Bắt Đầu Kế Hoạc...
Cẩu Trứ Đích Cẩu
2024-08-07 00:45:22
Đinh Mộ lên mạng tìm mua quần áo ở nhà loại dày dặn thêm lông, mua mỗi người sáu bộ dài ngắn khác nhau, thậm chí còn mua cho Mai Ngạn Quân, cô mua nhiều nên đòi cửa hàng bán với giá sỉ.
Ủng len, vớ, quần áo giữ nhiệt, áo len, mũ, khăn quàng cổ, găng tay đều phải dày dặn thêm lông, dù kiếp trước bọn họ không ra ngoài nhưng hai đứa nhỏ vẫn bị tê cóng tay chân.
Mỗi hộp có 50 bình nước nóng bằng cao su và mười máy hâm sữa. Cô mua 200 hộp từ các cửa hàng khác nhau.
Áo khoác quân đội, áo khoác loại tốt, vừa ấm vừa chống thấm nước.
Đinh Mộ trực tiếp đến cửa hàng để đặt làm, áo khoác lông bán trên mạng nhồi quá ít lông, cho nên hoàn toàn không thể chịu được cực hàn từ âm 60 đến 70 độ.
Khi hai đứa nhỏ đến độ tuổi phát triển cơ thể, Đinh Mộ dự trù hai năm sẽ đổi tám bộ đồ cho bọn nhỏ, cô đặt mua bốn bộ cho người lớn, bao gồm cả quần áo.
Sau khi cô giải quyết vấn đề giữ ấm thì đã là ba giờ chiều, chắc mấy đứa nhỏ cũng ngủ trưa dậy rồi.
Đinh Mộ đi đến phòng ngủ nhỏ, thấy cậu con trai tri kỷ đã thức dậy mặc quần áo, đang ngồi trên giường giúp em gái mặc quần áo.
Mai Ngạn Quân luôn giữ con trai Mai Vũ Văn bên mình khi ở nhà, đối với vấn đề giáo dục con cái, trước giờ Đinh Mộ chưa từng phản bác hay tranh cãi trước mặt anh, nếu có vấn đề gì, hai vợ chồng sẽ nói chuyện riêng với nhau rồi từ từ hướng dẫn con cái.
Đúng là một đứa nhỏ hiểu chuyện, trong mấy năm tận thế, toàn dựa vào cô và con trai cùng nhau chống đỡ.
“Mẹ ơi, Mai Đóa đói bụng rồi.” Mai Đóa ngước nhìn thấy mẹ đứng ở cửa, vỗ nhẹ vào chiếc bụng tròn vo của mình.
“Con muốn ăn gì nào?” Đinh Mộ mim cười hỏi cô bé đáng yêu.
Mai Vũ Văn quay đầu lại, nghiêm túc nói: “Mẹ ơi, đừng cho em gái ăn quá nhiều, nếu không thì em ấy lại không ăn tối nữa.”
“Anh trai xấu, không chơi với anh nữa.” Mai Đóa chu môi giả vờ giận dỗi.
“Được, vậy con uống chút sữa và ăn chút trái cây nhé.” Nhìn cặp con trai con gái đáng yêu, Đinh Mộ cười tít mắt.
Cô bước vào bếp rót hai cốc sữa nhỏ rồi rửa một đĩa cà chua bi.
Quay đầu nhìn thấy bếp ga và các thiết bị điện nhà bếp, cô nhớ lại rằng không lâu sau thảm họa thiên tai, nước, điện và ga đều bị cắt, đây đều là những thứ cần thiết trong cuộc sống, nhất định phải tích trữ nhiều hơn.
Sắp xếp ổn thỏa cho hai đứa nhỏ, Đinh Mộ trở về phòng dùng máy tính để tra cứu các điểm mua vật tư phù hợp.
Cô tính toán, cần mua nhiều thứ, nếu lái xe đi mua như vậy sẽ không chở được bao nhiêu, lại thu hút sự chú ý, cho thẳng vào không gian thì mục tiêu lớn, dễ bị lộ.
Vì vậy, Đinh Mộ đã tìm kiếm trên mạng và phát hiện ra một khu nhà kho mới được xây dựng ở ngoại ô thành phố, khá gần với chợ bán lương thực, dầu ăn, trái cây và rau củ, có thể làm điểm thu gom hàng tạm thời.
Đinh Mộ tìm một đại lý môi giới trên mạng rồi hẹn mười hai rưỡi trưa mai đến đó xem.
Ủng len, vớ, quần áo giữ nhiệt, áo len, mũ, khăn quàng cổ, găng tay đều phải dày dặn thêm lông, dù kiếp trước bọn họ không ra ngoài nhưng hai đứa nhỏ vẫn bị tê cóng tay chân.
Mỗi hộp có 50 bình nước nóng bằng cao su và mười máy hâm sữa. Cô mua 200 hộp từ các cửa hàng khác nhau.
Áo khoác quân đội, áo khoác loại tốt, vừa ấm vừa chống thấm nước.
Đinh Mộ trực tiếp đến cửa hàng để đặt làm, áo khoác lông bán trên mạng nhồi quá ít lông, cho nên hoàn toàn không thể chịu được cực hàn từ âm 60 đến 70 độ.
Khi hai đứa nhỏ đến độ tuổi phát triển cơ thể, Đinh Mộ dự trù hai năm sẽ đổi tám bộ đồ cho bọn nhỏ, cô đặt mua bốn bộ cho người lớn, bao gồm cả quần áo.
Sau khi cô giải quyết vấn đề giữ ấm thì đã là ba giờ chiều, chắc mấy đứa nhỏ cũng ngủ trưa dậy rồi.
Đinh Mộ đi đến phòng ngủ nhỏ, thấy cậu con trai tri kỷ đã thức dậy mặc quần áo, đang ngồi trên giường giúp em gái mặc quần áo.
Mai Ngạn Quân luôn giữ con trai Mai Vũ Văn bên mình khi ở nhà, đối với vấn đề giáo dục con cái, trước giờ Đinh Mộ chưa từng phản bác hay tranh cãi trước mặt anh, nếu có vấn đề gì, hai vợ chồng sẽ nói chuyện riêng với nhau rồi từ từ hướng dẫn con cái.
Đúng là một đứa nhỏ hiểu chuyện, trong mấy năm tận thế, toàn dựa vào cô và con trai cùng nhau chống đỡ.
“Mẹ ơi, Mai Đóa đói bụng rồi.” Mai Đóa ngước nhìn thấy mẹ đứng ở cửa, vỗ nhẹ vào chiếc bụng tròn vo của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Con muốn ăn gì nào?” Đinh Mộ mim cười hỏi cô bé đáng yêu.
Mai Vũ Văn quay đầu lại, nghiêm túc nói: “Mẹ ơi, đừng cho em gái ăn quá nhiều, nếu không thì em ấy lại không ăn tối nữa.”
“Anh trai xấu, không chơi với anh nữa.” Mai Đóa chu môi giả vờ giận dỗi.
“Được, vậy con uống chút sữa và ăn chút trái cây nhé.” Nhìn cặp con trai con gái đáng yêu, Đinh Mộ cười tít mắt.
Cô bước vào bếp rót hai cốc sữa nhỏ rồi rửa một đĩa cà chua bi.
Quay đầu nhìn thấy bếp ga và các thiết bị điện nhà bếp, cô nhớ lại rằng không lâu sau thảm họa thiên tai, nước, điện và ga đều bị cắt, đây đều là những thứ cần thiết trong cuộc sống, nhất định phải tích trữ nhiều hơn.
Sắp xếp ổn thỏa cho hai đứa nhỏ, Đinh Mộ trở về phòng dùng máy tính để tra cứu các điểm mua vật tư phù hợp.
Cô tính toán, cần mua nhiều thứ, nếu lái xe đi mua như vậy sẽ không chở được bao nhiêu, lại thu hút sự chú ý, cho thẳng vào không gian thì mục tiêu lớn, dễ bị lộ.
Vì vậy, Đinh Mộ đã tìm kiếm trên mạng và phát hiện ra một khu nhà kho mới được xây dựng ở ngoại ô thành phố, khá gần với chợ bán lương thực, dầu ăn, trái cây và rau củ, có thể làm điểm thu gom hàng tạm thời.
Đinh Mộ tìm một đại lý môi giới trên mạng rồi hẹn mười hai rưỡi trưa mai đến đó xem.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro