Sống Lại Vả Mặt Nhà Chồng Tiêu Chuẩn Kép
Chương 11
Ôn Nhuận Như Ngọc Đích Mạc Mạc
2024-07-13 08:40:10
5
Cũng may là tôi trùng sinh.
Tôi đi thắp hương như dự định và quyên góp rất nhiều tiền nhang.
Sau đó tôi hẹn gặp bác sĩ tâm lý thì phát hiện mình mắc bệnh trầm cảm. Bác sĩ khuyên tôi nên tránh xa những điều khiến tôi không vui, đồng thời yêu cầu tôi tập thể dục và tiếp xúc với mọi người nhiều hơn.
Sau khi chủ trọ phát hiện, bà bắt đầu kéo tôi đi khắp nơi bằng nhiều cách khác nhau. Đi nhiều đến mức mà tôi có thể biết được thực phẩm ở đâu là tươi nhất, nơi nào rẻ nhất và hàng nào bán đồ giả.
Đây là những điều mà trước kia tôi chưa từng cảm nhận được.
Điều này làm các bài viết của tôi trở nên thực tế hơn và bất ngờ thu được một lượng lớn người hâm mộ ở nhiều lứa tuổi khác nhau.
Một ngày nọ, khi đang tìm kiếm thông tin, tôi chợt nhìn thấy tên sếp cũ của mình nên đã tra thử.
Hóa ra cái công ty rách đó đã phá sản rồi, vui thật đấy!
Buổi tối, tôi dẫn chủ trọ đi nấu thịt kho để ăn mừng.
Chưa gì mà tôi đã ở với bà ấy được một năm rồi, tôi cũng không có ý định về thăm nhà vào dịp tết nên định ở lại đây. Vào buổi sáng ngày 30, đột nhiên có một chiếc ô tô dừng lại ở đầu ngõ.
Một cặp vợ chồng trung niên bước xuống, bên cạnh họ là một cậu con trai trạc tuổi tôi.
"Cháu là Tiểu Ngôn đúng không? Mẹ bác hay nhắc tới cháu lắm đấy, cảm ơn cháu đã chăm sóc cho mẹ bác suốt thời gian qua."
Hóa ra họ là con trai và con dâu của chủ trọ, còn kia là đứa cháu trai bà hay kể với tôi hàng ngày.
Không ngờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy.
Tôi nhanh chóng mời họ vào nhà, chủ trọ đang ngồi trên ghế sofa xem phim chăm chú đến mức bà ấy còn không thèm ngẩng mặt lên khi nghe thấy tiếng động.
"Mẹ đang xem cái gì mà chăm chú thế?"
Nghe vậy chủ trọ như bừng tỉnh, bà ấy lấy điều khiển tắt TV đi rồi đứng dậy.
"Mấy đứa về rồi đấy à, mau lại đây ngồi. Cháu trai, nhanh nhanh. Đây chính là Tiểu Ngôn mà bà hay nhắc với cháu đó!"
Dứt lời, chủ trọ kéo cháu trai mình về phía tôi.
"Tiểu Ngôn, đây là thằng cháu đích tôn của bà, cháu có thấy đẹp trai không?"
Tôi cười ngượng ngùng, chàng trai kia đưa tay ra: "Chào em, anh là Trần Khang Hạ."
Tôi bước tới bắt tay: "Em là Vương Thời Ngôn."
Thấy hai chúng tôi làm quen nhau, chủ trọ cũng không can thiệp quá nhiều mà kéo tôi tới xem phim cùng bà.
Trần Khang Hạ cũng ngồi xuống xem phim chung với chúng tôi.
"Sao bà nội lại xem mấy cái này?"
Nhìn Trần Tình Lệnh đang được chiếu trên TV, tôi im lặng cúi đầu.
Lúc đầu, chủ trọ thấy diễn viên nam đóng chính rất đẹp trai nên muốn xem thử.
Tôi cũng nói là phim không có nữ chính đâu nhưng bà ấy vẫn muốn xem.
Ngày nào chủ trọ cũng hỏi tôi là sao hai cậu nam chính cứ kỳ kỳ sao sao á, có phải hai người đang yêu nhau không?
Tôi suy nghĩ một lát rồi gật đầu, ai ngờ bà ấy lại tỏ ra phấn khích.
"Bà đã bảo mà, nhìn hai đứa chúng nó gian gian díu díu mập mờ thế mà lị!"
Cũng may là tôi trùng sinh.
Tôi đi thắp hương như dự định và quyên góp rất nhiều tiền nhang.
Sau đó tôi hẹn gặp bác sĩ tâm lý thì phát hiện mình mắc bệnh trầm cảm. Bác sĩ khuyên tôi nên tránh xa những điều khiến tôi không vui, đồng thời yêu cầu tôi tập thể dục và tiếp xúc với mọi người nhiều hơn.
Sau khi chủ trọ phát hiện, bà bắt đầu kéo tôi đi khắp nơi bằng nhiều cách khác nhau. Đi nhiều đến mức mà tôi có thể biết được thực phẩm ở đâu là tươi nhất, nơi nào rẻ nhất và hàng nào bán đồ giả.
Đây là những điều mà trước kia tôi chưa từng cảm nhận được.
Điều này làm các bài viết của tôi trở nên thực tế hơn và bất ngờ thu được một lượng lớn người hâm mộ ở nhiều lứa tuổi khác nhau.
Một ngày nọ, khi đang tìm kiếm thông tin, tôi chợt nhìn thấy tên sếp cũ của mình nên đã tra thử.
Hóa ra cái công ty rách đó đã phá sản rồi, vui thật đấy!
Buổi tối, tôi dẫn chủ trọ đi nấu thịt kho để ăn mừng.
Chưa gì mà tôi đã ở với bà ấy được một năm rồi, tôi cũng không có ý định về thăm nhà vào dịp tết nên định ở lại đây. Vào buổi sáng ngày 30, đột nhiên có một chiếc ô tô dừng lại ở đầu ngõ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một cặp vợ chồng trung niên bước xuống, bên cạnh họ là một cậu con trai trạc tuổi tôi.
"Cháu là Tiểu Ngôn đúng không? Mẹ bác hay nhắc tới cháu lắm đấy, cảm ơn cháu đã chăm sóc cho mẹ bác suốt thời gian qua."
Hóa ra họ là con trai và con dâu của chủ trọ, còn kia là đứa cháu trai bà hay kể với tôi hàng ngày.
Không ngờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy.
Tôi nhanh chóng mời họ vào nhà, chủ trọ đang ngồi trên ghế sofa xem phim chăm chú đến mức bà ấy còn không thèm ngẩng mặt lên khi nghe thấy tiếng động.
"Mẹ đang xem cái gì mà chăm chú thế?"
Nghe vậy chủ trọ như bừng tỉnh, bà ấy lấy điều khiển tắt TV đi rồi đứng dậy.
"Mấy đứa về rồi đấy à, mau lại đây ngồi. Cháu trai, nhanh nhanh. Đây chính là Tiểu Ngôn mà bà hay nhắc với cháu đó!"
Dứt lời, chủ trọ kéo cháu trai mình về phía tôi.
"Tiểu Ngôn, đây là thằng cháu đích tôn của bà, cháu có thấy đẹp trai không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi cười ngượng ngùng, chàng trai kia đưa tay ra: "Chào em, anh là Trần Khang Hạ."
Tôi bước tới bắt tay: "Em là Vương Thời Ngôn."
Thấy hai chúng tôi làm quen nhau, chủ trọ cũng không can thiệp quá nhiều mà kéo tôi tới xem phim cùng bà.
Trần Khang Hạ cũng ngồi xuống xem phim chung với chúng tôi.
"Sao bà nội lại xem mấy cái này?"
Nhìn Trần Tình Lệnh đang được chiếu trên TV, tôi im lặng cúi đầu.
Lúc đầu, chủ trọ thấy diễn viên nam đóng chính rất đẹp trai nên muốn xem thử.
Tôi cũng nói là phim không có nữ chính đâu nhưng bà ấy vẫn muốn xem.
Ngày nào chủ trọ cũng hỏi tôi là sao hai cậu nam chính cứ kỳ kỳ sao sao á, có phải hai người đang yêu nhau không?
Tôi suy nghĩ một lát rồi gật đầu, ai ngờ bà ấy lại tỏ ra phấn khích.
"Bà đã bảo mà, nhìn hai đứa chúng nó gian gian díu díu mập mờ thế mà lị!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro