Sống Lại, Tôi Lật Tung Nóc Ngôi Trường Thân Yêu
Chương 2
Khuyết Danh
2025-02-20 02:27:45
Bà rơi nước mắt nói với cô: “Tiểu Khê không sai… Tiểu Khê là đứa bé ngoan nhất… Là bà sai… Bà không nên để con học ở đó…” Không làm sai điều gì, nhưng Tô Khê đã chet vào mùa hè rực rỡ nhất. Cô không biết vì sao tiếng nói của mình không thể chạm tới thế giới này. Thế giới này quá lạnh lẽo. Sau khi bà nội mất, cô không còn gì cả. Cô nhảy từ tầng cao nhất của trường học, như một cánh chim non nớt bị bẻ gãy đôi cánh, rơi mạnh xuống đất. M/áu tuôn trào từ cơ thể, ánh mắt cô mờ dần, không còn cả thế giới trong đó nữa. 2 Giám thị nở nụ cười nịnh nọt, vừa xoa hai tay vào nhau vừa thao thao bất tuyệt giới thiệu về môi trường của trường học. “Bạn học Tô, trường Nhất Cao của chúng tôi có chất lượng giảng dạy rất tốt, đội ngũ giáo viên cũng vô cùng xuất sắc, tận tâm với học sinh… Nếu như ba của em có thể…” Tôi khẽ nghiêng người, tránh xa luồng hơi thở nồng nặc mùi hôi miệng của ông ta. “Trường còn có ký túc xá dành riêng cho cán bộ lớp xuất sắc nhất, em có thể ở khu đó, điều kiện luôn tốt nhất…” “Không cần đâu.” Tôi cười, cắt ngang. “Tôi sẽ ở phòng 1209.” “À… phòng đó là ký túc xá bốn người bình thường… Em có thể sẽ bị làm phiền lúc nghỉ ngơi…” “Không sao. Nghe nói vẫn còn thiếu một người, tôi ở đó là vừa đủ.” Dù sao thì tôi cũng đã ở phòng 1209 suốt hai năm. Giáo viên chủ nhiệm lớp 11A1, thầy Dương, đứng trên bục giảng giới thiệu tôi. Ánh mắt ông ta lặng lẽ lướt qua quần áo, giày dép và logo trên túi xách của tôi, rồi nụ cười trên mặt lại càng thêm chân thành. “Tôi là Tô Sùng Triều.” Tôi đứng trên bục giảng, từ trên cao nhìn xuống cả lớp, quét mắt qua một lượt. Trong ký ức kiếp trước, những gương mặt độc ác ấy. Thật trùng hợp, đều có mặt cả. Phía dưới, có tiếng thì thầm khe khẽ vang lên. “Nghe nói bạn học Tô này chính là thiên kim tiểu thư thứ thiệt của nhà họ Tô, là gia tộc giàu nhất…” “Nghe nói ông ngoại của cô ấy có bối cảnh rất khủng…” “Cô ấy xinh quá…” “Nhìn logo trên quần áo của cô ấy kìa!” “Trời ạ, chẳng phải công chúa thật sao?” “Đúng vậy! Cô ấy với con nhỏ ‘Tô’ kia không phải cùng một loại người đâu!” “Đây mới là phượng hoàng thực sự…” “Hoan nghênh bạn học Tô, em có thể ngồi ở…” Ánh mắt tôi lướt qua cả lớp, dừng lại ở một góc khuất, nơi có một cái đầu nhỏ đen nhẻm cúi gằm xuống. “Tôi muốn ngồi ở đó.” Cả lớp chợt im bặt. “Cái này…” Giáo viên tỏ vẻ khó xử, có lẽ đang định khuyên tôi đổi chỗ. “Tô tiểu thư! Tôi khuyên cậu đừng ngồi ở đó!” Một cô gái tóc đuôi ngựa cao lên tiếng, khóe môi mang theo ý cười châm chọc. Cô ta tên Hứa Du, cháu gái của vị giám thị vừa đưa tôi đến đây. “Ở đó ngồi cùng đứa hôi nhất lớp, cô ngồi vào sẽ bị ô nhiễm cả mũi lẫn mắt đấy!” Cả lớp cười ồ lên. “Đúng đó, Tô tiểu thư, trong lớp còn có một con chim giả định đụng hàng với cô kìa!” “Cẩn thận nha, nó có thể trộm túi hàng hiệu của cô đấy!” “Nó còn ăn phân nữa cơ!” “Hahahaha…” Cả lớp rộ lên, không khí náo nhiệt hơn bao giờ hết. Tôi chăm chú nhìn Hứa Du, cho đến khi cô ta chột dạ mà ngậm miệng lại. Sau đó, tôi quay sang giáo viên: “Thầy Dương, tôi có thể ngồi ở đó chứ?” “… Có thể.” Tôi kéo ghế, ngồi xuống chỗ ngồi cuối cùng trong lớp. Thật lòng mà nói, mùi quả thực rất khó ngửi. Nhưng lại quen thuộc đến nhói lòng. Những ngày tháng được mặc lụa là gấm vóc, được vây quanh bởi sự sùng bái, dường như chỉ là một giấc mơ. Chỉ có góc nhỏ này, mới là thực tế. Tôi quay sang nhìn cô bé ấy. Cô bé ngơ ngác nhìn tôi, thấy tôi quay đầu sang, lập tức cuống quýt tránh đi, co người lại thành một khối nhỏ bé. “Cậu sợ gì?” Tôi nhẹ giọng hỏi. Những ngón tay gầy guộc của cô bé siết chặt trang giấy, vo nát cả bài tập. “… Mình… mình hơi bẩn… mọi người đều không chịu ngồi đây…” Giọng nói của cô bé vang lên, nhỏ nhẹ, rụt rè, như một con thú nhỏ bị thương, khóc than yếu ớt trong góc tối. “Đừng sợ.” Tôi ngẩng đầu nhìn lên bảng, khóe mắt bắt gặp một vài ánh nhìn lén lút từ các bạn học. Nhưng ngay khi ánh mắt tôi chạm đến, bọn họ lập tức quay đi. “Đừng sợ mà.” Tôi khẽ nói. Cổ họng nghẹn lại, hốc mắt cay xè. Xin lỗi nhé, tôi đến muộn rồi. Nhưng mà… Cũng chưa muộn quá, đúng không? Tiểu Tô Khê. 3 Vừa tan học, Tô Khê đã vội vàng thu dọn sách vở rồi biến mất ngay lập tức. Tôi biết cô ấy đang sợ, nếu có người tìm đến gây sự, cô ấy sẽ chẳng thể nào yên tâm mà ôn bài. Tôi đi đến kho chứa dụng cụ thể thao, nhìn qua ô cửa sổ nhỏ. Trong ánh đèn mờ nhạt, Tô Khê bật một chiếc đèn pin nhỏ, nghiêm túc đọc sách. Thi thoảng, cô ấy lại lấy ra một nắm cơm đã bị đông lạnh từ bao lâu không biết, chậm rãi nhai từng miếng một. Tôi biết cô ấy đang rất đói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro