Có ân tất báo
Verty Sariel
2024-10-31 14:30:09
Kỷ Thần Hi vừa đi vừa xem đồng hồ trên tay. Cùng lúc này điện thoại của cô đã bị khủng bố đến mức bị treo máy. Cô cũng không ngờ bản thân chỉ vừa gửi một vài tin nhắn, mà đám học trò của cô đã náo loạn hết cả lên, hết gọi điện rồi lại đến nhắn tin chẳng ngừng một giây nào suốt hơn ba mươi phút.
Và điều khiến cô bất ngờ hơn chính là vừa bước khỏi hội trường mấy bước thì liền nhìn thấy Nguỵ Thư Hãn đang đi qua đi lại gần đó, vẻ mặt lại còn vô cùng căng thẳng.
Ngụy Thư Hãn cũng dường như ngay lập tức nhận ra ánh mắt nhìn đến ông, quay người nhìn lại trông thấy cô thì biểu cảm trên gương mặt cứ như hoá đá.
Kỷ Thần Hi cười hì hì, khẽ giơ tay lên chào ông:“Giáo sư Nguỵ, chào…”
Nguỵ Thư Hãn bước một bước dài đi đến trước mặt cô, hai tay giữ lấy bả vai vô mà lắc:“Kỷ Thần Hi! Đề thi đã phát chưa mà em đã ra đây rồi! Em đã hứa với thầy sẽ làm bài nghiêm túc mà!”
Kỷ Thần Hi hơi lảnh tránh ánh mắt đang hỏi tội của người đối diện, khéo léo đẩy tay Nguỵ Thư Hãn ra rồi lùi về sau một bước, rồi thản nhiên như không đáp:“Em hứa sẽ làm bài nghiêm túc, nhưng với điều kiện họ phát bài cho em thi đã.”
Nguỵ Thư Hãn không phải kẻ ngốc, nhanh chóng nhận ra Kỷ Thần Hi có ý tứ khác, sắc mặt liền thay đổi, nghiêm túc hỏi:“Có người gây khó dễ em à?”
Kỷ Thần Hi lần nữa nhìn đồng hồ rồi đến chiếc điện thoại vẫn luôn trong trạng thái rung liên tục, không kiên nhẫn nói:“Chuyện này cũng không quan trọng mấy đâu ạ. Hiện tại em có việc gấp phải ra sân bay, nếu chậm nữa thì không kịp mất. Nên là…đợi em về rồi tính nhé.”
Nguỵ Thư Hãn không cần suy nghĩ mà đáp ngay:“Không được! Hôm nay là đợt sát hạch vòng trường duy nhất của AGI, nếu em không tham gia hôm nay thì phải đợi đến cuối năm ba hoặc năm tư thì mới có cơ hội. Vậy nên, mau quay trở lại phòng thi cho thầy! Thầy cũng sẽ đi cùng em, em cứ việc nói cho thầy biết là ai gây khó dễ cho em, thầy sẽ thay em đòi lại công bằng!”
Kỷ Thần Hi đột nhiên cảm thấy khó hiểu. Vì lí do gì mà giữa người với người lại có sự khác biệt lớn đến thế? Cô không phủ nhận những lời của Nguỵ Thư Hãn khiến cô có chút ấm lòng, nhưng so ra thì cô vẫn thích thái độ bài xích như cái cô giám thị ban nãy hơn.
Vì sao ư?
Đương nhiên là vì lúc đó cô muốn thế nào cũng được, chẳng cần phải nhân nhượng dù chỉ một chút. Còn đối với vị giáo sư một mực muốn bảo vệ cô thế này, Kỷ Thần Hi phải cố gắng lựa lời để ông yên tâm.
Bản thân cô cũng chẳng phải loại tốt tính gì, chẳng qua tính cách của cô là như thế, gói gọn trong bốn từ “có ân tất báo”. Đơn giản bởi vì cô không muốn nợ ai bất cứ thứ gì.
“Giáo sư, về chuyện này thầy cứ yên tâm, hôm nay sẽ chẳng có cuộc sát hạch nào diễn ra đâu, em đảm bảo với thầy đấy. Với lại do một vài lí do nên chuyến bay của em phải bay sớm hơn một giờ rưỡi, em phải đến sân bay ngay bay giờ.”
Nói đến đây thì cô thầm cảm ơn Vạn Kỳ Nguyệt, nếu không nhờ cô ta gây chuyện vô cớ, thì cô cũng không có lí do vô cùng chính đáng để thúc đẩy dời sát hạch lại ngày khác.
Nguỵ Thư Hãn hơi nhíu mày, ông nhìn ra được sự tự tin và vô cùng chắc chắn từ Kỷ Thần Hi, chỉ có điều cuộc thi AGI không phải là cuộc thi nhỏ, dù chỉ là phạm vi vòng trường đi nữa thì với số lượng sinh viên tham gia đông đảo như thế, nói dời là có thể dời được chắc? Việc ông hoài nghi cũng là điều rất bình thường.
Mặc kệ sự nghi hoặc của ông, Kỷ Thần Hi không tiếp tục nán lại nữa, vì một vài lí do ngoài ý muốn mà giờ bay thật sự đã bị đẩy lên sớm hơn. Cô nhân lúc Nguỵ Thư Hãn mất cảnh giác, lách người chạy đi và còn không quên nói vọng lại.
“Em đi một tuần lận, có gì thầy sang khoa máy tính xin nghỉ giúp em luôn nhé! Việc sát hạch thì đừng bận tâm, không có em thì sẽ chẳng có cuộc sát hạch nào được diễn ra đâu!”
Dứt lời thì bóng dáng xinh đẹp của cô gái cũng mất tích, Nguỵ Thư Hãn đứng ngây ra đó chẳng hiểu chuyện gì. Lúc này ông mới tự hỏi, ông ưu ái cho Kỷ Thần Hi như thế liệu có đúng hay không? Cô bé này tuổi không lớn nhưng lại vô cùng kiêu ngạo, tương lai không biết có làm nên chuyện hay không nhưng trước sẽ khiến nhiều người có thành kiến với cô.
Nguỵ Thư Hãn đứng tại chỗ thở dài, định âm thầm vào hội trường để xem xét tình hình trước. Nếu trường hợp xấu nhất xảy ra, có thể ông sẽ phải đi tìm hiệu trưởng ăn vạ, để xin tổ chức đợt hai cho cuộc sát hạch.
Có điều còn chưa bước được bước nào thì sinh viên trong hội trường đều lần lượt đi ra ngoài, vẻ mặt của ai cũng vô cùng kỳ lạ. Nguỵ Thư Hãn nhanh chóng túm lấy một cậu nhóc năm tư của khoa mình lại hỏi chuyện gì xảy ra.
Cậu trai sinh viên năm tư với biểu cảm kỳ lạ khó xử nói:“Sát hạch bị dời rồi thưa thầy. Vừa rồi thầy hiệu phó vừa đến thông báo, một đoàn thanh tra của AGI bên phía Nước A sẽ đến trường chúng ta trong thời gian tới và cũng chính bọn họ sẽ là giám thị gác thi cho tụi em.”
…----------------…
Và điều khiến cô bất ngờ hơn chính là vừa bước khỏi hội trường mấy bước thì liền nhìn thấy Nguỵ Thư Hãn đang đi qua đi lại gần đó, vẻ mặt lại còn vô cùng căng thẳng.
Ngụy Thư Hãn cũng dường như ngay lập tức nhận ra ánh mắt nhìn đến ông, quay người nhìn lại trông thấy cô thì biểu cảm trên gương mặt cứ như hoá đá.
Kỷ Thần Hi cười hì hì, khẽ giơ tay lên chào ông:“Giáo sư Nguỵ, chào…”
Nguỵ Thư Hãn bước một bước dài đi đến trước mặt cô, hai tay giữ lấy bả vai vô mà lắc:“Kỷ Thần Hi! Đề thi đã phát chưa mà em đã ra đây rồi! Em đã hứa với thầy sẽ làm bài nghiêm túc mà!”
Kỷ Thần Hi hơi lảnh tránh ánh mắt đang hỏi tội của người đối diện, khéo léo đẩy tay Nguỵ Thư Hãn ra rồi lùi về sau một bước, rồi thản nhiên như không đáp:“Em hứa sẽ làm bài nghiêm túc, nhưng với điều kiện họ phát bài cho em thi đã.”
Nguỵ Thư Hãn không phải kẻ ngốc, nhanh chóng nhận ra Kỷ Thần Hi có ý tứ khác, sắc mặt liền thay đổi, nghiêm túc hỏi:“Có người gây khó dễ em à?”
Kỷ Thần Hi lần nữa nhìn đồng hồ rồi đến chiếc điện thoại vẫn luôn trong trạng thái rung liên tục, không kiên nhẫn nói:“Chuyện này cũng không quan trọng mấy đâu ạ. Hiện tại em có việc gấp phải ra sân bay, nếu chậm nữa thì không kịp mất. Nên là…đợi em về rồi tính nhé.”
