lúc này, nhóm người dỡ hàng đầu tiên cũng đến, bọn họ xuống xe ở ngã tư, hai bên nhanh chóng đối đầu với nhau, cách hơi xa cho nên cô không nghe rõ họ nói gì, chỉ thấy bọn họ đang cãi nhau, có vẻ như không thỏa thuận được, có người bắt đầu cởi cúc áo xắn tay áo, có người rút dao găm, có người lấy mã tấu ra từ trên xe, mắt thấy một lời không hợp là lao vào đánh nhau.
Đang xem hăng say, Mai Ngạn Quân bỗng dưng kéo cô một cái, cô nhìn theo hướng anh ra hiệu, một mảng đen kịt không thấy thứ gì cả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy Đinh Mộ không hiểu, Mai Ngạn Quân hạ giọng nói: “Có tay súng bắn tỉa ở đằng kia! Người của cảnh sát đến rồi.”
Đinh Mộ sợ hãi đến run rẩy, cô vừa định kéo Mai Ngạn Quân vào không gian thì chỉ thấy trước mắt có gì đó lóe lên, mở mắt ra đã thấy mình đang đứng trước cửa tiểu khu.
Cô ngạc nhiên nhìn Mai Ngạn Quân, Mai Ngạn Quân lại kéo cô đi thẳng về nhà.
“Về nhà nói chuyện.”
Về đến nhà, cởi áo mưa treo lên hiên nhà để phơi khô, trong lòng Đinh Mộ đầy tò mò, cô nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ.
Cô nằm trên giường không đợi lâu, Mai Ngạn Quân cũng tắm xong.
Chuyện vừa xảy ra quá kỳ diệu, bọn họ còn đang ở bến tàu, trước mắt lóe lên một cái đã đến cửa tiểu khu, Đinh Mộ nhịn không được hỏi thẳng: “Chúng ta về nhà bằng cách nào? Em chỉ thấy trước mắt lóe lên.”
“Là anh đưa em về.” Mai Ngạn Quân vừa lau tóc vừa nói.
“Anh có siêu năng lực à? Từ khi nào thé? Trước đây đã có chưa? Hay là sau khi trọng sinh mới có giống em?” Đinh Mộ liên tục đặt câu hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro