Sống Lại Thành Đại Lão Phản Diện
Không Thích Đồ...
Ngã Tần Lực Liễu
2024-11-18 08:37:35
"Mẹ làm thế này là vì ai? Còn phải để mày nói mẹ! Đây là bà nội cho mày đấy. Thật sự là chịu chi, cho hẳn hai quả trứng."
Bà ấy lườm một cái, rồi tiếp tục làm việc kim chỉ. Đúng là đồ lòng lang dạ sói, phí công đối tốt với nó.
Hứa Hướng Dương không đáp lời, với kiểu mẹ thế này ai có thể nghĩ ra được điều gì tốt?
Có điều đa phần đồ ăn đều vào miệng bà ấy, cho nguyên chủ ăn, chắc cũng chỉ để bịt miệng thôi.
Anh ăn một quả trứng, quả còn lại đưa cho Vương Tú Mẫn, "Cái này cho mẹ, con thấy ghê không ăn nổi. Đừng để dành đấy, con không thích ăn đồ thừa đâu."
Vương Tú Mẫn nghĩ: Nghĩa là mẹ thích ăn đồ thừa à?
Bà ấy không nói gì, chỉ nhìn đứa trẻ này như thể nó đã lớn rồi. Trước đây có gì ăn là nhét đầy miệng mình, giờ lại biết nhường bà ấy, thật lạ lùng.
Lạ lùng hay không thì mặc kệ, bà ấy lột vỏ rồi ăn ngay. Xem như hôm nay đứa con có hiếu, bà ấy được hưởng phúc một bữa.
Đầu Hứa Hướng Dương vẫn đau âm ỉ, mơ mơ màng màng, ngoài trời lại đang có tuyết rơi dày, anh nằm trên giường không dậy.
Có điều, anh lại ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy lần nữa thì trong phòng đã không còn ai.
Trên bàn đặt một bát nước, có lẽ mẹ đã để lại. Anh lấy một vỉ thuốc kháng viêm từ không gian uống vào, rồi uống thêm hai viên thuốc mà bệnh viện đã kê.
Không biết là thuốc gì, nhưng đúng bệnh là được, chắc không chết đâu.
Uống hết nước, bụng anh lại bắt đầu kêu lên.
Không biết bây giờ là mấy giờ, có phải đến giờ ăn nữa không?
Lợi dụng lúc bên ngoài không có tiếng động, anh lấy ra một gói bánh mì, ăn liền hai cái.
Thứ này chẳng có mùi vị gì, nên không sợ.
Uống xong một chai nước khoáng, rồi anh lại nằm im trên giường.
Cứ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn như thế sao?
Hứa Hướng Dương không biết bây giờ nên làm gì, hiện tại năm 1965 chẳng có việc gì để làm.
Bảo anh đi làm ruộng? Đừng mơ, phân biệt được ngũ cốc là giỏi lắm rồi. Cả đời này anh sẽ không đi làm ruộng, đi làm công nhân thì còn được.
Nhưng bây giờ giai cấp công nhân đều có vị trí cố định, hoàn toàn không có chỗ cho anh.
Không có hộ khẩu thành phố, dù có tài giỏi đến đâu cũng phải chờ.
Mặc dù có thể thi đại học, nhưng việc học của nguyên chủ thật sự rất tệ, năm ngoái thi không đỗ. Nhưng khi anh thay thế, thi đại học vẫn có thể thử. Dù sao thì kiếp trước anh cũng là học sinh xuất sắc, dù đã vài năm không tiếp xúc sách vở, nhưng anh vẫn tự tin có thể vào đại học với thành tích bình thường.
Bà ấy lườm một cái, rồi tiếp tục làm việc kim chỉ. Đúng là đồ lòng lang dạ sói, phí công đối tốt với nó.
Hứa Hướng Dương không đáp lời, với kiểu mẹ thế này ai có thể nghĩ ra được điều gì tốt?
Có điều đa phần đồ ăn đều vào miệng bà ấy, cho nguyên chủ ăn, chắc cũng chỉ để bịt miệng thôi.
Anh ăn một quả trứng, quả còn lại đưa cho Vương Tú Mẫn, "Cái này cho mẹ, con thấy ghê không ăn nổi. Đừng để dành đấy, con không thích ăn đồ thừa đâu."
Vương Tú Mẫn nghĩ: Nghĩa là mẹ thích ăn đồ thừa à?
Bà ấy không nói gì, chỉ nhìn đứa trẻ này như thể nó đã lớn rồi. Trước đây có gì ăn là nhét đầy miệng mình, giờ lại biết nhường bà ấy, thật lạ lùng.
Lạ lùng hay không thì mặc kệ, bà ấy lột vỏ rồi ăn ngay. Xem như hôm nay đứa con có hiếu, bà ấy được hưởng phúc một bữa.
Đầu Hứa Hướng Dương vẫn đau âm ỉ, mơ mơ màng màng, ngoài trời lại đang có tuyết rơi dày, anh nằm trên giường không dậy.
Có điều, anh lại ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy lần nữa thì trong phòng đã không còn ai.
Trên bàn đặt một bát nước, có lẽ mẹ đã để lại. Anh lấy một vỉ thuốc kháng viêm từ không gian uống vào, rồi uống thêm hai viên thuốc mà bệnh viện đã kê.
Không biết là thuốc gì, nhưng đúng bệnh là được, chắc không chết đâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Uống hết nước, bụng anh lại bắt đầu kêu lên.
Không biết bây giờ là mấy giờ, có phải đến giờ ăn nữa không?
Lợi dụng lúc bên ngoài không có tiếng động, anh lấy ra một gói bánh mì, ăn liền hai cái.
Thứ này chẳng có mùi vị gì, nên không sợ.
Uống xong một chai nước khoáng, rồi anh lại nằm im trên giường.
Cứ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn như thế sao?
Hứa Hướng Dương không biết bây giờ nên làm gì, hiện tại năm 1965 chẳng có việc gì để làm.
Bảo anh đi làm ruộng? Đừng mơ, phân biệt được ngũ cốc là giỏi lắm rồi. Cả đời này anh sẽ không đi làm ruộng, đi làm công nhân thì còn được.
Nhưng bây giờ giai cấp công nhân đều có vị trí cố định, hoàn toàn không có chỗ cho anh.
Không có hộ khẩu thành phố, dù có tài giỏi đến đâu cũng phải chờ.
Mặc dù có thể thi đại học, nhưng việc học của nguyên chủ thật sự rất tệ, năm ngoái thi không đỗ. Nhưng khi anh thay thế, thi đại học vẫn có thể thử. Dù sao thì kiếp trước anh cũng là học sinh xuất sắc, dù đã vài năm không tiếp xúc sách vở, nhưng anh vẫn tự tin có thể vào đại học với thành tích bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro