Chọc đến loại n...
Verty Sariel
2024-10-31 14:30:09
"Sao lại không? Nói thật thì tôi cũng không có cái sở thích ném đồ, nên toàn bộ trang sức ở đây, ông cứ đem quyên cho mặt trận tổ quốc hoặc hội chữ thập đỏ trong nước đi. Quyên với danh nghĩa...chủ của trung tâm thương mại này" Kỷ Thần Hi mỉm cười đáp lời, sau đó nháy mắt đầy tinh nghịch với người nào đó đang đứng bên cạnh.
Tịch Cảnh Dương nhìn biểu cảm đáng yêu của cô thì dở khóc dở cười. Vợ yêu à, chẳng phải trí nhớ em rất tốt sao? Vậy mà lại quên mất chuyện toàn bộ tài sản dưới danh nghĩa của anh, đều đã được chuyển cho em và công chứng trước lúc chúng ta đăng ký kết hôn?
Thật ra không phải Kỷ Thần Hi không nhớ, chẳng qua cô chưa từng để tâm đến việc đó. Bởi vì cái gì của cô cũng là của anh mà của anh cũng là của cô, giữa hai người không cần phải phân chia quá rạch ròi với nhau, mà luôn muốn dành phần nhiều hơn cho đối phương. Cho nên dù tài sản có đứng tên ai đi nữa, Kỷ Thần Hi vẫn mặc định nó thuộc về Tịch Cảnh Dương.
Quản lý cửa hàng nào bận tâm Kỷ Thần Hi dùng số trang sức mua về để làm gì, ông ta niềm nở hơn bao giờ hết, tự mình ra mời ba người Kỷ Thần Hi đến bên ghế ngồi chờ, vì số lượng quá nhiều nên ông cần chút thời gian để xuất hoá đơn.
Trước lúc đó thì ông phân phối cho nhân viên đến tiễn những vị khách khác trong cửa hàng, vì ngày hôm nay ở nơi đây đã có người bao trọn, hy vọng họ thông cảm và sẽ trở lại vào lần sau. Để bù đắp tinh thần cho họ, quản lý cửa hàng đã tặng cho những vị khách đó một mã giảm giá mười lăm phần trăm, với số tiền giảm tối đa sẽ là một vạn vào lần mua hàng kế tiếp.
Những vị khách nhận lấy vouchers thì cũng tạm chấp nhận và đồng ý rời đi. Đương nhiên chỉ riêng một vị khách thì vẫn bị giữ lại, vì bà ta vẫn chưa trả tiền thanh toán cho bộ trang sức mà bà đã mua.
Người phụ nữ mập nhìn dòng người dần dần tản đi thì trong lòng không khỏi "thịch" một tiếng, đến mức bà ta có thể nghe rõ âm thanh tim của bản thân đang đập nhanh đến mức nào, và nguyên nhân không phải là gì khác ngoài sự hoảng sợ đang dâng lên từng cơn.
Cuối cùng thì bà ta đã chọc đến loại người gì thế này?
Người phụ nữ mập bắt đầu hít thở gấp gáp. Mỗi giây trôi qua đều khiến bà ta cảm thấy như đang bị siết chặt cổ. Nhìn những ánh mắt đầy cảm thông từ nhân viên cửa hàng, bà ta càng thêm hoang mang. Bà ta đường đường là đại phu nhân nhà họ Ngô, nhưng giờ đây, mọi thứ dường như đang sụp đổ một cách trống vắng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến giờ phút này nếu vẫn còn không chịu xuống nước trước để mở lời, lần này bà ta thật sự sẽ xong đời mất. Nhìn cái cách quản lý cửa hàng châm trà rót nước một cách đầy cung kính như thế, hoàn toàn không giống như đang diễn kịch, mà là xuất phát từ sự kính nể ở bên trong.
Rất có thể lời muốn mua toàn bộ trang sức không phải là nói dối, mà cái cô có vẻ ngoài xinh đẹp đến mức khiến người ta đố kỵ kia...thật sự là muốn mua tất. Nếu như vậy thì cô ta còn là người bình thường được sao? Ít nhất hiện tại bà ta không cảm thấy thế.
Đặc biệt là quanh cô ta cứ như có một luồng áp thấp lạnh bảo hộ, khiến người ta bất giác run sợ và tránh xa. Mà cái cảm giác đó lại xuất phát từ người đàn ông đứng ở bên cạnh, dù anh không cần phải lên tiếng, nhưng sự hiện diện của anh đã đủ để khiến người phụ nữ mập cảm thấy áp lực.
Bà hít sâu một hơi, cố gắng trấn an bản thân phải bình tĩnh lại, rồi từ từ bước đến gần chỗ Kỷ Thần Hi với mong muốn hòa giải. Dù trong lòng đang dậy sóng, thì bà cũng phải làm điều gì đó, trước khi những suy nghĩ đáng sợ kia trở thành sự thật.
"Vị tiểu thư này...chúng ta nói chuyện chút nhé?"
Giọng điệu của người phụ nữ mập đã hoà hoãn và nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thái độ bà ta cũng gần như thay đổi một trăm tám mươi độ đến mức Kỷ Thần Hi cũng phải bất ngờ. Nhưng cô chỉ nở một nụ cười xả giao như bình thường hỏi lại:"Giữa chúng ta mà cũng có chuyện để nói à, Ngô phu nhân?"
Ba chữ cuối cùng Kỷ Thần Hi nói với thái độ rất thản nhiên, nhưng lại khiến người phụ nữ mập cảm thấy rất châm biếm.
"Thật ra mọi chuyện nãy giờ đều là...đều là hiểu lầm cả, cô có thể xem như tôi có mắt không tròng mà bỏ qua lần này không?"
Kỷ Thần Hi nghe thấy câu này liền bật cười:"Bỏ qua? Bà đang cầu xin tôi?" Cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa điềm nhiên nói:"Nhưng mà muộn rồi, người bà nên nói chuyện lúc này, không phải tôi."
Người phụ nữ mập còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì từ phía sau đã có hai người đàn ông mặc đồ đen đi đến, giữ chặt lấy hai tay của bà ta. Một người khác thì nhận lấy tờ giấy xác nhận mà bà ta đã ký từ quản lý cửa hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro