Song Trùng

Cùng tăng ca

Verty Sariel

2024-10-31 14:30:09

Khi ánh mắt của Tịch Cảnh Dương chạm phải khuôn mặt của Kỷ Thần Hi, sự ngạc nhiên của anh không thể che giấu được. Anh nhanh chóng đứng bật dậy, bước đến gần cô, ánh mắt sắc bén không rời khỏi khuôn mặt bình thản của cô.

"Em..sao em lại ở đây?" Tịch Cảnh Dương hỏi, giọng nói không thể che giấu được sự bất ngờ và một chút bối rối.

Kỷ Thần Hi chỉ mỉm cười, không trả lời ngay lập tức. Cô nhìn xung quanh phòng họp, nơi mà các thành viên hội đồng đều đang chăm chú nhìn cô, mong đợi một lời giải thích. Sau đó, cô quay lại nhìn anh, nói một cách rõ ràng và bình tĩnh.

"Cùng anh tăng ca, Tịch tổng."

Cồ họng Tịch Cảnh Dương khô nóng không thốt nên lời. Có trời mới biết giây phút nhìn thấy cô anh vui đến nhường nào, chỉ muốn ngay lập tức ôm chặt cô vào lòng.

"Khụ...Tịch tổng?" Nhìn thấy anh ngẩn người ra, Kỷ Thần Hi khẽ hắng giọng gọi một tiếng.

Tịch Cảnh Dương liền nở nụ cười đầy cưng chiều nhìn cô, bầu không khí áp bức trước đó hoàn toàn biến mất, anh quay đầu nhìn người đang chết đứng trên bục:"Năm phút, nói tóm tắt."

Kỷ Thần Hi lướt mắt tài liệu trên bàn, thầm cảm thán. Năm phút nói hết đống này? Chậc, hiệu suất làm việc cũng rất cao đấy.

Khi tất cả mọi người đều đang tò mò thân phận của cô gái lạ mặt vừa xuất hiện, thì đã bị thái độ của Tịch Cảnh Dương doạ cho hồn lìa khỏi xác. Có người còn không chịu nổi mà ngất xỉu vì tăng huyết áp đột ngột, hai đồng nghiệp bên cạnh liền hỗ trợ đưa đối phương ra ngoài.

Lúc này, anh mắt Tịch Cảnh Dương nhìn cô gái lạ mặt nuông chiều ấm áp bấy nhiêu, thì ánh mắt anh nhìn người thuyết trình lạnh lẽo bấy nhiêu, khiến chân của anh ta mềm nhũn ra không tài nào đứng vững được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Về phần Kỷ Thần Hi, cô vẫn luôn tập trung đọc qua một lượt tài liệu trên bàn, vô thức nhíu mày.

"Không cần nói nữa, bản thiết kế phải làm lại toàn bộ, số liệu được tính không đúng cách, còn rất nhiều sai sót, chất liệu không phù hợp..."

Trong vòng ba phút, Kỷ Thần Hi vừa đọc tài liệu vừa phân tích những vấn đề có bên trong bản thiết kế. Cô không ngần ngại chỉ ra từng điểm một, với cái nhìn chuyên nghiệp và cách diễn đạt đầy tự tin không thể phủ nhận.

Những lời chỉ trích của cô rõ ràng và thẳng thắn, không để lại chỗ cho sự thắc mắc hay tranh cãi. Cô không chỉ có tầm nhìn sắc bén và khả năng phân tích xuất sắc, mà còn có sự điểm tĩnh và kiên định trong từng lời nói.

Sau khi phân tích vấn đề, Kỷ Thần Hi dành thêm vài phút để đưa ra phương án giải quyết. Cách ứng xử của cô chuyên nghiệp đến mức, mấy lão tổng của hội đồng chẳng bắt bẻ được câu nào, đã thế còn vô thức nghe theo.

Cả quá trình Tịch Cảnh Dương đều chống tay nhìn cô bằng ánh mắt đầy cưng chiều, đến mức Kỷ Thần Hi phải gõ nhẹ nhón tay lên bàn nhắc nhở: "Tịch tổng, anh có biết anh bây giờ giống hôn quân đến nhường nào không?"

Mọi người trong phòng họp:"..."

Dám ăn nói như thế với "tảng băng hắc ám", cô gái này chê bản thân lớn lên xinh đẹp nhưng sống quá lâu à?

Nhưng trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người, Tịch Cảnh Dương hoàn toàn không nổi giận, ngược lại còn mỉm cười đáp lời:"Anh còn có thể hôn quân hơn được nữa, em tin không?"

Nói rồi anh quay xuống nói với mọi người: "Hôm nay đến đây thôi, tan họp."

Kỷ Thần Hi không nhịn được cười trêu anh:"Tịch tổng, ngài tư bản thật đấy."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tịch Cảnh Dương lại làm như không có gì, ngay thẳng đáp:"Phu nhân, tăng ca qua đêm là vi phạm luật lao động

day."

Mọi người trong phòng họp trợn mắt lên nhìn người vừa nói, anh ta còn có lương tâm để nói câu đó sao? Nhưng mà bọn họ vừa nghe thấy gì thế kia? Đại Boss gọi cô gái lạ mặt là phu nhân? Vậy cô ta chẳng phải chính là...bà chủ?

Tiếng xì xào đã bắt đầu vang lên, Tịch Cảnh Dương không nói nhiều cũng không dùng phong thái bình thường để nói chuyện, anh sợ doạ đến vợ mình, chỉ cười hỏi:"Mọi người muốn tiếp tục tăng ca, hửm?"

Tịch Cảnh Dương không phải đuổi khéo mà là đuổi thẳng mặt, người của hội đồng ngay lập tức rời khỏi phòng họp, chắc chắn họ cần thời gian để xử lý và lý giải những gì vừa xảy ra. Trên mặt họ còn vẫn đầy sự ngạc nhiên và sự kinh ngạc cùng với khó hiểu.

Khi cánh cửa đóng lại, chỉ còn lại hai người. Tịch Cảnh Dương nắm tay Kỷ Thần Hi và kéo cô đến ngồi vào lòng anh, nhìn thẳng vào mắt cô.

"Bé con, cả ngày không nhắn cho anh được một chữ, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện. Em cũng biết chơi lắm đó."

Kỷ Thần Hi choàng tay qua ôm lấy cô anh, giọng điệu mềm mại như nước:"Tịch tổng, phong cách bá đạo tổng tài này của anh, em rất thích. Về sau tiếp tục phát huy nhé."

Khoé môi Tịch Cảnh Dương hơi nhếch lên, tay nắm lấy cằm cô, cười nói:"Em học bộ dạng tiểu yêu tinh này từ ai thế?"

Ngay lúc này, Kỷ Thần Hi muốn thuận thế cúi xuống hôn anh, cả ngày không gặp cô cũng rất nhớ anh. Nhưng như bao lần, chuyện tốt đến luôn sẽ có người phá đám, khi mà cánh cửa phòng họp lại bị đẩy vào.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Song Trùng

Số ký tự: 0