Nguỵ Thư Hãn không cần suy nghĩ mà đáp ngay:“Không được! Hôm nay là đợt sát hạch vòng trường duy nhất của AGI, nếu em không tham gia hôm nay thì phải đợi đến cuối năm ba hoặc năm tư thì mới có cơ hội. Vậy nên, mau quay trở lại phòng thi cho thầy! Thầy cũng sẽ đi cùng em, em cứ việc nói cho thầy biết là ai gây khó dễ cho em, thầy sẽ thay em đòi lại công bằng!”
Kỷ Thần Hi đột nhiên cảm thấy khó hiểu. Vì lí do gì mà giữa người với người lại có sự khác biệt lớn đến thế? Cô không phủ nhận những lời của Nguỵ Thư Hãn khiến cô có chút ấm lòng, nhưng so ra thì cô vẫn thích thái độ bài xích như cái cô giám thị ban nãy hơn.
Vì sao ư?
Đương nhiên là vì lúc đó cô muốn thế nào cũng được, chẳng cần phải nhân nhượng dù chỉ một chút. Còn đối với vị giáo sư một mực muốn bảo vệ cô thế này, Kỷ Thần Hi phải cố gắng lựa lời để ông yên tâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bản thân cô cũng chẳng phải loại tốt tính gì, chẳng qua tính cách của cô là như thế, gói gọn trong bốn từ “có ân tất báo”. Đơn giản bởi vì cô không muốn nợ ai bất cứ thứ gì.
“Giáo sư, về chuyện này thầy cứ yên tâm, hôm nay sẽ chẳng có cuộc sát hạch nào diễn ra đâu, em đảm bảo với thầy đấy. Với lại do một vài lí do nên chuyến bay của em phải bay sớm hơn một giờ rưỡi, em phải đến sân bay ngay bay giờ.”
Nói đến đây thì cô thầm cảm ơn Vạn Kỳ Nguyệt, nếu không nhờ cô ta gây chuyện vô cớ, thì cô cũng không có lí do vô cùng chính đáng để thúc đẩy dời sát hạch lại ngày khác.
Nguỵ Thư Hãn hơi nhíu mày, ông nhìn ra được sự tự tin và vô cùng chắc chắn từ Kỷ Thần Hi, chỉ có điều cuộc thi AGI không phải là cuộc thi nhỏ, dù chỉ là phạm vi vòng trường đi nữa thì với số lượng sinh viên tham gia đông đảo như thế, nói dời là có thể dời được chắc? Việc ông hoài nghi cũng là điều rất bình thường.
Mặc kệ sự nghi hoặc của ông, Kỷ Thần Hi không tiếp tục nán lại nữa, vì một vài lí do ngoài ý muốn mà giờ bay thật sự đã bị đẩy lên sớm hơn. Cô nhân lúc Nguỵ Thư Hãn mất cảnh giác, lách người chạy đi và còn không quên nói vọng lại.
“Em đi một tuần lận, có gì thầy sang khoa máy tính xin nghỉ giúp em luôn nhé! Việc sát hạch thì đừng bận tâm, không có em thì sẽ chẳng có cuộc sát hạch nào được diễn ra đâu!”
Dứt lời thì bóng dáng xinh đẹp của cô gái cũng mất tích, Nguỵ Thư Hãn đứng ngây ra đó chẳng hiểu chuyện gì. Lúc này ông mới tự hỏi, ông ưu ái cho Kỷ Thần Hi như thế liệu có đúng hay không? Cô bé này tuổi không lớn nhưng lại vô cùng kiêu ngạo, tương lai không biết có làm nên chuyện hay không nhưng trước sẽ khiến nhiều người có thành kiến với cô.
Nguỵ Thư Hãn đứng tại chỗ thở dài, định âm thầm vào hội trường để xem xét tình hình trước. Nếu trường hợp xấu nhất xảy ra, có thể ông sẽ phải đi tìm hiệu trưởng ăn vạ, để xin tổ chức đợt hai cho cuộc sát hạch.
Có điều còn chưa bước được bước nào thì sinh viên trong hội trường đều lần lượt đi ra ngoài, vẻ mặt của ai cũng vô cùng kỳ lạ. Nguỵ Thư Hãn nhanh chóng túm lấy một cậu nhóc năm tư của khoa mình lại hỏi chuyện gì xảy ra.
Cậu trai sinh viên năm tư với biểu cảm kỳ lạ khó xử nói:“Sát hạch bị dời rồi thưa thầy. Vừa rồi thầy hiệu phó vừa đến thông báo, một đoàn thanh tra của AGI bên phía Nước A sẽ đến trường chúng ta trong thời gian tới và cũng chính bọn họ sẽ là giám thị gác thi cho tụi em.”
…----------------…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro