Sống Lại, Tôi Lật Tung Nóc Ngôi Trường Thân Yêu
Chương 8
Khuyết Danh
2025-02-22 16:17:39
Tôi mỉm cười, dịu dàng nói: "Bạn bè không nên đối xử với nhau như thế. Cậu ấy còn nói mình là bạn thân, còn muốn cùng mình ra nước ngoài nữa kìa." Hứa Du hơi khựng lại: "Nhưng nhà cậu ấy cũng giàu mà, tự mình đi du học cũng được thôi." "Nghĩ cũng lạ nhỉ, sao trước giờ mình chưa từng nghe trong giới có con gái nhà họ Trần nhỉ?" Tôi liếc qua cái đầu nhỏ đang thò ra ở cửa, vừa chạm phải ánh mắt tôi liền giật mình rụt lại. Tôi khẽ cong khóe môi, không tiếng động mà nở nụ cười. "Nhưng có thể là do mình thiếu hiểu biết thôi. Dù sao cũng là bạn gái của Trì Thịnh, làm sao có thể là kẻ lừa đảo được chứ...?" Tôi cố ý bỏ lửng câu nói, sau đó dịu dàng nhìn Hứa Du: "Ai mà nỡ bắt nạt Du Du của chúng ta chứ? Xinh đẹp thế này mà. Cậu nhìn đi, trong bức ảnh ánh mắt Trì Thịnh dịu dàng biết bao, y như trong phim thần tượng ấy." Cuối cùng, Hứa Du cũng ngừng khóc, ánh mắt dần lộ ra vẻ trầm tư. Tôi xoa nhẹ đầu cô ấy, sau đó xoay người trèo lên giường. Lấy ra từ trong túi một bức ảnh Polaroid. Đây là bức ảnh mà tôi vừa chặn Tô Khê lại, ép cô ấy cười lên để chụp. Cô ấy hiếm khi chụp ảnh, không có tiền, cũng không có cơ hội. Nụ cười trong ảnh rất ngại ngùng, mang theo một chút sợ sệt. Kiếp trước, tôi của lúc này trông hơi gầy, nhưng nhờ có bà nội chăm sóc, vẫn có chút da thịt. Tóc mái bị tôi vén sang một bên, lộ ra hàng chân mày thanh tú. Lông mi dài dài, đôi mắt đen láy sáng ngời, vì chưa bị cận, nên vẫn giữ được sự trong trẻo tự nhiên. Khuôn mặt có chút bẩn, nhưng khi cười lên, hiện ra hai lúm đồng tiền nhỏ xíu. Đáng yêu quá. Tim tôi như tan thành nước. Đây chính là cô gái mà tôi muốn bảo vệ. Cô ấy là tôi của kiếp trước, nhưng cũng không phải là tôi của hiện tại. Tôi nhẹ nhàng bật cười. Tiếp theo, là đến lượt Trì Thịnh. "Ba à, cuối tuần này mời cô Tạ với con trai bà ta đi ăn nhé." Tôi đeo tai nghe, bước đi trên sân vận động, gió ù ù thổi bên tai. "Bảo bối không phải rất ghét nhà bọn họ sao? Sao tự dưng lại muốn mời ăn cơm?" Giọng ba tôi có chút nghi ngờ. "Đối phó với kẻ có ý đồ, điều đáng sợ không phải là không chiếm được thứ mình muốn…" Tôi cười khẽ, giọng nói mang theo vài phần hờ hững: "Mà là đã có được rồi, lại bị mất đi. Đánh rắn thì phải đánh dập đầu, chẳng phải đó là đạo lý làm người mà ba đã dạy con sao?" "Con gái ba đúng là thông minh!" Ba tôi bắt đầu tâng bốc vô điều kiện: "Vậy điệp viên ba đây cần làm gì nào?" Tôi cạn lời, đen mặt nói: "Không cần ba phải ra tay đâu… chỉ cần tạo cơ hội để con tiếp xúc với con trai bà ta là được. Còn về bà Tạ, ba cứ giữ vẻ ngoài khách sáo là được rồi. Nhưng nhớ kỹ, đừng có diễn giả mà thành thật đấy!" Tôi cảnh cáo trước. "Làm gì có chuyện đó! Không ai có thể so sánh với mẹ con đâu!" Ba tôi khịt mũi, đầy vẻ khinh thường. Chuyện này tôi không lo lắng lắm. Từ sau khi mẹ mất, không biết có bao nhiêu phụ nữ chủ động bám lấy ông, nhưng ông chưa từng lung lay. Mặc dù tôi không phản đối việc ông tìm một cuộc hôn nhân mới, nhưng nếu là mẹ của Trì Thịnh, một người đàn bà dính đầy scandal và thủ đoạn, thì tuyệt đối không được. "Hơn nữa, ba đã cho người điều tra về bà ta rồi. Toàn là phốt đen cả, về nhà rồi con cứ xem kỹ đi." Ba tôi chưa bao giờ né tránh những chuyện này. Ông vẫn luôn muốn tôi vào công ty, nên chưa bao giờ coi tôi như con nít mà giấu giếm chuyện gì cả. "Biết rồi. Bà ta chạy không thoát đâu." "Thật không ngờ, đại tiểu thư nhà họ Tô dịu dàng, thiện lương là thế, mà sau lưng lại thế này đây…" Vừa cúp máy, tôi đang định quay về ký túc xá thì bỗng khựng lại. Ngẩng đầu lên, liền thấy trên thanh xà kép có một người đang ngồi. "Ai mà nghĩ học bá số một toàn trường lại là một kẻ chuyên nghe lén chuyện người khác." Tôi nhướng mày, phản pháo lại. "Này này, đại tiểu thư nhà họ Tô," Lâm Mặc Bạch bất lực nhảy xuống. "Rõ ràng tôi đến trước mà, sao cô không có lý lẽ gì hết vậy hả?" Lâm Mặc Bạch. cậu ấy không thường xuyên xuất hiện trong trường, nhưng truyền thuyết về cậu ấy chưa bao giờ thiếu. Người ta đồn rằng cậu ấy đẹp trai không kém gì Trì Thịnh, nhưng vì học trên một lớp, đã được tuyển thẳng vào Đại học P từ năm lớp 11, rất ít khi xuất hiện ở trường. Học sinh diện tuyển thẳng thường lang thang khắp nơi, để tránh ảnh hưởng tinh thần của những người khác, nhà trường đặc biệt mở riêng một phòng học cho họ, cũng vì thế mà cậu ấy ít nổi tiếng hơn. Tôi liếc mắt nhìn cậu ấy một cái. Tóc cắt ngắn, đôi mắt sáng ngời, không vướng bận chuyện thi cử, mang theo vẻ trầm ổn vượt xa bạn cùng lứa. Cũng đẹp trai đấy. Giống như một chú sói con tràn đầy sức sống, sạch sẽ nhưng không ngu ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro