Tụ Linh
Phong Hiep
2024-07-10 14:37:51
Tuyết Nhi bước ra từ phòng tắm, nàng lấy khăn lau khô tóc trong khi ngó nghiêng xem Thiên Nguyệt ở đâu.
Lúc này trên nóc nhà, Thiên Nguyệt đang khoanh chân ngồi xếp bằng vận công. Thần Phổ đang truyền cho hắn kiến thức để tụ linh, chỉ khi tụ linh thành công thì mới có thể bước chân lên con đường tu luyện.
Thiên Nguyệt vã mồ hôi hột, mấy tiếng trôi qua, rồi tới khi trời sáng. Lúc này hắn chợt mở bừng hai mắt, một tia Linh Lực lan ra xung quanh một phạm vi rất nhỏ.
Thiên Nguyệt mỉm cười cảm nhận: "Vậy là ta đã tụ linh thành công rồi sao? Haha tuyệt vời luôn."
Để tránh bị người khác chú ý, Thiên Nguyệt bèn trèo xuống đi vào trong phòng mình để vận công.
Để tụ linh cần phải có công pháp phù hợp. Công pháp phổ thông thì nhiều vô số, kiếm bừa một cửa tiệm cũng có thể mua được. Nhưng công pháp cấp cao thì lại cực hiếm, thường thì những tông môn, thế gia lớn mới có những loại công pháp kiểu này.
Mà công pháp Thần Phổ đưa cho Thiên Nguyệt tu luyện lại là một công pháp vô danh. Nhưng theo như mô tả thì sau khi tụ linh thì Thiên Nguyệt có thể hấp thụ linh hồn, Linh Lực, máu thịt, xương cốt của kẻ khác để gia tăng tu vi của bản thân.
Thiên Nguyệt thầm nghĩ: "Mẹ cái công pháp gì ăn tạp vậy cái gì cũng xơi...."
Rồi Thiên Nguyệt thấy cái tên ăn tạp hợp với công pháp này, hắn bèn đặt cho công pháp này một cái tên đó là Kẻ Ăn Tạp.
Sau khi tụ linh, Thiên Nguyệt đã học được cách mở túi Càn Khôn. Bên trong có một mớ đồ mà hắn kinh ngạc. Đầu tiên phải kể đến một thanh đao rỉ sét. Lưỡi cao dài chừng một mét, chuôi đang hơn một gang tay. Trọng lượng cực kì nặng so với bề ngoài. Tiếp theo là một đống trang sức, ngọc trai, đá quý.
Mặc dù chưa hiểu vì sao một nam nhân lại giữ mấy thứ này bên người nhưng Thiên Nguyệt cảm thấy cực kì vui vì đây chính là tiền, bán chỗ này đi thì không lo việc thiếu tiền.
Tiếp theo là một tấm lệnh bài hình chữ nhật màu đen, bên trên có hình trăng khuyết và ở chính giữa có chữ Nguyệt. Đây hình như là lệnh bài của Tông Chủ. Việc nó nằm ở trong tay Thiên Nguyệt cũng chính là nói hắn đã là Tông Chủ của Nguyệt Thiên Tông.
Vậy mà đã tới giờ trưa, Thiên Nguyệt đứng dậy ra khỏi nhà đúng lúc Tuyết Nhi quay về. Thấy hắn đi ra nàng vội hỏi: "Thiếu Chủ tụ linh thế nào rồi?"
Thiên Nguyệt gật gù: "Coi như thành công."
Tuyết Nhi híp mắt cười, sau đó liền khoe ra trước mặt Thiên Nguyệt một túi tiền nhỏ.
"Tiền sao? Ngươi kiếm đâu ra vậy?" Thiên Nguyệt hỏi.
Đúng lúc này hắn cũng nhìn thấy trên tay nàng có một viết thương dài. Tuyết Nhi vội thu tay về, sau đó cười đáp: "Hihi, ở ngoài kia có cuộc thi bắt cá, ai thắng sẽ được 15 đồng, ta đã tham gia và giành chiến thắng đó."
Thiên Nguyệt có chút xót xa, hắn nói: "Giỏi lắm, nhưng lần sau không phải kiếm tiền như vậy nữa...ta có đây rồi."
Thiên Nguyệt lấy ra một viên đá màu đỏ nhỏ bằng hạt đậu, nó sáng lấp lánh làm Tuyết Nhi phải tấm tắc khen: "Oa đẹp quá...!"
Thiên Nguyệt tìm một tiệm cầm đồ, sau đó cầm viên ngọc kia với giá là 200 đồng. Thực ra thì giá trị thật của nó lên tới 450 đồng tuy nhiên vì lạ nước lạ cái nên bị bóp giá.
Mặc dù vậy hắn cũng không thấy buồn cho lắm vì vẫn còn nhiều và lần sau sẽ rút kinh nghiệm.
Thiên Nguyệt đem một nửa số tiền đưa cho Tuyết Nhi cầm để nàng có thể mua đồ mà không phải làm chuyện như sáng nay. Có tiền rồi hắn đi sắm sửa nội thất đầy đủ không thiếu thứ gì. Sau đó khi không còn lo nghĩ cơm áo gạo tiền thì hắn tập trung vào tu luyện.
Mục tiêu tu luyện của Thiên Nguyệt cũng chẳng rõ ràng. Nói là để trả thù cho tông môn và người thân là nói điêu vì hắn đâu có trực tiếp trải qua, chỉ là nhớ lại từ kí ức của thể xác này. Mọi kỉ niệm vui buồn của Thiên Nguyệt cùng gia đình và tông môn giống như một bộ phim trước mắt hắn, có cảm động đấy nhưng không đủ để là mục tiêu chính cho hắn tu luyện.
Thiên Nguyệt lại nhớ tới Tuyết Nhi, cô nương này từ đầu tới giờ lúc nào cũng theo mình không rời. Nếu không phải vì quan hệ trong tông môn thì nhất định có tình cảm với hắn. Mà hắn cũng có một chút tình cảm đặc biệt giành cho nàng, ví dụ như sáng nay khi thấy tay nàng bị thương thì hắn đã cảm thấy chua xót. Đây cũng có thể coi là mục tiêu nhỏ để hắn tu luyện.
Còn bản thân hắn, muốn biết xem khi có sức mạnh sẽ thế nào. Hắn muốn một ngày nào đó mình có thể bay vèo vèo đấm lủng mặt trăng như superman, hoặc là dùng phép thuật thao túng không gian, thời gian, mọi thứ. Hoặc đơn giản hơn là có thể một đêm cày 20 hiệp với crush mà không mệt mỏi. Chẳng ai có thể cưỡng lại sự hấp dẫn của sức mạnh và Thiên Nguyệt cũng vậy.
Theo lẽ thông thường, khi tu luyện người ta sẽ tìm một nơi Linh Lực dồi dào, hoặc là tìm thiên tài địa bảo để hấp thụ Linh Lực từ nó. Công pháp thông thường thì khi không vận công hấp tự động hấp thụ Linh Lực từ bên ngoài để bù đắp Linh Lực bị hao tổn của bản thân. Còn đối với Thiên Nguyệt, hắn không thể hấp thụ Linh Lực từ bên ngoài tự nhiên mà chỉ hấp thụ được lúc thi triển công pháp Kẻ Ăn Tạp. Thay vì công pháp tự động hấp thụ Linh Lực từ bên ngoài thì chỉ khi nào hắn thi triển nó thì Linh Lực mới được hấp thụ, chỉ cần là vật chứa Linh Lực thì hắn sẽ hấp thụ Linh Lực được.
Thực hành ngay, Thiên Nguyệt đi tới trước một bụi cây nhỏ. Hắn đưa tay ra bắt đầu thi triển Kẻ Ăn Tạp, bụi cây nhỏ này chứa lượng Linh Lực rất ít phù hợp làm bài kiểm tra của Thiên Nguyệt.
Lúc này lòng bàn tay của Thiên Nguyệt xuất hiện một vòng xoáy từ Linh Lực, nó giống như một cái hố đen thu nhỏ, Linh Lực của bụi cây kia dần dần bị vòng xoáy kia hút hết vào cơ thể của Thiên Nguyệt. Không chỉ có Linh Lực mà cả sinh lực của bụi cây cũng bị hắn hút hết. Chỉ trong vòng vài giây bụi cây xanh tốt đã trở thành cây chết.
Sự kinh ngạc hiện lên trong mắt Thiên Nguyệt, chỉ trong chốc lát thì sự sống của bụi cây đã bị hắn hút hết, đây giống như là một hành động của ác quỷ, cướp đoạt sự sống của kẻ khác để nuôi dưỡng bản thân.
"Bá đạo thật....nếu như rơi Kẻ Ăn Tạp rơi vào tay của một tên bệnh hoạn thích giết chóc thì......!" Thiên Nguyệt rùng mình thầm nghĩ, cũng may hắn không phải người thích giết chóc.
Ngày ngày trôi qua, Thiên Nguyệt bắt đầu quá trình tu luyện của bản thân. Hắn tham gia vào một nhóm ngư dân gồm 3 thành viên tính cả hắn là 4 người trên một con thuyền nhỏ.
Những ngày đầu ra khơi hắn bị say sóng, nhưng sau đó dần thích nghi với cuộc sống trên biển. Những mẻ cá lớn bắt được hầu như sẽ có vài con cá đặc biệt. Những con cá này linh trí cao hơn cá bình thường, cũng có khả năng tu luyện và hình dáng kì lạ.
Thường thì ngư dân sẽ ném chúng xuống biển vì không ai ăn loại cá ấy, Thiên Nguyệt nhận nhiệm vụ vứt chúng đi, tuy nhiên hắn không đem vứt mà lại lén bí mật hút lấy Linh Lực của sống rồi mới ném xuống biển.
Khi cá đầy khoang thuyền, con tàu hướng về bờ thì gặp sự cố, một cơn bão lớn khiến biển động dữ dội, con thuyền nhỏ lênh đênh trên mặt biển giận dữ. Những cơn sóng khổng lồ chỉ chực chờ nhấn chìm con thuyền nhỏ vào lòng biển.
Giữa cơn bão, thuyền trưởng cho thu buồm lại, Thiên Nguyệt là người thu buồm, bỗng hắn nhìn thấy phía xa xa một cái vây lưng lớn rẽ nước tiến về phía con thuyền.
Lúc này trên nóc nhà, Thiên Nguyệt đang khoanh chân ngồi xếp bằng vận công. Thần Phổ đang truyền cho hắn kiến thức để tụ linh, chỉ khi tụ linh thành công thì mới có thể bước chân lên con đường tu luyện.
Thiên Nguyệt vã mồ hôi hột, mấy tiếng trôi qua, rồi tới khi trời sáng. Lúc này hắn chợt mở bừng hai mắt, một tia Linh Lực lan ra xung quanh một phạm vi rất nhỏ.
Thiên Nguyệt mỉm cười cảm nhận: "Vậy là ta đã tụ linh thành công rồi sao? Haha tuyệt vời luôn."
Để tránh bị người khác chú ý, Thiên Nguyệt bèn trèo xuống đi vào trong phòng mình để vận công.
Để tụ linh cần phải có công pháp phù hợp. Công pháp phổ thông thì nhiều vô số, kiếm bừa một cửa tiệm cũng có thể mua được. Nhưng công pháp cấp cao thì lại cực hiếm, thường thì những tông môn, thế gia lớn mới có những loại công pháp kiểu này.
Mà công pháp Thần Phổ đưa cho Thiên Nguyệt tu luyện lại là một công pháp vô danh. Nhưng theo như mô tả thì sau khi tụ linh thì Thiên Nguyệt có thể hấp thụ linh hồn, Linh Lực, máu thịt, xương cốt của kẻ khác để gia tăng tu vi của bản thân.
Thiên Nguyệt thầm nghĩ: "Mẹ cái công pháp gì ăn tạp vậy cái gì cũng xơi...."
Rồi Thiên Nguyệt thấy cái tên ăn tạp hợp với công pháp này, hắn bèn đặt cho công pháp này một cái tên đó là Kẻ Ăn Tạp.
Sau khi tụ linh, Thiên Nguyệt đã học được cách mở túi Càn Khôn. Bên trong có một mớ đồ mà hắn kinh ngạc. Đầu tiên phải kể đến một thanh đao rỉ sét. Lưỡi cao dài chừng một mét, chuôi đang hơn một gang tay. Trọng lượng cực kì nặng so với bề ngoài. Tiếp theo là một đống trang sức, ngọc trai, đá quý.
Mặc dù chưa hiểu vì sao một nam nhân lại giữ mấy thứ này bên người nhưng Thiên Nguyệt cảm thấy cực kì vui vì đây chính là tiền, bán chỗ này đi thì không lo việc thiếu tiền.
Tiếp theo là một tấm lệnh bài hình chữ nhật màu đen, bên trên có hình trăng khuyết và ở chính giữa có chữ Nguyệt. Đây hình như là lệnh bài của Tông Chủ. Việc nó nằm ở trong tay Thiên Nguyệt cũng chính là nói hắn đã là Tông Chủ của Nguyệt Thiên Tông.
Vậy mà đã tới giờ trưa, Thiên Nguyệt đứng dậy ra khỏi nhà đúng lúc Tuyết Nhi quay về. Thấy hắn đi ra nàng vội hỏi: "Thiếu Chủ tụ linh thế nào rồi?"
Thiên Nguyệt gật gù: "Coi như thành công."
Tuyết Nhi híp mắt cười, sau đó liền khoe ra trước mặt Thiên Nguyệt một túi tiền nhỏ.
"Tiền sao? Ngươi kiếm đâu ra vậy?" Thiên Nguyệt hỏi.
Đúng lúc này hắn cũng nhìn thấy trên tay nàng có một viết thương dài. Tuyết Nhi vội thu tay về, sau đó cười đáp: "Hihi, ở ngoài kia có cuộc thi bắt cá, ai thắng sẽ được 15 đồng, ta đã tham gia và giành chiến thắng đó."
Thiên Nguyệt có chút xót xa, hắn nói: "Giỏi lắm, nhưng lần sau không phải kiếm tiền như vậy nữa...ta có đây rồi."
Thiên Nguyệt lấy ra một viên đá màu đỏ nhỏ bằng hạt đậu, nó sáng lấp lánh làm Tuyết Nhi phải tấm tắc khen: "Oa đẹp quá...!"
Thiên Nguyệt tìm một tiệm cầm đồ, sau đó cầm viên ngọc kia với giá là 200 đồng. Thực ra thì giá trị thật của nó lên tới 450 đồng tuy nhiên vì lạ nước lạ cái nên bị bóp giá.
Mặc dù vậy hắn cũng không thấy buồn cho lắm vì vẫn còn nhiều và lần sau sẽ rút kinh nghiệm.
Thiên Nguyệt đem một nửa số tiền đưa cho Tuyết Nhi cầm để nàng có thể mua đồ mà không phải làm chuyện như sáng nay. Có tiền rồi hắn đi sắm sửa nội thất đầy đủ không thiếu thứ gì. Sau đó khi không còn lo nghĩ cơm áo gạo tiền thì hắn tập trung vào tu luyện.
Mục tiêu tu luyện của Thiên Nguyệt cũng chẳng rõ ràng. Nói là để trả thù cho tông môn và người thân là nói điêu vì hắn đâu có trực tiếp trải qua, chỉ là nhớ lại từ kí ức của thể xác này. Mọi kỉ niệm vui buồn của Thiên Nguyệt cùng gia đình và tông môn giống như một bộ phim trước mắt hắn, có cảm động đấy nhưng không đủ để là mục tiêu chính cho hắn tu luyện.
Thiên Nguyệt lại nhớ tới Tuyết Nhi, cô nương này từ đầu tới giờ lúc nào cũng theo mình không rời. Nếu không phải vì quan hệ trong tông môn thì nhất định có tình cảm với hắn. Mà hắn cũng có một chút tình cảm đặc biệt giành cho nàng, ví dụ như sáng nay khi thấy tay nàng bị thương thì hắn đã cảm thấy chua xót. Đây cũng có thể coi là mục tiêu nhỏ để hắn tu luyện.
Còn bản thân hắn, muốn biết xem khi có sức mạnh sẽ thế nào. Hắn muốn một ngày nào đó mình có thể bay vèo vèo đấm lủng mặt trăng như superman, hoặc là dùng phép thuật thao túng không gian, thời gian, mọi thứ. Hoặc đơn giản hơn là có thể một đêm cày 20 hiệp với crush mà không mệt mỏi. Chẳng ai có thể cưỡng lại sự hấp dẫn của sức mạnh và Thiên Nguyệt cũng vậy.
Theo lẽ thông thường, khi tu luyện người ta sẽ tìm một nơi Linh Lực dồi dào, hoặc là tìm thiên tài địa bảo để hấp thụ Linh Lực từ nó. Công pháp thông thường thì khi không vận công hấp tự động hấp thụ Linh Lực từ bên ngoài để bù đắp Linh Lực bị hao tổn của bản thân. Còn đối với Thiên Nguyệt, hắn không thể hấp thụ Linh Lực từ bên ngoài tự nhiên mà chỉ hấp thụ được lúc thi triển công pháp Kẻ Ăn Tạp. Thay vì công pháp tự động hấp thụ Linh Lực từ bên ngoài thì chỉ khi nào hắn thi triển nó thì Linh Lực mới được hấp thụ, chỉ cần là vật chứa Linh Lực thì hắn sẽ hấp thụ Linh Lực được.
Thực hành ngay, Thiên Nguyệt đi tới trước một bụi cây nhỏ. Hắn đưa tay ra bắt đầu thi triển Kẻ Ăn Tạp, bụi cây nhỏ này chứa lượng Linh Lực rất ít phù hợp làm bài kiểm tra của Thiên Nguyệt.
Lúc này lòng bàn tay của Thiên Nguyệt xuất hiện một vòng xoáy từ Linh Lực, nó giống như một cái hố đen thu nhỏ, Linh Lực của bụi cây kia dần dần bị vòng xoáy kia hút hết vào cơ thể của Thiên Nguyệt. Không chỉ có Linh Lực mà cả sinh lực của bụi cây cũng bị hắn hút hết. Chỉ trong vòng vài giây bụi cây xanh tốt đã trở thành cây chết.
Sự kinh ngạc hiện lên trong mắt Thiên Nguyệt, chỉ trong chốc lát thì sự sống của bụi cây đã bị hắn hút hết, đây giống như là một hành động của ác quỷ, cướp đoạt sự sống của kẻ khác để nuôi dưỡng bản thân.
"Bá đạo thật....nếu như rơi Kẻ Ăn Tạp rơi vào tay của một tên bệnh hoạn thích giết chóc thì......!" Thiên Nguyệt rùng mình thầm nghĩ, cũng may hắn không phải người thích giết chóc.
Ngày ngày trôi qua, Thiên Nguyệt bắt đầu quá trình tu luyện của bản thân. Hắn tham gia vào một nhóm ngư dân gồm 3 thành viên tính cả hắn là 4 người trên một con thuyền nhỏ.
Những ngày đầu ra khơi hắn bị say sóng, nhưng sau đó dần thích nghi với cuộc sống trên biển. Những mẻ cá lớn bắt được hầu như sẽ có vài con cá đặc biệt. Những con cá này linh trí cao hơn cá bình thường, cũng có khả năng tu luyện và hình dáng kì lạ.
Thường thì ngư dân sẽ ném chúng xuống biển vì không ai ăn loại cá ấy, Thiên Nguyệt nhận nhiệm vụ vứt chúng đi, tuy nhiên hắn không đem vứt mà lại lén bí mật hút lấy Linh Lực của sống rồi mới ném xuống biển.
Khi cá đầy khoang thuyền, con tàu hướng về bờ thì gặp sự cố, một cơn bão lớn khiến biển động dữ dội, con thuyền nhỏ lênh đênh trên mặt biển giận dữ. Những cơn sóng khổng lồ chỉ chực chờ nhấn chìm con thuyền nhỏ vào lòng biển.
Giữa cơn bão, thuyền trưởng cho thu buồm lại, Thiên Nguyệt là người thu buồm, bỗng hắn nhìn thấy phía xa xa một cái vây lưng lớn rẽ nước tiến về phía con thuyền.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro