Song Trùng

Cháu dâu ta chọ...

Verty Sariel

2024-10-31 14:30:09

Một ông cụ vẻ ngoài đã hơn tám mươi, mái tóc bạc phơ, trong có vẻ là một ông lão phúc hậu và khoẻ mạnh. Ông mặc một chiếc áo màu xanh nhạc là quốc phục truyền thống của Nước Z, tay thì chống chiếc gậy baton màu đen, nhưng sống lưng của ông vẫn rất thẳng tắp.

Ông đẩy cửa bước vào mà quát lên câu nói đó, khiến cho những người trong phòng đều rất sững sờ, riêng một người đàn ông nào đó sắc mặt vẫn không hề thay đổi từ nãy đến giờ.

Mà người ngạc nhiên nhất, có lẽ vẫn là Mộ Nhược Vi, bởi vì ngoại trừ cô ra thì ai trong căn phòng này cũng biết thân phận của ông lão kia.

Trước tiên là Cha của Tịch Cảnh Dương vội đứng dậy:"Ba, sao ba ở đây?"

Nam Cung Lục Trà cũng vội thể hiện bản thân nên cũng đứng dậy chào ông:"Ngài Tịch, sao ngài lại đến đây?"

Tịch Cảnh Đăng đang cứng cạnh cửa cũng lên tiếng chào ông:"Ông nội."

Anh thầm cười trong lòng, chuyện này mà cũng cần phải hỏi sao? Lí do ông nội xuất hiện ở đây à, còn không phải chuyện tốt do ông anh trai mặt không cảm xúc kia của anh gây ra à?

Tịch Lão không để ý đến thằng con trai của mình, ông quay qua xoa đầu Tịch Cảnh Đăng:"Ngoan, thường xuyên về nhà thăm ông biết chưa."

Tịch Cảnh Đăng ngoan ngoãn gật đầu:''Vâng ạ!"

Tịch Cảnh Dương sau khi bình thản nhấp một ngụm trà, liền quay sang cô gái chưa hết bỡ ngỡ mà nhắc nhẹ:"Mau chào ông nội đi."

Mộ Nhược Vi vẫn chưa hết ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Tịch Lão, vì dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô gặp ông, nên khi nghe Tịch Cảnh Dương nhắc nhở, cô lúng túng đứng dậy:"Ông nội ạ!''

Cả phòng:"..."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bầu không khí thoáng im lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía của cô, Mộ Nhược Vi liền cảm thấy hơi ngượng, không biết bản thân đã nói gì sai nữa?

"Cháu...cháu...nói sai gì sao?'' Cô quay sang cầu cứu Tịch Cảnh Dương.

Nhìn dáng vẻ lúng túng, ngại ngùng của cô gái nhỏ, Tịch Cảnh Dương lại cảm thấy vô cùng đáng yêu, anh thật sự rất muốn véo má cô ngay lúc này.

Tịch Lão thì sau mấy giây lại bật cười rất to trước độ đáng yêu của cô:"Không sai, không có gì sai cả, cứ gọi ông là ông nội đi, sớm muộn gì cũng phải gọi thôi, cứ gọi từ bây giờ cũng được."

Lời Tịch Lão vừa dút, người Nam Cung Lục Trà lại run lên, thậm chí đứng còn không vững, lần này cô ta thật sự cảm nhận được mối đe doạ rất lớn.

Cùng phản ứng với cô ta, Cha của Tịch Cảnh Dương cũng vội lên tiếng, nhưng do đối tượng là cha của ông, nên ông cũng đành hạ giọng như đang trưng cầu ý kiến.

"Ba, ý ba là sao? Rốt cuộc thì con bé này là ai?''

Nam Cung Lục Trà vội phụ hoạ theo:"Đúng vậy Ngài Tịch, người không rõ lai lịch như cô ta, lấy tư cách gì gọi Ngài là ông nội!''

Tịch Lão đập mạnh cây gậy baton trong tay xuống đất:"Cháu dâu ta chọn, tư cách ta cho! Đến lượt cô ý kiến sao!"

Tịch Cảnh Dương khẽ cười, Mộ Nhược Vi cạnh đó nhìn thấy anh cười lại càng không hiểu nổi:"Ông nội anh đang tức giận như thế, anh cười cái gì?"

Tịch Cảnh Dương cúi người ghé sát vào tai cô thì thầm:"Ông nội không giận, ông đang ra mặt giúp em."

Trước mặt người nhà, anh lại dám giở trò lưu manh với cô, ghé sát vậy tính làm gì cơ chứ? Gương mặt Mộ Nhược Vi thoáng ửng hồng, vội đẩy anh ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Em thì lại muốn biết, em thành bạn gái anh, cháu dâu ông nội anh từ khi nào?" Mộ Nhược Vi lẩm bẩm.

Mặc dù thanh âm cô nói rất nhỏ, nhưng khoảng cách giữa hai người đang rất gần nên Tịch Cảnh Dương đều nghe rõ từng chữ.

Anh thoáng mỉm cười, nhưng cũng nhanh chóng trở về bộ dạng không cảm xúc, đứng dậy kéo chiếc ghế cạnh Mộ Nhược Vi ra.

"Đã đến rồi, thì cùng ăn cơm luôn đi, cháu dâu của ông muốn cùng ông ăn cơm từ lâu rồi mà chưa có dịp."

Tịch Lão cũng vui vẻ tiến đến chiếc ghế anh đã kéo ra mà ngồi xuống, còn Mộ Nhược Vi thì trố mắt trừng Tịch Cảnh Dương một cái.

Tịch Cảnh Đăng thấy tình hình đã ổn, cũng nhanh nhảu chạy đến kế bên chỗ anh trai mình mà ngồi xuống, anh cũng căn dặn phục vụ đem những món ăn ngon nhất của Kim Đỉnh Lâu mang lên.

Gương mặt của Nam Cung Lục Trà bắt đầu méo mó nhưng chẳng ai để ý đến cô ta, bọn họ đều chăm chú vào con tiện nhân kia.

Cô ta dốc sức lấy lòng, tìm hiểu thời gian bay của Tịch Hàng như thế chỉ vì muốn cùng ông về nước, bởi vì Tịch Cảnh Dương nhất định sẽ ra đón.

Nào ngờ công sức cô ta tính toán, hiện tại lại ở đây làm nền cho con hồ ly tinh kia. Nam Cung Lục Trà cố gắng bình tĩnh lại, tỏ vẻ như bản thân không sao mà khuyên nhủ Cha của Tịch Cảnh Dương đừng vì một người ngoài mà nổi giận.

Tịch Hàng cũng vô cùng tức giận, so về gia thế làm gì còn ai xứng với Tịch Gia hơn Nam Cung Gia, nhưng lão gia tử có phải già đến mức hồ đồ rồi không?

Tịch Cảnh Đăng nghe lời của Nam Cung Lục Trà nói lập tức bật chế độ hộ tẩu cuồng ma lên, cười đầy mỉa mai:"Ở đây ai mới là người ngoài còn chưa biết đâu!"

...----------------...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Song Trùng

Số ký tự: 0