Song Trùng

Biệt viện Sơn H...

Verty Sariel

2024-10-31 14:30:09

Tịch Cảnh Dương nghe thấy giọng điệu nũng nịu của Kỷ Thần Hi, không thể nào giữ được vẻ mặt hờn dỗi thêm nữa. Anh nhượng bộ, quay lại đối diện cô, ánh mắt đã dịu dàng hơn.

"Được rồi, em muốn ăn ở đâu?"

Kỷ Thần Hi cười tươi như hoa, ánh mắt lấp lánh:"Xiên que cay, em muốn ăn xiên que cay!"

Tịch Cảnh Dương hơi nhíu mày, nhưng nhìn đôi mắt như phát sáng của cô thì cũng đành đầu hàng đồng ý:"Mấy món đó không tốt cho sức khỏe, không được ăn nhiều có biết chưa."

Kỷ Thần Hi ngoan ngoãn gật đầu:"Vâng, em biết rồi, mau đi thôi!"

Tịch Cảnh Dương nắm tay Kỷ Thần Hi dẫn ra khỏi công ty, ánh nắng cuối chiều nhẹ nhàng chiếu rọi, làm nổi bật khuôn mặt tươi sáng của cô.

Trên đường, họ đi qua những con phố nhộn nhịp, nơi người qua lại đông đúc, những tiếng cười nói vang vọng. Không khí sôi động của thành phố làm cho lòng người cũng tràn đầy phấn khởi.

Khi đến khu phố ăn vặt lớn, không gian mở ra như một bữa tiệc với đủ màu sắc và mùi hương. Các quầy hàng nhỏ san sát nhau, những món ăn hấp dẫn bày biện tươm tất. Khói từ chảo rán tỏa lên cùng hương thơm từ những món chiên, nướng, làm cho Kỷ Thần Hi không kiềm được mà dừng lại, mắt sáng rực như ánh đèn neon xung quanh.

"Chồng ơi, nhìn kìa! Món đó trông ngon quá!" Kỷ Thần Hi chỉ tay về phía quầy bán bánh trứng, đôi chân đã bước tới mà không chờ đợi.

Tịch Cảnh Dương nhìn theo, có chút lo lắng:"Đừng đi nhanh quá, sẽ ngã đấy."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng Kỷ Thần Hi đã nhanh chóng xếp hàng, miệng không ngừng kêu lên những món khác nhau:"Cái này, cái kia nữa! Em muốn thử hết!"

"Ăn cay quá nhiều sẽ ảnh hưởng dạ dày đấy" Tịch Cảnh Dương vẫn cố gắng nhắc nhở, nhưng trước sự hào hứng của cô, anh chỉ có thể thở dài.

Lúc này khiến anh chợt nhớ lại khoảng thời gian trước khi ở Nước R, cũng chính lần cùng cô đi dạo hội chợ ẩm thực mà hai người đã chính thức thành đôi. Nhớ đến đó khoé môi anh bất giác cong lên, thầm ước thời gian có thể ngừng lại ở khoảnh khắc này, để được nhìn thấy nụ cười hồn nhiên đó của cô mãi mãi.

Sau khi mua được bánh nướng, Kỷ Thần Hi lại dẫn anh đến quầy xiên que nướng.

"Món này em không thể bỏ qua!" Cô hân hoan chọn lựa từng xiên, giọng điệu đầy nũng nịu:"Bảo Bảo~~ anh không muốn ăn sao?"

Tịch Cảnh Dương nhíu mày, nhưng nhìn vẻ mặt hạnh phúc của cô, anh biết rằng một lần nhượng bộ cũng không sao:"Ăn chứ, lấy cho phần của anh nữa nhé."

Kỷ Thần Hi mỉm cười chiến thắng, mắt lấp lánh như những vì sao. Họ tiếp tục dạo quanh, Kỷ Thần Hi không ngừng chỉ những món ăn khác nhau: chè thập cẩm, bánh bao hấp, bánh tráng cuốn... Mỗi món đều khiến cô hào hứng như một đứa trẻ.

Suốt cả đoạn đường, một người thì đọc tên món còn người còn lại cứ mua mua mua, đến độ những gian hàng khi trông thấy Kỷ Thần Hi đến gần đều hai mắt phát sáng như nhìn thấy thần tài đang đến gần.

Cuối cùng Kỷ Thần Hi vẫn là ăn quá nhiều dẫn đến dạ dày có chút đau, nhưng cô không dám nói ra vì sợ anh chồng của mình lại thuyết giảng cho cô một bài học dài.

Đúng lúc đang cảm thấy khó chịu trong người, đột nhiên một cảm giác ấm nóng truyền đến bên má phải, Kỷ Thần Hi ngạc nhiên ngẩng đầu lên thì trông thấy ánh mắt cạn lời của ai kia đang nhìn chằm chằm vào cô, cùng với đó là một ly trà thảo mộc ấm đang được anh cầm trên tay và áp nhẹ vào mặt của Cô

Kỷ Thần Hi không thể không mỉm cười, cảm giác ấm áp từ ly trà lan tỏa khắp cơ thể khiến cô thấy dễ chịu hơn. Tịch Cảnh Dương luôn tinh tế như vậy, luôn biết cách chăm sóc cô trong những lúc khó chịu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Uống đi, sẽ giúp em cảm thấy tốt hơn." Anh nhẹ nhàng khuyên, ánh mắt đầy sự quan tâm.

Cô nhận lấy ly trà, uống từng ngụm nhỏ, hương thơm từ thảo mộc hòa quyện với vị ngọt nhẹ khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn, dường như dạ dày cũng không còn đau nữa.

Tịch Cảnh Dương đưa tay vén nhẹ tóc mái của cô, sau đó lại búng nhẹ vào giữa trán cô, khiến Kỷ Thần Hi giật mình xoa xoa đầu mình, nhíu mày hỏi:"A! Anh làm gì thế?"

"Đây là hứa sẽ ăn ít của em sao? Đây là sẽ chú ý sức khoẻ? Hửm?" Tịch Cảnh Dương nghiêm mặt hỏi lại.

Kỷ Thần Hi lè lưỡi, giả vờ tỏ ra đáng thương:"Em chỉ muốn thử hết mà! Nhiều món ở đây còn chưa từng được bán ở hội chợ ẩm thực của Nước R. Anh không thể trách em được!"

Tịch Cảnh Dương thở dài, nhưng không thể giấu được nụ cười ở khóe môi:"Nhưng sức khỏe vẫn là quan trọng nhất, có biết chưa?"

Kỷ Thần Hi gật gật đầu:"Vâng ạ, sẽ không có lần sau."

Nhìn thấy cô vợ nhỏ tuổi thân nhận sai, Tịch Cảnh Dương mỉm cười xoa đầu cô, giọng nói cũng nhẹ xuống ân cần hỏi:"Đêm nay em muốn ở đâu?"

"Em được nghỉ đến lúc khoá quân sự bắt đầu. Vậy nên như đã hứa, Biệt viện Sơn Hành thẳng tiến!"

Trốn cũng không trốn mãi được, lần này cô cũng nên gặp mặt dâng trà cho bố mẹ chồng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Song Trùng

Số ký tự: 0