Song Trùng

Có thể đắc tội...

Verty Sariel

2024-10-31 14:30:09

Trái ngược hoàn toàn với bầu không khí căng thẳng trên phòng họp, lúc này ở dưới đại sảnh hai nhân viên ở bàn lễ tân đang mắt chữ A mồm chữ O, nhìn chằm chằm vào vị thư ký có thân phận đặc biệt ở công ty, đang cúi gập người lại để xin lỗi cô gái mà họ từ chối cho cô gặp mặt anh.

Ở bên này, sau khi đi ra khỏi thang máy, Nghiên Trạch quét mắt nhanh nhìn sang khu chờ, dáng người quá mức xinh đẹp một cách nổi trội của ai đó nhanh chóng rơi vào tầm mắt. Anh nhanh chóng đi đến trước mặt cô và xin lỗi vì ban nãy đã có thái độ không đúng.

Ít ra thiếu chủ phu nhân là người tốt tính, dù có không phải đi nữa thì vẫn tốt hơn người nào đó, chỉ cần cô không so đo thì anh sẽ không bị tính sồ.

Ban đầu đe doạ muốn cho Nghiên Trạch sang Châu Phi cũng là Kỷ Thần Hi đùa mà thôi. Cô biết bản thân anh mỗi ngày đều giải quyết không ít việc quan trọng giúp Tịch Cảnh Dương, vì thế làm sao có thể đẩy anh đi nơi khác, để tăng công việc cho Bảo Bảo nhà cô được, chắc chắn là không thể.

"Thư ký Nghiên, chào buổi tối, làm phiền anh rồi."

Nghiên Trạch vui vẻ lắc đầu:"Không phiền, được làm việc cho thiếu phu nhân tôi luôn sẵn lòng. Cô đến công ty có việc gì sao? Gấp quá tôi vẫn chưa kịp báo với Tịch tổng, hay để tôi gọi ngài ấy giúp cô nhé?"

Kỷ Thần Hi xua tay:"Khoan, hôm nay anh ấy bận cả ngày sao?"

"Đúng vậy, hôm nay Tịch tổng có cuộc họp quan trọng, hiện tại ngài ấy vẫn còn đang trong phòng họp...

Nói đến đây Nghiên Trạch bồng nhớ ra bản thân cũng đang tham gia cuộc họp đó, anh ta ra ngoài lâu như thế vẫn chưa trở lại, chắn chắn đã chọc giận đến Đại Boss rồi, thầm khóc trong lòng thôi chứ làm được gì bây giờ? Dù sao có bị mù đi nữa, cũng nhìn ra được người trước mặt anh có địa vị trong gia đình cao hơn. Cho nên, có thể đắc tội với trụ cột nhưng tuyệt đối đừng gây thù với nóc nhà của một gia đình.

Kỷ Thần Hi nhướng mày:"Họp? Anh ấy họp, còn anh là thư ký không cẩn đi cùng?"

Khoé môi Nghiên Trạch giật giật, có thể không sao? Trí nhớ của thiếu chủ phu nhân cô thật tốt đấy, cô quên là ai gọi tôi xuống đây rồi à?

"Phải, nhưng giữa chừng là tôi gọi cho tôi mà..."

"Ổ, hoa ra là tôi làm phiền anh, thật xin lỗi nhé."

Nghiên Trạch vừa đình trả lời không sao, chỉ cần cô cho tôi trở về phòng họp ngay bây giờ là được, tiếc là đã bị Kỷ Thần Hi cướp lời.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Nếu biết anh đang bận tôi cũng không làm phiền anh đâu. Đều tại lúc tôi gọi điện hỏi thăm Mục Hành đi du lịch thế nào, anh ta bỗng nhắc đến anh còn cho tôi số của anh, vì thế tôi cũng miễn cưỡng gọi nhờ anh giúp thôi."

Muốn lấy thông tin liên lạc của Nghiên Trạch không khó, Kỷ Thần Hi mệnh danh là thần của giới hacker sao có thể không làm được. Nhưng cô lựa chọn cách đơn giản nhất, chẳng qua có thể tiện tay úp cái nổi này lên đầu Mục Hành. Vì sao ư? Vì cô không phải người tốt tính. Chỉ vậy thôi.

Quả thật cách làm của Kỷ Thần Hi vô cùng hiệu quả, cô nhìn ra rõ sắc mặt của Nghiên Trạch đã thay đổi, nụ cười của anh cũng trở nên gượng gạo vô cùng. Chắc hẳn bây giờ Nghiên Trạch đang có nhiều lời muốn tâm sự với Mục Hành lắm đây, nhưng Mục Hành sẽ không huy chặn người của Tịch Thị đến khi anh ta kết thúc chuyển du lịch của bản thân. Sắp tới có khi nào cô sẽ được trông thấy hai trong Tứ Linh của Hắc Diệm đại chiến trên lôi đài không?

Thật là mong chờ.

"Thiếu phu nhân không cần xin lỗi, cô cũng không làm gì sai mà. Chẳng qua...cô đến đây không phải tìm Tịch tổng sao?"

Kỷ Thần Hi thở dài:"Tôi định đến để gây bất ngờ cho anh ấy, nhưng lễ tân không cho tôi lên, bảo tôi không có hẹn trước, nên đành phải tìm anh xuống đón tôi."

Hai nhân viên lễ tân sau khi nhìn thấy tình hình liền nhận định thân phận của Kỷ Thần Hi không đơn giản, nhanh chóng đi pha cà phê và chuẩn bị thức anh nhẹ cho cô. Nhưng khi cả hai vừa đem đồ đến gần, thì nghe thấy câu cô vừa nói, cả hai không khỏi nhũn chân, một chân hai còn run tay làm rơi tách cà phê xuống đất, tạo ra âm thanh không nhỏ.

Kỷ Thần Hi và Nghiên Trạch đồng thời nhìn qua, Kỷ Thần Hi còn như cười như không chỉ tay vào hai người rồi nói với Nghiên Trạch:"Trùng hợp thật, chính là hai nhân viên lễ tân này nè."

Nghiên Trạch trầm mặc liếc mắt nhìn sang, trong khi hai nhân viên lễ tân lúng túng, mắt mở to, chẳng biết phải làm gì sau khi nghe Kỷ Thần Hi tố cáo mình. Nhưng Nghiên Trạch vẫn giữ bình tĩnh và hướng ánh mắt nghiêm túc về phía các nhân viên lễ tân.

"Còn không mau dọn dẹp, hay muốn khiến thiếu phu nhân khó chịu?"

Một câu nói của Nghiên Trạch không chỉ chứng thực thân phận của Kỷ Thần Hi, còn cố ý cảnh cáo hai nhân viên đừng cố làm trò trước mặt cô. Hai nhân viên lễ tân, mặt vẫn đỏ bừng, cúi đầu xin lỗi và lặng lẽ rút lui.

Kỷ Thần Hi nhìn họ với một nụ cười nhạt, sau đó quay sang Nghiên Trạch:"Đừng gay gắt với họ quá, nghiệp vụ của họ rất tốt. Đi thôi, lên phòng họp nào."

Nghiên Trạch thoáng ngạc nhiên:"Không phải đến phòng Tịch tổng để đợi anh ấy họp xong sao? Nếu biết cô đến, ngài ấy nhất định đẩy nhanh tiến độ, sẽ xong nhanh thôi."

Kỷ Thần Hi đứng lên khẽ nhún vai:"Thư ký Nghiên, ban nãy tôi nói rồi mà? Để xin lỗi vì làm phiền anh, phần còn lại của buổi họp...tôi giúp anh tham gia."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Song Trùng

Số ký tự: 0