Sống Lại, Tôi Lật Tung Nóc Ngôi Trường Thân Yêu

Chương 5

Khuyết Danh

2025-02-20 02:27:45

Một học sinh giỏi, phẩm hạnh xuất sắc, có thể khiến người khác tin tưởng. Nhưng một kẻ bẩn thỉu, hôi hám, lúc nào cũng bị bắt nạt, thì không. Cô ta muốn hủy diệt cô ấy. “Tô tiểu thư… Không đúng, Sùng Triều?” Giọng nói của Trì Thịnh kéo tôi về thực tại. Anh ta đặt điện thoại xuống, trên môi gượng gạo nở một nụ cười. Cao ngạo, kiêu căng, không coi ai ra gì… Mẹ cậu đã đem cậu như một món hàng hóa, rao bán cho gia đình tôi. Trì Thịnh, cậu có biết không? Lòng tự tôn của cậu, cho phép cậu làm vậy sao? “Chào cậu, Trì Thịnh.” Tôi nở nụ cười chào hỏi, tự nhiên và thân thiện như một tiểu thư khuê các thực thụ. “Sùng Triều?” Bên cạnh, Trần Như Như nhìn tôi tiến lại gần, đáy mắt lóe lên vẻ cảnh giác. Cô ta liếc Hứa Du một cái, có lẽ đang cảm thấy khinh thường sự thay lòng đổi dạ của cô nàng này. Nhưng rồi, cô ta nhanh chóng thu lại cảm xúc, bắt đầu đánh giá tôi, xem tôi có phải mối đe dọa cho tình yêu của cô ta hay không. “Các cậu quen nhau sao?” “Tôi biết mẹ của Trì Thịnh, bà Tạ.” Tôi cười nhẹ, gật đầu. Trần Như Như nhìn tôi cười quá mức thản nhiên, liền siết c.h.ặ.t t.a.y Trì Thịnh, nhưng rồi lại thả lỏng. Trên gương mặt tinh xảo của cô ta, nở một nụ cười ngoại giao hoàn mỹ.  “Tôi là Trần Như Như, lớp 11-2.” “Chào cậu.” Tôi mỉm cười đáp lại, sau đó ngồi xuống đối diện bọn họ cùng với Hứa Du. Trần Như Như thật sự rất xinh đẹp. “Tớ thấy cậu rất xinh đẹp, hy vọng chúng ta có thể trở thành bạn tốt.” Tôi nói, ánh mắt chỉ dừng trên người cô ta, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Trì Thịnh. Lại là chiêu kéo bạn cùng đi du học. Trần Như Như chớp mắt, sau đó nụ cười càng rạng rỡ hơn.  Tôi liếc nhìn Hứa Du một cái. Cô ta không quan tâm lắm. Có lẽ trong mắt cô ta, Trần Như Như cùng một tầng lớp với mình, nên sẽ không cần thứ đó, cũng không thể uy h.i.ế.p được cô ta. Cô ta chỉ cúi đầu ăn cơm, nhưng ánh mắt lại lén lút liếc nhìn Trì Thịnh. Hứa Du à… Nếu cậu biết… Cái người mà cậu ngưỡng mộ bấy lâu, thật ra cũng chỉ là một kẻ nghèo túng đang mượn danh hào môn nịnh bợ. Nếu cậu biết… Cô ta đã lừa cả thế giới, lấy đi người mà cậu thích, rồi sai khiến cậu như một con chó. Nếu cậu biết… Cậu mãi mãi chỉ có thể làm nền cho cô ta, chưa bao giờ có thể vượt qua, mà khi có chuyện, người gánh tội cũng chỉ có cậu. Lúc ấy, cậu sẽ làm gì, Hứa Du? Tôi mỉm cười rạng rỡ, đường cong nơi khóe môi nhìn qua chân thành vô hại. Thật là…Một cuộc sống học đường tươi đẹp. Tối nay, Tô Khê về sớm. Bị Hứa Du dạy dỗ một trận, hôm nay cả lớp không ai dám bày trò batnat. Thế nên cô ấy không cần phải trốn vào phòng tắm, kỳ cọ sạch sẽ lớp bụi bẩn và mùi hôi trên người nữa. Cũng bởi tôi có mặt ở đây, nên hôm nay Hứa Du vẫn còn đang diễn vai “người bạn tốt hiền lành”, ít nhất thì cô ta vẫn chưa muốn để lộ bộ mặt thật trước tôi. Tôi nằm trên giường, vừa ngước lên liền thấy một cái đầu nhỏ lấp ló ngoài cửa. Hứa Du và Tạ Sanh đang thì thầm trao đổi điều gì đó, rồi lại tỉnh bơ tiếp tục câu chuyện. Tô Khê rón rén trở về giường của mình. Tôi nhìn cô ấy, nhẹ nhàng mỉm cười. Cô ấy không lười biếng, cũng không trốn học. Cô ấy chỉ đang thử dò xét. Cô ấy đang tìm hiểu xem vì lý do gì, hôm nay Hứa Du và Tạ Sanh bỗng nhiên bị hạn chế hành động. Dĩ nhiên, lý do đó phần lớn là vì tôi. Cô ấy đang chờ một tín hiệu. Một cô gái thông minh. Lặng lẽ nhưng sắc sảo, nhạy bén như bản năng của một loài động vật nhỏ sống trong hoang dã. Nếu bà nội cô ấy không qua đời, có lẽ cô ấy sẽ còn tiếp tục nhẫn nhịn, tiếp tục học hành chăm chỉ, chờ ngày đền đáp người bà đã nuôi nấng mình. Ánh mắt tôi dịu dàng hơn. Đợi đến khi con thú nhỏ cảnh giác này chịu chấp nhận tôi, coi tôi là bạn, lúc đó… Tôi sẽ cùng cô ấy đi thăm bà nội. Lần này, hai người sẽ không sao cả. Hứa Du bắt đầu bám lấy tôi như hình với bóng. Ngay cả khi đi vệ sinh cũng muốn kéo tôi theo. Nghe nói, tình bạn giữa các nữ sinh đều phát triển theo cách này. Cô ta tám chuyện không ngừng, kể cho tôi nghe vô số tin đồn trong trường: “Cậu đừng nhìn bà lớp trưởng giả bộ nghiêm túc thế, thật ra sau lưng đã lén lút qua lại với ủy viên thể dục lớp bên cạnh rồi!” “Giáo viên đó với ba của con bé kia có mờ ám đấy!” “Cậu biết không? Con bé đó với Như Như đều có tên trong bảng xếp hạng hoa khôi của trường…” Tôi cắt ngang: “Bảng xếp hạng hoa khôi?” Hứa Du lập tức gật đầu: “Đúng vậy! Là bảng bình chọn những nữ sinh xinh đẹp nhất trường. Chỉ tiếc là cậu đến trễ, chứ nếu không, chắc chắn bảng xếp hạng kỳ này sẽ có tên cậu!” “Thế Hứa Du xếp hạng mấy?” Tôi nhìn cô ta bằng ánh mắt chân thành:  “Cậu tốt bụng như vậy, tớ thấy cậu cũng xinh đẹp chẳng kém gì Như Như mà.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sống Lại, Tôi Lật Tung Nóc Ngôi Trường Thân Yêu

Số ký tự: 0